Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 129: Phiên ngoại 1: Giấc mộng dưới gốc cây hoè

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

*****
Lan Dịch Hoan sẽ có cuộc sống như thế nào nếu hắn lớn lên ở thảo nguyên?
*****

 

Khi còn trẻ, Tô Hợp Vương có tính tình vô cùng táo bạo, càng lớn tuổi tính tình càng tệ hơn.

 

Dường như lúc nào lão cũng có tâm trạng không tốt và trên mặt cũng chưa từng mang theo ý cười. Mọi người trên thảo nguyên đứng trước mặt lão, bất kể là ai đi chăng nữa cũng đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

 

Chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Lan Dịch Hoan——đứa cháu trai nhỏ mà Tô Hợp Vương vất vả lắm mới cướp về được từ tay Đại Ung.

 

Vì một số lý do khó có thể nói ra, ba chữ "Lan Dịch Hoan" là tên mà Hoàng đế Đại Ung đặt cho hắn, tên của hắn ở Đạt Lạt là Tát Sở Lạp, cũng có nghĩa là "Hân hoan, trân bảo".

 

Nhưng vì đã quen gọi hắn bằng nhũ danh nên khi hắn đến thảo nguyên, các trưởng bối vẫn gọi hắn là "Hoan Nhi".

 

——"Hoan Nhi đâu?"

 

Lâm Hãn hỏi người hầu ở cửa, sau đó vội vã đi vào doanh trướng, một tay ôm Lan Dịch Hoan đang ngồi chơi ở trên đất lên, xoay người rời đi.

 

Thị vệ vội vàng hỏi: "Lâm Hãn Vương tử, ngài đây là muốn đưa Tiểu Vương tử đi đâu?!"

 

Lâm Hãn cũng không quay đầu lại, nói: "Phụ vương tức giận muốn gi3t chết đám người A Lực, ai khuyên cũng không được, đứa nhỏ này ta mượn một chút!"

 

Dù sao thì ai cũng biết Tô Hợp Vương rất cưng chiều đứa cháu trai này, người ở dưới cũng ngầm truyền nhau một câu: "Chỉ cần Hoan Hoan đến, vạn sự đều vui vẻ." Điều này có nghĩa là bất kể Tô Hợp Vương có tức giận đến đâu, chỉ cần có Tiểu Vương tử ở đó thì đều có thể sau cơn mưa trời lại nắng.

 

Đương nhiên, nếu một ngày nào đó Lan Dịch Hoan không vui thì đó sẽ là tai hoạ ngập trời. May mắn thay, giọt máu đầu tim này của Tô Hợp Vương không giống như tính tình táo bạo khác người của lão, đây là một đứa trẻ rất thích cười, ai nhìn vào cũng thích.

 

Lúc này, Lâm Hãn vừa bế Lan Dịch Hoan vội vã chạy về phía doanh trướng của Tô Hợp Vương, vừa hỏi: "Bảo bối, con có biết vì sao Nhị bá lại dẫn con đến đó không?"

 

Lan Dịch Hoan gật đầu nói: "Ta biết, là phải đến bảo gia gia đừng tức giận nữa."

 

Đứa trẻ này vô cùng xinh đẹp tinh xảo. Nằm trong vòng tay của Lâm Hãn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, làn da trắng tuyết như lưu ly trong suốt, thật sự là phấn điêu ngọc trác hiếm thấy trên thảo nguyên.

 

Trái tim của Lâm Hãn trong nháy mắt tan chảy ra, không nhịn được cúi đầu dùng râu chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nói: "Đúng vậy! Cảm ơn con rất nhiều. Nhị bá thích Hoan Nhi của chúng ta nhất!"

 

Mọi người đều biết Lan Dịch Hoan rất thích nghe người khác nói thích hắn.

 

Quả nhiên, mắt Lan Dịch Hoan sáng bừng lên khi nghe thấy lời đó, hắn bắt chước bộ dáng nghiêm trang của Lâm Hãn: "Cảm ơn Nhị bá vì thích ta nhất!"

 

Lâm Hãn cười lớn, nhưng khi ngẩng đầu thì thấy bọn họ đã tới bên ngoài doanh trướng của Tô Hợp Vương, ông lập tức ngừng cười và ra hiệu Lan Dịch Hoan im lặng.

 

Lan Dịch Hoan cũng lập tức lấy hai tay che miệng, gật đầu.

 

Lâm Hãn ôm lấy hắn, cẩn thận đi vòng ra sau doanh trướng của Tô Hợp Vương. Ông nhấc một góc mành lên và nhét Lan Dịch Hoan vào.

 

Lan Dịch Hoan rất có kinh nghiệm mà vẫy tay chào Nhị bá, tự mình bò vào trong, sau đó đứng dậy, quen đường quen nẻo vào trong tìm gia gia.

 

Trước khi hắn tiến vào, tai đã nghe thấy tiếng Tô Hợp Vương nổ trận lôi đình ở bên trong: ".... Bậc người bất hiếu bất nghĩa như ngươi, ta đã cho rất nhiều cơ hội, ngươi không những không ăn năn cải mà còn dám đứng đây biện hộ với ta? Người đâu, kéo ra ngoài——"

 

Lão còn chưa kịp thốt ra hai chữ "chém đầu" thì đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.

 

Ngay lúc lão định quay đầu lại, một đôi tay nhỏ từ phía sau vươn tới che hai mắt của Tô Hợp Vương. Lan Dịch Hoan non nớt hỏi: "Gia gia, đoán xem ta là ai?"

 

Một số vị đại thần đứng bên cạnh đang định liều mạng xông lên khuyên can Tô Hợp Vương đều dừng lại, đôi mắt vẫn chăm chú khẩn trương nhìn về phía trước.

 

Chỉ thấy vẻ mặt căng thẳng của Tô Hợp Vương đông cứng lại, sau một lúc, sát ý biến mất, khóe môi khắc nghiệt rũ xuống cũng cong lên, giống như trong chớp mắt đã biến thành một người khác.

 

Đôi bàn tay to lớn của lão đưa ra sau và bắt lấy hai cánh tay nhỏ gầy gò.

 

Sau đó Tô Hợp Vương giả vờ suy nghĩ và nói: "Ở đây chỉ có Toa Đạt Lệ và Tát Sở Lạp gọi ta là gia gia. A, ta đoán được rồi, con nhất định là Toa Đạt Lệ phải không?"

 

Quả nhiên, Lan Dịch Hoan "Oà" một tiếng hưng phấn kêu lên, nhảy xuống khỏi chiếc rương mình đang đứng, đi vòng tới trước mặt Tô Hợp Vương rồi nhào vào lòng lão và nói: "Đoán sai rồi! Đoán sai rồi! Ta là Tát Sở Lạp, không phải Toa Đạt Lệ!"

 

Đứa nhỏ ngốc đúng là rất dễ dụ.

 

Mọi người xung quanh đều không nhịn được cúi đầu bật cười. Tô Hợp Vương một tay ôm Lan Dịch Hoan vào lòng, tay còn lại bất động thanh sắc vẫy vẫy với họ.

 

Mọi người liền biết rằng Vương thượng đây là muốn họ dẫn nhóm người A Lực đi trước, hôm nay chưa xử lý.

 

Chỉ cần chờ lão vượt qua cơn giận này xong, những người khác muốn khuyên bảo hay cầu xin thì cũng dễ dàng hơn một chút.

 

——Tiểu Vương tử chính là cứu khổ cứu nạn, trăm lần bách thắng.

 

Chờ đến khi trong doanh trướng chỉ còn lại hai ông cháu, Tô Hợp Vương bế Lan Dịch Hoan lên và hỏi: "Hoan Nhi, nói cho gia gia biết là ai đã đưa con đến đây?"

 

Đừng tưởng lão không biết kỹ xảo của mấy tiểu tử thúi đó!

 

Lan Dịch Hoan chớp mắt nói: "Ta tự mình đến đây."

 

Tô Hợp Vương nhéo mũi hắn hỏi: "Con tới đây làm gì?"

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Ta nhớ gia gia."

 

Hắn từ trong lòng lấy một quả lê nhỏ ra, nhón chân đưa đến trước miệng Tô Hợp Vương: "Đây là lê nhỏ mà ta hái, muốn đưa cho gia gia ăn."

 

Nụ cười của đứa trẻ ngọt ngào như thế, một sinh mệnh nhỏ bé như vậy toàn tâm toàn ý ỷ lại cùng tín nhiệm lão, khiến lão căn bản không nỡ lòng trách cứ mảy may.

 

Tô Hợp Vương còn có thể nói gì nữa đây? Lão cũng chỉ là một lão nhân trời sinh tính tình hiền lành, căn bản không cách nào từ chối tôn tử của mình.

 

Vì vậy lão mở miệng ra và cắn một miếng lê nhỏ, bên trên có vài vết nứt dập vỡ.

 

"Ừm, ngon quá! Quả lê do Hoan Nhi của chúng ta tự tay hái thật ngọt!"

 

Tô Hợp Vương nhai quả lê, nhưng trước khi kịp nếm ra mùi vị gì, lão đột nhiên nhìn thấy vài vết xước đỏ máu do những viên đá nhỏ gây ra trên bàn tay trắng nõn của Lan Dịch Hoan.

 

Tô Hợp Vương—Người ngày thường bị đao chém cũng không nhăn mày, nhìn thấy vết thương này liền lập tức thay đổi sắc mặt.

 

Lão trực tiếp nuốt miếng lê, cầm lấy tay của Lan Dịch Hoan, hỏi: "Sao lại thế này, bị va ở đâu? Có đau không? Mau nói cho gia gia."

 

*

 

Mặc dù Lâm Hãn đã đưa thần khí Lan Dịch Hoan vào doanh trướng của Tô Hợp Vương nhưng vẫn không thể hoàn toàn an tâm. Ông không rời đi mà đi loanh quanh bên ngoài doanh trướng, muốn tận mắt nhìn thấy Lan Dịch Hoan đi ra.

 

Kết quả, sau khi chờ một lúc, ông đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng xì xào, mơ hồ nghe thấy có người nói "Vương thượng" và "Tiểu Vương tử".

 

Chẳng lẽ lần này lão phụ thân quá tức giận, hung dữ với Lan Dịch Hoan? Không thể nào!

 

Lâm Hãn kinh hãi, không thèm để ý đến việc bản thân bị bại lộ, lập tức chạy tới. Kết quả thì thấy Tô Hợp Vương mang theo Lan Dịch Hoan bước nhanh ra khỏi doanh trướng.

 

Lan Dịch Hoan bị lão kéo đi, hai chân nghiêng đảo chạy theo. Nhìn thấy hắn không theo kịp, Tô Hợp Vương liền ôm hắn lên và đặt hắn lên vai mình.

 

Lâm Hãn vội vàng hỏi: "Phụ vương, ngài đang làm gì vậy?"

 

Tô Hợp Vương dừng lại, thấy đó là ông thì đưa tay ra đánh ông một cái: "Vừa rồi là ngươi đưa Hoan Nhi vào doanh trướng của ta phải không?"

 

Lâm Hãn không dám trốn. Lan Dịch Hoan không vớt tới tay Tô Hợp Vương, nhẹ nắm tóc lão, nhỏ giọng nói: "Gia gia."

 

Tóc bạc của Tô Hợp Vương bị hắn nắm lấy, lão hừ một tiếng, thu tay về chỉ rồi vào Lâm Hãn: "Cút sang một bên, đừng doạ Hoan Nhi, hiện tại ta không có thời gian rảnh để phản ứng ngươi! Ta muốn trút giận thay Hoan Nhi!"

 

Sau khi nghe lão quở trách thêm vài câu, Lâm Hãn cuối cùng cũng hiểu.

 

Thì ra mấy ngày nay có không ít loại quả trên cây đã chín. Hôm qua A Nhã Tư mang Lan Dịch Hoan đi hái quả, khiến hắn thấy rất vui. Hắn hái được một rổ lê, nói là muốn cho gia gia.

 

Kết quả, hôm nay khi đang trên đường mang lê đến chỗ Tô Hợp Vương, hắn đã đụng phải mấy đứa trẻ nhà quý tộc khác ở Đạt Lạt.

 

Bởi vì Lan Dịch Hoan một nửa là người Trung Nguyên, lại thường được người lớn đối xử như tâm can bảo bối, nên những đứa trẻ này không thể tiếp xúc với hắn, mà thậm chí bọn nhóc còn mang theo địch ý.

 

Không biết là ai chơi xấu, đột nhiên đưa chân ra khiến Lan Dịch Hoan vấp ngã. Lan Dịch Hoan quỳ rạp xuống đất, đè phải chiếc giỏ. Những quả lê mà hắn vất vả hái được lăn hết xuống đất, chỉ còn lại một quả nguyên vẹn.

 

Đứa nhỏ này cũng thật kỳ quái, không khóc không nháo, tự mình nhặt lê lên rồi vỗ quần áo rời đi.

 

Đây cũng chính là lý do vì sao quả lê mà Lan Dịch Hoan đưa cho Tô Hợp Vương lại nhỏ như vậy, nhìn qua còn như bị va chạm. Khi Tô Hợp Vương phát hiện vết thương trên tay cháu mình, lão vô cùng tức giận. Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng lão cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

 

Lâm Hãn nghe vậy, quên luôn nỗi sợ hãi với phụ thân, vội vàng nói: "Tay bị thương thế nào, để Nhị bá xem nào!"

 

Tuy Lan Dịch Hoan còn nhỏ nhưng hắn cảm thấy gia gia và Nhị bá có phần hơi khoa trương, ngượng ngùng đưa tay về phía Lâm Hãn, nói: "Chỉ có một chút xíu thôi, không có đau."

 

Lâm Hãn lại nghĩ đến trong giới quý tộc Đạt Lạt có rất nhiều phe phái, người không tâm phục Tô Hợp Vương không phải là không có, chỉ là sợ uy áp của lão nên mới không dám lỗ m ãng mà thôi.

 

Nhưng Lan Dịch Hoan từ Trung Nguyên tới, tuổi lại còn nhỏ, bọn nhỏ xưa nay đều có tâm lý bài ngoại, khó tránh khỏi việc âm thầm khi dễ hắn.

 

Ông nói: "Để ta đi tìm phụ mẫu của những đứa trẻ đó."

 

Tô Hợp Vương đẩy ông ra: "Mã hậu pháo*, không cần đến con, cút sang một bên."

 

*mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

 

Lâm Hãn: "......"

 

Sau đó Tô Hợp Vương bế Lan Dịch Hoan đi.

 

Người hầu của Tô Hợp Vương cười nhạt, thấp giọng giải thích với Lâm Hãn: "Vương thượng nói sẽ đích thân dẫn Tiểu Vương tử đi đánh bại bọn họ để trút giận cho Tiểu Vương tử."

 

Lâm Hãn: "...Đánh bại ai?"

 

"Những đứa trẻ đó."

 

Lâm Hãn đứng yên một lúc rồi lẩm bẩm: "Được."

 

Ông tin rằng sau khi lão phụ thân đánh xong đám trẻ này, tiếng xấu ma quỷ trên thảo nguyên của lão sẽ lần nữa vang xa, lưu danh muôn đời.

 

Thật đáng chờ mong!

 

*

 

Bọn nhỏ trên thảo nguyên không biết đại nạn đang sắp đến, vẫn còn đang tụ tập cãi nhau.

 

"Ngao Vân, có phải ngươi duỗi chân chặn Tát Sở Lạp Vương tử không? Vừa rồi người đứng gần nhất là ngươi! Ngươi cũng quá lỗ m ãng rồi, hắn nhất định đã ngã và khóc nhè rồi!"

 

Ngao Vân vội vàng nói: "Không phải ta! Sau khi Tát Sở Lạp Vương tử ngã xuống, ta vốn muốn dìu hắn lên nhưng lại không cẩn thận dẫm phải lê của hắn! Hẳn là A Cách Nhật đi? Là hắn đề nghị chờ Tát Sở Lạp đến rồi chúng ta chặn đường không cho người đi!"

 

A Cách Nhật nói: "Ta chỉ thấy hắn rất buồn cười, muốn hù hắn một chút thôi, ta không cố ý khiến hắn vấp ngã!"

 

Những đứa trẻ đổ lỗi cho nhau, ồn ào nháo động.

 

Bọn họ quả thực có chút tò mò về Lan Dịch Hoan, nhưng lại không muốn thân cận. Rốt cuộc nghe nói đây là người đến từ Trung Nguyên, rõ ràng là một nam hài nhưng lại môi hồng răng trắng, đặc biệt xinh đẹp, luôn được nhóm người Vương thượng ôm hôn, nhìn giống như một tiểu cô nương.

 

Mọi người đều rất tò mò, nhưng lại cảm thấy thừa nhận muốn chơi cùng một "Người ngoài" là việc rất mất mặt. Vì vậy khi A Cách Nhật đề nghị trò đùa, mọi người đều đồng ý, không ngờ lại gây ra hoạ.

 

Tuy nhiên sau khi ngã xuống, Tát Sở Lạp Vương tử không khóc không nháo không mắng chửi, chỉ tự mình nhặt lê lên rồi rời đi. Việc này khiến đám trẻ thấy rất sợ hãi, cũng khiến chúng cảm thấy áy náy bất an giống như chúng đã làm ra việc trái với lương tâm.

 

Sau một lúc im lặng, A Cách Nhật nói: "Ta đề nghị!"

 

Những đứa trẻ khác lập tức nói: "Ngươi thì miễn đi!"

 

"Không phải." A Cách Nhật nói: "Hay là, chúng ta đi gặp hắn đi."

 

Mọi người nhìn nhau, một người nói: "Không thể đi, chúng ta đâu có thân với hắn!"

 

Một người khác phụ họa: "Đúng vậy, nếu Tát Sở Lạp Vương tử đuổi chúng ta ra thì sao đây?"

 

Nhưng cũng có một số đứa trẻ muốn đi: "Nhưng mà hắn đẹp như vậy, nơi hắn ở có phải cũng rất đẹp...."

 

"Nói không chừng chúng ta đi, hắn sẽ không còn tức giận nữa!"

 

Lúc mọi người vẫn đang tụ tập tranh cãi, ồn ào nhốn nháo, A Cách Nhật trong lúc vô tình quay đầu sang, lập tức hoảng sợ.

 

"Là, là....."

 

Nhìn bóng người cao lớn ở đằng xa, nhóc sợ hãi, lắp bắp nói: "Là Vương thượng tới!"

 

Những người khác nhìn theo ánh mắt của A Cách Nhật, vô cùng hoảng sợ khi thấy Tô Hợp Vương lúc nào cũng uy nghiêm lại đang cõng đứa cháu bảo bối của mình trên vai và sải bước đi về phía họ.

 

Chờ đến khi lão đến gần hơn, nơi này đã hoàn toàn im lặng. Bọn nhỏ thành thật quỳ trên mặt đất, hành lễ với Tô Hợp Vương.

 

Tô Hợp Vương đặt Lan Dịch Hoan xuống, nhìn bọn nhỏ rồi nói: "Đứng lên hết đi, hôm nay nơi này không có Vương thượng."

 

Những đứa trẻ không hiểu lão có ý gì, đều ngoan ngoãn đứng dậy.

 

Tô Hợp Vương đặt tay lên vai Lan Dịch Hoan và nói: "Lúc trước, có phải các ngươi khiến Tát Sở Lạp Vương tử ngã, còn dẫm lên lê của thằng bé?"

 

Mặc dù bọn trẻ cảm thấy sợ hãi nhưng chúng vẫn rất thành thật, sau một hồi im lặng, bọn nhỏ gật đầu.

 

Tô Hợp Vương nói: "Thằng bé nhỏ tuổi hơn các ngươi, hơn nữa thằng bé chỉ có một người, các ngươi có nhiều người như vậy lại đi khi dễ thằng bé, việc này của các ngươi gọi là ỷ mạnh hiếp yếu. Hôm nay ta không phải là Vương, mà là đồng bọn của Tát Sở Lạp, hai người chúng ta muốn quyết đấu với các ngươi!"

 

Lan Dịch Hoan: "......."

 

Đám trẻ: "......."

 

Bọn họ đều sửng sốt trước lời nói của Tô Hợp Vương, không ngờ còn có thể như vậy. Tuy nhiên, Tô Hợp Vương lại cảm thấy lý lẽ của mình rất hợp lý. Sau khi tuyên chiến, lão trực tiếp xách cổ áo của A Cách Nhật lên và ném nhóc sang đống cỏ khô bên cạnh.

 

Sau đó lão lại đuổi theo vài nhóc nữa rồi ném đi, quát: "Mau ra tay! Không phản kháng sẽ bị đánh!"

 

Dần dần bọn trẻ nhận ra Tô Hợp Vương thực sự đang muốn thử thách chúng. Người trên thảo nguyên đều rất dũng cảm, bọn nhóc cũng lập tức lấy hết can đảm, bắt đầu đánh trả, tất nhiên là cả đám bị Tô Hợp Vương đánh đến thất bại thảm hại.

 

Trong lúc bận rộn, Tô Hợp Vương liếc mắt nhìn đến đứa cháu trai nhỏ của mình.

 

Lão vốn cho rằng Lan Dịch Hoan sẽ sợ hãi hoặc cầu tình, nhưng không ngờ hắn lại đang mở to hai mắt mà nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ háo hức muốn thử, thoạt nhìn có vẻ rất hưng phấn. Đáng tiếc là vóc dáng hắn quá nhỏ, không thể giúp được gì.

 

Tô Hợp Vương nắm lấy tay nhỏ của hắn, cười nói: "Đến đây, gia gia để cho con trút giận."

 

Nói xong, lão nắm tay Lan Dịch Hoan, đấm một cú vào mũi của Ngao Vân.

 

Cú đấm này thực ra không mạnh, nhưng khi bị người tấn công vào mặt, Ngao Vân theo bản năng nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên. Tô Hợp Vương nhân cơ hội ôm lấy Lan Dịch Hoan, kéo lấy cánh tay Ngao Vân, sau đó móc vào mắt cá chân nhóc một cái. Ngao Vân lập tức ngã ngửa trên mặt đất.

 

Sau một hồi đại chiến, tổ hợp ông cháu toàn thắng.

 

Ngao Vân đang nằm ngửa trên mặt đất thì thấy Lan Dịch Hoan đang đi về phía mình.

 

Nhóc cho rằng đối phương có lẽ là muốn tới dẫm mình một cái, lại không ngờ Lan Dịch Hoan lại duỗi tay kéo nhóc lên, còn nhón chân xoa xoa ót cho nhóc.

 

Ngao Vân giật mình, nhưng lại thấy Lan Dịch Hoan đảo tròng mắt đen láy, nói: "Lần trước các ngươi thắng, lần này chúng ta thắng, chúng ta hòa nhau, điều đó có nghĩa là mọi người đều lợi hại như nhau, về sau có thể làm bạn tốt!"

 

Tô Hợp Vương vốn còn đang đứng chắp tay sau lưng đen mặt làm sát thần, nghe Lan Dịch Hoan nói như vậy, thiếu chút nữa đã bị gia hoả này chọc cười.

 

Lan Dịch Hoan hôm nay có thể thắng hoàn toàn là nhờ vào uy phong của Tô Hợp Vương, kết quả tiểu gia hoả này vô cùng hiểu rõ đạo lý đánh một gậy cho một quả táo, mọi chuyện đã tốt liền dừng tay. Sau khi đánh người xong, ỷ vào việc có gia gia ở đây, còn muốn làm bạn tốt với người ta.

 

Như vậy về sau dù không có Tô Hợp Vương đi theo, đám trẻ này cũng sẽ không khi dễ hắn.

 

——Hắn thậm chí còn chọn Ngao Vân nhìn thành thật nhất trước!

 

Ngao Vân không ngờ vị Tiểu Vương tử xinh đẹp đáng yêu này lại chủ động muốn kết giao bằng hữu với mình, lập tức thủ sủng nhược kinh, quên luôn cả việc vừa bị đánh cùng tiểu đồng bọn khác.

 

Nhóc sợ Lan Dịch Hoan hối hận, liên tục gật đầu nói: "Được, vậy từ nay về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất! Ta và ngươi là bạn tốt nhất, ta giúp ngươi hái trái cây, còn giúp ngươi đánh nhau!"

 

Tốc độ mà Ngao Vân và Lan Dịch Hoan kết bạn khiến những đứa trẻ khác kinh ngạc đến ngây người. Họ cảm thấy Ngao Vân là người không có nguyên tắc, Vương thượng rõ ràng đã nói rồi, ăn đánh rồi khuất nhục là hành vi của người nhu nhược.

 

Cho nên họ tuyệt đối không thể ăn cái mệt này!

 

A Cách Nhật không cam lòng yếu thế mà lớn tiếng nói: "Tát Sở Lạp Vương tử, ta cũng muốn làm bằng hữu với ngươi!"

 

Lan Dịch Hoan hào phóng nói: "Được! Nhưng lê của ta..."

 

A Cách Nhật nói: "Ta đền cho ngươi!"

 

Những người khác: "..."

 

Cái tên A Cách Nhật mày rậm mắt to này!

 

Cùng ngày đó, một số quý tộc trên thảo nguyên nhận được tin có một lão nhân già rồi mà không đứng đắn khi dễ con của họ. Sau khi vội vàng đuổi tới, họ mới phát hiện "lão nhân già mà không đứng đắn" kia lại là Tô Hợp Vương!

 

Nguyên nhân Vương thượng tự mình ra tay là tiểu vương bát đản trong nhà họ cư nhiên không biết sống chết đắc tội Tát Sở Lạp Vương tử.

 

Những quý tộc thảo nguyên sợ hãi đến mức không dám tiến lên. Họ ẩn mình trong bóng tối, chứng kiến Tô Hợp Vương sau khi giành chiến thắng, lão khiêng Lan Dịch Hoan lên đặt lên vai mình, tay kia còn cầm một giỏ lê. Ông cháu hai người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.

 

*

 

Trở lại vương trướng, Tô Hợp Vương đặt Lan Dịch Hoan xuống đất, ngồi xổm trước mặt hắn, đỡ lấy vai hắn và hỏi: "Hoan Nhi, hôm nay con có vui không?"

 

Mặc dù hiện tại Lan Dịch Hoan đã trở về bên lão, nhưng trước kia hắn đã sống ở Đại Ung rất nhiều năm mà không có gia gia chống lưng.

 

Trong lòng Tô Hợp Vương luôn cảm thấy tiếc nuối vì điều này, nghĩ rằng cháu trai của mình là một đứa trẻ đáng thương, có lẽ trước kia đã chịu rất nhiều khi dễ uỷ khuất, cho nên lão luôn muốn làm cho hắn vui vẻ.

 

Nhưng lão không biết liệu Lan Dịch Hoan có thích cách làm của lão hay không.

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Rất vui luôn! Gia gia thật lợi hại, có thể đánh thắng nhiều người như vậy! Ta vừa rồi đứng ở bên cạnh cũng xem đến lợi hại luôn!"

 

Tô Hợp Vương cười nói: "Ồ? Lợi hại thế nào?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ta chiến đấu như này."

 

Vừa nói, hắn vừa vung nắm đấm về phía mặt Tô Hợp Vương, sau đó dùng chân móc vào mắt cá chân của lão, nắm lấy cánh tay lão, giả vờ kéo: "Cứ như vậy gia gia sẽ ngã."

 

Tô Hợp Vương vô cùng sửng sốt.

 

Phải biết rằng mấy chiêu vừa rồi lão chỉ mang theo Lan Dịch Hoan đối phó với Ngao Vân một lần, nhưng Lan Dịch Hoan lại nhớ rất rõ, không có chút sai sót hay nhầm lẫn nào.

 

Đối với một đứa trẻ mà nói, đây thật sự đã vô cùng thông minh, có thiên phú. Hơn nữa, bất kể Lan Dịch Hoan làm gì, dưới cái nhìn của Tô Hợp Vương, đều sẽ bị khuếch đại gấp trăm gấp nghìn lần.

 

Lão lập tức tán thưởng hắn, khen đến mức Lan Dịch Hoan đỏ bừng cả mặt: "Không tồi chút nào, ài, tuyệt chiêu của Hoan Nhi còn đẹp hơn, còn lợi hại hơn những gì gia gia đã dạy nữa!"

 

Tô Hợp Vương khích lệ Lan Dịch Hoan: "Con tới đây, lần này đánh thật, lại đánh lần nữa! Đánh bại gia gia!"

 

Lan Dịch Hoan do dự một lát, Tô Hợp Vương dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn: "Bảo bối ngoan, tới đánh mặt gia gia! Không đánh hỏng được đâu!"

 

Lan Dịch Hoan nắm chặt tay nhỏ, giơ lên nhẹ nhàng đánh vào mặt Tô Hợp Vương. Tô Hợp Vương lập tức phối hợp nhắm mắt lại. Ngay sau đó, Lan Dịch Hoan dùng chân móc chân lão, sau đó bắt lấy cánh tay Tô Hợp Vương, dùng sức kéo.

 

Tô Hợp Vương ngửa mặt nằm trên đất.

 

Lan Dịch Hoan lập tức chạy tới đỡ lão dậy: "Gia gia, gia gia không sao chứ?!"

 

Tô Hợp Vương cá chép lộn mình đứng dậy, bế bổng Lan Dịch Hoan lên rồi ném lên, sau đó lại bắt lấy, cười nói: "Gia gia đương nhiên không sao, nhưng gia gia thua rồi! Hoan Nhi của chúng ta thật lợi hại, thông minh lợi hại như vậy, còn có thể đánh bại gia gia, không hổ là cháu trai của ta!"

 

Lan Dịch Hoan vui vẻ đắc ý, liên tục hỏi: "Thật sao? Thật sao?"

 

Tô Hợp Vương nói: "Đương nhiên là thật rồi!"

 

Trong lúc hai người đang ăn mừng, thị vệ tới thông báo Lâm Hãn và A Nhã Tư tới cầu kiến.

 

Thì ra là A Nhã Tư nghe Lâm Hãn nói con trai mình bị thương, cảm thấy không yên tâm nên đến xem Lan Dịch Hoan.

 

Còn chưa đi đến vương trướng, họ đã nghe thấy tiếng cười của Tô Hợp Vương ở bên trong. Ngay khi bước vào, họ đã lập tức đối mặt với họng súng.

 

Tô Hợp Vương quay lại, nhìn hai đứa con trai xui xẻo của mình rồi xui khiến Lan Dịch Hoan: "Nếu gia gia nói con lợi hại mà con không tin, vậy con đến so thử với cha con và Nhị bá xem!"

 

Lan Dịch Hoan vội vã chạy đến chỗ A Nhã Tư.

 

A Nhã Tư sợ hắn ngã nên nửa quỳ xuống đỡ lấy Lan Dịch Hoan, nhưng lại nghe thấy Lan Dịch Hoan nói: "Cha, cẩn thận, chúng ta quyết đấu một trận!"

 

Sau đó, hắn đi một quyền vào mặt A Nhã Tư.

 

A Nhã Tư không hiểu ý của Lan Dịch Hoan, sợ hắn không đánh trúng sẽ không vui nên không né tránh, để Lan Dịch Hoan đánh một cái.

 

Sau đó Lan Dịch Hoan lại dùng chân móc lấy ông, duỗi tay kéo kéo.

 

Tô Hợp Vương nói: "A Nhã Tư, con xem mấy chiêu mà Hoan Nhi mới học có lợi hại hay không?"

 

Dưới cái nhìn nghiêm khắc của phụ thân, A Nhã Tư đột nhiên hiểu ra.

 

Vì thế ông nương theo Lan Dịch Hoan mà ngã nằm xuống đất, "Ai ui" một tiếng, khiếp sợ nói: "Hoan Nhi của chúng ta thật lợi hại, mới luyện võ mà đã có thể đánh bại cha rồi!"

 

Lâm Hãn đứng ở một bên, bật cười nhìn huynh đệ mình diễn trò. Ngay sau đó, ông lập tức nhìn thấy Lan Dịch Hoan, Tô Hợp Vương cùng A Nhã Tư đồng thời hướng ánh mắt về phía mình.

 

"........"

 

Lâm Hãn ôm quyền hướng về phía Lan Dịch Hoan: "Tát Sở Lạp đại hiệp, xin hãy lưu tình!"

 

Mạnh Ân muốn tìm người làm việc nhưng lại không tìm được ai. Cuối cùng, ông đi đến vương trướng của Tô Hợp Vương, nhìn thấy phụ thân và huynh đệ của mình đều đã thất bại thảm bại.

 

Mọi người cùng nhau ra ánh mắt nghiêm khắc cùng thủ thế xuống tay với Mạnh Ân, ra vẻ sẽ đánh chết ông nếu ông đánh thắng Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Hoan chơi vô cùng vui, chạy đến trước mặt ông, trong mắt tràn đầy mong đợi: "Đại bá, gia gia dạy ta học võ, ngài muốn xem sao?"

 

"A!"

 

Cuối cùng, Mạnh Ân ít nói ít cười, dưới thế tấn công của cháu trai cũng kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất.

 

Ngày hôm đó Lan Dịch Hoan chơi rất vui, mãi đến khi quá mệt mới ngủ thiếp đi. Sau đó A Nhã Tư đưa hắn về lều nhỏ của hắn để ngủ.

 

Ông hôn lên trán Lan Dịch Hoan, nghe thấy Lan Dịch Hoan ngủ mơ còn khanh khách cười ra tiếng. Ông bất giác mỉm cười, nhẹ nhành dém góc chăn cho hắn, một lúc sau mới ngồi dậy rời đi.

 

Trong giấc mơ ngọt ngào của mình, Lan Dịch Hoan nhìn thấy mình trưởng thành và trở thành một đại anh hùng có thể bảo vệ tất cả những người thân mà hắn yêu thương và quan tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương