Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
-
Chapter 43: Lần đầu vào thanh lâu
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nói đến đây, Vương Đại Phú lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Lạc lão đệ, đệ mới đến lần đầu phải không? Ca ca nói cho đệ biết, những cô nương ở Thiên Tiên lâu, người nào người nấy cũng tuyệt sắc, thổi sáo, gảy đàn, ca hát, không gì là không giỏi..."
Bốn người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến Thiên Tiên lâu.
Hội văn hôm qua rõ ràng đã tổ chức rất thành công.
Thiên Tiên lâu hôm nay, dù trời chưa tối nhưng đã rất náo nhiệt.
Vừa bước vào cửa đã thấy trên đài có cô nương đang múa.
Dưới đài, mọi người tụ tập lại, đông nghịt nhưng không phải để xem múa mà là đồng thanh hô: "Sơ Kiến cô nương! Bọn ta muốn gặp Sơ Kiến cô nương!"
Xem ra bài thơ hôm qua đã giúp cái tên đó được truyền đi khắp nơi.
Hôm nay thu hút nhiều khách đến như vậy, tất nhiên là để được chiêm ngưỡng dung nhan của Sơ Kiến cô nương.
Rốt cuộc là cô nương như thế nào mà lại có người vì nàng mà làm ra một bài thơ tuyệt diệu như vậy?
Lưu ma ma đang khản giọng trấn an mọi người.
Sơ Kiến cô nương bây giờ rõ ràng đã trở thành cô nương nổi tiếng nhất Thiên Tiên lâu, không thể dễ dàng ra gặp khách như vậy được.
"Tối qua ta nhớ Sơ Kiến cô nương ra ngoài, có đeo mạng che mặt, còn trốn sau rèm châu gảy đàn, ngoài thấy dáng người cực kỳ đẹp thì không thấy gì khác."
"Hình như nàng không ra ngoài vận động kéo phiếu bầu."
Tô Biệt và Vương Đại Phú cũng trò chuyện với nhau.
Lúc này có nha hoàn đến mời họ vào chỗ ngồi, rót trà, bưng hạt dưa, hoa quả và các món ăn nhẹ khác lên.
"Mấy vị công tử, có cần gọi cô nương không ạ?"
Nha hoàn lại hỏi.
Ở đây gọi cô nương rất đắt, mà còn tính tiền theo từng hạng, nếu lên lầu hai ngồi phòng riêng thì càng đắt hơn.
Vương Đại Phú định lên tiếng thì Tô Biệt xua tay nói: "Tạm thời chưa gọi, bọn ta cứ ngồi đây nói chuyện trước đã."
Nha hoàn không nói thêm gì nữa, khom người lui xuống.
"Bên ngoài trời còn chưa tối, vội gì chứ? Ngồi đây xem biểu diễn, trò chuyện một lát đã."
"Không phải ta vội, ta sợ Lạc lão đệ vội. Lần đầu chúng ta đến đây, chẳng phải cũng vội vàng muốn ôm cô nương lên lầu hai à."
Vương Đại Phú cười hì hì.
Lạc Tử Quân vội vàng nói: "Hôm nay tại hạ đến đây chỉ để góp vui, ngồi ở đại sảnh là được rồi, không cần lên lầu hai."
Hắn thật sự không hứng thú với nơi này.
Không những không hứng thú mà còn rất sợ.
Tuy rằng hắn và sư phụ chưa từng đến Thiên Tiên lâu nhưng hắn đã từng đến những thanh lâu khác, từng gặp không ít nữ tử.
Những nữ tử đó cũng giống như nữ tử ở đây, bên ngoài ăn mặc lộng lẫy, toàn thân thơm phức nhưng khi cởi quần ra...
Ọe.
Nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
Tất nhiên, thanh lâu cũng có một số nữ tử chỉ bán nghệ, tương đối sạch sẽ.
Nhưng ai mà biết được đối phương có thật sự chỉ bán nghệ hay không?
"Ồ, chẳng phải Tô huynh, Vương huynh đấy ư?"
Bốn người đang thưởng thức ca múa trên đài, trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, thấy năm nam tử đang đi tới.
Người đi đầu mặc áo dài, đeo ngọc bội, thân hình hơi mập, tay cầm quạt xếp, mặt mày tươi cười.
Những người đi sau đều có vẻ là nho sinh.
Trong số đó có một người chính là Lưu Tùng Cẩm, kẻ hôm qua đi dự hội văn, ra mặt cho Tôn Nghiên Nhân, bị Lạc Tử Quân ném xuống hồ.
Cùng lúc đó.
Ở một góc lầu ba, có một tiểu nha hoàn đang trốn ở đó, mở to mắt, lén nhìn một bóng người bên dưới.
"Ơ, kia chẳng phải là Tiểu Tiện công tử ư?"
"Hừ, hóa ra cũng là một kẻ háo sắc! Ta đi mách tiểu thư mới được!"
"Dương huynh."
Tô Biệt liếc nhìn năm người, chào hỏi nam thanh niên đứng đầu.
Giọng điệu nhàn nhạt, hiển nhiên quan hệ không tốt.
Vương Đại Phú cười khẩy, nhìn Lưu Tùng Cẩm cười ha hả nói: "Dương huynh ra ngoài, sao lại thích dẫn theo một con chó ngã nước thế?"
Lưu Tùng Cẩm trừng mắt nhìn nhưng không dám mở miệng.
Nếu hắn mở miệng, chẳng phải là thừa nhận "Con chó ngã nước" kia chính là hắn sao?
Người thanh niên đứng đầu tên là Dương Càn, gia đình làm nghề buôn đồ sứ, ngày thường ra tay hào phóng nên xung quanh có khá nhiều bạn bè tụ tập, cũng là khách quen của thanh lâu.
Hôm qua hắn có việc, không đi dự hội văn, có điều cũng biết chuyện xảy ra tối qua.
Nghe Vương Đại Phú chế giễu, Dương Càn không để bụng, cười nói: "Hôm nay Tô huynh và Vương huynh đến đây cũng là muốn ngắm dung nhan của Sơ Kiến cô nương ư? Nếu vậy, chi bằng đi cùng ta, đến lúc đó chúng ta cùng ngắm nàng, rồi để Sơ Kiến cô nương gảy đàn, hát một khúc cho chúng ta thưởng thức."
Vương Đại Phú chậc lưỡi nói: "Dương Càn, huynh khoác lác hơi quá đà rồi đấy? Sơ Kiến cô nương mà chịu ra gặp, còn gảy đàn hát khúc cho huynh nghe ư? Huynh có biết bây giờ nàng là cô nương đầu bảng của Thiên Tiên lâu này không?"
Dương Càn cười nhạt, không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook