Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 15: Lời đồn (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

[Hôm nay ngươi giành chức vô địch võ lâm quyết đấu, học được nhiều tuyệt kỹ của cao thủ, cuối cùng danh tiếng cũng vang dội giang hồ. Tu vi linh khí đạt cấp 20, sắp mở khóa kỹ năng riêng mới, lần này nhận được Sức mạnh +1, Mị lực +3, Thể lực +2]

Lời bình của hệ thống phần nào phản ánh thực tế.

Trận đấu này thực sự khiến độ nổi tiếng của Lâm Chính Nhiên bùng nổ trong trường tiểu học.

Rất nhiều bạn nữ từ các lớp khác đều biết lớp 2A có một bạn nam đẹp trai, thành tích tốt và thể thao cực kỳ giỏi!

Lúc đó Giang Tuyết Lỵ đứng ngoài sân nhìn Lâm Chính Nhiên đoạt giải nhất với ánh mắt ngơ ngác.

Một nam sinh bên cạnh lại trêu chọc: "Lớp phó kỷ luật, Lâm Chính Nhiên nhà cậu giỏi thật đấy. Nhưng mà hình như nhiều bạn nữ lớp khác cũng đang nhìn cậu ấy, cậu nguy hiểm rồi."

Giang Tuyết Lỵ tức giận phản bác: "Cậu còn nói bậy tôi xé miệng cậu đấy! Đã bảo tôi với cậu ấy không có gì rồi mà! Không có gì hết!"

Nhưng cô bé vẫn tiếp tục nhìn Lâm Chính Nhiên đoạt chức vô địch, mím chặt môi.

"Người khác nhìn cậu ấy thì liên quan gì đến tôi chứ, thật là phiền phức quá đi."

Ánh mắt cô bé dán chặt vào gương mặt đẹp trai của Lâm Chính Nhiên, trong đôi mắt sáng lấp lánh thoáng hiện một tia cảm xúc kỳ lạ, giọng nói trở nên rất nhỏ: "Phiền phức quá..."

Lớp 2B bên cạnh.

Hà Tình ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, lén lút không cổ vũ cho lớp mình mà lại cổ vũ cho Lâm Chính Nhiên.

Mỗi khi Lâm Chính Nhiên giành chiến thắng, cô bé đều cười rất tươi, cảm thấy hắn thật sự rất giỏi, từ trước đến giờ luôn xuất sắc như vậy.

Nhưng vừa nãy, cô bé nghe được một lời đồn, hình như không ít người đang bàn tán: "Các cậu thấy Lâm Chính Nhiên lớp hai chưa? Nghe nói cậu ấy với lớp phó kỷ luật có quan hệ không bình thường đâu! Hình như mọi người đều nói bọn họ là bạn trai bạn gái!"

Hà Tình đang vui vẻ bỗng trở nên hoảng hốt, quay sang nhìn bọn họ, nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện.

"Tôi cũng biết, tôi cũng biết! Ha ha, chuyện này hình như nhiều người biết lắm. Lớp phó kỷ luật của lớp bọn họ tên Giang Tuyết Lỵ đúng không? Tuy bình thường hơi nghiêm khắc nhưng cũng khá dễ thương đấy! Nghe nói từ nửa năm trước quan hệ của bọn họ đã như vậy rồi!"

Hà Tình siết chặt hai bàn tay nhỏ, đột nhiên cảm thấy rất buồn khi nhìn Lâm Chính Nhiên trên sân, lòng tràn đầy uất ức.

Cô bé nghĩ sao có thể như vậy được, Lâm Chính Nhiên chưa bao giờ nói với mình chuyện này, nhất định là giả, cô bé phải đi hỏi rõ mới được.

Nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Buổi tối sau giờ học, Hà Tình được mẹ đón về nhà.

Cô bé đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng, vừa về đến nhà đã định chạy ngay sang hỏi Lâm Chính Nhiên, nhưng vô tình nhìn thấy chiếc lược trong nhà tắm.

Hà Tình kê chiếc ghế nhựa nhỏ trước bàn trang điểm, đứng lên đó.

Cầm lược chải chuốt mái tóc trước gương, chỉnh lại từng sợi tóc con và buộc chặt bím tóc cho thật gọn gàng.

Sau khi cảm thấy ưng ý, cô bé mới chạy vào bếp nói với mẹ: "Mẹ ơi, con có chuyện muốn hỏi Lâm Chính Nhiên, con sang nhà cậu ấy một lát."

Mẹ Hà Tình đang lục tủ lạnh lựa đồ ăn, vừa định lên tiếng "Chờ lát nữa cơm chín mẹ sang gọi" thì điện thoại reo lên, mẹ Hà Tình thấy số lạ thì hơi nghi ngờ, nhưng vẫn bấm nghe: "Mẹ? Sao tối muộn thế này mẹ lại gọi? Có chuyện gì sao?"

Một lát sau, nét mặt mẹ Hà Tình hốt hoảng: "Có nghiêm trọng không ạ? Con có cần trở về đưa mẹ đi viện không? Ừ ừ, vâng, con sẽ dẫn cháu theo."

Hà Tình vừa mở cửa ra ngoài đã bị mẹ gọi giật lại: "Tình Tình đợi đã!"

Cô bé ngơ ngác quay đầu: "Sao thế mẹ?"

Mẹ Hà Tình đóng tủ lạnh, cởi tạp dề: "Thôi đừng sang nhà anh Nhiên Nhiên của con nữa. Bà ngoại có vẻ bị ốm rồi, con thu xếp đồ đạc đơn giản thôi, tối nay hai mẹ con mình về quê thăm bà, mẹ sẽ xin nghỉ phép ở trường cho con."

"Bà ốm rồi ạ? Có nặng không?" Hà Tình lo lắng hỏi.

Mẹ Hà Tình vội vàng vào phòng ngủ thu dọn đồ: "Bà chỉ nói người mệt không có sức, không xuống giường được, với lại bà nhớ con lắm, muốn gặp con."

Hà Tình rất tinh ý, nhận ra nét mặt lo âu của mẹ và không khí căng thẳng, không dám hỏi thêm.

Cô bé đành liếc nhìn phía nhà Lâm Chính Nhiên, thu dọn đồ đạc theo mẹ về quê thăm bà. Chuyện lời đồn kia, đành để sau này hỏi Lâm Chính Nhiên vậy.

Trên đường lái xe về, Hà Tình thấy mẹ liên tục gọi điện thoại, vừa xin phép nghỉ học vừa liên hệ bệnh viện.

Ngồi ở ghế phụ, cô bé ngoái người nhìn ra đêm đen bên ngoài cửa sổ xe.

Đôi mắt ngây thơ chớp chớp, dù còn nhỏ nhưng đầu óc đã suy nghĩ miên man.

May mà chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Sau một đêm bận rộn, sáng hôm sau Hà Tình thấy mẹ đứng trong bệnh viện, mắt ngân nước nhưng miệng lại nở nụ cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương