Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 17: Tuyến truyện ẩn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Không thể nào là họ được đâu.”
Ryan lục soát cốp xe, cuối cùng cũng tìm ra vũ khí bí mật của mình: khẩu súng trường điện và một túi bột mì. “Ngươi biết gì về Băng Carnival của Leo Hargraves, anh bạn mèo của ta?”
“Họ là những anh hùng phông bạt chuyên chiến đấu với những kẻ cướp bóc, trùm tội phạm, những gã Genome nguy hiểm và những tên Rồ Dại,” Atom Cat trả lời, lưng tựa vào xe. “Họ giúp đỡ cộng đồng hoàn toàn miễn phí, sau đó tiếp tục lên đường. Họ đúng chất là hiệp sĩ du mục thời hiện đại, chứ không phải sát thủ.”
“Đúng vậy,” Ryan thừa nhận. Đó là một phần lý do tại sao hắn tôn trọng tập thể bọn họ, ngay cả sau những vấn đề họ gây ra cho hắn. “Nhưng họ cũng là những hiệp sĩ rất thực dụng đấy. Khi họ chiến đấu, họ không nương tay dù chỉ một khắc, mà họ tấn công cực mạnh và cực nhanh, và không giống như hầu hết các Genome, họ sử dụng chiến thuật đánh du kích.”
"Ngươi nói như thể ngươi đã chiến đấu với họ ấy."
“Đương nhiên.” Và họ đã cho hắn phải reset rất nhiều lần là đẳng khác, đặc biệt là trong những vòng lặp đầu tiên của hắn. “Ta đã có mặt ở đó khi họ giết Bloodstream bốn năm trước, và bị cuốn vào cuộc giao tranh dữ dội đó. Thông thường, ta thích sống ở giữa những điều thú vị, nhưng ngày hôm đó, ta đã mất đi một điều cực kỳ quan trọng với ta.”
“Là một điều gì đó, hay là ai đó?”
Con mèo này sắc bén đấy.
Đó chính là ngày Ryan dùng Thần Dược, thứ mà hắn buộc phải làm để sống sót sau thảm họa đó. Lúc đó hắn không thể kiểm soát hoàn toàn điểm lưu của mình và làm mất khởi đầu tối ưu nhất của mình.
Một chuyện trọng đại đã tách hắn ra khỏi Len.
Khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu hắn, Ryan liếc nhìn Biển Địa Trung Hải, ánh sáng bình minh lấp lánh toả sáng trên mặt nước. Hóa ra, tên sát thủ bí ẩn kia đã thiết lập căn cứ tại một nghĩa địa tàu thuyền ngay giữa Thị trấn Rust và bến cảng cũ. Chiếc siêu tàu chở dầu mà hắn từng nhìn thấy trên bờ biển chỉ là chiếc tàu đắm đầu tiên trong số vô vàng chiếc tàu đắm khác.
Những vỏ kim loại của tàu chở dầu, thuyền và thậm chí cả máy bay nằm xếp hàng trên bờ cát, tất cả mục nát vì nước mặn. Nhiều con hà biển đã bu đầy trên bụng tàu và máy bay các kiểu. Tín hiệu IP mà hắn truy được đến từ một gara biệt lập gần đó, một nhà chứa máy bay làm từ kim loại được xây dựng bên trong một con tàu du lịch.
Những đám mây mưa độc hại dần xuất hiện ở phía bắc, nhưng kỳ lạ thay, chúng lại di chuyển ngược gió và hướng thẳng về bến cảng. Tập Đoàn Dynamis đã thổi bay đám mây ô nhiễm đó ra khỏi Thị trấn Rust hay gì à?
Atom Cat khoanh tay lại như chợt nhớ ra điều gì đó. “Cha ta đã từng kể với ta rằng ông đã từng chiến đấu với đội hình cũ của nhóm bọn họ nhiều năm về trước, trước cả khi ông và mẹ nhận nuôi con bé Narcinia. Hồi đó, lão Augustus vẫn đang thiết lập quyền lực của bản thân, và lão ta đã giết một nửa số thành viên của nhóm, và đánh đuổi số còn lại.”
Ừ, và giờ họ đã trở lại để hoàn thành công việc. Thà muộn còn hơn không bao giờ.
“Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói gì về bất kỳ ai có năng lực thao túng kính hết á.”
Ryan trả lời. “Họ luôn luân chuyển rất nhiều, nên đây có thể là tân binh đấy. Xét đến khả năng tàng hình và việc kẻ đó thường giết người bằng bom hoặc các phương tiện trần tục thì bảo sao không mấy ai biết gì về tên Genome này. Đặc biệt là nếu tất cả nhân chứng đều chết sạch hết. Ta không thể di chuyển xe lại gần hoặc mang bất cứ thứ gì có kính hết, ta khá chắc chắn rằng kẻ đó có thể phát hiện và điều khiển kính trong bán kính rất rộng lớn.”
“Rộng cỡ bao nhiêu?”
“Ta không biết,” Ryan trả lời, ném chiếc điện thoại di động của mình ra ghế sau cùng với tất cả các thiết bị điện tử trong đó. Hắn chỉ mang theo quả bom hạt nhân và con thỏ nhồi bông thôi. “Có thể chúng thậm chí đã biết chúng ta đến đây rồi nữa kìa.”
“Được rồi, vậy ta sẽ ở gần xe, nếu trong vòng nửa giờ ngươi không gửi tín hiệu thì ta sẽ gọi Wyvern đến giúp đấy,” Atom Cat quyết định. “Còn kính bảo hộ trên mặt nạ của ngươi thì sao?”
“Ngớ ngẩn, chúng đâu có được làm bằng thủy tinh đâu ba!” Ryan đã trả lời. “Chúng là đồ của người ngoài hành tinh đấy!”
“Ờ ờ, và đó… là bột mì đấy à?” Atom Cat cau mày nhìn đồ chơi của Ryan. “Ngươi muốn nướng bánh cho chúng à?”
“Chúng sẽ không bao giờ lường trước được thứ này.”
Atom Cat cười nhạt. “Ta biết ngươi sẽ không nghe, nhưng xin ngươi đừng làm điều gì ngu ngốc đấy.”
“Đừng lo, ta có nhiều mạng sống hơn chín cái mạng của ngươi đấy nha,” Ryan trả lời, thu dọn đồ đạc và di chuyển đến chỗ gara.
Tuy nhiên, sẽ là nói dối nếu tình huống này không làm hắn lo lắng. Các thành viên của nhóm Carnival đều là những Genome siêu cấp mạnh mẽ, và tên sát thủ đó đã giết hắn tận hai lần rồi. Một nước đi sai lầm thôi có thể dẫn đến việc hắn phải reset lại, nên càng khiến hắn căng thẳng.
Khi đến gần thì hắn thấy cánh cửa đã bị khóa, Ryan nhận ra bây giờ chính là thời điểm hoàn hảo để thực hiện một nhiệm vụ lén lút.
Nhưng hắn khá chắc chắn rằng hắn không bao giờ đủ kiên nhẫn để lén lút đến cuối nhiệm vụ.
Nên thay vào đó, hắn dùng súng bắn vào ổ khóa, viên đạn điện từ bắn xuyên thủng qua cả thép.
“Không chốn dung thân cho người già!” Hắn ta hét lên, giơ vũ khí vào gara.
Không giống như trong phim, không ai chào đón hắn bằng một khẩu súng ngắn nào đằng sau cánh cửa. Trên thực tế, gara không hề chứa bất kỳ bộ phận ô tô, động cơ hay tàu thủy nào.
(Darkie: thằng Ryan vừa nói câu “no country for old men”, tức reference tới bộ phim No Country for Old Men sản xuất năm 2007 á)
Thay vào đó thì ở đây toàn server, máy chủ thôi à.
Tổng cộng có tới hàng chục chiếc server, rõ ràng đã được tạo và liên kết vào một máy phát điện tự động. Có hai máy điều hòa không khí đang làm việc để hạ nhiệt độ nơi này, và nhiều dây dẫn thòng lòng qua một lỗ trên mặt đất, có thể là liên kết đến hệ thống với cáp ngầm của Tập Đoàn Dynamis.
Có một chiếc bàn đồ sộ với một chiếc ghế đơn đặt ở giữa, xung quanh đầy màn hình luôn.
Ngoài ra, Ryan nhận thấy rằng hắn có thể nhìn ra cả nghĩa địa tàu thuyền qua cửa sổ rất dễ dàng, nhưng hắn lại không hề thấy máy chủ nào trong số này từ bên ngoài nhìn vào. Chắc chắn kẻ địch đã dùng thủ thuật quang học nào đó để đánh lừa thị giác.
Ừ, và đống này chắc chắn không phải là mới xây lên gần đây. Chắc hẳn họ đã mất hàng tuần, thậm chí hàng tháng để thiết lập căn cứ an toàn này.
Ryan lại gần chiếc máy tính, nó hiện đang hiển thị màn hình screen-saver nhàm chán trên năm màn hình khác nhau. Có vẻ như tên sát thủ bí ẩn đã trốn thoát.
Hoặc đó là hắn muốn Ryan nghĩ như vậy.
Không nói không rằng, kẻ vận chuyển đóng băng thời gian, mở túi bột và tự xoay người. Hắn quăng chất bột màu trắng ra mọi hướng, lên màn hình, cửa sổ, máy chủ và mọi góc.
Một cơ thể hình người xuất hiện ngay phía sau hắn ta, đứng trong một góc với một thanh kiếm giơ lên.
Bắt được rồi.
Bột mì đã rơi trúng một loại áo giáp vô hình nào đó nên Ryan tranh thủ vẽ dòng chữ “giết ta đi, ta là đồ biến thái” trên ngực hắn. Khi thời gian trôi trở lại, nhân vật bí ẩn kia cứng đờ khi nhận thấy một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu. “Bắt được ngươi rồi nhé, Invisiboy!” Ryan không khỏi hả hê, “Hay là Invisigirl nhỉ? Ai biết đâu.”
“Ta di chuyển nhanh hơn ngón tay của ngươi đấy,” Invisiboy trả lời, giọng bị bóp nghẹt bởi bộ đồ kỳ lạ kia.
“Ồ ồ muốn chơi trò Lucky Luke với ta à? Ta có thể giơ súng nhanh hơn cả cái bóng của mình… thậm chí còn nhanh hơn cả thời gian đấy!”
(Darkie: Lucky Luke là nhân vật cao bồi hoạt hình nổi tiếng với khả năng nhanh hơn cả bóng của chính mình)
“Ta không nghĩ ngươi có thể thực sự ngưng đọng thời gian đâu, Cesare Sabino, mà chỉ là tạo ảo giác như thế thôi,” hắn trả lời, hoàn toàn bình tĩnh. “À, hay bây giờ ngươi là Ryan Romano nhỉ?”
“Là Ryan,” kẻ vận chuyển trả lời. Hắn cố gắng xác định giọng nói đó là ai, nhưng bộ đồ đã bóp nghẹt nó quá mức. “Ta không nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau nhỉ, thưa quý ông của băng Carnival.”
Kẻ đó thở dài trong thất vọng khi bị nhận dạng. “Ừ. Mặc dù lúc đó ngươi chắc còn không biết ta có tồn tại.”
“À, vậy ra ngươi không phải tân binh, mà là một con át chủ bài vô hình à,” Ryan trầm ngâm. Bảo sao phần lớn nhiệm vụ của họ đều thành công khi Băng Carnival có một đặc vụ ẩn giấu tầm cỡ như hắn. “Vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?”
Nhận ra rằng cả hai sẽ không đánh nhau trừ khi hắn bắt đầu trước, gã Genome bí ẩn hiện ra hoàn toàn. Toàn bộ cơ thể hắn là một lớp thủy tinh màu xanh sáng, từ đầu đến chân luôn. Thứ nguyên liệu này đã ngăn Ryan nhìn thấy hắn. Bộ giáp này hoàn toàn không có hình dáng gì cả, chỉ có khuôn mặt tròn trịa như một con búp bê không có gì đặc biệt.
Ryan nhận ra rằng người đàn ông này tạo ảo ảnh tàng hình bằng cách bẻ cong ánh sáng xung quanh áo giáp của hắn ta, có lẽ sử dụng quy trình tương tự như trong công nghệ thấu kính. Kẻ vận chuyển thực sự không muốn biết kỹ năng kiểm soát của kẻ này phải khủng khiếp tuyệt đối cỡ nào thì mới làm được thế, nhưng mánh khóe này không thể bảo vệ hắn ta khỏi khói bụi hoặc mưa.
Đúng là một tên Genome màu cam siêu cấp mạnh mẽ.
“Ngươi có thể gọi ta là Shroud.” Người đàn ông thủy tinh kia nghiêng đầu sang một bên. “Và vì ngươi không bắn ta trong lúc 'thời gian đóng băng', ta cho rằng ngươi muốn nói chuyện—”
Ryan ném túi bột vào mặt hắn.
Invisiboy đứng im lặng, cái túi giấy rơi khỏi mũ bảo hiểm rơi xuống đất; khuôn mặt của hắn bây giờ trông giống như một chú hề ấy.
“Hơi bị trẻ trâu đấy,” tên sát thủ nói, phủi bột khỏi mũ mình.
Ừ thì hắn ta đã giết Ryan hai lần còn gì. Kẻ vận chuyển có quyền nhỏ mọn chứ. “Đừng đổ lỗi cho ta vì đã rút vũ khí ra,” kẻ thao túng thời gian nói vì thanh kiếm của hắn vẫn rất nguy hiểm. “Gần đây, ngươi đã ám sát rất nhiều người đấy.”
“Ngươi và nhóm Il Migliore không có gì phải sợ bọn ta cả,” người đàn ông khoanh tay trả lời. “Mục tiêu hiện tại của bọn ta là Băng Augusti và Băng Meta.”
“Ồ, vậy ta cho rằng ngươi chắc chỉ tình cờ xâm nhập vào hệ thống của Tập Đoàn Dynamis thôi nhỉ.”
“Chỉ là để loại bỏ tận gốc rác rưởi trong công ty của ngươi,” Genome chế giễu. “Thành thật mà nói, ta rất ngạc nhiên là ngươi thậm chí còn truy ngược ra được ta đấy. Ta đã rất cẩn thận không để lại dấu vết rồi mà.”
Ryan không có tâm trạng để khai sáng cho hắn, đặc biệt là sau khi hắn giết kẻ vận chuyển hai lần. "Tại sao ngươi lại giết Zanbato và đồng bọn của gã ở bến tàu chi vậy hả?"
“Khoan, sao ta thấy ngươi trông có vẻ tức giận thế? Ta hơi bị ngạc nhiên đấy.” Gã Genome điều khiển thủy tinh bước về phía màn hình, phớt lờ khẩu súng đang chĩa vào đầu mình và ngồi lên ghế. “Theo như ta biết thì hai người thậm chí còn chưa hề nói chuyện với nhau dù chỉ một lần.”
“Có lẽ thế đây. Và cho đến nay, ta chưa thấy điều gì đủ để biện minh cho việc giết hắn hết. Rất tiếc, theo như ta biết thì hắn có thứ bậc khá thấp trong băng Augusti.”
Người đàn ông chắp tay lại, tư thế này khiến Ryan nhớ đến gã Enrique Manada. “Ngươi có biết chúng đang vận chuyển thứ gì ở bến cảng không?”
“Kẹo à?”
“Hóa chất chuyển đến pháo đài của Băng Augusti trên đảo Ischia, xưởng sản xuất Thuốc Bay Bổng chính của chúng đấy,” Shroud sửa lại. “Thứ ma túy đó sẽ được vận chuyển qua thuyền và tàu ngầm đến các nhà phân phối địa phương trên khắp Ý, Tây Ban Nha, Pháp, Thổ Nhĩ Kỳ, Libya… một loại ma túy cực kỳ gây nghiện và do tên Augustus sử dụng để làm suy yếu cộng đồng, ngay cả khi họ đang nỗ lực hồi phục sau chiến tranh.”
“Và quan điểm của ngươi?”
Genome tuyên bố. “Dù chúng có giả vờ là lũ xã hội đen thân thiện đi chăng nữa, Băng Augusti gây hại nhiều hơn là giúp ích. Và ngay cả khi hắn không giết ai, bằng cách bảo vệ chuyến hàng này, Zanbato đã gián tiếp hỗ trợ một tổ chức tội phạm gây ra gần hai mươi nghìn người chết mỗi năm, chỉ riêng ở Thành Phố New Rome này thôi đã có tới ba nghìn người rồi.”
“Vậy nếu ta hiểu đúng,” Ryan ho, “ngươi định giảm bớt bạo lực bằng cách sử dụng nhiều bạo lực hơn?”
Nói cách khác, hắn cũng nhận ra hành vi đạo đức giả của mình, bởi vì hắn ta ngả người ra ghế và trầm ngâm một hồi. Ryan không thể đọc được ngôn ngữ cơ thể của hắn do hắn mặc áo giáp, nhưng trông hắn có vẻ đang mâu thuẫn tư tưởng.
“Ta không thích làm thế,” hắn thừa nhận. “Ta thực sự, thực sự không hề muốn thế. Ta muốn vạch trần hoặc tống bọn tội phạm vào tù. Dù người ta có nói gì đi nữa, chúng ta khó có thể quen với việc giết chóc. Ngay cả đồng đội của ta trong Băng Carnival cũng thường xuyên cau mày với những gì ta đang làm.”
Ryan tự hỏi liệu toàn bộ Băng Carnival đã xâm nhập vào thành phố này chưa, hay Shroud này chỉ là quân tiên phong đến để chuẩn bị chiến trường cho đồng đội của mình. Ryan nghi hắn không phải là đặc vụ duy nhất ở Thành Phố New Rome này, vì một mình hắn không thể gây ra nhiều thiệt hại như vậy được. “Ta ngửi thấy chữ ‘nhưng’.”
“Nhưng tình hình đã xuống cấp đến mức mọi thứ sẽ chỉ càng tồi tệ hơn nếu chúng ta không làm gì cả. Lũ trùm trong Băng Augusti đã giết người giữa thanh thiên bạch nhật và thản nhiên bước đi và chỉ bị cảnh báo chút đỉnh. Không có chính phủ nào dám bắt chúng vào tù, và Tập Đoàn Dynamis quá sợ Augustus nên chúng không dám manh động.”
Hắn nói có lý, nhưng có một lỗ hổng rõ ràng trong lập luận của hắn ta. “À, vậy thì chúc may mắn khi đối đầu với kẻ bất khả chiến bại kia đi ha. Ngươi làm gì không ai cố gắng giết hắn suốt nhiều năm ấy.”
“Augustus có thể tự gọi bản thân mình là một vị thần, nhưng lão vẫn chỉ là một con người, và lão đang già đi. Lão không bao giờ có thể bán thuốc của mình trên đường phố hoặc thu tiền bảo kê một mình được. Hắn cần cơ sở hạ tầng, binh lính và tiền bạc để phát huy sức ảnh hưởng và thế lực của mình. Khi không còn thần dân nữa thì một vị vua chỉ đơn giản là một người bình thường đội vương miện. Chúng ta có thể không đánh bại được Augustus, nhưng chúng ta có thể tiêu diệt Băng Augusti.”
“Tại sao lại là bây giờ?” Ryan hỏi, linh tính mách bảo hắn rằng có gì đó thiếu thiếu. “Mọi thứ đã phần nào yên bình và Augustus ngồi yên tại vị mà. Tại sao phải hành động vào lúc này?”
Người thủy tinh không nói gì trong vài giây, đang cân nhắc rõ ràng có nên tiết lộ bất kỳ thông tin nào hay không. Cuối cùng, hắn đã chấp nhận. “Chắc hẳn ngươi đã nhìn ra rồi,” Shroud chỉ ra. “Có một cuộc chiến đang sôi sục giữa các phe phái trong thành phố này. Một thảm họa khác mà nổ ra thì sẽ có thể châm ngòi cho một Đại Chiến Genome mới và tàn phá nhiều hơn nữa nếu không ai ngăn chặn nó lại.”
“À, vậy là ngươi cũng đang theo đuổi Lượt Chơi Hoàn Hảo của mình à?”
“Lượt Chơi Hoàn Hảo?” Ryan rất vui mừng khi Shroud dường như hiểu được ý nghĩa của cụm đó. “Ngươi nói vậy cũng đúng, nhưng không hề có kết cục nào là hoàn hảo đâu, Quicksave. Chỉ có kết cục hoàn hảo nhất cho một nhóm người nhất định thôi.”
Tại sao người duy nhất hiểu được trò chơi điện tử lại là kẻ đã giết hắn cơ chứ? Đúng là không hề có công lý trên thế giới này. “Và liệu có giải pháp thay thế cho việc giết người để hạ bệ Băng Augusti không?”
"Ngươi có ý tưởng gì không?" Shroud hỏi, giọng có chút hy vọng. “Bởi vì ta không nghĩ ra được gì cả.”
“Lần này thì không,” Ryan trả lời. “Nhưng lần tới thì ta sẽ tìm ra, ta hứa đấy.”
Shroud quan sát hắn ta trong im lặng trong vài giây. Mà, trông hắn có vẻ thích ý tưởng này hơn là đi tàn sát vô tội vạ. “Ừ thì, trong trường hợp khó xảy ra nhất, là ngươi bằng cách thần kỳ náo đó làm tê liệt cả hoạt động của Băng Augusti mà không giết bất kỳ ai, thì… ừ, ta sẽ làm theo kế hoạch đó.”
Tốt. Ít nhất hắn không phải là một kẻ trừng phạt không thèm lắng nghe ngoại giao. Ryan đã có thể nhìn thấy con đường hoàn hảo đến với Len và cách xoa dịu tình hình này.
“Và còn nữa, ta yêu cầu ngươi không tiết lộ sự tồn tại của nơi này, hoặc sự hiện diện của ta ở Thành Phố New Rome,” hắn giải thích. “Chúng ta không có ý định chống lại ngươi hoặc nhóm Il Migliore. Nói thật, ta sẽ rất vui để hợp tác cùng các ngươi để biến Thành Phố New Rome thành một nơi tốt đẹp hơn, một khi nhóm của ngươi thanh lọc xong hết những thành phần phá hoại. Tuy nhiên, nếu ngươi đổi phe sang Băng Augusti hoặc Băng Meta thì chúng ta sẽ có xung đột đấy. Ngươi đơn giản là quá mạnh, một Genome không thể để sống lâu.”
Ryan im lặng một lúc thì mọi chuyện trở nên rõ ràng. “Ta không biết mình nên cảm thấy hãnh diện hay tức giận nữa.”
“Ngươi cân nhắc việc gia nhập băng bọn chúng thật à?” Gã trông có vẻ tò mò, nhưng giọng điệu của gã ẩn giấu chút căng thẳng.
“Có đâuuuuu!” Ryan nói dối. Ừ thì hắn sẽ không bao giờ tham gia Băng Meta đâu. “Nhưng ta thắc mắc tại sao ngươi lại thấy ổn khi đánh Băng Augusti mà không phải Tập Đoàn Dynamis.”
“Bất chấp những lỗi lầm của họ thì Tập Đoàn Dynamis vẫn đang cố gắng xây dựng nên một xã hội hoàn chỉnh,” Shroud miễn cưỡng thừa nhận. “Ừ thì tập đoàn này có cả đống vấn đề về tham nhũng xuyên suốt hệ thống, như Thị Trấn Rust kia đây, nhưng đây là một lực lượng ổn định xã hội châu Âu tốt hơn nhiều, và sẽ được cải tổ lại sau khi Hector Manada nghỉ hưu. Còn Băng Augusti thì chưa chắc, và đừng nói về Băng Meta.”
Hắn quan sát Ryan thật kỹ. “Nhân tiện, cảm ơn ngươi.”
“Để làm gì, thưa quý ngài trắng tinh?”
Tên Genome có hơi thấy buồn cười với lời đùa đó, nhưng vẫn tập trung vào vấn đề trước mắt. “Vì đã cứu trại trẻ mồ côi đó. Ta chỉ nhận được thông báo về cuộc tấn công sau khi nó đã kết thúc, và ta chắc chắn sẽ không đến kịp. Ta không mong đợi ngươi sẽ dùng sức mạnh của mình theo hướng tích cực, nhưng ta rất vui vì ngươi đã làm thế. Thành thật mà nói, ta lo rằng ngươi có thể theo bước Bloodstream, hoặc săn lùng bọn ta để trả thù.”
Ryan trả lời. “Lão ta bị bệnh rất nặng, và chết chỉ giúp giải thoát cho lão thôi. Ta chỉ không quên được rằng việc đó đã chia cắt ta với Len mà thôi.”
Người thủy tinh hoàn toàn không nói gì, một bầu không khí im lặng căng thẳng kéo dài. Ryan chĩa súng vào mũ bảo hiểm của người đàn ông đó.
“Ngươi biết cô ấy đang ở đâu.”
“Ta biết.” Đáng khen ngợi là tên Genome này có vẻ cực kỳ bình tĩnh và tự tin cho dù đang bị chĩa vũ khí vào đầu. “Ta đã lập bản đồ về mọi phe phái trong thành phố này trước khi bắt đầu chiến dịch. Chỉ là, trong trường hợp của cô ấy, vấn đề không phải là biết vị trí ở đâu, mà là làm sao để tiếp cận được nó.”
“Cô ấy đang ở đâu?”
Genome không trả lời trực tiếp mà đang cân nhắc lời nói của mình. “Trong ngần ấy năm, cô ấy chưa bao giờ liên lạc với ngươi.”
“Cô ấy không thể liên lạc với ta được,” Ryan trả lời. “Cô ấy không hề biết ta vẫn còn sống sót, mà cũng nhờ các ngươi chứ đâu.”
“Ngươi chưa bao giờ che dấu các pha hành đồng của mình, cũng như không hề ngại lan truyền tên thật của mình. Dù chỉ một giây thôi, nhưng ta không bao giờ tin rằng cô ta chưa bao giờ nghe nói đến ngươi trong suốt tận bốn năm qua.”
Ngón tay của kẻ vận chuyển giật giật, suýt thì bóp cò. “Ngươi đang ám chỉ điều gì vậy?”
“Điều hiển nhiên chứ còn gì nữa. Rằng cô ta chưa bao giờ liên lạc với ngươi vì cô ta không muốn. Và ta nghĩ, tận sâu trong thâm tâm ngươi, ngươi cũng biết rõ lời giải thích hợp lý duy nhất.”
Ryan trừng mắt nhìn đằng sau chiếc mặt nạ của mình. “Ngươi thì biết cái gì.”
Hắn cân nhắc xem phải làm gì với thông tin này. Băng Carnival rõ ràng đang hoạt động ở New Rome với tư cách là phe thứ tư, một tuyến truyện ẩn. Tuy nhiên, trọng tâm của hắn là tìm Len, và hắn đã nhìn thấy con đường hướng tới cô. Tên sát thủ là trở ngại lớn nhất để tiếp cận cô ấy, và giờ, hắn biết cách hoàn hảo để xoa dịu tình hình này.
Hắn có thể nhìn thấy nó rồi, hắn có thể thấy Lượt Chơi Hoàn Hảo dẫn về phía Len.
“Ngươi đã bị theo dõi.”
Ryan chớp mắt nhìn Shroud, hoàn hồn trở lại. “Cái-?”
“Ngươi đã bị theo dõi.” Shroud liếc nhìn cửa sổ, một cơn mưa như trút nước từ bên ngoài rơi xuống. Nước màu vàng xanh ăn mòn kính khi chạm vào và tấn công cả những bức tường kim loại.
Không. Không phải nước.
Axit.
Không thể nào, hắn đã cẩn thận khi lái xe hoặc sử dụng điện thoại. Trừ khi...
“Thiết bị theo dõi DNA,” Ryan nhận ra.
Lẽ ra hắn nên đọc kỹ hợp đồng trước khi ký!
Một tiếng nổ vang vọng bên ngoài, cho Ryan biết rằng Atom Cat hiện đang chiến đấu để bảo toàn mạng sống của mình. Không nói một lời, Shroud lập tức vô hình, toàn bộ bột mì trên áo giáp của hắn rơi xuống cạnh bàn; chắc chắn hắn đã thay đổi các lớp kính để loại bỏ nó.
Ryan giơ vũ khí lên và chuẩn bị lao qua cửa thì nghe thấy một tiếng động lớn từ phía trên. Có thứ gì đó ở trên mái nhà, đang bò về phía vị trí của hắn.
Không hề báo trước, một xúc tu đen đã xuyên thủng trần nhà và nhắm thẳng vào đầu Ryan.
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook