Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 24: Hồ ly tinh

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chỉ là hai người họ không đến phòng y tế, mà đến khu vườn nhỏ trong trường, nơi có khu nghỉ mát và hồ cá.

Hà Tình tò mò không biết Hàn Văn Văn đến đây làm gì, chỉ thấy Hàn Văn Văn đi đến một bức tường, từ một khe gạch nhỏ lôi ra một chiếc hộp nhỏ.

Mở ra thấy bên trong có băng cá nhân, son dưỡng, kẹp tóc và những món đồ nhỏ của con gái.

Hàn Văn Văn dán băng cá nhân lên mặt, cầm chiếc kẹp tóc nhỏ trong tay, còn những thứ khác thì cất lại vào hộp, rồi ngồi xuống ghế dài trong chỗ nghỉ mát.

Hà Tình chớp mắt, khuôn mặt đầy khó hiểu: "Cậu ngồi đây làm gì vậy... Nếu không đến phòng y tế thì giờ đi đến căn tin vẫn còn kịp ăn trưa đấy."

"Ngồi đây đợi người mang cơm đến cho chúng ta chứ sao." Hàn Văn Văn trả lời.

"Mang cơm? Ai lại mang cơm đến cho chúng ta? Hay là bố mẹ cậu làm việc trong trường, trưa đến mang cơm cho cậu?"

Hàn Văn Văn chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp: "Không phải đâu, lát nữa cậu sẽ biết. À này, cậu thích ăn gì? Nghe nói trưa nay căn tin có cơm gà rán, cậu có thích không?"

Hà Tình cũng đã nghe nói: "Thích thì thích, nhưng cơm gà rán phải xếp hàng sớm mới mua được chứ? Khó lắm."

Hàn Văn Văn cười đầy ý nhị, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Cứ ngồi đây đợi đi. Cậu đã giúp tôi, sao tôi có thể để cậu đói bụng được."

Hà Tình vẫn không hiểu, nhưng chẳng mấy chốc, cô bé phát hiện thật sự có người mang cơm đến cho Hàn Văn Văn.

Hơn nữa không phải một người, cũng không phải người lớn, mà là mấy cậu con trai!

Những cậu trai ấy cầm ô đến đây, mỗi người trên tay đều mang một hộp cơm bên ngoài: "Hàn Văn Văn, hôm nay cậu muốn ăn gì? Bọn tôi đều mua mang đến rồi đây."

Trước sự kinh ngạc của Hà Tình, Hàn Văn Văn bước tới, chọn hai phần cơm gà rán từ tay bọn họ.

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn mọi người. Để trả ơn vì đã mua đồ ăn giúp tôi, này, tôi tặng lại mọi người chiếc kẹp tóc của tôi nhé."

Hai cậu con trai được chọn mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp khi nhận chiếc kẹp tóc từ tay Hàn Văn Văn.

Trông họ vô cùng vui mừng.

Còn ba cậu không được chọn, Hàn Văn Văn thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay về chỗ ngồi xuống bên Hà Tình.

Cô nhoẻn miệng cười với Hà Tình: "Thấy chưa, tôi đã bảo sẽ có người mang cơm đến mà. Phần này cho cậu đấy."

Hà Tình ma xui quỷ khiến đón lấy hộp cơm, thấy Hàn Văn Văn đã cầm thìa bắt đầu ăn ngon lành.

Mấy cậu con trai kia lần lượt rời đi.

Nhưng có người không chịu bỏ cuộc vẫn hô to: "Hàn Văn Văn! Ngày mai tôi nhất định sẽ đoán được cậu muốn ăn gì! Cậu cũng phải tặng quà cho tôi đấy!"

Hàn Văn Văn vẫn không đáp lời, tập trung ăn cơm.

Mãi đến khi hội con trai đã đi hết, Hàn Văn Văn mới vừa ăn gà rán vừa giải thích với Hà Tình: "Tôi biết cậu đang thắc mắc nhiều điều. Nói ngắn gọn là mấy đứa con trai mang cơm đến đây đều thích tôi, và đều đã tỏ tình với tôi rồi. Nhưng tôi không thích bọn họ, nên chẳng muốn tiếp chuyện."

Hàn Văn Văn liếm hạt cơm dính bên khóe miệng: "Nhưng con trai có vài người rất cứng đầu, bọn họ nghĩ dù bị tôi từ chối, chỉ cần kiên trì theo đuổi thì tôi sẽ đổi ý. Thế là ngày nào cũng mang quà, mang cơm đến cho tôi. Thật lòng tôi chẳng có cảm tình gì với bọn họ, ban đầu tôi còn thấy phiền phức nữa."

Hàn Văn Văn quay sang nhìn Hà Tình: "Nhưng sau này tôi nghĩ thông rồi, bọn họ muốn mang cơm đến thì mình cứ nhận thôi. Coi như bọn họ giúp tôi mua đồ ăn, tôi tặng lại kẹp tóc hay dây buộc tóc làm quà, cả hai bên đều vui."

Hà Tình ngây người: "Lời cậu nói tớ nghe hiểu, mà cũng không hiểu... Đây là thế giới của trẻ con sao..."

"Không hiểu ư? Không thể nào, Hà Tình cậu cũng xinh lắm mà, chẳng lẽ chưa có cậu con trai nào tỏ tình với cậu?"

Hà Tình đỏ mặt lắc tay: "Không có... Ừm cũng có đấy." Cô bé buông tay xuống: "Năm ngoái có một bạn, năm nay cũng có một bạn, nhưng tớ đều từ chối cả. Chúng ta mới đang lớn, với lại tớ..."

Cô bé không nói ra trong lòng mình đã có người rồi, sẽ không thích những bạn nam khác.

Hàn Văn Văn chớp chớp đôi mắt hồ ly: "Có lẽ do ít người theo đuổi cậu quá, để tôi tính xem..." Hàn Văn Văn cắn thìa suy nghĩ: "Chỉ riêng học kỳ này đã có bảy tám người tỏ tình với tôi rồi."

"Gì cơ? Nhiều thế? Tại sao? Ý của tớ là tớ biết cậu rất xinh, nhưng nhiều vậy cũng quá khoa trương rồi?"

Hàn Văn Văn mắt cong như trăng non: "Có lẽ vì tôi trông giống hồ ly tinh. Tuy không phải xinh nhất nhưng kiểu mặt tôi rất hợp gu hội con trai. Dường như bọn họ đều muốn có được tôi."

Thấy Hà Tình chưa ăn, cô bé nhắc: "Cậu ăn đi, đây là đồ tôi đổi bằng kẹp tóc đấy. Chiếc kẹp tóc kia của tôi đắt lắm."

Hà Tình mở hộp cơm ra, kinh ngạc khi thấy đúng là cơm gà rán, món mà bình thường chen chúc cũng khó mua được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương