Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 16: Chuyển trường
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Y tá giải thích: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bệnh vặt hơi nhiều. Về sau con cái trong gia đình nên chăm sóc thường xuyên hơn, ít nhất mỗi tuần phải về thăm một lần để phòng xuất hiện bất trắc."
Mẹ Hà Tình gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn y tá."
"Tuần này cứ nằm viện theo dõi, nếu ổn định thì có thể xuất viện. Bà không dậy được chắc do mấy hôm trước không cẩn thận bị ngã, chân đau nên không có lực thôi, đừng lo lắng quá."
"Được."
Y tá đi rồi, mẹ Hà Tình thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn mẹ già đang nằm trên giường bệnh mà mặt mày rạng rỡ.
Bà ngoại đang xoa đầu cháu gái Hà Tình, giọng đầy hạnh phúc: "Tình Tình! Nửa năm rồi mới về thăm bà, có nhớ bà hay không?"
Hà Tình đứng cạnh giường gật đầu lia lịa: "Nhớ ạ!"
"Nghe mẹ con bảo dạo này con học cái gì... Taekwondo phải không? Mà còn giỏi lắm? Lúc nào rảnh biểu diễn cho bà xem nhé?"
"Vâng! Đợi bà xuất viện con sẽ biểu diễn cho bà xem!"
Mẹ Hà Tình hỏi: "Mẹ, mấy hôm trước bị ngã sao không gọi điện thoại cho con? Đợi đến lúc không dậy được mới gọi?"
Bà nhìn con gái, vẫn nở nụ cười hiền hậu: "Mẹ tưởng không sao mà? Ai chẳng có lúc vấp ngã? Ai ngờ già rồi, té một cái phải nằm viện."
Mẹ Hà Tình ngồi bên giường thở dài, bỗng nhiên nghẹn ngào, giọng nức nở: "Bố con đi sớm, Tình Tình thì chưa lớn, giờ con ngoài mẹ ra chẳng còn ai thân thích. Lần này trên đường về con sợ chết khiếp."
Hà Tình ngoan ngoãn xé hai tờ khăn giấy đưa cho mẹ, dỗ dành đáng yêu: "Mẹ đừng khóc."
Mẹ Hà Tình nín khóc mỉm cười, xoa đầu con gái của mình: "Tình Tình ngoan."
Bà ngoại vẫn cười hiền hậu: "Khóc cái gì, không nghe bác sĩ bảo không sao à? Mẹ còn chẳng sợ mà con đã sợ rồi? Còn chẳng kiên cường bằng Tình Tình "
Mẹ Hà Tình quay lại nhìn mẹ mình, cũng không biết nói gì, hai mẹ con chỉ nhìn nhau cười.
Như hồi nhỏ.
Dù lần này bà ngoại của Hà Tình không sao, hai mẹ con Hà Tình cũng sớm trở lại trấn nhỏ.
Nhưng sức khỏe người già ngày một yếu, không thể không có người chăm sóc.
Vì vậy không cần suy nghĩ nhiều, mẹ Hà Tình quyết định nghỉ việc về quê, tìm một công việc không cần ra khỏi nhà để tiện chăm sóc mẹ già.
Còn Hà Tình sẽ chuyển trường theo mẹ.
Hà Tình rất hiểu chuyện, biết mẹ phải về chăm bà nên không phản đối. Nhưng khi nghe mẹ gọi điện xin làm thủ tục chuyển trường, cô bé vẫn không kìm được trộm rơi nước mắt.
Cô bé không lưu luyến ngôi trường này, mà là lưu luyến người hàng xóm luôn "bắt nạt" mình từ mầm non, Lâm Chính Nhiên.
Mẹ Hà Tình biết con gái mình chỉ có mỗi Lâm Chính Nhiên là bạn, ôm con gái vào lòng: "Tình Tình, mẹ biết con không muốn xa anh Nhiên Nhiên. Nhưng bà ngoại cần người chăm sóc, chúng ta phải về thôi."
Hà Tình úp mặt vào ngực mẹ: "Mẹ ơi... Chúng ta còn sẽ quay lại đúng không?"
"Tất nhiên rồi. Nếu con muốn trở lại, cấp hai mẹ sẽ đăng ký cho con học trường ở đây, lại được đi học cùng anh Nhiên Nhiên. Chỉ là trước đó hai đứa sẽ xa nhau một thời gian."
Hà Tình nắm chặt vạt áo mẹ rồi từ từ buông lỏng tay, đôi mắt long lanh ngấn nước: "Vâng ạ... Vậy bao giờ mình đi?"
"Một tháng nữa, một tháng nữa chúng ta sẽ về với bà ngoại. Tháng cuối này con nhớ chào tạm biệt anh Nhiên Nhiên, nói với cậu ấy sau khi lớn lên gặp lại nhé."
Mẹ Hà Tình vuốt mái tóc dài của con gái, ánh mắt đăm chiêu nhìn thị trấn đã sống bao năm qua ngoài cửa sổ, lòng cũng ngổn ngang trăm mối.
"Hoặc thỉnh thoảng con có thể gọi video với anh Nhiên Nhiên cũng được."
Thực ra trong mắt người lớn, tình bạn thuở nhỏ thường rất mong manh. Xa cách chính là mãi mãi, cùng lắm là nhiều năm sau nhớ lại hồi nhỏ mình có người bạn hay chơi cùng, nhưng giờ đã quên mặt rồi.
Nhưng Hà Tình thuộc kiểu đặc biệt. Lâm Chính Nhiên chiếm một vị trí không gì thay thế được trong lòng cô bé.
Mẹ Hà Tình có trở lại hay không còn chưa biết, nhưng Hà Tình nhất định sẽ quay về.
Lại đến thứ bảy.
Lâm Chính Nhiên nằm trên giường đọc sách.
Hệ thống thông báo đang trong quá trình tu luyện, sau khi đạt cấp hai mươi, kỹ năng thứ hai cũng hiện ra.
[Bồi dưỡng nhân đôi: Ngươi đã thông thạo tu luyện trên con đường khí vận, về sau chỉ cần tiên tử từng thiết lập khế ước với ngươi được ngươi chỉ dạy sẽ nhận được tốc độ tu luyện và học tập gấp đôi]
[Chú ý: Chỉ khi được ngươi trực tiếp hướng dẫn mới kích hoạt khả năng này, tự tu luyện sẽ không kích hoạt]
Năng lực này... Cảm giác càng ngày càng giống thiên phú của một tông chủ giáo phái rồi.
Đệ tử được mình dạy sẽ có tốc độ tu luyện gấp đôi, tiếp đó nhờ hiệu quả từ kỹ năng đầu tiên, khi đệ tử tu luyện mình lại nhận được tu vi gấp đôi từ đối phương.
Cứ thế trực tiếp tăng theo cấp số nhân, lợi nhuận chồng lợi nhuận, tăng bốn lần!
[Hôm nay Hà tiên tử lại tìm đến ngươi, nhìn dáng vẻ vội vàng dường như có việc quan trọng cần nói]
Quả nhiên, sau một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook