Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 17: Tớ bằng lòng bị cậu bắt nạt
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Vì là thứ bảy nên Lâm Anh Tuấn không phải đi làm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, bố Lâm mở ra xem thì phát hiện là Hà Tình.
Hôm nay Hà Tình mặc một chiếc váy trắng xinh xắn, tóc buộc đuôi ngựa dài ngang vai.
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to long lanh, rõ ràng là đã trang điểm cẩn thận, trông như một thiên nga trắng: "Chú ơi, Lâm Chính Nhiên có nhà không ạ? Con đến tìm cậu ấy."
Lâm Anh Tuấn cười mở cửa: "Là Tình Tình à, mau vào đi. Lâm Chính Nhiên đang nghỉ trong phòng đấy."
"Cảm ơn chú ạ."
Hà Tình nghe thấy Lâm Chính Nhiên đang nghỉ ngơi nên bước nhẹ nhàng đến cửa phòng, không dám gõ cửa làm phiền, chỉ khẽ gọi: "Lâm Chính Nhiên? Lâm Chính Nhiên? Tớ là Hà Tình đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Lâm Chính Nhiên đang nằm trên giường lật sách, lên tiếng: "Vào đi, nhớ đóng cửa nhé."
"Ừm!"
Hà Tình nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy Lâm Chính Nhiên trên giường, lại cẩn thận khép cửa lại.
Cô bé bước đến bên cạnh hắn, đứng đó, hai tay đan vào nhau để trước người, vẫn ngoan ngoãn như mọi khi.
Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn, hơi nghi ngờ.
Hà Tình nhìn Lâm Chính Nhiên chằm chằm, mím môi: "Hôm nay tớ đến là có hai chuyện muốn hỏi cậu, và một chuyện muốn nói với cậu, tổng cộng là ba chuyện."
"Nhiều chuyện thế? Cứ nói đi."
Hà Tình cúi đầu, chậm rãi hỏi điều mà cô bé muốn hỏi từ mấy ngày trước: "Tuần trước khi trường tổ chức vận động, tớ nghe có người nói rằng cậu… Cậu và lớp phó kỷ luật lớp cậu là quan hệ bạn trai bạn gái..."
Lâm Chính Nhiên bình tĩnh: "Đúng là có chuyện đó, rồi sao?"
Thái độ bình thản của hắn khiến Hà Tình đột nhiên thấy khó chịu trong lòng, mắt đỏ hoe, nửa câu sau cô bé gần như hỏi trong tiếng nấc nghẹn ngào: "Là thật sao? Cậu thật sự đã thích một bạn nữ rồi à?" Vừa nói xong, nước mắt đã lăn dài trên má.
Lâm Chính Nhiên cạn lời gấp sách lại, ngồi dậy và gõ vào đầu cô bé một cái: "Khóc cái gì? Suốt ngày chỉ biết khóc lóc trước mặt tôi! Đương nhiên là giả rồi! Còn phải hỏi sao?"
Hà Tình ôm lấy đầu, nghe thấy là giả liền không thấy đau nữa, nước mắt cũng ngừng rơi, đôi mắt to bỗng sáng rỡ: "Hả? Là giả?"
Lâm Chính Nhiên khoanh chân ngồi trên giường, hai tay bắt chéo trước ngực: "Cậu nghĩ tôi là người sẽ thích mấy đứa trẻ con như các cậu sao?"
Hắn nói thật lòng, trước khi trọng sinh, dù sao thì hắn cũng đã hai mươi tám tuổi, sao một thanh niên bình thường có thể thích mấy bé gái bảy tám tuổi chứ?
Hắn chỉ thấy lũ nhóc này líu ríu phiền phức chết đi được.
Lâm Chính Nhiên giải thích: "Đó là vì trước đây có xảy ra một chuyện, nên trong lớp mới đồn linh tinh, nhưng người khác tin thì cũng thôi đi." Hắn trừng mắt nhìn Hà Tình: "Tôi hàng tuần dành thời gian dạy cậu Taekwondo, ngày nào cũng đi với cậu mà cậu cũng tin à? Không có não sao?"
Bị Lâm Chính Nhiên mắng mấy câu, Hà Tình lại thấy vui.
Nụ cười hiện lên trên mặt, dĩ nhiên trước mặt Lâm Chính Nhiên cô bé không dám cười, chỉ cố nhịn rồi lẩm bẩm: "Không tin, tớ cũng cảm thấy đó là giả, chắc chắn là mọi người nói bậy thôi."
"Vậy vừa nãy cậu khóc cái gì?"
Hà Tình đỏ mặt cúi đầu, tự mắng mình: "Tại tớ không có não, trong đầu rỗng tuếch."
Lâm Chính Nhiên: "..."
Lâm Chính Nhiên: "Cậu cũng khá tự biết mình đấy. Vậy câu hỏi thứ hai là gì?"
Biết đối phương không thích bạn nữ nào, Hà Tình liền mạnh dạn hơn một chút: "Câu hỏi thứ hai và chuyện thứ ba là cùng một vấn đề, tớ có thể nói chung được không?"
Sau khi được Lâm Chính Nhiên đồng ý, Hà Tình kể về chuyện của bà ngoại.
"Dạo này bà ngoại bị ốm, sức khỏe không tốt, mẹ phải về quê chăm sóc bà nên..." Giọng cô bé trở nên nhỏ dần: "Nên tháng sau tớ phải chuyển trường rồi, có lẽ phải đến khi học cấp hai mới quay lại được."
Lâm Chính Nhiên không ngờ chuyện lại nghiêm trọng thế, nhưng từ lâu hắn đã lờ mờ đoán được rồi. Bởi cứ mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, mẹ Hà Tình đều về quê chăm sóc bà cả tháng trời, có thể thấy sức khỏe bà ngoại Hà Tình vốn không được tốt.
Việc hai mẹ con phải về quê là điều sớm muộn.
Cũng chính vì thế mà từ hồi mầm non, Lâm Chính Nhiên đã dạy Hà Tình phải mạnh dạn nói chuyện, nếu không sau này chuyển trường khó tránh khỏi sẽ bị bắt nạt.
Hắn vỗ nhẹ lên giường ra hiệu cho cô bé ngồi xuống.
Hà Tình cẩn thận ngồi xuống cạnh Lâm Chính Nhiên, ánh mắt lưu luyến nhìn hắn.
Lâm Chính Nhiên bật cười: "Chuyển trường tốt mà, giờ cậu học Taekwondo rồi, ngoài tôi ra chả ai bắt nạt được cậu nữa. Thế sau này ngay cả tôi cũng không bắt nạt cậu được, có phải rất vui hay không?"
Hà Tình lắc đầu: "Không vui." Cô bé lại cúi mặt xuống, hai bàn tay nhỏ bứt rứt: "Tớ vẫn bằng lòng bị cậu bắt nạt hàng ngày, tớ thích bị cậu bắt nạt..."
Lâm Chính Nhiên không nói gì ngay, mà lại búng vào trán cô bé một cái khiến Hà Tình vội ôm lấy đầu.
"Cậu đúng là đầu óc có vấn đề! Không giống người bình thường!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook