Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 49: Đầu tư lớn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sâu trong đáy mắt Hắc Tam cũng có chút kinh ngạc, hắn ta cũng không ngờ Phương Hành lại sống sót quay về, trong khi những người tu vi Linh Động tam trọng như Hậu Thanh, Liễu Tam, Tiền Thông thì lại chưa về. Chẳng lẽ sự thật đúng như tên tiểu quỷ này nói, bọn họ đều chết hết cả rồi? Nếu như bọn họ đều chết hết, vậy làm sao tiểu quỷ này sống được? Lẽ nào chính hắn đã giết sạch tất cả bọn họ sao?
Tuy nhiên, lúc này hắn ta vẫn còn giữ được tỉnh táo nên quyết định cứu Lưu Phong trước đã.
Dù thế nào, thù hận của mình và tên tiểu quỷ này cũng rất sâu, còn Lưu Phong chắc chắn sẽ là đồng minh của mình.
Nghe thấy giọng nói của hắn ta, Phương Hành quay đầu nhìn hắn ta một cái, khẽ mỉm cười, nói: "Người tiếp theo chính là ngươi!"
Hắc Tam vỗ bàn cái “rầm”, tay trái đặt lên thắt lưng, lạnh giọng đáp: "Vậy sao? Khẩu khí không nhỏ nhỉ!"
Lúc này, hắn ta không định đối đầu trực diện với Phương Hành, mà chuẩn bị gọi phi kiếm ra, làm hắn bị thương trước rồi tính sau. Thông qua mấy chiêu giao đấu trực diện của Phương Hành và Lưu Phong, hắn ta phát hiện Phương Hành ra tay rất tàn nhẫn, nếu đánh cận chiến sẽ vô cùng nguy hiểm. Thấy thế, Phương Hành cũng híp mắt lại, âm thầm vận chuyển linh khí trong cơ thể.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở đằng xa trong Thanh Khê Cốc, một bóng người gầy gò cuống cuồng chạy tới, gã là một trong các thuộc hạ của Hắc Tam, gã lo lắng kêu to: "Hắc Tam sư huynh... Hắc Tam sư huynh... Không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn..."
Người đó “lộp cộp” chạy lên lầu, vừa định bẩm báo, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Lưu Phong ngã nhào trên mặt đất hổn hển thở dốc, hai người Phương Hành và Hắc Tam thì đang ở tình thế giương cung bạt kiếm, lập tức bị nghẹn họng, nói không nên lời.
"Đã xảy ra chuyện gì? Ngây ra đó làm gì? Nói mau!"
Hắc Tam vẫn nhìn thẳng vào Phương Hành nhưng lại lớn tiếng quát lên.
Phương Hành đã sớm chú ý tới người này, biết gã tên là Lâm Kiến, nhập môn nửa năm trước, chỉ có tu vi Linh Động nhất trọng. Hắc Tam là đệ tử chấp sự của Thanh Khê Cốc, chịu trách nhiệm xử lý tất cả những chuyện vặt trong Thanh Khê Cốc, dưới trướng có hai đệ tử để sai bảo, Lâm Kiến là một người trong số đó.
Ban đầu, đêm trước khi Phương Hành bị đám người Hậu Thanh đưa đi, kẻ được phái tới giám sát cũng có mặt gã.
Bắt gặp Phương Hành, Lâm Kiến thấy lòng chùn xuống, bị Hắc Tam quát liên tiếp hai lần mới giật mình phản ứng lại.
Gã đau khổ nói: "Hắc Tam sư huynh, mới vừa rồi đệ ở Tạp Ty Giám hỗ trợ công việc, đột nhiên Lưu sư huynh quản lý Tạp Ty Giám tìm đệ, bảo đệ chuyển lời cho huynh là Huyền Chiếu sư huynh phái người đánh tiếng cho Lưu sư huynh, sau này cái tên Phương... Phương sư đệ... Sẽ là đệ đệ ruột của Huyền Chiếu sư huynh, không ai được đắc tội hắn, nếu không tức là đắc tội với Huyền Chiếu sư huynh..."
Nói đến đây, gương mặt Lâm Kiến như sắp khóc tới nơi: "Lưu sư huynh biết Phương sư đệ ở Thanh Khê Cốc, cố ý bảo đệ tới báo cho huynh, tốt nhất là huynh đừng có đắc tội với Phương sư đệ. Nếu đã đắc tội rồi thì mau chóng đi tạ tội với hắn đi, nếu không... Lưu sư huynh nhất định sẽ không làm Huyền Chiếu sư huynh bẽ mặt, huynh mau mau từ chức chấp sự này đi là vừa...”
Cái gì?
Trong chốc lát Hắc Tam cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, thật sự không thể tiêu hóa nổi lượng thông tin khổng lồ và sự thật kinh người kia.
Bảo mình từ chức chấp sự ư?
Ban đầu vì vị trí chấp sự này, không biết hắn ta đã hiếu kính Lưu sư huynh chưởng quản của Tạp Ty Giám bao nhiêu đồ tốt, hôm nay chỉ một lời nói nhẹ nhàng thôi mà đã bảo hắn ta chuẩn bị từ chức sao?
Huyền Chiếu sư huynh... Người này hắn ta cũng đã từng nghe qua, nhập môn vào hai năm trước. Bởi vì ở đạo môn có một vị trưởng lão là thúc phụ của hắn cho nên không nhập môn cùng các đệ tử khác, trong giới đệ tử ngoại môn người này cũng có tiếng tăm, tuyệt đối không thể đắc tội. Lưu sư huynh mà thấy người này thì cũng chỉ có thể mỉm cười chào đón...
Có điều, làm sao tiểu quỷ không quyền không thế không bối cảnh này lại có thể ‘bắt quàng làm họ’ với Huyền Chiếu sư huynh được?
Kinh ngạc, hối hận, nghi ngờ, sợ hãi...
Đủ loại biểu cảm khiến cho gương mặt Hắc Tam trông vô cùng phức tạp, hắn ta nhìn sang Phương Hành theo bản năng.
Phương Hành vẫn dẫm lên Lưu Phong, thấy Hắc Tam nhìn sang, nói nhẹ không: "Cũng không có gì, ta hoàn thành nhiệm vụ, thấy Huyền Chiếu sư huynh cần dùng tới nên liền thuận tay tặng cho huynh ấy phần Thạch Tinh Tán được thưởng, vì thế Huyền Chiếu sư huynh dự định dạy dỗ vài người thay ta... Vốn dĩ huynh ấy định tự mình đến đây báo thù cho ta, có điều ta suy nghĩ một lát, cảm thấy tự mình làm vẫn sẽ tốt hơn!"
"Thạch Tinh Tán?"
Hắc Tam kêu lên thất thanh, trái tim cũng co thắt lại.
Lúc hối lộ, tiểu quỷ này chịu chi thật, không ngờ hắn lại tặng cả Thạch Tinh Tán. Đó là thứ bao nhiêu đệ tử ngoại môn dù đánh nhau vỡ đầu cũng muốn giành được. Nếu mua từ đạo môn, giá ước chừng phải ba trăm linh thạch...
Cũng ngay đúng lúc ấy, Hắc Tam hoàn toàn tin lời của Phương Hành.
Đó là Thạch Tinh Tán đấy, nếu đổi thành mình, đừng nói trừng trị một tên chấp sự Thanh Khê Cốc nho nhỏ, dù là giết người cũng chẳng thành vấn đề!
"Ờ... Ừm... Phương sư đệ... À không, Phương sư huynh... Mời... Mời huynh ngồi..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook