Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 25: Hồ ly tinh (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hà Tình xúc một thìa cơm bỏ vào miệng, rất ngon. Nhưng cô bé chợt giật mình nhớ lại chuyện Hàn Văn Văn vừa bị đánh: "Vậy chuyện lúc nãy, cậu hoàn toàn bị oan đúng không? Dù sao cậu có vẻ chẳng thích bạn nam nào cả."

Hàn Văn Văn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Ừm, dĩ nhiên rồi. Làm sao tôi có thể dụ dỗ mấy cậu bạn thuở nhỏ hay anh trai của bọn họ chứ? Tôi chán ngấy bọn con trai này lắm rồi."

Hà Tình thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ Hàn Văn Văn lại nói tiếp: "Nhưng mà chuyện mấy cậu bạn thuở nhỏ và anh trai đó cứ bám theo tôi thì có thật. Trong số mấy người vừa mang cơm đến, có hai cậu chính là đối tượng đó. Nói thật tôi cũng tốt bụng lắm, nếu không tôi mách bọn họ là em gái của bọn họ đánh tôi, chắc chắn bọn họ sẽ nghe lời mà trả thù cho tôi."

Hà Tình: "..."

Hàn Văn Văn chậm rãi nói: "Thực ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện phá hoại mối quan hệ của ai cả, chẳng được lợi gì."

Hàn Văn Văn lại hạnh phúc ăn một thìa cơm: "Tôi kể cậu nghe những điều này vì cậu đã cứu tôi, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ đền đáp. Dù sao ngay cả với mấy cậu con trai kia... Tôi cũng chưa từng vô cớ nhận đồ của bọn họ mà không trả lại gì, lần nào tôi cũng đổi bằng vật gì đó tương xứng. Tôi sẽ không lợi dụng lòng tốt của người khác đâu."

Sau khi chứng kiến cuộc sống của Hàn Văn Văn, Hà Tình mới thực sự nhận ra khoảng cách giữa người với người còn lớn hơn cả khoảng cách giữa người và chó.

Cùng là đi học rồi tan trường, nhưng thực chất trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Đột nhiên, Hàn Văn Văn hỏi: "À này, lúc nãy khi nói về chuyện có ai tỏ tình với cậu không, sao cậu đột nhiên sững lại vậy? Cậu nghĩ đến ai à? Cậu cũng có bạn nam yêu thích sao?"

Hà Tình đỏ mặt không biết trả lời thế nào, ấp a ấp úng luống cuống.

Hàn Văn Văn mỉm cười hiểu ý: "Thôi được rồi, coi như mình không hỏi, ăn cơm đi." Đương nhiên đã nhận ra.

Tối đó khi về đến nhà, Hà Tình kể lại cho Lâm Chính Nhiên nghe những chuyện lạ xảy ra hôm nay.

Thực ra ngày nào cô bé cũng mong có chuyện gì đó ly kỳ xảy ra, như vậy mới có cớ gọi điện cho Lâm Chính Nhiên hàng ngày, bằng không cô bé không tìm được lý do để gọi, cũng đâu thể lấy lý do là nhớ người ta được...

Tối đó, Hà Tình ngồi tựa vào đầu giường trong phòng ngủ, bật đèn bàn, mặc bộ đồ ngủ trắng nhỏ, cầm điện thoại của mẹ và nói chuyện với ai đó: "Lâm Chính Nhiên, hôm nay tớ giúp một bạn nữ trong lớp, cậu ấy rất xinh đẹp và có nhiều bạn nam theo đuổi, sau đó... Bọn mình cùng nhau ăn cơm."

Hà Tình muốn kể hết mọi chi tiết nhưng lại cảm thấy nói chuyện phiếm về bạn học không hay lắm, nên chỉ chọn lọc kể sơ qua.

Kết quả là Lâm Chính Nhiên nghe xong vẫn mù mờ không hiểu ra sao: "Kể tiếp đi."

Hà Tình dùng tay còn lại nghịch lọn tóc đuôi ngựa của mình, cuốn đi cuốn lại trên ngón tay: "Không có tiếp theo, chỉ có vậy thôi."

Lâm Chính Nhiên: "..."

Hà Tình: "..."

Hà Tình: "Dạo này cậu làm gì vậy? Vẫn một mình đi học rồi về nhà à?"

Đối phương trả lời: "Cũng gần thế, nhưng thỉnh thoảng cũng có người khác."

"Hả?" Cô bé ngơ ngác: "Là con gái hả?"

"Ừ, con gái."

Biểu cảm Hà Tình lập tức ủ rũ, thậm chí mắt đỏ hoe muốn khóc, cô bé lập tức tưởng tượng ra cảnh một bạn nữ thần bí nào đó có thể cùng Chính Nhiên đi ăn cơm, tan học, cuối tuần cùng tập Taekwondo, thậm chí còn ôm nhau ngủ trưa.

Nhưng ngay sau đó lại nghe Lâm Chính Nhiên nói: "Dạo này hàng xóm đi xa, gửi con chó cái nhà họ sang nhà tôi nuôi hộ. Mỗi lần về nhà nó cứ lẽo đẽo theo tôi."

Hà Tình giật mình, tay ôm ngực, nín khóc mỉm cười: "Thì ra là chó nhỏ à! Thế ngoài chó ra còn ai nữa không?"

"Không còn. À không, cũng còn."

"Ai vậy?"

"Bố mẹ tôi."

Hà Tình lại thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần trò chuyện với Lâm Chính Nhiên, cô bé đều cảm thấy như đang đi dạo giữa thiên đường và địa ngục, nhỏ giọng nói: "Vậy đợi tớ về rồi tớ với cậu cùng đi học nhé! À mà Lâm Chính Nhiên, tớ có câu hỏi muốn hỏi cậu."

Hà Tình nhớ lại câu hỏi Hàn Văn Văn đã hỏi mình hồi chiều, lúc ấy cô bé cũng muốn hỏi Lâm Chính Nhiên điều tương tự.

Trước lớp bốn, bọn trẻ thường chưa hiểu sâu về khái niệm thích hay không thích, nhưng từ lớp bốn trở đi, từ này dường như bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.

"Lâm Chính Nhiên, tớ hơi tò mò hai năm nay có... Có bạn nữ nào tỏ tình với cậu không?"

"Chuyện cậu tò mò thực sự là ngày càng kỳ quặc." 

Hắn thẳng thắn nói: "Có."

Hà Tình biết ngay là sẽ có, giọng nói trở nên căng thẳng: "Thì ra là có nhiều người tỏ tình với cậu lắm hả?"

"Không nhiều. Cậu biết tôi không thích nói chuyện với mấy cô nhóc rồi mà, thấy phiền phức lắm, vậy nên tôi chẳng hề quan tâm đến họ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương