Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tô Thanh Linh xoa xoa cánh tay, không nói gì.

Lạc Tử Quân cầm một quyển sách, giả vờ đọc.

Tô Đại Phương uống một ngụm trà, bỗng hỏi: "Tử Quân, lần trước chẳng phải con nói đi xem mắt à? Thế nào rồi?"

Lạc Tử Quân đáp: "Hỏng rồi."

Tô Đại Phương hỏi: "Sao lại hỏng? Ai không ưng ai?"

Tô Thanh Linh hừ một tiếng: "Tất nhiên là người ta không ưng hắn."

Đang nói chuyện thì một vị lão giả bước vào tìm thầy thuốc.

Tô Đại Phương hỏi rõ tình hình của người bệnh, rồi đeo hòm thuốc lên lưng, theo lão giả rời đi, ra khỏi cửa lại quay đầu mắng: "Hai đứa trông coi tiệm cho cẩn thận, đừng có nghịch ngợm nữa. Nếu thật sự thích nghịch thì Tử Quân, con về nhà ta, đóng cửa đánh nhau với Linh nhi cả ngày, ta cũng mặc kệ."

Nói xong, lại liếc hai người rồi nhanh chân rời đi.

Vào lúc hoàng hôn.

Sau khi Lạc Tử Quân lau chùi sạch sẽ bàn ghế trong tiệm thuốc, hắn chuẩn bị rời đi.

Tô Biệt vẫn chưa tới.

Rõ ràng, kế hoạch vào thanh lâu hôm nay đã tan thành mây khói.

"Ngươi đi không?"

Khi Lạc Tử Quân chuẩn bị rời đi, Tô Thanh Linh đứng sau quầy bỗng hỏi.

"Đi... đi đâu?"

Lạc Tử Quân giật mình.

Nha đầu này, không lẽ biết hắn định vào thanh lâu?

Tô Thanh Linh mặt không biểu cảm nói: "Đi nhà ta chứ, chẳng phải gia gia bảo ngươi đến nhà ta đấu với ta ư?"

Lạc Tử Quân: "..."

"Sư tỷ, tỷ không bị bệnh chứ?"

Nha đầu này, còn tưởng thật à?

Tô Thanh Linh nói: "Ngươi cứ nói đi hay không?"

"Không đi! Ta không bị bệnh, càng không có khuynh hướng bị ngược đãi, còn cố tình đến địa bàn của tỷ để ăn đòn?"

Lạc Tử Quân trợn mắt, phẩy tay bước ra ngoài.

Ai ngờ Tô Thanh Linh đột nhiên nói: "Nhưng ta có bệnh, ngươi đến nhà ta, có thể lén đánh ta, ta sẽ không đánh trả, dùng roi quất cũng được."

Lạc Tử Quân khựng lại, quay đầu nhìn nàng.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào tiệm thuốc, dừng lại trên quầy và trên người thiếu nữ cao ráo mặc váy xám trắng.

Gương mặt xinh đẹp không son phấn ấy, dưới ánh hoàng hôn nhuộm một màu hồng quyến rũ, kiều diễm thanh nhã, vô cùng hấp dẫn. Đôi mắt đen láy phản chiếu ánh chiều tà, lúc này cũng trở nên vô cùng động lòng người.

Trên quầy, đôi gò bồng đảo căng đầy kiêu hãnh vẫn kiêu ngạo bày ra ở đó như cố tình quyến rũ hắn.

"Sư tỷ coi ta như đồ ngốc à?"

Lạc Tử Quân ngẩn người một lúc, lập tức tỉnh táo lại, quay đầu bỏ đi.

Cái gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hôm nay mới bị nha đầu này lừa, nếu hắn còn mắc mưu nữa thì thà chết còn hơn.

"Lạc lão đệ!"

Vừa mới bước ra ngoài phố, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Tô Biệt.

Lạc Tử Quân quay đầu nhìn lại.

Ba người Tô Biệt, Vương Đại Phú, Trương Dật Thiên đến cùng nhau.

Vương Đại Phú còn chưa đến gần đã cười lớn nói: "Lạc lão đệ, chờ lâu rồi phải không? Đi, ca ca sẽ dẫn đệ đến Thiên Tiên lâu hưởng lạc! Tối nay sẽ tìm cho đệ một cô nương nóng bỏng nhất!"

Lạc Tử Quân giật mình, vội vàng quay đầu nhìn vào trong tiệm.

Tô Thanh Linh đứng sau quầy, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn hắn không nói lời nào.

"Vương huynh, đừng đùa, tại hạ chỉ thích nghe đàn thôi!"

Lạc Tử Quân vội vàng đi tới, nhanh chóng dẫn ba người rời đi.

Sư tỷ và sư phụ quen biết tỷ tỷ nhưng ngàn vạn lần đừng để tin đồn truyền đến tai tỷ tỷ!

"Lạc lão đệ, giờ đệ đã là tú tài rồi, sao còn làm học đồ ở tiệm thuốc thế?"

Vương Đại Phú ngạc nhiên hỏi.

Lạc Tử Quân nói: "Phải kiếm tiền chứ, nhà tại hạ nghèo."

Vương Đại Phú cười khẩy: "Làm học đồ ở tiệm thuốc kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu đệ thật sự muốn kiếm tiền, ca ca sẽ tìm cho đệ một chỗ tốt."

Trương Dật Thiên bên cạnh cười nói: "Nhà Vương huynh làm ăn lớn, đúng là có thể tìm cho Lạc lão đệ một công việc tốt."

Vương Đại Phú lập tức nói: "Đương nhiên không thể đến nhà ta, ta và Lạc lão đệ là hảo bằng hữu, nếu đệ ấy đến nhà ta làm việc, sau này bọn ta còn xưng hô huynh đệ thế nào được?"

Lạc Tử Quân liếc hắn, trong lòng thầm nghĩ: Tên này miệng không giữ được lời nhưng thật ra cũng khá thông minh.

Nếu giữa bằng hữu có liên quan đến lợi ích, chắc chắn sẽ không thể làm bằng hữu được.

Lúc này, Tô Biệt luyến tiếc thu hồi ánh mắt khỏi tiệm thuốc, cười khổ nói: "Vương huynh đừng phí công nữa, nếu ta là Tử Quân, chắc chắn sẽ không rời khỏi tiệm thuốc đó. Cho dù không trả tiền công, ta cũng vui lòng."

"Ồ? Sao lại nói vậy?"

Vương Đại Phú đầy vẻ nghi hoặc.

Tô Biệt cười cười, không trả lời.

Lạc Tử Quân giải thích: "Thật ra, ngoài thích đọc sách, ta còn thích học y."

Tô Biệt liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Ừ, thật ra, ngoài thích đọc sách, ta cũng thích học y."

"Hai người các ngươi đang đánh đố gì vậy?"

Vương Đại Phú càng thêm mơ hồ.

Tô Biệt cười ha ha, lắc chiếc quạt xếp trong tay nói: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta hãy nói về các cô nương ở Thiên Tiên lâu đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương