Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 23: Nữ hoàng đại nhân (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhưng rồi cô bé nhìn thấy một nhóm nhiều bạn nữ đang vây quanh một bạn nữ xinh đẹp khác, hơn nữa người bị vây lại trông khá quen mắt.

Nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là bạn cùng lớp, Hàn Văn Văn. Vì Hàn Văn Văn rất xinh đẹp nên đặc biệt được nhiều bạn nam trong lớp yêu thích.

“Tôi nói rồi, cậu ấy đến tìm tôi là chuyện của cậu ấy, liên quan gì đến tôi chứ?” Hàn Văn Văn bị dồn đến góc tường, nhưng vẫn không hề sợ hãi.

Một bạn nữ trong nhóm vây quanh hét lên:

“Cậu nói dối! Rõ ràng là cậu cố ý! Tôi với cậu ấy từ nhỏ đã học chung, tan học cũng về cùng nhau, cậu ấy còn nói lớn lên sẽ cưới tôi! Vậy mà dạo gần đây, từ khi gặp cậu, cậu ấy chẳng thèm chơi với tôi nữa, ngày nào cũng đi tìm cậu!”

Một bạn nữ khác cũng nói: “Còn có anh tớ nữa! Tại sao anh ấy cũng ngày nào cũng đi tìm cậu? Ở nhà suốt ngày nhắc đến tên cậu!”

Hàn Văn Văn cau mày: “Nhưng bạn của các cậu tìm tôi liên quan gì đến tôi? Các cậu thấy tôi có để ý đến bọn họ không? Mỗi ngày có biết bao bạn nam đến bắt chuyện với tôi, các cậu không tự nhìn lại mình à?”

“Cậu nói gì? Ý cậu là bọn tôi không xinh bằng cậu à? Chẳng lẽ chúng tôi đều xấu, rõ ràng là cậu cố tình quyến rũ họ!”

Thấy bọn họ đã bắt đầu xô xát, Hà Tình vội vàng chạy tới: “Đừng đánh nhau!”

Mặc dù Hà Tình đã kịp thời ngăn cản, nhưng mặt của Hàn Văn Văn vẫn bị người ta cào xước một chút, máu bắt đầu chảy ra, tóc tai thì rối bù cả lên.

Tuy vậy, rõ ràng tính cách của Hàn Văn Văn không giống Hà Tình, dù không đánh lại người ta, cô bé vẫn đánh trả quyết liệt, cũng cào trúng mặt đối phương một vết rõ ràng.

Hà Tình dang hai tay ra chắn trước mặt Hàn Văn Văn, lên tiếng bảo vệ cô bé: “Mọi người đừng đánh nữa, tớ học cùng lớp với Hàn Văn Văn, tớ có thể làm chứng cậu ấy thật sự không có quyến rũ ai hết. Bình thường trong lớp cậu ấy hầu như chẳng nói chuyện với con trai.”

Nói xong, Hà Tình còn quay đầu lại hỏi Hàn Văn Văn: “Đúng không? Nếu tớ nhớ không lầm thì cậu toàn ăn cơm một mình trong lớp mà đúng không?”

Hàn Văn Văn nhìn Hà Tình, lấy tay lau máu trên mặt.

Nhóm bạn kia thấy có người xen vào, liền định đánh luôn Hà Tình: “Cậu là ai? Chuyện này liên quan gì đến cậu?”

Hà Tình cảnh báo: “Đừng tới đây! Đừng động tay với tớ.”

Kết quả, có người vừa chộp lấy áo Hà Tình, thì ngay lập tức Hà Tình tung một cú vật ngã, khiến đối phương ngã sấp xuống nền đất ướt mưa.

"Bịch!" Bùn đất và nước mưa bắn tung tóe.

Bạn nữ bị vật ngã sững người vài giây, sau đó nằm dưới đất bật khóc: “Đau quá, đau quá đi! Tôi về méc mẹ đây!”

Hà Tình hoảng hốt vội vàng an ủi: “Cậu không... Không sao chứ, tuy hơi đau nhưng tớ vật người có kỹ thuật mà, không bị thương được đâu.”

Mấy bạn nữ còn lại đều sợ hãi lùi lại mấy bước, sau đó hoảng loạn bỏ chạy.

Hàn Văn Văn phía sau cũng sững sờ, cô bé đã từng nghe nói đến biệt danh nữ hoàng vật ngã của Hà Tình trong lớp, dù đã học cùng nửa năm nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, không ngờ Hà Tình thật sự biết vật ngã người...

Mãi đến khi mấy bạn nữ kia chạy đi được một lúc, Hà Tình mới giật mình lo lắng, nghĩ thầm không biết họ có đi mách giáo viên không.

Nếu vậy chẳng phải mình sẽ bị mắng sao?

Nhưng thôi, mắng thì mắng vậy, cô bé tự an ủi mình, dù sao mình cũng đang làm việc tốt, cho dù Lâm Chính Nhiên biết được chắc cũng không trách mình đâu.

Cô bé quay lại nhìn Hàn Văn Văn vẫn đang chảy máu trên mặt: "Cậu không sao chứ? Có phải tớ đến có hơi muộn không...?"

Hàn Văn Văn từ bàng hoàng tỉnh lại, mỉm cười: "Không đâu, cảm ơn cậu đã giúp tôi. Nếu bọn họ đi gọi phụ huynh, tôi sẽ ra làm chứng cho cậu."

Hà Tình thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thán cô gái tên Hàn Văn Văn này quả thực rất xinh, khi cười đôi mắt mang chút vẻ tinh nghịch như hồ ly, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, thanh tú khó tả: "Không cần cảm ơn, muốn tớ đưa cậu đến phòng y tế không? Mặt bị xước rồi."

"Không sao đâu." Hàn Văn Văn lấy từ túi ra chiếc gương nhỏ soi vết thương: "Vết nhỏ thế này không đau không ngứa, tôi tự đi được, cậu ra căn tin ăn cơm đi."

Nói rồi, Hàn Văn Văn không cầm ô, đội mưa bước đi. Hà Tình thấy vậy liền đuổi theo.

"Cậu không có ô à? Nếu không cậu vẫn đi cùng tớ đi, thế này dễ cảm lắm!"

Hàn Văn Văn thấy Hà Tình đuổi theo, hơi nghi hoặc vì sự tốt bụng của cô bé: "Sao cậu tốt thế? Nếu đi cùng tôi thì cậu sẽ không kịp ăn trưa."

Hà Tình bất đắc dĩ cười, nếu lúc này Lâm Chính Nhiên ở đây, ắt sẽ nhận ra biểu cảm này của cô bé hoàn toàn là học được từ mình: "Bỏ một bữa cũng không sao, giáo viên nói giúp đỡ bạn bè là quan trọng nhất, chúng ta cùng lớp mà."

Câu nói này Hàn Văn Văn cả đời cũng không ngờ có người thực sự thốt ra, đành cười gật đầu, cùng Hà Tình đi tiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương