Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
Chapter 27: Thật đáng sợ

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tô Biệt thì nhỏ giọng giải thích với Lạc Tử Quân: "Hết sức ủng hộ tức là, người có tiền thì bỏ tiền, người có tài thì bỏ tài, nếu vừa bỏ tiền vừa bỏ tài thì càng tốt."

Vương Đại Phú ở bên cạnh cười nói: "Nói thì nói vậy nhưng nếu chỉ bỏ tài mà không bỏ tiền, chắc chắn sẽ bị các cô nương khinh thường, mất công vô ích."

Lúc này, Lưu ma ma xuống đài, tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

Tám cô nương bắt đầu lần lượt lên đài, biểu diễn tài nghệ sở trường của mình, đồng thời nói vài lời để vận động bình chọn.

Có người biểu diễn vũ đạo, có người biểu diễn ca hát, cũng có người gảy đàn thổi sáo.

Khán giả bên dưới không ngừng vỗ tay, reo hò.

Đến khi cô nương thứ tư biểu diễn xong xuống đài, Vương Đại Phú cười hắc hắc, vỗ tay nói: "Ta chọn số ba, Mị Nhi cô nương, vòng eo thon thả, cặp mông nở nang của cô nương ấy lắc lư thật muốn lấy mạng người, nếu được ngồi lên người nàng, ôi chao..."

Tô Biệt chế giễu: "Nếu nàng được chọn làm Hoa Ngâm, ngươi cũng chưa chắc đã được gặp."

Vương Đại Phú lập tức không phục: "Với dung mạo và tài hoa của ca ca đây, chẳng phải là dễ như trở bàn tay ư?"

"Hừ, đi thanh lâu nhiều lần như vậy, ta chưa từng thấy Hoa Ngâm nào gặp huynh."

"Ta chỉ là chưa ra tay thôi! Gần đây, ca ca đọc được vài quyển sách hay, bỗng nhiên cảm thấy ý văn tuôn trào, lát nữa sẽ cho các ngươi thấy bản lĩnh thực sự của ca ca!"

"Ta chờ xem."

Hai người vừa xem biểu diễn trên đài, vừa đấu khẩu.

Xung quanh vang lên tiếng reo hò không ngớt.

Lạc Tử Quân một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ưu tư, tâm trí không ở đây.

Khi cô nương cuối cùng trình diễn xong, tiếng hoan hô và bàn tán bên dưới càng thêm náo nhiệt.

"Ta chọn số năm! Tử Vi cô nương thổi sáo ngọc, tiếng sáo như khóc như than khiến người ta không khỏi rơi lệ, quả là âm thanh của trời."

"Ta chọn số một! Giọng hát của Thủy Tú cô nương mới thực sự là âm thanh của trời!"

"Ta thấy tiếng đàn của số sáu, Sơ Kiến cô nương, mới là âm thanh của trời, chỉ tiếc là nàng đeo mạng che mặt, không lộ diện, không biết dung mạo thế nào…"

Các công tử đều tranh cãi không ngớt.

Lúc này, tám cô nương cũng sai các nha hoàn của mình xuống dưới, từng người phát quà xin phiếu bầu.

Vương Đại Phú lấy giấy mực bút nghiên, bắt đầu trổ tài, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn một nén bạc mười lượng.

Tô Biệt thì đứng dậy đi đến chỗ ngồi bên kia thay vì thảo luận với đồng học.

Trương Dật Thiên cũng đi theo.

Trong khoảnh khắc, khoang thuyền tràn ngập tiếng nói, vô cùng ồn ào.

Lạc Tử Quân lo lắng cho Hứa Tiên bên ngoài, tâm trí đã sớm bay lên bờ, thấy cảnh này có chút bực bội, định ra ngoài hít thở không khí.

Vương Đại Phú đang cúi đầu nhíu mày suy nghĩ câu thơ, không để ý đến hắn.

Lạc Tử Quân ra khỏi khoang thuyền, đi đến lan can, ánh mắt nhìn về phía bờ và cầu Đoạn trên cao, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tiên và Bạch nương tử.

Đáng tiếc, hắn căn bản không quen biết hai người.

Trên bờ có một số nam nữ thanh niên hẹn hò, cũng có người đứng trên cầu Đoạn nhìn xuống cảnh náo nhiệt trên hoa thuyền, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Lúc này Lạc Tử Quân thực sự là lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức lên bờ.

Đáng tiếc, cầu gỗ đã được dỡ, bản thân hắn cũng không biết bay, chỉ có thể sốt ruột, thầm mong Hứa Tiên đừng quá háo sắc, Bạch nương tử đừng quá ngốc nghếch.

"Có lẽ hai nữ tử đó căn bản không phải là Bạch nương tử và Tiểu Thanh."

Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Cùng lúc đó.

Trong một gian phòng phía sau đài hoa của khoang thuyền, một thiếu nữ yếu đuối mặc váy hồng đang ngồi trước gương trang điểm, tháo trâm cài trên đầu.

Một nha hoàn đứng sau nàng, vội vàng nói: "Tiểu thư, mọi người đều đang phát quà để vận động bầu chọn, nếu chúng ta không đi, e rằng sẽ tụt hậu so với người khác!"

Thiếu nữ vuốt ve trâm cài hoa trên tay, vẻ mặt thản nhiên: "Không sao, ta cũng không quan tâm đến danh hiệu Hoa Ngâm đó."

Nha hoàn nói: "Nhưng nếu trở thành Hoa Ngâm thì có thể kiếm được nhiều bạc hơn, như vậy tiểu thư mới có thể trả nợ chuộc thân nhanh hơn."

Thiếu nữ nhìn vào gương đồng, ngắm dung nhan kiều diễm của mình, khẽ lẩm bẩm: "Ta quả thực muốn chuộc thân nhanh chóng, rời khỏi nơi thị phi này nhưng..."

Nàng không nói tiếp nữa.

Vừa rồi có nhiều người nhìn như vậy, nàng còn không dám lộ mặt, huống hồ còn dám đi từng người phát quà, nói lời ngon ngọt để cầu phiếu?

Nàng không làm được.

"Tiểu thư, vậy... vậy nô tỳ đi!"

Nha hoàn đương nhiên biết tính tình của tiểu thư nhà mình.

Nếu không phải tiểu thư nhút nhát, không muốn miễn cưỡng làm vừa lòng người khác thì đừng nói đến Hoa Ngâm, ngay cả Hoa Khôi cũng có thể dễ dàng có được.

Thiếu nữ liếc nhìn nàng: "Ngươi dám đi ư?"

Nha hoàn lập tức đỏ mặt, vẻ mặt đầy lo lắng: "Nô tỳ... nô tỳ..."

Thật ra nàng còn nhút nhát hơn cả tiểu thư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương