Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 18: Acid Rain
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ryan lao về phía các máy chủ, tránh những sợi dây xúc tu đang bay, và các cửa sổ kính xung quanh hắn vỡ tan tành. Bên ngoài, ai đó đã nổ súng thẳng vào gara, các viên đạn bắn xuyên qua tường và làm hỏng hết máy tính bên trong.
“Nếu là lũ săn ảnh,” kẻ vận chuyển phàn nàn, giơ khẩu súng lên trần nhà, “thì đây là chữ ký của ta này!”
Hắn ta nổ súng, đạn bắn xuyên qua mái nhà trong khi các mảnh thủy tinh tạo thành những lớp chắn để che các lỗ trên trần nhà. Tuy nhiên, mưa axit nhanh chóng ăn mòn chúng, chất lỏng rơi xuống các server và gây cháy điện.
Một khối dây điện khổng lồ đứng trên mái nhà, đôi mắt ác độc của nó trừng trừng nhìn kẻ vận chuyển qua một trong những lỗ hở còn lại.
Ryan chớp mắt. “Tưởng ngươi bị chết não rồi mà, Psypsy?”
“Ta đã bảo rồi mà,” Psyshock trả lời, giọng nói đầy giận dữ ẩn giống robot của hắn vang vọng, và hắn giơ những xúc tu bằng dây của mình lên. Nhìn từ trên cao, hắn trông giống như một con mực kim loại ngoài hành tinh ấy. “Ta luôn hồi phục lại.”
“Ồ tốt, vậy có nghĩa là ta có thể giết ngươi hai lần.”
Ryan luôn nhìn ra mặt tích cực trong mọi việc.
Tuy nhiên, hắn tự hỏi kẻ nào lại giúp tên Rồ Dại đó phẫu thuật não được cơ chứ. Hình dạng của hộp sọ hắn đã thay đổi một chút, trở nên thon gọn hơn. Hoặc là hắn có khả năng tái tạo không đúng cách, hoặc hắn ta có sức mạnh bí ẩn khác.
Ngoài ra, thi thể của hắn đã được Tập Đoàn Dynamis thu hồi để nghiên cứu rồi mà. Làm thế nào hắn có thể trốn thoát đủ nhanh để phát động phục kích như thế này? Có điều gì đó sai sai ở đây.
Psyshock di chuyển đầu ra khỏi tầm mắt trước khi Ryan kịp đóng băng thời gian, khiến kẻ vận chuyển không thểm nhắm vào khu vực quan trọng nhất của tên dị nhân đó. Và cả tên Rồ Dại đang liên tục nả đạn từ bên ngoài để trấn áp họ cũng không giúp ích thêm được gì cả. Gã tàng hình khó chịu kia đã triệu hồi ra những loại kính tốt nhất có thể để ngăn tên Rồ Dại Acid Rain, nhưng lớp kính silica kia sẽ không trụ được lâu.
Quyết định thà mạo hiểm bị mưa axit đánh trúng còn hơn là bị Psyshock tấn công não, Ryan bắn vài viên đạn lên trần nhà, ngưng đọng thời gian và né những viên đạn đông cứng kia rồi lao ra ngoài.
Những đám mây độc hại dày đặc đã che kín bầu trời, trút xuống một trận mưa axit nặng hạt vào nghĩa địa tàu thuyền này và ăn mòn hết vỏ kim loại của các con tàu thuyền đắm. Phần lớn khu vực này đã nổ tanh bành, có lẽ là do Atom Cat gây ra. Ryan hy vọng rằng chú mèo con kia có thể tự mình chống lại những đồng bọn mà Psyshock mang theo.
Hai con chó săn cơ khí kia là nguồn gốc của tiếng súng nổ kinh khủng, một con đứng trên vỏ xe buýt, con còn lại trên mặt đất. Chúng có hình dạng giống những con chó, ngoại trừ có một tấm kính che mắt, một khẩu súng máy gắn trên lưng và các ngăn đựng đạn ở bụng. Tập Đoàn Dynamis có lẽ đã sử dụng những con drone này để hỗ trợ Cảnh Vệ Tư Nhân, và Ryan thắc mắc không biết liệu Băng Meta đã đột nhập vào chúng bằng cách gì.
Thời gian trôi trở lại, hắn cảm nhận được mưa axit nhỏ xuống quần áo, ăn mòn mũ và mặt nạ của mình. Quần áo của Ryan không thể bảo vệ hắn khỏi axit, và đã bắt đầu tan dần, và hắn không biết axit tự nhiên nào mà có những đặc tính ăn mòn siêu mạnh đó, nên hắn đoán rằng đây là một thành phần hóa học độc nhất, chắc chắn là sức mạnh của một tên Genome màu Cam chứ không ai vào đây.
Chỉ một vài phút không có gì che chắn là hắn sẽ trông giống như một miếng pho mát ngay.
Psyshock đứng trên nóc gara cố gắng đuổi theo hắn, nhưng gã phải lùi lại để né một ngọn giáo thủy tinh nhắm thẳng vào não hắn. Một bóng người bay ra từ xưởng, tấn công tên Rồ Dại bằng những mảnh vỡ lơ lửng kia.
Shroud đã chiếm giữ Psyshock, mặc dù cơn mưa axit đã ngăn cản hắn ta sử dụng khả năng tàng hình của mình. Chất độc đã ăn mòn áo giáp thủy tinh của người cảnh vệ, khiến mọi người đều có thể nhìn thấy hắn ta. Tuy nhiên, hắn ta vẫn có thể điều khiển thủy tinh và silica từ máy móc của mình, triệu tập cả một cơn bão đạn sắc nhọn để khiến Kẻ Rồ Dại bận rộn. Psyshock dường như miễn dịch với mưa axit và di chuyển với tốc độ cao để tránh những ngọn giáo và lưỡi kiếm thủy tinh.
Trong khi đó, súng máy của mấy con drone liền nổ súng vào Ryan, hắn liền đáp trả và nhắm vào khẩu súng vào vỏ tàu và bóp cò. Đạn điện thì nhanh hơn và mạnh hơn đạn bình thường, nó bắn xuyên qua mặt con chó săn robot và lao ra từ đít nó, đục thủng cả một lỗ trên người.
Con còn lại nhảy xung quanh, bắn đại tùm lum. Ryan huýt sáo, xe hắn lao ra khỏi làn khói và chạy về vị trí của hắn; mưa axit đã ăn mòn các cửa sổ và làm hỏng lớp sơn, khiến Ryan kinh hãi tột cùng.
Tuy nhiên, con chó săn máy không thể né được cả phát bắn của Ryan và chiếc xe. Chiếc Plymouth lao vào nó như một con nai trên đường, đập nát nó thành mảnh.
"Mèo con ơi!" Ryan hét lên, lao về phía ô tô của mình để trú mưa. "Mèo con!"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn khi một trong những hạt mưa đột nhiên biến thành một quả lựu đạn ngay phía trên xe hắn.
Ryan không đủ thời gian để dừng lại, và chiếc Plymouth tuyệt vời của hắn phát nổ tanh bành. “Xe của ta!” Kẻ vận chuyển hét lên kinh hãi. “Nữa hả trời ơi là trời!”
“Bắt được ngươi rồi, tên trộm chó đẻ!”
Một người phụ nữ xuất hiện trước mặt kẻ vận chuyển, không hề bị ảnh hưởng bởi làn mưa độc hại. Lớp da của cô ả trắng tinh như bị tẩy trắng, mái tóc vàng cắt ngắn và đôi mắt đỏ ngầu. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay và quần đùi bó sát. Ừ thì Ryan có thể sẽ nghĩ cô ta hơi bị bén, nếu không có ánh mắt bạo lực điên cuồng đó.
À, và cô ta cũng xách theo một con dao chặt thịt đẫm máu trên tay phải. Đừng quên phần đó, hơi bị quan trọng á.
“Ta đoán ngươi là Acid Rain nhỉ?” Ryan hỏi và kích hoạt điểm ngưng đọng thời gian của mình. Khi hắn làm vậy, một cảm giác căng thẳng chạy dọc sống lưng hắn.
Khi hắn bước vào chiều không gian nơi mà thời gian bị đóng băng, mọi thứ đều có màu tím cả, nhưng người phụ nữ kia thì đã biến mất. Cô ta có thể dịch chuyển tức thời á?
Cơn đau chạy dọc cơ thể hắn khi dòng nước mưa axit ăn mòn quần áo và chạm tới lớp da bên dưới. Tức giận vì chiếc xe của mình lại bị phá hủy, kẻ vận chuyển quyết định rút lui vào trong vỏ tàu để tránh trận mưa chết chóc.
Lần thứ hai tiếp tục, một lần nữa, một cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng hắn và—
Ryan ho lên một tiếng đau đớn khi con dao chặt thịt lao tới tay hắn, cắt vào ngón tay hắn và khiến hắn làm rơi khẩu súng xuống đất. Máu chảy túa ra trên bàn tay phải của hắn, nhưng nhờ đã trải qua tình trạng tồi tệ hơn nên hắn vẫn có thể tập trung.
“Ngươi cũng có thể thấy nó…” Acid Rain cười khúc khích, chặn đường hắn. “Thế giới màu tím đó.”
…
Á đù.
“Một nơi chỉ tồn tại giữa hai khoảnh khắc, đó chính là thiên đường!” Cô ta cười khúc khích, cả hai tay ôm đầu như thể nỗi khao khát cuồng nhiệt dâng lên tận não. “Quá đã! Ta đã cảm nhận được vẻ hào nhoáng tuyệt đẹp của nó!”
“Rồi rồi ok cô nàng, chúng ta xong việc ở đây rồi,” Ryan nói, nhìn vào bên trong chiếc áo khoác ngoài để tìm quả bom nguyên tử. Hắn chưa kịp mang nó ra khỏi áo thì nữ sát thủ kia đã nhanh chân dịch chuyển ngay trước mặt hắn, đá quả bom đi bằng một đòn tấn công siêu thần tốc. Cô ta ngay lập tức biến mất trước khi hắn kịp trả ơn.
Trước khi cô ta xuất hiện trở lại và bỏ trốn, Ryan có cảm giác gì đó… hắn không thể diễn tả được, chỉ là một cảm giác rất khó tả. Cảm giác giống như thể khi sức mạnh của chính hắn được kích hoạt ấy.
Cô ta không chỉ có thể triệu hồi mưa axit, mà cô nàng Rồ Dại đó còn có thể đổi chỗ sang những hạt mưa, nên cô ta có phạm vi dịch chuyển tức thời rất ấn tượng. Một Genome màu tím kết hợp với màu cam. Cô ta có chung nguồn sức mạnh với Ryan.
Sức mạnh của cả hai tương tác lẫn nhau, vừa đủ để cả hai có thể cảm nhận được khi đối phương kích hoạt sức mạnh.
Vấn đề là, kẻ vận chuyển chỉ cần một ý nghĩ thôi là đủ để kích hoạt dừng thời gian, chỉ mất một phần giây thôi. Nếu cô ta có thể cảm nhận được nó thì cô ta chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn để phản ứng.
Và cô ta không chỉ có phản xạ siêu phàm, mà sức mạnh của cô ta còn nhanh hơn cả hắn.
Mà chắc cũng có lý. Điểm dừng thời gian của hắn ta tác động đến toàn bộ vũ trụ có thể quan sát được, trong khi dịch chuyển tức thời của cô ta chỉ chuyển đổi giữa hai vật thể trong bán kính ngắn.
Ryan đã bị khắc chế cứng.
“Mẹ nó, game mất cân bằng rồi!” Hắn ta phàn nàn và ẩn mình dưới bóng tàu. Lẽ ra hắn phải biết trước được rằng Băng Meta sẽ cho những tên tấn công hạng nặng trả thù hắn sau tất cả những gì hắn ta đã gây ra cho chúng trong lần reset này, nhưng con mẹ nó chứ, ả ta căng cực thật sự! "Mèo ơi! Mèo con, ngươi đâu rồi?!”
Hắn không thể nghe thấy bất cứ điều gì khi trời mưa như trút nước, cũng như không thể nhìn thấy gì nhiều. Ngay cả trận chiến giữa Shroud và Psyshock cũng đã trở thành tiếng vọng xa xăm.
“Ta dứt hắn ta trước rồi,” Acid Rain cười lớn, xuất hiện trở lại trên phần còn lại của một chiếc xe buýt với một khẩu súng máy. Cô ta nhắm thẳng về phía Ryan. “Ta móc ruột hắn như móc ruột cá ấy!”
Cô ta nổ súng vào Ryan, buộc kẻ vận chuyển phải cúi xuống. Hắn cố gắng phóng con dao vào mặt cô ta, nhưng cô ta đã dịch chuyển tức thời trước khi vũ khí hắn đánh trúng.
“Đưa ta đến đó!” Mụ điên rồ ấy gầm gừ và xuất hiện trở lại trên mặt đất gần vị trí của Ryan, hai tay cầm dao găm, đôi mắt toát lên vẻ điên cuồng tột độ, “Đưa ta đến đó đi thằng trộm rách! Ngươi nghĩ ngươi có thể giữ tất cả cho riêng mình à, thằng chó đẻ? Ngươi nghĩ ngươi có thể tước đi thế giới tươi đẹp đó khỏi ta à?! Tên chó ích kỷ, ngươi đang xâm phạm quyền lợi của ta đấy!”
Ryan dừng thời gian trong một giây, ả đã biến mất trước khi thời gian dừng lại. Hắn ngay lập tức dừng kỹ năng, quyết định sử dụng các đợt tấn công ngắn để phòng thủ.
Ả xuất hiện trở lại, nhắm vào ngực hắn, nhưng lần này hắn đã đoán trước được ả sẽ đến. Trong khi ả cố gắng đâm con dao găm vào bụng hắn thì Ryan đã dùng chính con dao của mình chém sượt bả vai trái của ả, suýt chút nữa nhắm thẳng được vào cổ. Nhưng ả cũng nhanh nhẹn không kém cạnh gì hắn, ả lộn ngược đến nơi an toàn và đứng dưới mưa trong khi kẻ vận chuyển vẫn trú an toàn bên dưới lớp vỏ tàu rỉ sét.
Ryan kiểm tra vết thương và nhận ra rằng hắn không thể rút lưỡi dao ra mà không chảy máu đến chết. Không ổn rồi; hắn chỉ còn một tay, và hắn bị thương nặng hơn ả. Và như xát muối vào vết thương, những giọt mưa axit tránh chạm vào cơ thể ả, nên ả vẫn trông rất hoàn hảo ngay cả khi đang trời mưa như trút nước.
“A…” Acid Rain liếm vết thương của chính mình, khuôn mặt ả để lộ niềm hạnh phúc tột độ. “A, ấm quá…ấm quá…”
Cô ta… Cô ta càng bị thương thì càng khoái trá.
“Xin gửi lời khen ngợi tới đầu bếp,” Ryan nói. “Hay quý khách muốn dùng thêm một ít đậu fava và đồ uống gì kèm thêm không?”
Thay vì đáp lại, mụ điên lại cười một cách điên cuồng. “Ta sẽ cho ngươi biết điều sau!” Cô ta gầm gừ, vẻ mặt vừa giận dữ và vui sướng. “Rồi rồi, ngươi sẽ ré lên như một con chó rách thôi! Ta sẽ đâm ngươi cho tới khi ngươi kêu lên, con lợn!”
Cô ta ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Ryan ngay khi hắn kích hoạt ngưng thời gian, có lẽ là quay trở lại chỗ an toàn để lấy vũ khí. Hắn không ngại chết bây giờ, vì Lượt Chơi Hoàn Hảo của hắn ta để tới Len sẽ cần một vòng lặp theo tuyến truyện của Băng Augusti, nhưng hắn thà chết một cách đàng hoàng còn hơn là chết dưới tay của… nữ Joker rẻ tiền này!
Ryan lục lọi bên trong chiếc áo khoác và lấy ra con thỏ nhồi bông. Nó tuy rất nhỏ trong tay hắn, nhưng xét về độ nguy hiểm thì quả bom nhiệt hạch kia không có tuổi.
“Ta muốn ngươi biết điều này,” gã vận chuyển nhanh nói khi thời gian trôi trở lại, cố gắng bật công tắc ẩn trên lưng thú nhồi bông. “Chính ả đã buộc ta phải làm điều này. Ả đã ép ta phải—”
Một cơn ớn lạnh chạy ngang sống lưng hắn, và một quả lựu đạn xuất hiện ngay trước mặt hắn ta.
Chỉ có hai từ hiện lên trong đầu gã lúc đó.
“Meep meep—”
Tầm nhìn của Ryan trắng xóa, thính giác của hắn điếc và lưng đập xuống đất. Hắn cảm thấy con thú nhồi bông tuột khỏi ngón tay mình, dần cách xa hắn.
Khi thị giác hắn trở lại, tai hắn dần nghe được âm thanh lại thì hắn đang bất lực nằm ngửa, một nửa cơ thể bị bỏng nặng, nửa còn lại chảy máu. Acid Rain đứng trên người hắn giống như một tử thần đến để gặt mạng hắn.
“Ta sẽ đâm ngươi đến chết,” cô nói với vẻ mặt giận dữ. “Và sau đó ta sẽ moi hết ruột của ngươi ra. Ta chắc chắn rằng ngươi đang giữ bản đồ đến thế giới màu tím ở trong đó. Ta biết chắc chắn là thế. Ruột của ngươi sẽ trông rất mềm và đẹp đấy.
Ả điên rồ lắm rồi.
Ryan thở dài và cố gắng nghĩ ra những lời cuối cùng nổi tiếng thì Acid Rain chợt liếc nhìn khỏi hắn và nhìn về phía bờ biển. “Ngươi là ai?” cô ấy rít lên. “Một tên trộm khác nữa hả? Có bao nhiêu kẻ—”
Một luồng nước áp suất cực đại nhắm vào ả Rồ Dại, ả liền dịch chuyển đi trước khi nó có thể bắn vào ả.
Ryan cau mày bối rối khi nghe thấy tiếng bước chân máy móc nặng nề trên mặt đất, đủ mạnh để át đi tiếng ồn từ trận mưa xối xả. Một cái gì đó rất lớn đã nổi lên từ biển và di chuyển vào bờ.
Mặc dù tầm nhìn của Ryan bắt đầu mờ đi nhưng hắn vẫn có thể thấy nó đang đến gần. Một khung hình cao chót vót bằng hợp kim đồng đang mang theo một thiết bị phun lửa gì đó. Nó trông rất giống như sự kết hợp giữa đồ thợ lặn cũ, và áo giáp cao cấp, tuy nhỏ hơn của Vulcan, nhưng lại dày như một chiếc xe tăng, và được sơn màu đỏ thẫm. Khe hở duy nhất của chiếc mũ bảo hiểm toả sáng rực rỡ giống như một ngọn hải đăng, chiếu sáng Ryan khi nó nhìn xuống hắn.
Đôi mắt hắn mở to khi nhận ra thiết kế độc đáo đó.
“Len hả?”
Người khổng lồ sắt kia không trả lời, nhưng mặc dù kẻ vận chuyển không thể nhìn được người bên trong, nhưng hắn lập tức nhận ra tư thế của cô. Cách cô di chuyển và mang theo vũ khí, cảm giác lo lắng khi quan sát hắn ta...
Đúng là cô ấy rồi. Cô đã ra khỏi tù, và đã sống tự do và khỏe mạnh! Trong lòng Ryan hạnh phúc rạng rỡ.
Có lẽ cô ấy đã luôn dõi theo hắn từ xa.
"Của ta!" Acid Rain gầm gừ, dịch chuyển tức thời nhanh đến mức ả trông như đang ở hàng chục nơi cùng một lúc. “Của ta của ta của ta! Lũ đáng khinh bỉ! Lũ chó má!
“Len, đừng!” Ryan cầu xin người khổng lồ bằng đồng đang giơ vũ khí lên. “Tránh xa nơi này đi!”
Quá muộn rồi.
Khi Acid Rain kết thúc dịch chuyển tức thời, ả đã thay thế nhiều giọt mưa bằng hàng trăm quả lựu đạn. Một cơn mưa bom đúng nghĩa đen, với lượng thuốc nổ đủ để quét sạch toàn bộ khu phố.
Ryan vội vàng kích hoạt ngưng đọng thời gian, cố gắng kéo Len đi hoặc gỡ bom. Nhưng cơ thể hắn gục xuống vì vết thương quá nặng, mặt hắn đập xuống cát đẫm máu.
“Len!”
Thời gian lại trôi, và vòng lặp này kết thúc trong một vụ nổ thảm khốc tột độ.
Hôm nay là ngày 8 tháng 5 năm 2020… lần thứ bảy hả? Hay thứ tám rồi?
Ryan đếm không xuể nữa, và như mọi khi, hắn mở đầu ngày mới bằng cách đâm xe thẳng vào lưng Ghoul.
“Các ngươi,” Ryan thở dài, bước xuống xe trong khi quán bar của Renesco càng thêm hỗn loạn. “Các ngươi đúng là lũ khốn nạn đấy, các ngươi biết không? Ta hy vọng là biết đi ha.”
Và vì chúng nhất quyết muốn gây khó dễ cho cuộc sống của hắn, nên lần này kẻ vận chuyển nhanh này sẽ trả cả chì lần chài.
“Ta gọi Cảnh Vệ đến rồi đấy!” Renesco la lên sau quầy bar trong khi khách hàng của quán chỉ đứng nhìn. Ghoul đang cố gắng đứng dậy trở lại, choáng váng vì bị tông.
Bình tĩnh và tràn đầy hy vọng sau khi gặp lại Len, Ryan nắm lấy Thiết Huynh Đệ và đeo nó vào. “Nhưng ta là một người rất lạc quan, và vì đây sẽ là Lượt Chơi Hoàn Hảo của ta, ta nghĩ chúng ta có thể cho qua một số chuyện vặt ha,” hắn nói và tinh nghịch tiếp cận Ghoul. “Bắt đầu lại từ đầu, chơi quần vợt, thậm chí trở thành bạn bè cũng được á! Ngươi có muốn trở thành bạn của ta không, Ghoul?
“Mày là thằng chó—”
Ryan quất một cú vào bụng hắn ta, tên Rồ Dại khuỵu xuống và rên rỉ.
“Thôi thì làm theo cách anime vậy.” Ryan dùng Thiết Huynh Đệ nắm lấy đầu của Ghoul và kéo đầu hắn lại gần đầu của mình.
Đôi mắt của tên Rồ Dại mở to đầy bối rối. “Ta sẽ đánh ngươi bầm dập, và ngươi sẽ dần có Hội chứng Stockholm, và sau đó ngươi sẽ trở thành Robin của ta! Quicksave và Ghoul Wonder! Chúng ta sẽ dần dần xuất hiện trên truyện tranh, chương trình truyền hình, phim sitcom và các buổi fan meeting vô nghĩa! Cuộc sống của chúng ta sẽ tươi sáng và đáng sống hơn! Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!”
(Darkie: Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ.)
Những người trong quán bar nhìn Ryan như thể hắn bị điên rồi.
"Chúng ta sẽ in khuôn mặt của mình trên mọi nhãn hiệu đồ ăn nhanh! McDonald, KFC, Burger King! Chúng ta sẽ có những thực đơn với tên thương hiệu bắt chước theo chúng ta đấy Ghoul! Có thể là miễn phí nữa đấy!"
Ghoul chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta với nỗi kinh hoàng tột độ.
“Chúng ta sẽ khai sinh một chuỗi thương hiệu nhượng quyền mới của thế kỷ!”
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook