Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lạc Tử Quân lộ đầy vẻ kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"

Tô Thanh Linh hừ: "Khi nào gia gia trở về, ngươi tự hỏi đi, gia gia thích nhất là người khác hỏi chuyện cũ của gia gia. Nếu ngươi hỏi, gia gia chẳng những không tức giận mà còn đắc ý khoe khoang với ngươi về quá khứ của người."

Lạc Tử Quân cảm thấy khó tin.

Sư phụ của mình, vậy mà lại là thái giám!

Quá khứ của người...

Chẳng lẽ, sư phụ là người trong cung ra?

Thái giám ngự y?

Nghĩ như vậy, sư phụ quả nhiên có lai lịch lớn!

Chẳng trách người biết cả yêu quái tài khí là gì.

Lúc này, Tô Thanh Linh lại lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Lạc Tử Quân suy nghĩ một chút, nói: "Không muốn! Ta là chính nhân quân tử, yêu quái nào cũng đừng hòng quyến rũ ta!"

Tô Thanh Linh nói: "Nếu là ta thì sao?"

Lạc Tử Quân: "???"

"Thô tục! Sao sư tỷ có thể nói đùa như vậy? Cẩn thận để sư phụ biết được, sẽ đánh vào miệng tỷ!"

Lạc Tử Quân không để ý đến nàng nữa, vào trong đọc sách.

Một lát sau.

Hắn đột nhiên nhìn về phía quầy hàng nói: "Này... sư tỷ, tỷ muốn hút như thế nào?"

Tô Thanh Linh đang cầm dao nhỏ mài móng tay trên quầy, nghe vậy liền giơ con dao trong tay lên nói: "Trước tiên dùng dao cắt hai quả thận của ngươi ra, sau đó đặt lên quầy, thái thành từng lát, từng lát một mà hút."

Lạc Tử Quân: "...... "

"Sư tỷ, ta muốn đọc sách, tỷ đừng làm phiền ta."

Lạc Tử Quân tiếp tục đọc sách.

Nha đầu này thật độc ác!

Giờ Ngọ.

Hắn ra ngoài mua hai cái bánh và hai bát cháo.

Hai người ăn xong, hắn đem bát trả lại.

Khi trở về tiệm, sư phụ Tô Đại Phương đã về, đang rửa tay trong chậu.

Lạc Tử Quân vội vàng tiến lên hỏi: "Sư phụ, nghe nói người là thái giám?"

Tô Đại Phương khựng lại, quay đầu nhìn hắn nói: "Con nói gì cơ?"

Lạc Tử Quân vội vàng hạ giọng: "Nghe sư tỷ nói người đã bị thiến từ lâu, hiện giờ là thái giám?"

Sư tỷ nói sư phụ thích nhất là người khác hỏi về quá khứ làm thái giám của người, hắn quyết định nhân cơ hội này tìm hiểu về quá khứ của sư phụ, tiện thể tìm hiểu về những nơi khác trên thế gian này.

Ví dụ như hoàng cung.

Tô Thanh Linh đột nhiên quát lớn từ sau quầy: "Lạc Tử Quân! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta nói những lời bất hiếu như vậy khi nào hả? Gia gia ta cả đời trong sạch, làm thái giám bao giờ hả?"

Lạc Tử Quân nghe vậy sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Được rồi, có lẽ ta hiểu lầm. Sư phụ, sau khi người bị thiến, người làm gì?"

Thiến rồi không làm thái giám, vậy làm gì?

Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển ư?

Chẳng lẽ trước đây sư phụ là một đại ma đầu của Hắc Mộc Nhai?

Lạc Tử Quân thầm nghi hoặc.

Tô Đại Phương lập tức sa sầm mặt, đi về phía quầy.

Tô Thanh Linh lập tức đưa cây chổi lông gà đã chuẩn bị sẵn vào tay hắn.

Lạc Tử Quân vội vàng nói: "Sư phụ, là sư tỷ nói..."

"Ta không nói."

Tô Thanh Linh lập tức phủi sạch quan hệ.

Lạc Tử Quân lúc này mới tỉnh ngộ mình bị lừa, vội vàng chạy vào phòng trong, lớn tiếng nói: "Sư phụ, đúng là sư tỷ nói! Sư tỷ còn lừa ta rằng người thích người khác hỏi người về chuyện bị thiến... "

"Còn dám nói nữa à!"

Tô Đại Phương quát lớn, vung chổi lông gà đuổi theo, vừa đánh vừa mắng: "Nói bậy nè! Cho ngươi nói bậy nè! Lão tử đứng tiểu ngươi lại không thấy, thái giám nào đứng tiểu được hả?"

Lạc Tử Quân kêu oan ầm ĩ.

Tô Đại Phương vung chổi lông gà trong tay đánh tới tấp, đánh hắn mấy chục cái mới thở hồng hộc dừng lại.

Tô Thanh Linh thò đầu từ quầy ra nói: "Ngươi là đồ đệ bất hiếu, ngay cả sư phụ cũng dám trêu chọc, thi đỗ tú tài thì giỏi lắm à? Một ngày làm vi sư, cả đời làm cha... "

Lạc Tử Quân lập tức ôm mông nói: "Nói như vậy sư phụ là cha của ta, sư tỷ lại là tôn nữ của sư phụ, chẳng phải ta lớn hơn sư tỷ một thế hệ ư? Hay là sau này chúng ta xưng hô riêng, ta gọi tỷ là sư tỷ, tỷ gọi ta là cha? À không, tỷ gọi ta là thúc thúc?"

Tô Thanh Linh lập tức nói: "Gia gia, đánh vào miệng hắn!"

Tô Đại Phương thở hổn hển, đi tới đưa chổi lông gà cho nàng, nói: "Ta không đánh nổi nữa, con đánh đi."

Tô Thanh Linh vừa định đưa tay ra đón, Tô Đại Phương bất ngờ đánh "bốp" vào tay nàng, rồi lại đánh vào cánh tay và vai nàng.

Tô Thanh Linh vừa né vào trong quầy vừa kêu: "Gia gia, người đánh con làm gì?"

"Con nói làm gì? Nói bậy bạ nè!"

Chổi lông gà trong tay Tô Đại Phương lại vung lên vun vút.

Lạc Tử Quân hả hê, vội vàng chỉ huy: "Sư phụ, đánh vào miệng nhỏ của sư tỷ! Còn có mông, chân dài nữa!"

Tô Đại Phương lại đánh thêm mấy cái mới dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Tiểu tử ngươi còn chưa ăn đòn đủ à?"

Lạc Tử Quân lập tức ngậm miệng.

Lúc này Tô Đại Phương thật sự mệt mỏi, thở hồng hộc ngồi xuống ghế, rót một chén trà, mắng hai người: "Không lo trông coi tiệm học nghề, suốt ngày chỉ biết tranh giành đấu đá, đùa giỡn ầm ĩ, khách khứa trông thấy thì còn ra thể thống gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương