Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 48: Tiểu ma đầu quay lại
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hắc Tam uống một ngụm rượu, cười nói: "Lưu sư huynh ra tay nhẹ thôi, huynh đã nhờ quan hệ bảo người ta cách chức y ở Tạp Ty Giám, lại cướp mất toàn bộ linh thạch và ngân lượng trên người y. Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, tên tặc này chịu tội cũng đủ rồi đấy, y vừa mới vội vã chạy tới nói xin lỗi, xin huynh tha thứ đấy thôi, việc gì huynh phải động thủ ngay lúc này chứ? Ngộ nhỡ đánh chết cũng phiền toái lắm..."
"Hà hà, cho dù đánh chết y, ta cũng chưa hả giận, cho nên mới giữ lại cái mạng chó của y từ từ mà chơi đùa..."
Lưu Phong cười lạnh tanh: "Tên tiểu quỷ kia đã chết, chỉ tiếc là hắn không chết ở trong tay của ta, đành phải trút giận lên đầu con heo mập này thôi, ai bảo y kết giao nhầm bằng hữu chứ? Hừ, Dư Tam Lưỡng Dư sư đệ à, đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, bây giờ ngươi bò như rùa vòng quanh trúc lâu này cho ta, mỗi một vòng bò lại mắng một câu ‘Phương Hành là thứ đê tiện’, đủ ba trăm vòng ta sẽ tha cho ngươi, được không?"
"Ta... Ta bò... Ta bò..."
Gương mặt ‘Bàn đạo nhân’ co giật vài cái, kích động muốn đập vò rượu trong tay lên mặt Lưu Phong. Thế nhưng cuối cùng y vẫn buông vò rượu xuống, thất tha thất thểu xuống lầu, quỳ trên mặt đất, giống như một con rùa lớn thực thụ, từ từ bò, một bước, hai bước... Tiểu lâu không lớn, chẳng mấy chốc đã bò xong một vòng, song khi ‘Bàn đạo nhân’ há miệng, lại không thể phát ra âm thanh...
Trong lòng có cảm giác kích động kì lạ...
Dường như nhớ lại lúc uống rượu cùng với Phương Hành, rồi lại nhớ tới chuyện Phương Hành dúi linh thạch cho mình...
Cảm giác ấy vô cùng quái lạ, khiến cho ‘Bàn đạo nhân’ hét câu "Phương Hành là thứ đê tiện" bị chậm mất hai nhịp!
"Con mẹ nó, chần chừ cái gì? Hét đi!"
Lưu Phong tức giận mắng mỏ, vung tay ném một vò rượu vào đầu ‘Bàn đạo nhân’.
"Bốp...”
Vò rượu rơi xuống, nhưng không nện vào đầu ‘Bàn đạo nhân’, mà bị một bàn nhỏ tay đỡ được một cách vững vàng.
"Bảo huynh hét thì huynh cứ hét đi, Trư sư huynh, có thể giảm bớt chút đau khổ đấy. Đừng nói là mắng ta là thứ đê tiện, mắng mười tám đời tổ tông ta cũng không sao cả..."
Một giọng nói vang lên, ‘Bàn đạo nhân’ như bị điện giật, run rẩy quay đầu lại.
Chỉ thấy một tiểu quỷ đang cười hì hì đứng tại bên cạnh mình, y phục trên người rách tả tơi, nhưng rõ ràng là còn sống. Hắn cầm vò rượu kia trong tay, lắc lắc, thấy rượu không còn nhiều lắm liền tiện tay ném sang một bên.
"Ta nói nhé sao huynh lại đần như vậy?"
Tiểu quỷ oán trách: "Chỉ là mắng ta mấy câu thôi mà có mất miếng thịt nào đâu, huynh lại bớt được bao nhiêu rắc rối, còn do dự cái gì nữa?"
‘Bàn đạo nhân’ ngơ ngác nhìn một hồi lâu, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, khóc ròng nói: "Tất cả là tại tên khốn kiếp trời đánh thánh đâm nhà đệ hại ta thành ra thế này, ta muốn mắng tên khốn kiếp nhà đệ hơn ai hết, một trăm lần không đủ, phải mắng đệ một ngàn lần!"
Vừa nói, y vừa giang hai tay ra, định ôm lấy Phương Hành.
Phương Hành thấy người y bẩn thỉu nên chán ghét chau mày, một cước đạp y ra, mắng: "Ghê tởm quá, cút ngay!"
‘Bàn đạo nhân’ bị đạp lăn ra đất, nước mắt giàn giụa, nhưng trong đôi mắt chẳng còn sự tuyệt vọng nữa.
Khoảng thời gian này bị người khác làm nhục, chèn ép, ‘Bàn đạo nhân’ thật sự đã nản lòng thoái chí, gần như là tuyệt vọng. Song ngay lúc y tuyệt vọng nhất, bất ngờ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn cười hì hì bất cần đời kia, cõi lòng lập tức dâng lên một cảm giác lạ lùng...
Tiểu ma đầu đó đã trở lại rồi sao?
Hắn còn sống trở về à?
Rõ ràng hắn chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, tại sao nhìn thấy hắn y chợt giống như nhìn thấy được chỗ dựa vậy?
Mà lúc này, nụ cười trên mặt Phương Hành đột ngột tắt ngúm, hắn nhìn lên trên trúc lâu, ánh mắt sắc bén như đao.
Trên lầu, hai tên Lưu Phong và Hắc Tam cũng sợ ngây người, phải dụi mắt mấy lần liền bọn chúng mới xác định trước mắt là Phương Hành thật chứ không phải là quỷ hồn quay lại báo thù. Nỗi khiếp sợ trong lòng khó có thể nói hết thành lời, Lưu Phong ngây người lúc lâu sau mới nhảy cẫng lên trước: "Tên khốn kiếp, sao ngươi lại chưa chết? Hậu Thanh sư huynh đâu? Sao y lại bỏ qua cho ngươi?"
Phương Hành chắp tay sau lưng, từ từ đi lên lầu, thản nhiên đáp: "Hậu Thanh đang đợi ngươi ở một nơi!"
Sắc mặt Lưu Phong trở nên hòa hoãn, y gằng giọng hơn nữa, quát lên: "Hậu sư huynh muốn gặp ta à? Y ở đâu?"
Phương Hành ngẩng đầu nhìn y, gương mặt như cười như không, khẽ giọng đáp: "Y ở dưới địa ngục, ngươi cũng sẽ đến đó nhanh thôi!"
Lưu Phong ngây người, gương mặt lộ vẻ khó tin, phẫn nộ quát lên: "Nói hươu nói vượn, Hậu Thanh sư huynh bản lĩnh như vậy, lại có nhóm Liễu Tam sư huynh tương trợ, làm sao mất mạng được chứ?"
Phương Hành dửng dưng trả lời: "Không riêng gì Hậu Thanh, Liễu Tam, Tiền Thông, Triệu Trực đều chết hết rồi, chết sạch sẽ, chết hoàn toàn!" Vừa nói, hắn vừa chỉ vào mình, nhẹ giọng tiếp lời: "Chỉ có ta còn sống trở về, bởi vì ta là một kẻ thù dai, vừa nghĩ đến chuyện mấy tên khốn kiếp các ngươi còn sống trong đạo môn, ta lại không muốn chết, vậy nên ta trở về đây tiễn các ngươi về miền cực lạc..."
Hắn còn nhỏ tuổi, vóc người cũng nhỏ, mặt mũi có hơi non nớt nhưng lại nói ra những lời độc ác ấy một cách thản nhiên, điều đó khiến sống lưng Lưu Phong và Hắc Tam chợt toát mồ hôi lạnh, cả người cũng bị một loại cảm giác rợn tóc gáy bao trùm.
"Ha, ha ha..."
Lưu Phong cố ý cười lớn lên, xóa tan sự lo lắng trong lòng, cố ý lấy hết sự hung ác trong lòng mình ra, nhe răng cười nói: "Tiểu vương bát đản, còn sống trở về thì thôi đi, lại còn vội vã đến chỗ đại gia tìm chết nữa chứ, ta cho ngươi toại nguyện..."
Nói rồi, chẳng đợi Phương Hành bước lên cầu thang, y quát lớn một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, hung hãn nện một quyền.
Lúc này, trong lòng y cảm thấy bán tín bán nghi về việc Hậu Thanh đã chết, lại nhìn thấy Phương Hành đằng đằng sát khí, nên quyết định tiên hạ thủ vi cường,đánh bại hắn trước rồi hỏi sau. Hiện tại tuy rằng vết thương của y chưa khỏi hoàn toàn nhưng cũng đã khôi phục được khoảng bảy thành thực lực. Dù gì nguyên nhân lần trước y bị Phương Hành đánh ngã cũng là do bị đối phương đánh lén, nên lần này y rất chắc chắn là mình sẽ thắng.
Một quyền đánh ra, quyền phong phá không, bay thẳng như mãnh hổ xuống núi, tăng thêm uy thế.
‘Bàn đạo nhân’ đứng ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cảnh ấy thì lập tức ngừng khóc, lo lắng ngẩng đầu nhìn sang. Lúc này, Phương Hành bỗng nhiên híp mắt, lạnh lùng nhìn nắm đấm của Lưu Phong mạnh mẽ bay tới, chẳng nói một lời, đột nhiên hắn bước lên trước một bậc, tiếp đó siết chặt nắm đấm nho nhỏ, nện thẳng về phía cú đấm của Lưu Phong.
"Pành...”
Lưỡng quyền va vào nhau, gương mặt Lưu Phong đã lộ ra vẻ thắng lợi.
Y sợ nhất là thân pháp linh hoạt và đao pháp âm hiểm xuất quỷ nhập thần của Phương Hành, vậy mà không ngờ tiểu tử đó lại đối đầu trực diện so quyền với y. Hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết, chưa tính lực cộng thêm do tu vi cao hơn, chỉ so riêng sức lực của bản thân y thôi thì hắn cũng đã không thể đỡ được.
Thế nhưng chẳng mấy chốc gương mặt y biến sắc, lưỡng quyền giao nhau, y đột nhiên cảm giác có một luồng sức mạnh khổng lồ bay về phía mình, giống như thể có tảng đá nặng ngàn cân từ đỉnh núi rơi xuống nện vào nắm đấm của mình vậy. "Rắc rắc rắc", trong nháy mắt, cánh tay của y đã gãy thành mấy khúc, xương gãy va vào nhau dữ dội, chỉ chốc lát cơn đau đớn kịch liệt như mũi kim nhọn đâm vào não hải.
"Á..."
Lưu Phong lảo đảo lui về phía sau, há miệng muốn kêu nhưng Phương Hành chẳng đợi cho y phát ra tiếng, thân hình tựa như một con báo vọt lên theo. "Bốp" một cú đánh gãy mũi Lưu Phong, dồn cho tiếng kêu thảm thiết kia trở lại cổ họng y, sau đó lại nhảy phốc lên, hai chân đá liên tiếp, mấy tiếng bốp vang lên, xương sườn của Lưu Phong đã gãy mất vài khúc, ngã nhào xuống đất.
Ước chừng qua hai nhịp, Lưu Phong mới thở hổn hển trở lại, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi, há miệng định hén. Nhưng y vẫn không thể kêu thành tiếng, bởi vì Phương Hành đã nhấc chân dẫm lên cổ y, hơi thở lập tức nghẹn lại.
" Trước kia ở trên giang hồ, cái loại phế vật như ngươi, tiểu gia giết ít nhất cũng mười mấy tên rồi, còn dám tính kế ta à?"
Phương Hành lạnh lùng hỏi, tiếp đó hắn lấy một vò rượu ở trên bàn, mở nắp, tưới lên đầu Lưu Phong.
"Không... Đừng mà..."
Lưu Phong vốn bị thương khắp người, hơi thở hổn hển gấp gáp, cổ bị Phương Hành dẫm lên, việc hít thở vô cùng khó khăn, lại bị rượu tưới lên như thế, lồng ngực căng tức đau đớn, gần như không thở nổi. Không ít rượu chảy xuống phổi gây sặc, dòng rượu khi nãy còn cảm thấy thơm ngon nồng nàn mà lúc này cứ như độc dược khiến cho y gần như phát điên, gần như bất tỉnh...
"Phương sư đệ, đủ rồi đấy?"
Hắc Tam vẫn ngồi ở một bên bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng, hắn ta nhìn Phương Hành bằng ánh mắt chẳng hề tốt lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook