Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
Chương 16: Kẻ thù bí mật

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

Ryan cực kỳ căm ghét phòng bệnh viện trắng tinh thế này. Ừ thì đúng là nó rất hữu ích cho mục đích vệ sinh, nhưng tông màu trắng liên tục khiến hắn cảm thấy buồn nôn và cô lập sao sao á.

Nhiều giờ đã trôi qua kể từ trận chiến lớn ở trại trẻ mồ côi, những người sống quanh đó đã được Tập Đoàn Dynamis sơ tán và chuyển đến một trong những bệnh viện của công ty. Nạn nhân của tên Psyshock đã được gây mê, con bé nằm trên chiếc giường ấm áp với mặt nạ lọc khí độc và thiết bị quét não gần đó. Wyvern đứng gần cửa sổ, rõ ràng đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ dữ dội.

“Con bé sẽ ổn chứ?” Ryan hỏi Wyvern, cả hai đã đứng trông chừng cô bé một lúc. “Theo kinh nghiệm ta thì nạn nhân có thể phục hồi sau khi bị tên Psyshock 'kết nối não', nhưng ta chưa hề thấy ai đó bất tỉnh cả."

“Các bác sĩ nói rằng mô hình sóng não của con bé rất bất thường,” Wyvern nói với hắn. “Họ sẽ theo dõi con bé trong vài ngày cho đến khi chắc chắn rằng con bé ổn và không mang di chứng gì về sau.”

Điều này khiến Ryan lo lắng một chút, khiến hắn lo không biết Psyshock có cải thiện sức mạnh của mình kể từ lần cuối cả hai chạm trán hay không nữa. Ít nhất thì tên Rồ Dại hèn hạ đó đã chết trong vòng lặp này, giúp kẻ vận chuyển thư giãn đôi phần.

Enrique 'Blackthorn' Manada chọn đúng thời điểm này để bước vào phòng, mang trên tay một bó hoa tươi tắn.

“Chà, ta đoán là ta nên chúc mừng các người rồi nhỉ,” gã siêu phản diện, tham mưu tổng của tập đoàn nói và đặt những bông hoa cạnh cửa sổ. “Có hơi nặng tay hơn ta mong muốn, nhưng với ngươi tham gia thì ta biết chắc kiểu gì cũng có thiệt hại tài sản mà, Romano.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với bọn trẻ đây?” Wyvern hỏi, nghe giọng có vẻ hơi thân thiết với gã quản lý của cô thì phải.

Enrique nói. “Chúng ta sẽ chăm sóc chúng chu đáo. Chúng sẽ sống tại một cơ sở an toàn cách xa thị trấn Rust và nhiều người đã bày tỏ ý định nhận nuôi một số đứa trẻ rồi. Như thế này thì không ai có thể nói rằng Tập Đoàn Dynamis không thân thiện với gia đình trẻ nhỏ.”

Đương nhiên bọn họ sẽ cố gắng lợi dụng tình hình này để tung chiêu trò PR ngay mà.

“Ừ, ta chắc chắn rằng mọi người đều tỏ ra hứng thú đến bọn nhóc trước khi ta đăng những bức ảnh này lên Dynanet ha,” Ryan trầm ngâm.

“Nói đến ảnh, Romano, ta rất thất vọng về ngươi đấy,” Enrique mắng hắn. “Ta nhớ mình đã nói rõ với ngươi rằng bây giờ biệt danh của ngươi sẽ là Timelord mà, nhưng ngươi lại giới thiệu bản thân trong ảnh là 'Quicksave và con mèo trợ thủ.' Chuyện đã lỡ rồi, và có thể đã quá muộn để sửa chữa sai lầm đó rồi.”

“Khoan đã, đây là điều khiến ngươi khó chịu đấy à?” Ryan ngạc nhiên hỏi. “Ngươi không nổi đoá sau cuộc phiêu lưu nhỏ đó hả?”

“Tại sao ta lại phải nổi đoá chứ?” Enrique hỏi, cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém. “Ngươi và Atom Cat đã cứu một trại trẻ mồ côi trong khi giáng một đòn mạnh dã man vào thế lực tội phạm của thành phố này. Ngươi đã làm tốt đấy chứ.”

“Ừ, nhưng ta đã bỏ qua buổi hoà nhập, và ngươi có nói rằng ngươi không thích những kẻ tự tung tự tác mà.”

“Ta nghĩ rằng ngươi đang hiểu nhầm nghiêm trọng gì đó rồi. Ngươi có toàn quyền tự do làm điều mình muốn, miễn là ngươi chấp nhận hậu quả sau đó. Nếu hành động của ngươi, dù có vô trách nhiệm đến đâu, mà dẫn đến thắng lợi vẻ vang thì hiển nhiên cả Tập Đoàn Dynamis đều đã chấp thuận cho ngươi; còn nếu ngươi làm hỏng việc thì là do ngươi đã tự ý hành động.

“Vì vậy, nếu ta thành công,” Ryan tóm tắt để chắc chắn rằng mình đã nghe rõ. “Các người sẽ nhận công, còn nếu ta thất bại thì tự ta chịu trách nhiệm?”

“Không, không,” Enrique trấn an hắn. “Nếu ngươi thành công, chúng ta cùng hưởng, còn nếu có hoạ thì ngươi tự lo.”

Một sự khác biệt mà không hề khác biệt.

“Ta ngưỡng mộ chủ nghĩa thực dụng của ngươi luôn á. Quả là một thiên tài, thưa ngài.”

“Giả vờ phục tùng thế là đủ rồi, Romano, để dành cho các học viên làm thế đi.” Sau đó, hắn chắp tay tính toán đầy mưu mô. “Bây giờ đến phần cay đắng nhất này.”

“Ồ ồ ồ, ta biết cái biểu hiện đó,” Ryan trầm ngâm, hắn đã nhìn thấy nó nhiều lần rồi. “Ngươi sắp sửa bóp nát mọi hy vọng và ước mơ của chúng ta bằng giọng điệu buồn tẻ nhất có thể cho coi.”

“Nắm bắt nhanh lắm, Romano,” Enrique trả lời khô khan. “Vulcan sẽ được thả ra.”

Đôi mắt Wyvern mở to đầy giận dữ, đây là lần đầu tiên Ryan thấy cô mất bình tĩnh đến thế. “Sau khi cô ta cố sát hại hai người của chúng ta? KHÔNG! Không đời nào!"

“Wyvern, ta hiểu cảm giác của cô nhưng—”

“Nếu cô ta chỉ bị cảnh cáo và thoát tội, ta bỏ việc ngay lập tức.”

Bầu không khí im lặng kéo dài, Ryan nhận thấy đoá hồng trên bộ vest cashmere của gã Enrique bắt đầu mọc đầy gai, chuyển động như thể sẵn sàng nhảy ra khỏi đó và tấn công ấy. Ngay cả những bông hoa gần cửa sổ phòng ngủ dường như cũng có được sự sống, những cánh hoa hồng dần xoay tròn.

“Tin ta đi,” Blackthorn nói, giọng nói bình tĩnh nhưng bộc lộ tức giận tiềm ẩn, “Ta hoàn toàn hiểu nỗi niềm của cô thật đấy. Tuy nhiên, ta không có đủ quyền lực để làm thế, và cả cô cũng vậy. Đây là lệnh trực tiếp từ CEO.”

“Đích thân Hector luôn á? Nhưng tại sao?” Wyvern hỏi, gần như nghẹn ngào. “Cô ta là người duy nhất biết cách chế tạo những bộ giáp và vũ khí cao cấp đấy! Nếu chúng ta có được cô ta thì coi như toàn bộ hoạt động của chúng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề mà!”

“Cha ta không muốn Augustus trả đũa.” Enrique thở dài. “Chúng ta đang trong thời kỳ hòa giải gì đó. Don Hector tin rằng nếu một cuộc xung đột khác nổ ra thì sẽ khiến chúng ta phải trả giá đắt hơn là ém nhẹm vụ việc này, đặc biệt là sau vụ của Atom Cat. Nếu Vulcan vẫn bị giam giữ, Mars và Venus có thể thuyết phục ông trùm của chúng xuống núi đấy.”

“Những gì xảy ra hôm nay không hề ổn chút nào hết,” Wyvern nói. “Ông không thể thuyết phục cha mình việc này à?”

“Ta đã cố thử rồi,” Enrique trả lời với một tiếng thở dài. “Ta thậm chí còn gọi cho Alphonse để nhờ hỗ trợ, nhưng điều đó vẫn chẳng thay đổi được gì cả. Sẽ là một câu chuyện khác nếu ai đó trong đội của chúng ta bỏ mạng, nhưng vì cả đồng đội của cô và cả Vulcan đều sống sót, cô ta chỉ bị cảnh cáo thôi. Tuy nhiên, nếu cô ta hoặc một gã trùm nào khác thử làm điều tương tự một lần nữa thì chắc chắn sẽ có chiến tranh.”

Wyvern nhắm mắt lại, thở dốc. “Chuyện này không thể tiếp diễn được nữa, Enrique.”

“Kiên nhẫn chút nữa thôi, Wyvern,” Enrique nói. “Thời điểm thanh tẩy cả thành phố này rồi sẽ đến.”

“Ông đã nói điều này suốt hai năm qua rồi đấy,” cô ấy nói.

“Và ta có thể sẽ nói tiếp điều này trong hai năm tới nữa nếu làm thế có thể ngăn cản một vụ Malta khác.”

“Hả? Có chuyện gì đã xảy ra ở Malta thế?” Ryan hỏi. Hắn có nghe tin đồn, nhưng không có chi tiết cụ thể.

“Nó chìm rồi,” Enrique trả lời ngắn ngủn, kiểm tra đồng hồ dưới tay áo. “Ta phải đi rồi. Tạm biệt Wyvern, Quicksave.”

Ít nhất hắn đã ngừng sử dụng cái tên kia. Khi Blackthorn rời đi và những bông hoa lại trở nên vô tri, Ryan liếc nhìn Wyvern. Khuôn mặt của nữ siêu anh hùng có chút quẫn trí, đôi mắt cô ta liếc qua cửa sổ với vẻ thất vọng tràn trề.

“Wyvern, nói cho ta biết,” Ryan ho, “Những bộ giáp của lực lượng Cảnh Vệ Tư Nhân… là sản phẩm của Vulcan, phải không?” Cô ấy chậm rãi gật đầu. “Ta nghe nói hai người rất thân thiết  với nhau mà nhỉ.”

“Bọn ta đã từng như vậy.” Nữ anh hùng cau mày một chút. “Tại sao ngươi lại nhấn mạnh chữ thân thiết chi vậy?”

“Ừ thì nỗi ám ảnh của cô ta với cô có vẻ… nói sao ta… hơi quá cá nhân nhỉ.”

Wyvern nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi, rồi một ý nghĩ dường như vụt qua tâm trí cô. “Không phải,” cô nói sau một lúc do dự. "Chỉ là…"

Cô thở dài, rõ ràng không muốn nói về chuyện đó. Ryan chờ đợi, biết rằng cô sẽ nói thôi. “Cô ta từng là cộng sự của ta,” Wyvern cuối cùng cũng thừa nhận, “Ngay cả trước khi ta gia nhập Il Migliore.”

“Trợ thủ à?”

“Cộng sự,” Wyvern nhấn mạnh. “Cô ấy là bộ não, còn ta là cơ bắp. Tuy nhiên, vì ta là người duy nhất hành động công khai ngoài thực địa nên giới truyền thông và người dân cho rằng phần lớn thành công của chúng ta đều là nhờ ta. Cuối cùng, cô ta cố gắng đổi theo đuổi sự nghiệp anh hùng solo, nhưng vì cô ấy là một Thiên Tài, và là trụ cột của đội quân công nghệ cao cấp nên Tập Đoàn Dynamis không muốn cô ấy rời khỏi phòng thí nghiệm. Cô ấy quá quý giá để mạo hiểm lao ra đối đầu kẻ thù trực diện, nhưng cô ấy không hề nhìn nhận sự việc theo cách đó. Cô ấy cảm thấy như thể mình đang bị gạt sang một bên và không được tôn trọng.”

Hử, vậy ra cô ta đã kìm nén sự oán giận, và cuối cùng, Augustus đã tiếp cận cô ta với lời hứa mỹ miều và cho cô ta làm trùm và toàn quyền tự chủ nếu cô ta đổi phe à. “Và cô chưa bao giờ để ý đến chuyện đó à? Ta đoán cô không thân thiết như cô nghĩ đâu.”

“Cô ta không hề nói một lời gì với ta thì đã bùng nổ rồi, làm sao ta biết được?” Wyvern trả lời với vẻ khó chịu. “Ta đã tin tưởng cô ta.”

Cửa phòng mở ra, gã mèo con bước vào trong mà không gây ra tiếng động nào. “Wyvern,” Atom Cat lịch sự gật đầu, kiểm tra khóa cửa rồi quay về phía Ryan, “Quicksave, ngươi nói Băng Meta có nguồn cung cấp Thần Dược riêng à? Tại sao ngươi nghĩ vậy?”

“Ta biết thừa khi nào lũ Rồ Dại lên cơn nghiện.” Hắn đã có kinh nghiệm sống lâu năm với một Rồ Dại như Bloodstream. “Không ai trong số chúng cư xử như đang nghiện trong vài tuần rồi. Đó là lời giải thích hợp lý nhất còn gì.”

“Mosquito đã chết khi đang được chăm sóc y tế.”

Ryan ngay lập tức hiểu ra, mặc dù Wyvern vẫn chưa hiểu được bức tranh toàn cảnh. “Ngươi đang có ý gì thế?” cô hỏi, bối rối.

“Người bò sát,” Ryan giải thích. “Người bò sát lại giở trò rồi. Chúng ở khắp mọi nơi.”

Wyvern nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói một lời. Cô biết hắn đang có ý với cô!

“Ngươi không thể nghiêm túc một chút được à?” Atom Cat trả lời, hoàn toàn không hiểu trò đùa. “Cô không thấy có gì lạ sao?”

“Lý do hắn chết cũng có thể dễ hiểu mà,” Wyvern nói, không thực sự bận tâm đến việc cô là người phải chịu trách nhiệm. “Ta đã đánh hắn ta rất mạnh đấy.”

“Ừ có thể đấy, nhưng nếu giả thuyết của Quicksave là đúng thì Băng Meta chắc hẳn đã nhận được thêm Thần Dược từ ai đó .”

Wyvern khoanh tay, trầm tư. Cô thừa nhận. “Đúng là các thành viên Cảnh Vệ Tư Nhân đã cố gắng giúp Ghoul tẩu thoát thật. Nhưng điều gã đang đề cập là một lời buộc tội rất nghiêm trọng đấy.”

“Rõ ràng có ai đó bên trong Tập Đoàn Dynamis đang giúp đỡ Băng Meta,” Atom Cat táo tợn tuyên bố. “Cung cấp chúng các Thần Dược giả, thông tin và hỗ trợ, đồng thời che đậy dấu vết của chúng. Đó là lời lý giải duy nhất.”

“Không biết nữa, Felix,” Wyvern nói. "Ta không-"

“Đợi đã, tên ngươi là Felix á?” Ryan ngắt lời Wyvern, liếc nhìn người bạn mèo của mình. “Và tên siêu anh hùng của ngươi là Atom Cat thật luôn?”

“Ta có thấy vấn đề gì đâu,” hắn nói dối.

Ryan không nói gì, một số câu đùa tự viết ra rồi, giải thích chi nữa.

(Darkie: Felix the Cat là nhân vật hoạt hình khá nổi tiếng)

Wyvern đợi một giây để hắn bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp. “Ừ thì đúng là ta nghi rằng chúng có tay trong trong Tập Đoàn Dynamis nhận tiền tham nhũng, và lũ Băng Meta có thể hối lộ Cảnh Vệ Tư Nhân để cung cấp thông tin và hỗ trợ thật. Băng Augusti cũng làm vậy mà, và đó đã luôn là vấn đề nhức nhối trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, Thần Dược lại là một chuyện khác đấy. Bất kỳ kẻ ai muốn có nguồn cung ổn định thì sẽ cần sự hợp tác từ các giám đốc điều hành cấp cao, hoặc những nhân vật chủ chốt, và tất cả đều được xem xét kỹ lưỡng. Ngay cả Băng Augusti cũng cần phải mua hàng nhái thông qua những trung gian tham nhũng để tránh bị phát hiện nữa là.”

“Hoặc chúng có thể tự sản xuất,” Ryan gợi ý một điều hiển nhiên.

“Ngay cả Băng Augusti cũng chưa đạt được thành tựu đó,” Wyvern bác bỏ. “Thành thật mà nói, ta lo về cái hầm trú ẩn mà Mosquito đã kể hơn kìa. Ta luôn thắc mắc tại sao Băng Meta lại không bao giờ tấn công các cơ sở của Tập Đoàn Dynamis hoặc cố gắng mở rộng lãnh thổ. Ngay cả những đợt tấn công nhắm vào Băng Augusti cũng chỉ là nhằm giữ họ tránh xa Thị trấn Rust mà thôi.”

Dù lũ Rồ Dại đó đã bị xích lại rồi, mà chúng vẫn dám tấn công trại trẻ mồ côi kia, điều này cũng nói rõ bản tính thật sự của chúng.

“Vậy tất cả những gì chúng muốn là cái hầm đó à?” Atom Cat hỏi. “Chúng đang cố gắng khai quật nó trong bí mật chăng?”

“Và nếu Adam muốn thì chắc chắn không có gì tốt lành trong đó hết.”

Ryan nói. “Chà, những người bạn tốt của ta, con đường phía trước đã rất rõ ràng rồi đó. Chúng ta nên tới Khu Đồng Nát và tự mình xem thử thôi.”

Điều khiến hắn kinh ngạc là dường như cả hai đều không mấy hứng thú với ý tưởng này. “Nếu chúng muốn căn hầm này đến vậy, có lẽ chúng sẽ tập hợp hết tất cả những tên có sức chiến đấu hạng nặng đóng quân ở Khu Đồng Nát cho coi,” Wyvern chỉ ra. “Frank Điên Rồ mạnh hơn ta về mặt thể chất, Acid Rain sở hữu khả năng hủy diệt rất tàn khốc, còn bản thân Adam thì cũng xảo quyệt và mạnh không kém. Chúng ta cũng nhận được nhiều báo cáo rằng chúng đã chiêu mộ những tên Rồ Dại đơn độc như Land, và với cái chết của Psyshock, chúng sẽ mong đợi một đợt tấn công ngay. Chúng ta sẽ cần quân số, trinh sát và một kế hoạch tấn công tổng thể.”

“Nhưng liệu có thật sự là tấn công không?” Atom Cat hỏi. “Hay chúng ta sẽ thả chúng đi để tránh ‘căng thẳng leo thang’?”

Rõ ràng Enrique đã nói chuyện với hắn trên đường ra rồi. Tuy nhiên, không giống như Băng Augusti, Wyvern có vẻ lạc quan về chuyện này hơn. “Băng Meta không phải là băng của Augustus,” cô nói. “Đặc biệt sau đợt tấn công vừa rồi, công chúng sẽ muốn chúng ta có hành động-”

Cô ngừng nói, chạm vào nút tai.

“Có chuyện gì thế?” Ryan hỏi. “Lại một quảng cáo đêm khuya nữa à?”

“Là bến cảng,” Wyvern nói dứt khoát. “Đã có một vụ thảm sát.”

Khi bình minh bắt đầu ló dạng phía sau đường chân trời và cố chống chọi với cơn buồn ngủ, Ryan nhận ra rằng lẽ ra hắn phải lường trước điều này.

Hắn đã 'nhìn thấy' tên sát thủ ở bến cảng, và chuyến hàng cầu lặn đã được lên lịch từ rất lâu trước khi chính gã gia nhập mà. Tất nhiên Zanbato sẽ thực hiện nó ngay cả khi không có sự hiện diện của Ryan, và với việc bắt giữ Ghoul, Băng Meta đã cử Sarin tấn công nơi đó một mình.

Đây hẳn là một cơ hội ngàn vàng để lặt vài cái mạng dễ dàng chứ đâu.

“Quicksave và con mèo trợ thủ à,” Atom Cat Felix lẩm bẩm trên ghế khách phía trước trong khi Ryan đậu xe gần khu vực an ninh mà Tập Đoàn Dynamis đã thiết lập xung quanh bến cảng. “Chắc ta kiện ngươi quá à.”

Ryan nhìn thẳng vào mắt hắn. “Tên ngươi là Felix đấy, Cat.”

“Nó có nghĩa là may mắn chứ bộ!” Atom Cat phản đối. “Ngươi thật sự không chịu bỏ qua chuyện này à?”

“Không, không bao giờ.”

“Vậy từ giờ trở đi, ta sẽ gọi ngươi là Quickie.”

“Ê nói thẳng nha,” Ryan thở dài. “Nghe như thể ngươi có tình tứ với ta lắm luôn á ba.”

“Lạy chúa trên cao!” Atom Cat trả lời, giọng điệu đầy mỉa mai. “Ta không dám ước điều đó cho kẻ thù tồi tệ nhất của mình luôn á, ngươi kinh khủng muốn chết! Dù sao thì ngươi cũng không chưa chắc chịu được ‘một nửa’ của ta đâu là!

“Tin ta đi, mèo con, nếu ta mà muốn thì trải nghiệm đó sẽ mãnh liệt đến mức ngươi sẽ không bao giờ có thể yêu phụ nữ được nữa. Ta đã tạo ra những tư thế mạnh mẽ và sung sướng đến mức chính quyền buộc phải ra luật cấm chúng đấy.”

Khi họ đến nơi Ryan đã gặp qua Luigi và đồng bọn của hắn lần đầu tiên, cả hai chỉ thấy toàn là xác chết và các thành viên Cảnh Vệ Tư Nhân đang chụp ảnh hiện trường. Sarin đã để lại một vài lỗ trên bến tàu, cho thấy cô ta không hề ra đi một cách âm thầm; bộ đồ bảo hộ trống rỗng của cô ta không còn gì bên trong cả. Ryan tự hỏi liệu cô ta có thể sống sót bằng cách nào đó không.

Còn những cái xác của Băng Augusti thì không còn gì là nguyên vẹn hết.

Luigi và những tên đàn em không có sức mạnh đã bị những lưỡi dao sắc bén xé nát thành từng mảnh, xác của chúng rơi vương vãi xuống biển. Máu của chúng nhuộm đỏ cả mặt nước. Bộ giáp của Zanbato lại bị đoản mạch giống như ở vòng lặp trước, khiến hắn bị sốc điện đến chết. Xem qua lỗ thủng trên ngực hắn ta, Sarin đã tận dụng cơ hội này để bắn thẳng vào cơ quan nội tạng chí mạng, giết chết hắn ngay lập tức. Gã samurai nằm ngửa như một chiến binh đã ngã xuống.

“Kẻ trừng phạt lại ra tay nữa rồi,” Ryan lẩm bẩm với chính mình, cảm thấy hơi tội lỗi khi nhìn thấy thi thể của Jamie. Hắn thích gã này, và việc không thể cứu gã trong vòng lặp này khiến hắn cảm thấy hơi thất vọng tràn trề.

Kẻ vận chuyển biết rằng hắn rồi sẽ có thể mang gã kiếm sĩ này trở lại, và hắn đã chứng kiến ​​nhiều người chết thường xuyên đến mức cảm xúc hắn đã dần trở nên tê liệt rồi, nhưng mà vẫn nhói chứ.

Sau một hồi im lặng kinh ngạc, Atom Cat trông có vẻ suy sụp, lập tức lao đến bên cạnh Zanbato. “Con mẹ nhà nó, là Jamie!”

Hả?

“Ngươi biết hắn ta à?”

“Ừ, bọn ta từng là bạn bè trước khi ta rời bỏ gia đình.” Atom Cat nhìn cái xác bằng đôi mắt trống rỗng. “Mẹ kiếp…chó má thật!”

Ryan không nói gì, và không biết phải phản ứng thế nào. Lần cuối cùng hắn an ủi ai đó đã diễn ra vô cùng khủng khiếp.

“Ta biết ngày này sẽ đến, ta biết mà. Nhưng hắn còn có một cô bạn gái ở nhà. Mẹ kiếp thật.” Atom Cat lắc đầu, rõ ràng là quẫn trí và bối rối. “Quickie, ngươi có phiền cho ta đi nhờ được không?”

“Cậu muốn gặp bạn gái của hắn à?” Ryan đoán.

“Ừ, ta tin rằng nên để một người bạn cũ báo tin dữ này. Cho dù ta đã qua cầu rút ván rồi, nhưng Jamie chí ít cũng xứng đáng được như vậy.”

Ryan quay sang người bạn đồng hành của mình, nhớ lại việc chính hắn đã chết tại nhà Jamie ở vòng lặp trước như thế nào. “Đó không phải là ý hay đâu.”

Atom Cat trông như sẵn sàng phản đối, nhưng đáng khen ngợi thay là, hắn xem xét lời nói của kẻ vận chuyển.

“Ngươi nghĩ tiếp theo thì chúng sẽ nhắm vào cô ấy à?”

Đúng. Thảm họa này đã xác nhận rằng tên sát thủ không hề nhắm mục tiêu vào Ryan, mà là nhắm thẳng vào các Genome có dính líu với Băng Augusti. Kẻ vận chuyển cảm thấy hơi bị tổn thương khi hoá ra bản thân hắn không hề có kẻ thù không đội trời chung, nhưng như thế vẫn không giải thích được làm thế nào mà kẻ bí ẩn đó lại biết giới hạn thời gian hồi chiêu của hắn được.

Ngoài Tập Đoàn Dynamis ra, kẻ đủ điên rồ để đối đầu với một tổ chức tội phạm hùng mạnh như Augustus và đủ am hiểu Ryan đến mức tìm ra thông tin về hắn ta chỉ—

Rồi rồi rồi.

“Má,” Ryan nói to. "Không đời nào!"

"Cái gì?"

“Ta nghĩ ta biết ai đã làm điều này rồi,” Ryan trả lời, mở điện thoại di động ra, “Điều này vừa tuyệt vời vừa đáng sợ á nha.” Một mặt, điều này có nghĩa là hắn sẽ mở khoá một con đường khác, nhưng mặt khác… ừ, lúc đánh trùm thì căng khủng khiếp à nha.

Atom Cat bẻ khớp ngón tay. “Vậy chúng ta phải làm gì?”

Ryan cho hắn ta xem điện thoại di động của mình và vị trí mà hắn ta đã truy ra thông qua địa chỉ IP của gã hacker. “Tất nhiên, muốn bắt được cọp thì phải vào trong hang cọp chứ.”

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương