Ma Đạo Luân Hồi Ký
-
Chapter 561: Phân chia chiến tuyến. (1)
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Rầm!
Cửa đại điện bật mở.
Cộp cộp.
Nam nhân đi ngang qua đại điện sở hữu gương mặt vô cùng anh tuấn. Thế nhưng, vẻ mặt hắn lại vô cùng lạnh lùng.
Ùùuuu.
Xung quanh cơ thể nam nhân tỏa ra luồng khí lực vô hình.
Luồng ngoại khí đó vô cùng mãnh liệt. Nó tạo ra nguồn năng lượng hệt như lôi điện, mang đến cảm giác như những cao thủ đã đạt đến hóa cảnh.
Nhìn đệ tử như thế, sư phụ phải nghĩ.
Trong số các đệ tử của mình, đây là người đầu tiên ông ta vô cùng ưng ý khi hợp tác và hắn lợi hại hơn bất kỳ nhân tài nào trong thiên hạ.
Đại đệ tử chính là một người như thế. Kể từ sau hắn ta, đã có nhiều đệ tử bế quan tu luyện nhưng không ai khiến ông ta kinh ngạc như hắn.
‘Cũng có thể như thế.’
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Đoàn Lý Hậu là một trong số các thiên tài.
Vậy hắn có xứng sánh với Giáo Chủ Ma Giáo Tây Lương hay không?
Đương nhiên là không. Mặc dù Tây Lương vẫn còn trẻ nhưng linh hồn trong cơ thể hắn giống như đã trải qua 60 năm rèn luyện. Còn Đoàn Lý Hậu cũng là một người có tài nhưng xuất phát điểm của cả hai vốn không giống nhau.
Nói cách khác, Đoàn Lý Hậu là kỳ tài đệ nhất thiên hạ, trăm năm có một.
‘Ta thật sự không thể tưởng tượng được ngươi lại thành ra thế này.’
Sau năm năm tu luyện võ công, hắn đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, từ đó bắt đầu luyện Thiên Long Pháp Thuật.
Và mười năm sau.
Hắn ta đã đạt được thành tựu có thể nói là vượt qua cả các Chưởng Môn Nhân Cửu Đại Môn Phái về võ công hay pháp thuật.
Và mười năm nữa, hắn thật sự đạt được cảnh giới hiện tại. Hơn nữa Đoàn Lý Hậu cũng là một kẻ thông minh.
Thiếu kinh nghiệm cũng là một khuyết điểm, nhưng chỉ cần tích lũy nó là được. Hắn đã có được đủ sức mạnh để vượt mặt thiên hạ, vậy nên chỉ cần có nhiều kinh nghiệm hơn sẽ trở thành một cường giả thật sự.
Người đó đã nghĩ như thế. Vậy nên mới cử hắn đi.
Và giờ đại đệ tử đã quay trở lại.
“Không ngờ ta được gặp ngươi sớm như thế.”
Đàm Tư Vĩnh uống cạn ly rượu, vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh.
“Ta đã cử năm ngàn hoàng quân và Giao Long Ngũ Tổ. Bây giờ đáng lẽ đang phải đóng quân ở Quý Châu, sao ngươi lại ở đây?”
Một câu vừa hỏi vừa suy đoán. Điều này thật không giống Đàm Tư Vĩnh của mọi khi.
Vùuu. Vùuu.
Đoàn Lý Hậu không nói gì. Chỉ có luồng khí xung quanh hắn càng lúc càng mạnh hơn.
Đôi mắt Đàm Tư Vĩnh âm trầm đi mấy phần.
Trong ánh mắt ấy vừa là kinh ngạc, vừa là tiếc nuối cùng nhẹ nhõm.
“Ngươi có nhớ không? Cái ngày mà ta và ngươi gặp nhau ấy.”
Thật buồn cười.
Câu nói vừa dứt, Đàm Tư Vĩnh đã tự cười nhạo chính mình.
“Ngay khi còn là đứa trẻ, ngươi đã vô cùng trưởng thành. Ngươi không có gia đình, dù đứng trước bờ vực của cái chết nhưng ngươi vẫn nhìn thẳng vào ta mà không có ý sợ hãi nào.”
Đoàn Lý Hậu vẫn im lặng. Hắn chỉ nhìn Đàm Tư Vĩnh bằng ánh mắt khó đoán.
Đàm Tư Vĩnh rót đầy ly rượu.
Mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra khi chất lỏng từ từ lắp đầy ly.
“Nhìn ngươi ta đã nghĩ. Ngươi là một kẻ thế nào, có tài năng không? Đúng thế, cốt cách của ngươi vô cùng phù hợp với võ công. Nhưng trước khi nhìn thấy tài năng, ta đã thấy được độc khí.”
Đoàn Tư Vĩnh uống một hơi cạn chén rượu.
Những ký ức ùa về cùng với hương rượu.
“Nếu là ngươi, ngươi có thể làm bất cứ điều gì. Coi ngươi như đệ tử thì ắt một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành sức mạnh to lớn cho ta.”
Đàm Tư Vĩnh không rót rượu nữa.
Đôi mắt ông ta nhìn Đoàn Lý Hậu lạnh dần đi.
“Nhưng thời gian trôi qua, ta lại coi ngươi như con người chứ không phải vũ khí. Ngươi lúc nào cũng nghĩ cho ta, và ta cũng không tiếc trao quyền lực cho ngươi.”
“…….”
“Vậy nên tất cả là lỗi của ta.”
Lộc cộc.
Chiếc bàn rung lên dữ dội.
Trên người Đàm Tư Vĩnh tỏa ra luồng chân khí mạnh mẽ lan đến chiếc bàn trà.
“Sao ngươi dám làm thế với ta? Chính tay ngươi đã phá vỡ mối quan hệ giữa chúng ta thành từng mảnh rồi.”
“…….”
“Thà là linh hồn và thể xác của ngươi bị bóp nghẹt trong tay tên khốn đó, ta sẽ khóc than vì ngươi. Thà là vị trí của ta bị đe dọa vì lòng tham của ngươi, ta vẫn sẽ tự hào vì sự trưởng thành của đệ tử mình.”
Khóe miệng Đàm Tư Vĩnh méo xệch đi.
“Mà, thực tế ngươi cũng có tham vọng như thế đúng không?”
Ùng. Ùng.
Luồng khí xung quanh cơ thể Đoàn Lý Hậu đã thay đổi.
“Ngươi tưởng ta không biết mối quan hệ giữa ngươi và Cung Chủ Thiên Long Cung ư?”
“…….”
“Ngươi tưởng ta không biết ngươi đã giao dịch với Cung Chủ Thiên Long Cung sao?”
“…….”
“Dù biết điều đó ta cũng không cảm thấy bị phản bội. Ngược lại ta còn thấy cảm động. Tên này chắc chắn là đệ tử của ta. Chỉ là cách làm khác nhau, nhưng ngươi cũng là một người như ta, cũng trưởng thành như ta.”
Lóe!
Đôi mắt Đàm Tư Vĩnh lúc này đã chuyển thành màu xanh.
“Nhưng sự vô năng của ngươi đã biến ngươi thành con rối của kẻ địch, điều này làm ta không thể nào chịu nổi.”
Thật ra không phải ý nói hắn không có năng lực.
Đối với Đoàn Lý Hậu, Tây Lương vốn là kẻ không thể đối đầu.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Ta có thể chống lại một con người, nhưng không thể đỡ nổi một cơn bão. Dù Tây Lương không bất ngờ xuất hiện và muốn tấn công Đoàn Lý Hậu thì Đoàn Lý Hậu cũng không địch lại nổi hắn ta.
Đàm Tư Vĩnh đương nhiên cũng biết điều này.
Thế nhưng ông ta lại tức giận vì đệ tử đã không chọn cái chết.
Ông vốn cũng muốn so hắn với bản thân mình, nhưng nếu có lòng tự tôn bằng một nửa tham vọng thì hắn đã không quay về như thế. Nếu đã có ý muốn phản bội sư phụ, và bị kẻ thù bỡn cợt thì cũng nên biết mà tự kết liễu.
Đàm Tư Vĩnh đã có suy nghĩ như thế. Bởi vì ông nghĩ nếu không có quyết tâm thì không thể trở thành minh chủ Thiên Nghĩa Minh được.
Nhưng còn hắn ta?
“Có vẻ như ta đã đánh giá ngươi quá cao.”
Rầm!
Thiên La Hư Vô Thần Công được thi triển và bầu không khí bên trong đại điện liền nóng lên.
“Ta biết ngươi đã hợp nhất sức mạnh của Nhật Chủ và Nguyệt Chủ. Với sức mạnh đó, dù cơ thể có bị xé thành trăm mảnh thì linh hồn vẫn có thể duy trì trong 49 ngày.”
Thoát Phách Trì Sinh Thuật (脫魄持生術).
Đây là một trong những pháp thuật khó nhất của Thiên Long Pháp Thuật, nó có thể sánh ngang với Long Hình Quái Lỗi Thuật của Cung Chủ Thiên Long Cung.
Bí thuật này vận hành bằng cách tách linh hồn ra khỏi thân xác và rơi vào một thế giới trống rỗng. Linh hồn trong thế giới đó không thể di chuyển theo ý muốn, nhưng nếu tu luyện được Thiên Long Pháp Thuật thì có thể giữ linh hồn trong 49 ngày rồi thi triển Nhất Hồn Truyền Thể Thuật (一魂傳體術) nhập vào một cơ thể mới.
Đương nhiên nó cũng có tác dụng phụ không mong muốn. Khả năng thành công không đảm bảo, dù có di hồn (移魂) thành công thì tuổi thọ cũng giảm đáng kể, thậm chí là cơ thể sẽ bị khiếm khuyết.
Thế nhưng người sử dụng pháp thuật này sẽ được sống lại.
Vậy cũng được. Dù khả năng thành công mỏng manh, tuổi thọ bị giảm mạnh và cơ thể không lành lạnh nhưng vẫn khiến người ta điên cuồng mong muốn.
Nhưng Đoàn Lý Hậu, dù biết pháp thuật ấy nhưng lại không sử dụng.
“Lẽ nào ngươi tin rằng thực lực và miệng lưỡi của ngươi có thể ngăn chặn được hắn ta?”
Vù! Ùng!
Đàm Tư Vĩnh tỏa ra luồng khí như mạng nhện, mặt đất cũng nứt ra.
“Không phải. Ngươi đã biết. Rằng ngươi vốn không thể chống lại hắn bằng sức mạnh của mình. Lang sói có hung hăng đến mấy thì trước nanh vuốt của hổ cũng chỉ như một con chó thôi.”
“…….”
“Cuối cùng, vì sự tự mãn quá mức của ngươi, ngươi mới thành ra bộ dạng thế này.”
Ùngg!
Tay Đàm Tư Vĩnh tỏa ra luồng chân khí lam sắc.
Không khí như đọng lại ở một điểm. Đây là Trấn Sơn Thần Thủ (鎭山神手) - tuyệt kỹ của Thiên La Hư Vô Thần Công.
Lóe!
Đôi mắt Đàm Tư Vĩnh tỏa ra sát khí đằng đằng.
“Ta muốn giết ngươi bây lập tức, nhưng phải có lý do gì đó hắn để ngươi quay về bên ta.”
“…….”
“Nếu có truyền ngôn gì thì nói ngay đi. Nếu không ta sẽ xử lý ngươi ngay.”
Chính lúc này.
Đoàn Lý Hậu từ từ lên tiếng.
“... Sư phụ.”
Đàm Tư Vĩnh nhíu mày.
Sư phụ ư? Tên khốn hèn hạ này dám gọi ta là sư phụ sao?
“Tên khốn Thiên Hạ Tân đã nói gì.”
“Võ công của hắn… thủ pháp Tử, Tử Linh Thủ… may là không… không biết Huyết Thần Khí.”
“……?!”
“Chúc người sớm thành đại nghiệp.”
Vùuuu.
Cơ thể Đoàn Lý Hậu bỗng nhiên run lên bần bật.
Trên gương mặt trắng bệch của hắn xuất hiện những mạch máu màu đen. Hắn đang chống lại Tử Linh Thủ của Tây Lương.
Đàm Tư Vĩnh nhìn Đoàn Lý Hậu rồi thở dài.
“Tiểu tử này. Tên khốn kiếp này! Thà chết trong tay hắn còn hơn, sao lại phải chịu đựng thống khổ như thế!”
Đúng thế.
Tử Linh Thủ của Tây Lương đã biến hắn thành con rối. Thế nhưng nó hoàn toàn khác với Long Hình Quái Lỗi Thuật của Thiên Long Cung.
Tử Linh Thủ phá hủy linh hồn con người. Tức là giết người.
Sau khi bản ngã sụp đổ và linh hồn chết đi, thể xác sẽ bị điều khiển theo ý muốn của đối phương. Tâm hồn bị hủy hoại nên hành động rất gượng gạo.
Ngoài ra, nếu cảnh giới của Tử Linh Thủ cao có thể điều khiển cả võ công của con rối. Nhưng Tử Linh Thủ cũng có nhiều hạn chế.
Vậy nên nếu không phải trường hợp đặc biệt thì Tây Lương sẽ không dùng Tử Linh Thủ. Bởi vì thủ pháp này được sử dụng chỉ khi bản thân có ý muốn giết người. Cả Lý Thiên Tượng cũng không mở rộng giới hạn của Tử Linh Thù.
Nhờ hạn chế như thế, Đoàn Lý Hậu mới về được tận đây mà vẫn còn sống.
Lóe!
Chân khí ngưng tụ dần mạnh hơn, hai tay Đàm Tư Vĩnh tạo thành hai luồng ánh sáng.
“Thời gian qua ngươi vất vả rồi. Sau này chúng ta sẽ gặp nhau tại thế giới bên kia nhé.”
Chính lúc này.
Vùuu!
Cùng với âm thanh kỳ lạ, khí lực của Đoàn Lý Hậu dần lan khắp đại điện.
“Đàm Tư Vĩnh.”
Giọng nói phát ra từ miệng Đoàn Lý Hậu lại là của Tây Lương.
“Ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi núi Võ Đang.”
Sượt.
Thất khiếu của Đoàn Lý Hậu đột nhiên chảy đầy máu.
Gương mặt đau khổ của Đàm Tư Vĩnh bỗng chốc lạnh đi.
‘Không thể thoát khỏi núi Võ Đang ư?’
Đây là có ý gì? Tại sao lại gửi truyền ngôn như thế?
‘... Ngươi dám.’
Kinh ngạc cùng phẫn nộ. Đàm Tư Vĩnh cảm thấy vô cùng căm phẫn Thiên Hạ Tân - kẻ đã dùng đệ tử của ông ta để gửi truyền ngôn.
“Tên khốn hèn hạ! Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là địa ngục!”
Đàm Tư Vĩnh vung tay nhanh như tia sét.
Rẹt! Rầm!
Chưởng lực mạnh mẽ khiến cảnh cửa sắt của đại điện bay đi, sau đó nó đè cả các hộ vệ ở hành lang. Toàn bộ đại điện bị hủy trong nháy mắt.
Rẹttt!
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Chân khí vận đến cực độ tạo ra hiện tượng lôi chấn.
“Hộc, hộc.”
Đàm Tư Vĩnh thở hổn hển.
Đột nhiên ông ta mở to mắt.
‘Cái gì?!’
Sượt.
Đoàn Lý Hậu đã bị đánh gục liền đứng dậy.
Dù đã bị tấn công trực diện nhưng hắn vẫn không chết. Không phải, hắn còn rất lành lặn.
“Cái gì…?!”
Đôi mắt Đoàn Lý Hậu lóe sáng.
Đàm Tư Vĩnh bất giác quỳ xuống.
“Khực!”
Ùnggg.
Làn khói trắng từ Bách Hội Huyệt của ông ta dường như tuôn ra rồi bị hút vào Bách Hội Huyệt của Đoàn Lý Hậu.
“Hưm!”
Đoàn Lý Hậu hít một hơi thật sâu.
Đàm Tư Vĩnh nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngươi!!”
“Quả nhiên cơ thể ông rất hợp với ta.”
Đoàn Lý Hậu, không, Vô Danh cay đắng nói.
“Ta cũng không nghĩ đến kết quả này.”
Đàm Tư Vĩnh hết lên như hổ gầm.
“Ngươi đang làm trò gì vậy hả!”
“Trò gì chứ. Để giúp đỡ ông thôi mà.”
“Cái gì?!”
“Ta nghĩ hắn là kỳ tài đệ nhất thiên hạ, nhưng hình như chỉ có ông là không nghĩ thế.”
Siết.
Vô Danh nắm lấy tay Đàm Tư Vĩnh.
Đàm Tư Vĩnh không thể giằng tay khỏi nàng.
“Đừng lo. Ta sẽ biến ông thành đệ nhất thiên hạ, à không, thành cổ kim đệ nhất.”
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook