Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 50: Tiểu ma đầu đổi tính

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hắc Tam cười còn khó coi hơn cả khóc, hắn ta khom lưng như cầu xin sự tha thứ, nói với Phương Hành, muốn mời hắn ngồi xuống.

"Bây giờ ta không ngồi, vẫn còn chút chuyện cần làm..."

Phương Hành chỉ vào Lưu Phong nằm trên mặt đất, mỉm cười hỏi: "Hắc Tam sư huynh vẫn còn muốn lo chuyện bao đồng này chứ?"

Hắc Tam vẻ mặt như đưa đám đáp: "Không dám... Không dám, ta và y cũng không thân thiết lắm... Không... Không thân chút nào..."

Phương Hành cười ha ha, sau đó quay người đi không để ý đến hắn ta nữa. Hắn hướng về phía dưới lầu vẫy vẫy tay, kêu lên: "Trư sư huynh, lên đây..."

‘Bàn đạo nhân’ ngẩn người, chạy từng bước nhỏ lên trúc lâu, ngơ ngác nhìn Phương Hành.

Phương Hành chỉ vào Lưu Phong đang nằm trên mặt đất như con chó chết, nói: "Người này ức hiếp huynh như thế, huynh không định tự tay báo thù à?"

‘Bàn đạo nhân’ nhìn về phía Lưu Phong, đôi mắt nhỏ bắn ra quang mang thù hận, lấy hết can đảm, bỗng nhiên y nghiến răng, xông lên hung hãn đạp Lưu Phong hai cú. Vừa khéo sao có một cú đá trúng vào vết thương của Lưu Phong, Lưu Phong đau đớn hét to một tiếng. Tiếng hét cực kì thảm thiết dọa ‘Bàn đạo nhân’ sợ hết hồn, vội vàng nhảy ra ngoài, tựa lưng trúc lâu, không dám tiến lên trước nữa.

"Vậy là xong rồi sao?"

Phương Hành cười dài nhìn ‘Bàn đạo nhân’.

‘Bàn đạo nhân’ thở hổn hển đáp: "Đã bị thương thành như vậy rồi, còn thế nào được nữa..."

Phương Hành cười khẩy một tiếng, không để ý tới y nữa, tự mình chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Lưu Phong.

Trong đôi mắt Lưu Phong đong đầy sự cầu xin, y không sợ Phương Hành, nhưng lại sợ Huyền Chiếu.

Đối với y, cùng lắm là Phương Hành đánh y một trận thôi, còn Huyền Chiếu lại có khả năng đuổi y ra khỏi đạo môn, chặt đứt con đường tu hành.

"Ngươi là kẻ cứng đầu, ban đầu ta cắt gân của ngươi, ngươi cũng không cầu xin tha thứ. Ta khá khâm phục ngươi, vốn tưởng rằng sau khi vết thương bình phục, ngươi sẽ quang minh chính đại tới tìm ta báo thù. Nếu là thế, cùng lắm là ta cắt gân của ngươi một lần nữa thôi, chứ không làm gì quá đáng cả. Chỉ đáng tiếc, ta không ngờ, ngươi lại dùng kế bẩn, kích động Hậu Thanh đối phó với ta, còn muốn lấy mạng của ta..."

Phương Hành chậm rãi nói, trong đôi mắt là sự hung ác đang ngưng tụ: "Nói thật, ta rất sợ kế bẩn, từ nhỏ đã sợ, cho nên trước giờ ta luôn nhổ cỏ tận gốc những kẻ dùng kế bẩn với mình, mãi mãi diệt trừ hậu hoạn..."

Lưu Phong bị ánh mắt sắc bén của Phương Hành dọa sợ đến run lẩy bẩy, y bỗng run rẩy đáp lại: "Ngươi... Ngươi không thể giết ta... Nếu không ngươi... Cũng sẽ gặp phiền toái... Cho dù có Huyền Chiếu chống lưng cho, ngươi giết ta... Đạo môn cũng sẽ không tha cho ngươi..."

Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng: "Đầu óc rất tỉnh táo đấy, nói không sai, khó khăn lắm mới vào được đạo môn, làm sao ta có thể chặt đứt con đường tương lai của mình vì một đống thịt thối như ngươi được? Cho nên, ta chỉ định cho ngươi một bài học thôi!”

Nói rồi, dường như thật sự rộng lượng, hắn thình lình vung song chưởng của mình, nhẹ nhàng đánh mấy cái lên người Lưu Phong. Mấy chưởng ấy hắn có vận linh lực, lập tức đả thương phế phủ của Lưu Phong, y phun ra một ngụm máu tươi .

Phương Hành cười khẩy một tiếng, đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn rượu, cầm một cái chén lên tiện tay đưa cho Lâm Kiến để gã rửa sạch. Lâm Kiến nào dám không nghe theo, nhanh chóng chạy xuống lầu, rửa đi rửa lại ba lần trong dòng nước suối sạch sẽ. Sau đó mới nơm nớp lo sợ đi lên trúc lâu, trả chén lại cho Phương Hành, Phương Hành bưng vò rượu lên rót một chén rồi mới nhìn sang Lưu Phong, hỏi: "Còn chưa cút à?"

Lưu Phong phun ra hai ngụm máu tươi, đang suy nghĩ xem kế tiếp Phương Hành sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình, nhưng không ngờ hắn lại cho mình rời đi nên lập tức ngớ người ra, ngay cả đám người Hắc Tam cũng lộ ra vẻ mặt kì lạ.

Tiểu quỷ này chỉ đánh Lưu Phong hai chưởng thế thôi mà đã định để y rời đi rồi à?

Tất nhiên bọn họ nhìn ra được, mấy chưởng vừa rồi của Phương Hành có vận linh lực, đã đả thương nội tạng của Lưu Phong. Song ở đạo môn, đó cũng chỉ là chuyện nghỉ ngơi vài tháng, thật sự không phải là tổn thương gì nghiêm trọng, còn chẳng ghê gớm bằng cắt gân lần trước nữa!

"Tên khốn nhỏ này đổi tính từ lúc nào thế?"

Đến cả ‘Bàn đạo nhân’ cũng không hiểu nổi.

Về phần Lưu Phong, sau khi xác định Phương Hành không đùa với mình, y lập tức cố nén cơn đau nhói do xương gãy ở lồng ngực, giãy dụa bò dậy, bước nhanh xuống lầu. Ở khúc ngoặt, y liếc nhìn Phương Hành một cái với ánh mắt nham hiểm, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Lần này Phương Hành để y rời đi dễ dàng, y cũng không hề tỏ ý chịu thua, trong lòng thề phải báo thù lần nữa.

Còn Phương Hành thì nhìn về hướng y biến mất, cười khẩy: "Thứ không biết sống chết, vẫn nên chết cho sạch sẽ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương