Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Trong lúc đang ngủ mơ, Lan Dịch Hoan mơ hồ nghe thấy một giọng nói:

 

[Xin chúc mừng Hoàng tử thông qua việc phát động đồng loạt "Đáng yêu công kích", "Mỹ lệ công kích", "Thông minh công kích", "Ngoan ngoãn công kích", "Bạn lữ phụ trợ công kích" thành công khởi động "Bẫy bắt gia gia", bắt được một "Gia gia tôn khống*"]

 

*tôn khống: tôn ở đây là cháu, mọi người có lẽ đều biết từ "nhan khống" đúng không, "tôn khống" cũng tựa tựa vậy đó.

 

[Nhận phần thưởng quà tặng "Mộng đẹp của gia gia"!]

 

Lan Dịch Hoan ở trong mơ khẽ động mí mắt, sau đó bóng đêm đen kịt trước mắt hắn được tô điểm bởi giấc mơ lúc này của Tô Hợp Vương.

 

Lão nhân này cả đời sát phạt, đã trải qua vô vàn biến cố, cũng giống như những người khác khi bước vào tuổi già, dần dần bắt đầu thường xuyên hồi tưởng về quá khứ.

 

Khi còn trẻ, lão không thích việc quay đầu nhìn lại.

 

Lúc đó lão dùng toàn bộ thanh xuân, tinh lực, nhiệt huyết của mình chỉ để rong ruổi trên thảo nguyên ngày càng thêm rộng lớn.

 

Mà cho đến khi đột nhiên ngoảnh đầu lại, lão mới nhận ra rằng lúc mà lão phi ngựa chạy về phía trước, từng bóng dáng của ái nhân, bằng hữu, thuộc hạ, con cháu của lão ở phía sau đang không ngừng cách xa lão. Nỗi sợ hãi, sự xa cách và sự tôn kính của họ lại trở thành nỗi cô đơn không thể bỏ qua khi tóc đã trắng bạc.

 

Đêm nay, Tô Hợp Vương lại một lần nữa ở trong mộng của mình, đứng bên ven hồ Tang Na, nơi mà lão đã tạo nên những chiến tích.

 

Trên đầu là bầu trời xanh mênh mông, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất xanh tươi, từ xa truyền đến tiếng hát du dương của những người chăn cừu.

 

Tô Hợp Vương đi qua thảo nguyên thuộc về mình. Vô số binh lính không chút tiếng động quỳ xuống, rũ mắt cúi đầu trước uy nghi của lão. Rõ ràng là có hàng vạn người vây quanh, nhưng bên cạnh lại chỉ có tiếng gió mạnh, lặng ngắt như tờ.

 

Đột nhiên, một con ngựa gỗ nhỏ rơi xuống dưới chân lão, ngăn cản bước đi của lão.

 

Bước chân của Tô Hợp Vương dừng lại, sau đó một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của lão, có giọng nói trẻ con non nớt mềm mại nói: "Không được giẫm lên ngựa nhỏ!"

 

Tô Hợp Vương cúi đầu, phát hiện có một nam hài nho nhỏ còn chưa cao đến đầu gối của lão đang đứng cạnh chân lão. Đứa bé kiễng chân nỗ lực kéo lão lại.

 

Nam hài này trông giống hệt như những gì mà lão đã nghe nói không lâu trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mềm, đôi mắt đen nhánh tròn to với hàng mi dài rung rinh, thật sự vô cùng đáng yêu.

 

Tô Hợp Vương nửa ngồi xổm xuống, cầm con ngựa lên rồi hỏi: "Con ngựa này từ đâu tới?"

 

Lan Dịch Hoan non nớt nói: "Gia gia của Toa Đạt Lệ đưa cho Toa Đạt Lệ, Toa Đạt Lệ đưa cho ta."

 

Tô Hợp Vương hỏi: "Con đã gặp gia gia của Toa Đạt Lệ rồi sao?"

 

Lan Dịch Hoan lắc đầu nói với lão: "Nhưng Toa Đạt Lệ nói rằng gia gia của nàng là một đại anh hùng, có thể đánh bại nhiều kẻ xấu, còn lấy được rất nhiều đồ từ chỗ của kẻ xấu rồi đưa cho nàng!.... Gia gia của Toa Đạt Lệ rất tốt, mà ta lại không có gia gia, thế nên Toa Đạt Lệ đã tặng ngựa nhỏ này cho ta..."

 

Sau khi Lan Dịch Hoan nói xong, hắn đưa tay nhỏ ra, nhìn về phía Tô Hợp Vương với vẻ trông mong: "Có thể trả lại ngựa gỗ nhỏ cho ta được không?"

 

Nói xong, hắn phát hiện Tô Hợp Vương không để ý tới mình thì không khỏi nhìn lão, sau đó vừa thận trọng vừa hoang mang hỏi: "Gia gia, sao mắt ngài lại đỏ lên thế?"

 

Tô Hợp Vương ôm chặt lấy Lan Dịch Hoan, vùi mặt vào trong quần áo của đứa trẻ. Lan Dịch Hoan không biết phải làm sao. Hắn đặt bàn tay nhỏ của mình lên vai Tô Hợp Vương. Một lúc sau, hắn học dáng vẻ của người lớn mà vỗ vai lão, nhỏ giọng nói: "Gia gia đừng khóc. Gia gia đừng khóc."

 

Tô Hợp Vương không biết phải làm sao mới phải, đành phải ôm chặt lấy đứa trẻ. Một lúc sau, lão mới nhớ ra nếu mình ôm chặt như vậy thì sợ rằng sẽ khiến Lan Dịch Hoan bị thương, vội vàng buông tay ra, nhìn đến khuôn mặt của đứa nhỏ.

 

Tô Hợp Vương: "Hoan Nhi, ta là gia gia của con."

 

Lan Dịch Hoan ngơ ngác nhìn lão: "Hả?"

 

Tô Hợp Vương trả lại ngựa gỗ nhỏ cho hắn và hỏi: "Con có muốn ta dẫn con đi cưỡi một con ngựa thật không?"

 

Lan Dịch Hoan nghiêng đầu nhìn lão một lát, như đang tự hỏi xem đây rốt cuộc là gia gia thực sự hay là một kẻ xấu bắt cóc trẻ con. Không ai biết hắn đã phán đoán ra điều gì trong đầu mà sau đó liền thấy hắn vui vẻ tươi cười, để lộ hai khoảng trống nho nhỏ do vừa thay răng.

 

Hắn vươn tay ra nói: "Được!"

 

Tô Hợp Vương vừa vui vừa buồn. Lão bế Lan Dịch Hoan lên và khiêng hắn lên vai.

 

Tiếng cười nói trong trẻo của trẻ con vang vọng khắp thảo nguyên, bầu không khí trang nghiêm như đột nhiên tràn ngập sống động và sức sống.

 

Tô Hợp Vương khiêng Lan Dịch Hoan đi chọn một con ngựa mà hắn thích. Lan Dịch Hoan từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy có nhiều ngựa xinh đẹp đến vậy. Từ màu đen, màu nâu, màu trắng, có đốm, có luôn cả màu hạt dẻ. Hắn mở to mắt nhìn nhưng mãi vẫn chưa chọn ra. Tô Hợp Vương vung tay lên, lệnh người thả hết tất cả ngựa ra ngoài.

 

Nhóm ngựa tuỳ ý chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn. Tô Hợp Vương ôm Lan Dịch Hoan ngồi ở phía trước trên con ngựa nhỏ màu đỏ, chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa về phía trước.

 

Bốn móng của con ngựa chuyển động như thể sắp bay lên trời, khiến người trên lưng nó như biến thành một cơn gió mạnh.

 

Ban đầu Lan Dịch Hoan sợ hãi kêu lên, nhưng gia gia đã ôm chặt hắn ở trước người lão, để hắn ngồi vững vàng ổn định, tiếng la sợ hãi dần biến thành tiếng cười vui vẻ.

 

Lan Dịch Hoan nghe thấy Tô Hợp Vương cũng đang cười. Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ tới, thì ra đây là giấc mơ của gia gia.

 

Con người sống trên đời này, tiếng cười hồn nhiên, vô tư này sẽ dần mất đi khi họ lớn lên. Nhưng bây giờ, trong giấc mơ của tổ phụ, hắn lại có thể lần nữa thơ ngây thuần tuý mà cười.

 

Thường nói rằng giấc mơ là tấm gương phản chiếu trái tim con người, nhưng không ngờ người như Tô Hợp Vương cũng sẽ có giấc mơ thuần tuý và vui vẻ như vậy.

 

Ngay khi Lan Dịch Hoan có ý nghĩ này, hắn liền nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa vang đến, chỉ thấy trước mắt có một người đang cưỡi bạch mã đi về phía bọn họ.

 

Khi Lan Dịch Hoan thấy rõ người kia thì vô cùng kinh ngạc, nói: "Nhị ca?"

 

Lan Dịch Trăn vậy mà cũng xuất hiện trong giấc mơ của Tô Hợp Vương, hơn nữa còn là bộ dáng thanh niên.

 

Lan Dịch Hoan không rõ Tô Hợp Vương mơ thấy y là đang làm gì. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Lan Dịch Trăn chạy tới, một tay ôm hắn từ trên lưng ngựa sang chỗ y, ôm hắn vào lòng rồi quay người chạy đi.

 

"......."

 

——À, trong suy nghĩ của gia gia, Nhị ca là một kẻ xấu chuyên môn bắt cóc trẻ con.

 

Nhìn thấy giọt máu đầu tim bị đoạt đi, Tô Hợp Vương giận tím mặt, rút bảo đao ra, đuổi theo ở phía sau.

 

Xem ra, lão còn muốn ở trong mơ thực hiện tâm nguyện ra sức đánh Lan Dịch Trăn một trận.

 

Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng không thể ngồi yên mà nhìn được nữa. Hắn ngồi trong lòng Lan Dịch Trăn, nói với hệ thống: "Ta không muốn Nhị ca bị đánh!"

 

Hệ thống lập tức phản hồi: [Hoàng tử đã ra lệnh, gấu nhỏ ra ngoài!]

 

"Bộp bộp bộp.... Bộp bộp bộp...."

 

Tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, nhóm phúc oa do A Nhã Tư tạc nên xuất hiện, bao quanh chú gấu nhỏ đang đứng trên nóc xe ngựa. Lần này, trên đầu gấu nhỏ có một vầng hào quang lơ lửng, phía sau có hai chiếc cánh nhỏ, bên cạnh có ba chữ: [Gấu hòa bình].

 

[Gấu hoà bình ra lệnh các ngươi bắt tay giảng hoà!]

 

Đám cỏ giữa Lan Dịch Trăn và Tô Hợp Vương đột nhiên nứt ra.

 

Một khi đã có khoảng cách, hai người sẽ không thể lao vào đánh nhau được nữa.

 

Sau đó Kỵ sĩ gấu nhỏ bước tới và kéo Lan Dịch Hoan vào trong xe.

 

[Hoàng tử, xin hãy lên xe!]

 

Gấu nhỏ nhảy vào lòng Lan Dịch Hoan và chỉ huy. Những phúc oa vây quanh cỗ xe ngựa, cùng nhau cướp Lan Dịch Hoan đi.

 

Lan Dịch Hoan: "......"

 

Ngươi cũng không phải là gấu gì tốt!

 

Gấu nhỏ được Lan Dịch Hoan ôm trong lòng, lại vô cùng kích động: [Hoàng tử Điện hạ mỹ lệ, thiện lương, tốt bụng của ta, bất kể ngài gặp phải phiền toái gì, Kỵ sĩ gấu nhỏ đều sẽ kịp thời xuất hiện!]

 

Lan Dịch Hoan bật cười, đột nhiên hắn cảm thấy rất tò mò, vì thế thấp giọng dò hỏi gấu nhỏ trong lòng: "Lúc trước, vì sao ngươi lại tìm đến ta?"

 

[Bởi vì nguyện vọng.]

 

Gấu nhỏ trả lời hắn: [Kỵ sĩ gấu nhỏ tồn tại vì để bảo vệ tâm nguyện.]

 

*

 

Vì giấc mơ kỳ lạ này, lúc tỉnh dậy Tô Hợp Vương cảm thấy vô cùng bất an.

 

Lão ngồi dậy thả lỏng hồi lâu mới nhớ trong mộng vất vả lắm mới nhìn thấy cháu trai, hai người vốn đang chơi rất vui, kết quả lại bị Đại Ung cướp mất người.

 

Trước khi lão kịp xắn tay áo lên chiến đấu với đối thủ ba trăm hiệp, một con gấu ngu ngốc có cánh xuất hiện và đưa Lan Dịch Hoan đi.

 

Người già thường không ngủ được nhiều, lúc này Tô Hợp Vương cũng không ngủ được. Khi trời vẫn chưa sáng, lão chắp tay đi tới đi lui bên ngoài căn phòng của bọn Lan Dịch Hoan, loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa sổ trong phòng kêu răng rắc trong gió, lão nghĩ rằng cháu của mình hẳn là đang ngủ rất say.

 

Vất vả chờ cho đến khi phía đông sáng tỏ, ánh sáng ban mai mờ nhạt, mặt trời ló dạng, Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng.

 

Tô Hợp Vương nhìn thấy người thì mới cảm thấy yên tâm, liền dẫn Lan Dịch Hoan đi ăn sáng.

 

Lan Dịch Trăn chậm một bước đi ra khỏi phòng, phát hiện lão bà của mình đã chẳng thấy đâu: "..."

 

Dùng xong bữa sáng khiến người duy nhất không thấy vui là Lan Dịch Trăn, Tô Hợp Vương liền mang Lan Dịch Hoan đến dịch quán, chuẩn bị đi tìm mấy đứa con xui xẻo của mình để tính sổ.

 

Điều này làm cho nhóm thị vệ bên ngoài dịch quán Đạt Lạt vô cùng sợ hãi.

 

Bọn họ là nhóm thân tín đã theo chân Mạnh Ân từ xưa cho tới nay, cho nên tất nhiên họ biết Tô Hợp Vương. Chỉ là không ai ngờ rằng Vương thượng lại như một vị thần từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở đây.

 

Những thị vệ ở cửa đầu tiên há hốc miệng vì kinh ngạc, sau đó liền sợ hãi quỳ xuống thành hai hàng.

 

"Vương thượng!"

 

Một thị vệ đang định vào thông báo, nhưng Tô Hợp Vương đã lập tức chỉ tay vào đối với rồi quát: "Đứng yên!"

 

Nói xong, lão lại vẫy tay ra hiệu cho thân vệ mà lão mang theo: "Trực tiếp mở cửa."

 

Thật ra cánh cửa không được chốt chặt và chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra. Nhóm thân vệ ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước chỉnh tề đi vào, không biết còn tưởng là đến công thành.

 

Nghe thấy tiếng động, Lâm Hãn là người đầu tiên chạy ra xem có chuyện gì, vừa liếc mắt nhìn thấy là lão phụ thân của mình thì vô cùng hoảng sợ.

 

Lâm Hãn hít một hơi thật sâu, lập tức xoay người, chuẩn bị rón rén rời đi.

 

Sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Hợp Vương vang lên sau lưng: "Ngươi muốn chết ở đâu đây?"

 

Lâm Hãn cứng người, cười ngượng quay đầu, hành lễ: "Phụ vương, vừa rồi ta không nhìn thấy ngài."

 

Tô Hợp Vương đánh vào đầu ông một cái. Lâm Hãn là người trưởng thành, bị đánh một cái thì lảo đảo, lập tức đứng vững, chỉ nghe lão phụ thân quát hỏi: "Lão Đại đâu? Lão Tam đâu?"

 

Mạnh Ân cũng đã theo sau bước ra, nhìn thấy Tô Hợp Vương thì cũng vô cùng cả kinh, nhanh chóng hướng phía sau đưa mắt ra hiệu, bản thân thì căng da đầu đi ra: "Phụ vương, sao ngài lại tới đây, ta...."

 

Chưa kịp nói hết câu, Tô Hợp Vương đã đạp chân ông một cái, mắng: "Hỗn trướng, chẳng lẽ ta không nên tới? Lúc đàm phán với Đại Ung ngươi hùng hồn lắm mà! Nếu ta không tới, có phải ngươi định lật trời luôn không?!"

 

Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn đi theo phía sau, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

 

Lúc này Mạnh Ân cũng nhìn thấy Lan Dịch Hoan, không khỏi cảm thấy càng thêm hoảng.

 

Sự xuất hiện không hề báo trước của Tô Hợp Vương chính là đòn tập kích bất ngờ đối với tất cả mọi người. Lão còn mang theo Lan Dịch Hoan, rất có thể là để tính sổ với họ về những chuyện đã xảy ra ở kinh thành trong thời gian này.

 

Gần đây có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra như vậy, lấy tính tình táo bạo của lão phụ thân, chắc chắn hôm nay lão muốn nổi một trận lôi đình. Nhưng bọn họ đã quen rồi thì không cần nói, Lan Dịch Hoan vừa mới về nhà, nếu Tô Hợp Vương nói lời lạnh nhạt, khiến hắn cảm thấy thất vọng buồn lòng thì sao?

 

Mạnh Ân nghĩ tới đây, vội vàng nói: "Phụ thân, Hoan Nhi..."

 

Ông còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Tô Hợp Vương tiếp tục mắng: "Đồ keo kiệt, cháu trai của ta chỉ đáng giá một chút đá quý của ngươi thôi sao?!"

 

——Hả?

 

Mạnh Ân bị mắng đến sững người.

 

"A Nhã Tư đâu?! Muốn trốn à?"

 

Đây mới chính là tính tình thật sự của Tô Hợp Vương. Trước mặt Lan Dịch Hoan, lão còn chưa thể hiện ra một phần mười điều đó. Lúc này mắng đứa con lớn cùng đứa con thứ thật ra là bởi giận chó đánh mèo, lão giận nhất vẫn là A Nhã Tư.

 

Tức giận bởi vì ông cùng phụ thân tranh cãi mà bỏ nhà ra đi nhiều năm như vậy, ngay cả thư báo bình an cũng không viết. Giận ông lúc trước vì một nữ nhân mà muốn chết muốn sống, con cũng đã có rồi nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

 

Mọi nỗi lo lắng trong lòng mà lão không dám nghĩ sâu đều biến thành sự phẫn nộ sau khi biết đối phương vẫn bình an, khiến Tô Hợp Vương thề sẽ hung hăng đánh tiểu tử này một trận thật đau.

 

Lão vòng qua Mạnh Ân, bước tới và đẩy cửa phòng ra.

 

"Rầm!"

 

Cửa phòng mở ra, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang đứng bên trong, cũng đang chuẩn bị bước ra ngoài.

 

Khi nhìn thấy Tô Hợp Vương, ông không giấu được sự kích động, run giọng nói: "Phụ thân."

 

Bàn tay đang giơ lên của Tô Hợp Vương khựng lại giữa không trung, A Nhã Tư đột nhiên quỳ xuống.

 

"Ngươi.... Là ai?"

 

Lúc này Lan Dịch Hoan cũng đi theo tới, ngăn cánh tay của Tô Hợp Vương lại, nói: "Gia gia, đây là cha ta."

 

Tô Hợp Vương nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt với vẻ không tin nổi, cánh tay hơi run rẩy.

 

Lão muốn nói "không thể nào", nhưng thần sắc và ngữ khí của người này lại quen thuộc như vậy, sao lão có thể không nhận ra con trai của mình được chứ?

 

Ở đây đã không còn người ngoài nữa, Lan Dịch Trăn vòng tay ôm lấy bả vai Lan Dịch Hoan, sau đó y xoay người đi ra ngoài và đóng cửa lại.

 

Lâm Hãn không nhịn được quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Phụ vương, hắn chính là tiểu đệ! Hắn trước kia đã từng chết một lần, nên mới lâu như vậy mà không về nhà.... Không phải là hắn không nhớ ngài, cũng không phải là hắn giận dỗi..."

 

Tô Hợp Vương khó có thể tin được, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, lão không thể không tin.

 

Trong lúc hoảng hốt, cơ thể lão choạng vạng, nhưng có một đôi tay vẫn luôn đỡ lấy lão. Lão quay đầu lại thì thấy đó là Lan Dịch Hoan.

 

Con trai của lão... Cháu trai của lão...

 

Thì ra trong những năm xa nhà ấy, họ đã phải chịu nhiều uỷ khuất và khó khăn như vậy.

 

Sự cố chấp của mình khi xưa, thật sự đã sai sao?

 

Cuối cùng, Tô Hợp Vương hạ tay xuống và vỗ một cái trên người A Nhã Tư. A Nhã Tư bị đánh run lên, nói: "Phụ vương, xin lỗi..."

 

Nhưng ngay sau đó, ông đã bị Tô Hợp Vương ôm chặt.

 

Tô Hợp Vương nặng nề nói: "Con của ta đã về rồi."

 

A Nhã Tư mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ. Một tiếng "Con của ta" như xoá đi mọi ngăn cách cùng khoảng cách trong những năm qua. Lúc trở thành cha, ông mới cảm nhận được tâm tình của phụ thân mình năm đó.

 

Lan Dịch Hoan vẫn luôn ở bên cạnh khẩn trương đỡ lấy cánh tay của Tô Hợp Vương, cho đến lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra rồi cũng cười theo.

 

Sau đó, Tô Hợp Vương và A Nhã Tư cùng duỗi tay ra ôm lấy hắn.

 

Lan Dịch Trăn hai tay chắp sau lưng đứng trước bậc thang, hơi ngẩng đầu nhìn về phương xa, chỉ thấy vòm trời vạn dặm một màu trong xanh, ánh nắng mùa đông rực rỡ chiếu xuống lớp tuyết mỏng, mơ hồ lộ ra lớp cỏ non bên dưới.

 

"Điện hạ."

 

Có người cúi đầu đi tới cạnh y, thấp giọng báo cáo: "Ngũ Điện hạ mang Tề Quý phi rời đi, lúc này vừa mới ra khỏi cung, ngài xem..."

 

Lan Dịch Trăn phất nhẹ tay, hiển nhiên trong lòng biết rõ, nói: "Không cần phải nói, cũng không cần xen vào."

 

Thủ hạ hiểu ý, cúi đầu lui ra.

 

Tề Bật mưu phản, mặc dù toàn bộ hành trình Ngũ Hoàng tử không biết và cũng không tham gia, nhưng đó là cữu cữu của Ngũ Hoàng tử, thậm chí có rất nhiều thế lực liên hợp với họ còn dùng danh nghĩa của Ngũ Hoàng tử. Là Hoàng tử Đại Ung, tất nhiên không có khả năng không trách tội, chỉ sợ nhẹ nhất cũng là bị tước đi vương tước.

 

Mọi người sau lưng có âm thầm thở dài nghị luận Ngũ Hoàng tử xui xẻo, cũng có đề phòng Ngũ Hoàng tử tiếp nhận thế lực còn sót lại của Tề Bật rồi khởi binh phản kích. Nhưng không ai ngờ tới cuối cùng Ngũ Hoàng tử lại chọn mang theo Tề Quý phi rời đi.

 

Bánh xe ngựa rung chuyển, lúc này hai người đã đi trên một con đường nhỏ cách xa kinh thành.

 

Ánh mặt trời mà Lan Dịch Trăn nhìn thấy cũng ấm áp chiếu rọi xuống con đường phía trước.

 

Ngũ Hoàng tử dừng xe ngựa ở ven đường, xốc màn cửa ra cho ánh nắng chiếu vào, sau đó cúi người vào nói với Tề Quý phi: "Nương, ngài nghỉ ngơi đi, uống chút nước."

 

Tề Quý phi mơ mơ màng màng ngồi dựa người vào ghế. Lúc này dường như bà bị doạ sợ, quay đầu lại, có chút mê mang nhìn Ngũ Hoàng tử.

 

Gương mặt bà trông già nua và gầy gò, không chút nào nhìn ra đây đã từng là Quý phi nương nương diễm quan kinh hoa, cao quý kiêu ngạo. Nhưng sau khi nhìn rõ người trước mặt, Tề Quý phi nở nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.

 

Bà lấy khăn tay từ trong tay áo ra, trang ngập từ ái mà vẫy tay với Ngũ Hoàng tử: "Hoan Nhi, con mệt rồi sao? Để mẫu thân lau mồ hôi cho con."

 

Ngũ Hoàng tử dừng lại một lúc, rồi cúi đầu về phía trước để Tề Quý phi nhẹ nhàng lau trán và thái dương của mình.

 

Lúc trước, sau khi ám sát Tề Bật, Tề Quý phi đã dùng huân hương trên người mình làm thuốc dẫn, cố ý tiếp xúc với Tề Bật và thành công đầu độc đối phương. Nhưng những thứ hương liệu đó cũng ăn mòn thần trí của bà. Khi Ngũ Hoàng tử vào cung và phát hiện ra chuyện này, Tề Quý phi cũng đã hồ đồ.

 

Bà không còn phân biệt được ai với ai, cũng vô cùng kháng cự khi người khác đến gần hay tiếp xúc. Tuy nhiên, khi Ngũ Hoàng tử gọi bà là "Nương", bà đã nhận nhầm Đại nhi tử của mình thành Lan Dịch Hoan.

 

Lúc này, sau khi lau hết mồ hôi trên mặt con trai, Tề Quý phi trông rất vui vẻ. Tay bà vuốt v3 đầu của con trai, giống như đó là bảo vật quý giá nhất trên đời.

 

Bà nhẹ nhàng hỏi: "Hoan Nhi, con có mệt không, có đói không? Khi đến nơi, nương sẽ nấu những món thật ngon để con bồi bổ thân thể."

 

Ngũ Hoàng tử cười nói: "Được."

 

Lúc mới phát hiện ra dị trạng của Tề Quý phi, Ngũ Hoàng tử đau đớn vô cùng và không thể tin nổi, nhưng bây giờ, Ngũ Hoàng tử đã học được cách chấp nhận.

 

——Bởi vì Ngũ Hoàng tử phát hiện, nhiều năm như vậy, có vẻ như lúc này lại là lúc mà mẫu thân cảm thấy hạnh phúc nhất.

 

Tề Quý phi lại hỏi: "Hoan Nhi, ca ca của con đâu? Sao nương cảm thấy hình như đã lâu rồi chưa nhìn thấy nó?"

 

Ngũ Hoàng tử cười nói: "Hắn đã đi đến nơi rất xa, chúng ta sẽ đi tìm hắn."

 

Vì thế, Ngũ Hoàng tử lại lên xe ngựa, mẫu tử hai người lại tiếp tục lên đường, cùng nhau hướng tới tương lai mà vĩnh viễn bọn họ cũng không tới được.

 

*

 

Hơn một tháng sau, Chính Bình Đế trong lúc ngủ vô thanh vô thức mà băng hà, vì thế kế hoạch ban đầu để ông làm Thái Thượng Hoàng phải huỷ bỏ. Lan Dịch Trăn lập tế đàn làm lễ, trực tiếp đăng cơ.

 

Lúc này, thời tiết ấm dần lên, tuyết đang tan, trời chuyển sang mùa xuân. Nhìn xung quanh, cây cỏ xanh tươi, nụ hoa muôn màu, tiếng chim hót vang mang đến vô vàn sức sống. Sứ thần các nước đến chúc mừng, nơi nơi đông đúc người qua lại, phồn hoa phồn thịnh.

 

Tận dụng thời gian rảnh rỗi, Lan Dịch Hoan vội vã hoàn thành việc tu sửa một số con đường và kênh cầu mà hắn đã muốn khai thông trước đó, đồng thời giải quyết nạn lũ lụt và dịch bệnh mà người dân các châu quận gặp phải. Đây cũng là điều mà hắn vẫn luôn muốn làm sau khi trở thành hoàng đế ở kiếp trước, nhưng vì lý do sức khỏe nên không thể tự mình thực hiện được.

 

Sau khi hoàn thành mọi việc, Lan Dịch Hoan trở về kinh thành trước khi Lan Dịch Trăn đăng cơ.

 

Mọi người đều biết hắn chịu ơn dưỡng dục của Chính Bình Đế, Đại Ung và Đạt Lạt ký kết liên bang, Lan Dịch Hoan làm sứ giả giữa hai nước, đồng thời được nhận song tước, là Vương tử Đạt Lạt, cũng được tấn phong là Thân Vương Đại Ung.

 

Cho nên, lần này Lan Dịch Hoan cũng phải tham dự đăng cơ đại điển. Đạt Lạt Tô Hợp Vương vốn vừa về nước không lâu, vì để làm chỗ chống lưng cho cháu trai, liền mang theo Tam Vương tử A Nhã Tư lần nữa tới Đại Ung, tham dự điển lễ.

 

Ngày hôm đó, sáu bảy thái giám bận rộn nửa canh giờ mới mặc xong bộ lễ phục hoàn chỉnh cho Lan Dịch Trăn.

 

Trong một dịp trang trọng như vậy, cũng chỉ có Lan Dịch Hoan dám ở một bên ăn không ngồi rồi mà xem.

 

Long bào cổn phục được trải rộng ra, để lộ những hoa văn hoa lệ trên mặt đất. Sau khi mặc xong mấy tầng áo, mấy người hợp lực đội miện quan mười hai tua lên đầu Lan Dịch Trăn. Trong nháy mắt, bờ vai của Lan Dịch Trăn vô thức chùng xuống, rồi lại thẳng đứng lên.

 

Lan Dịch Hoan biết rõ cảm giác nặng nề trong khoảnh khắc đó, giống như nhật nguyệt sơn hà trong nháy mắt đều đè nặng lên vai, từ đây làm chủ thiên hạ.

 

Hắn mỉm cười nhìn một màn này.

 

Đột nhiên, giao diện hệ thống lại xuất hiện trước mắt hắn——

 

["Hệ thống sinh tồn hoàng gia" chúc mừng Hoàng tử đã thành công thay đổi vận mệnh, nhận được phần thưởng "Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu*"!]

 

*trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu: cả đời không ưu tư phiền não, mọi bệnh tật đều tiêu tan.

 

[Bánh xe vận mệnh một lần nữa mở ra!]

 

Lan Dịch Hoan giật mình. Ngay sau đó, ánh sáng xung quang hắn dần tắt đi. Hắn lại một lần nữa đứng trong toà đại điện trống rỗng trong giấc mơ của mình. Trên mặt đất là một chiếc bàn xoay khổng lồ, lấy hắn làm trung tâm, xoay tròn rất nhanh.

 

Những cánh cửa xung quanh bàn xoay lần lượt mở ra xung quanh, bên trong những cánh cửa đó là những cảnh tượng liên tục thay đổi.

 

"Hoan Nhi!"

 

Một giọng nói tươi cười truyền đến từ phía một cánh cửa. Lan Dịch Hoan quay đầu lại, buột miệng thốt lên: "Nương."

 

Người ở trong cửa chính là Tề Quý phi, nhưng lại không phải, diện mạo thì giống nhưng lại không có oán hận, chỉ có ôn nhu thoải mái. Đó chính là người mẹ ngay từ đầu đã không mất đi, không nhận sai con mình, thân mật mà ôm lấy hắn vào lòng.

 

"Nhìn đi, con trai của ta rất có tiền đồ! Trong lễ mừng một tuổi, một tay thằng bé cầm bàn tính vàng, một tay cầm phấn má hồng, chứng tỏ về sau thằng bé muốn bạc liền có bạc, muốn nhân duyên liền có nhân duyên! Dù làm gì thì thằng bé đều sẽ làm người làm tốt nhất!"

 

"Bảo bảo, bảo bảo, mau tới đây!"

 

..... Cùng lúc đó, những tiếng gọi nhẹ nhàng khác vang lên từ phía sau vô số cánh cửa, có hoàng thân hậu duệ quý tộc, có huân quý tài chủ, có hào sĩ giang hồ, còn có muôn hình muôn vẻ bình dân bá tánh.

 

Mặc dù thân phận gia thế khác nhau, nhưng tất cả đều tràn đầy yêu thương, hòa thuận cùng tiếng cười, mang hy vọng cùng hạnh phúc gieo rắc khắp thế gian bình phàm. Đây chính là sự viên mãn mà Lan Dịch Hoan đã từng tha thiết mong ước.

 

[Hoàng tử, mời vào cửa!]

 

Thì ra, việc trọng sinh trước kia chính là một nhiệm vụ để hắn chấm dứt tàn niệm. Điều sắp nghênh đón trước mắt mới là tân sinh mà hắn mong muốn ban đầu.

 

Lan Dịch Hoan nâng tay lên, tùy ý chạm vào ánh sáng mặt trời chiếu qua từ một cánh cửa trong số đó, cảm nhận được một lực hút cực lớn.

 

Hắn bỏ tay xuống: "Không cần đâu."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Đây không còn là cuộc sống mà ta mong muốn nữa rồi."

 

Hắn đã từng có một phần chấp niệm đối với sự viên mãn như vậy. Trăng muốn tròn nhất, hoa muốn rực rỡ nhất. Hắn đau khổ khát vọng những điều mà đời hắn không thể có được, dùng hết mọi sức lực tìm kiếm sự công nhận của người khác. Hắn không hiểu tại sao mọi thứ mà hắn khao khát đều luôn rời xa hắn, nên hắn vẫn luôn nghĩ, nếu mình cố gắng hơn một chút, giữ chặt hơn một chút, có lẽ sẽ được?

 

Nghiêng ngả lảo đảo nỗ lực hơn, cho đến khi máu tươi đầm đìa, vết thương đầy người, hai tay trống trơn....

 

Dần dần, trong cảm giác tội lỗi và sợ hãi, hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét cuộc sống rối tinh rối mù của mình. Thật ra hắn cũng thấy phiền chán vì bản thân không đủ hoàn mỹ. Cuộc sống khiến hắn cảm thấy nhàm chán nên hắn chọn cách chết dần chết mòn trong tuyệt vọng.

 

Nhưng giờ đây, hắn đã tìm ra lý do để bước tiếp.

 

Là giọt mưa trên đầu ngọn lá; cơn gió nhẹ thổi bay những đám mây bồng bềnh; mây mù buổi sáng giăng đầy núi, ánh sáng rực rỡ vạn trượng; trăng tròn mọc trên biển phương đông, dải ngân hà chìm trong dòng nước....

 

Là người đánh cá ca hát trên sông, đứa bé chỉ đường dưới gốc cây thông, các vị tướng sĩ cầm vũ khí tiến quân ra trận, mùi hương của mỹ nhân dưới lều....

 

Là giọt nước mắt, là dòng máu trong lồ ng ngực của người chí ái....

 

Sống trong cuộc sống ảo tưởng cũng không phải là cuộc sống chân chính. Tương lai còn rất dài, cũng không cần phải bồi hồi trong chấp niệm.

 

Điều mà hắn trước nay theo đuổi không phải là một thế giới lý tưởng nào đó, mà là vùng đất cầu mộng mà mỗi người đều có ở trong đáy lòng, động niệm tức sinh, đoạn niệm tức chết.

 

Ở đó, dù cuộc sống có không hoàn hảo đến đâu, nó vẫn sẽ luôn uyển chuyển nhẹ nhàng, cuồn cuộn không dứt, phồn ca hát vang.

 

Lan Dịch Hoan nghiêm túc nói: "Để ta trở về đi."

 

Gấu nhỏ xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt có chút khó hiểu, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn hắn.

 

Lan Dịch Hoan cúi người xuống, cầm lấy vuốt nhỏ của nó và hỏi: "Cảm ơn ngươi, sau này chúng ta có thể gặp lại nhau không?"

 

[Kỵ sĩ gấu nhỏ chính là nguyện vọng trong tim của người yêu thương Hoàng tử, Kỵ sĩ gấu nhỏ mãi mãi ở bên bảo hộ Hoàng tử!]

 

Lan Dịch Hoan cười rộ lên, rồi cảm nhận được móng vuốt ấy đang đẩy mình. Ngay sau đó hắn mở mắt ra, trước mắt là ánh mắt lo lắng của Lan Dịch Trăn.

 

"Tiểu Thất?"

 

Y nâng tay lên, long văn rực rỡ lấp lánh trên cánh tay phất qua trên người Lan Dịch Hoan, sau đó nắm lấy tay hắn.

 

"Sao vậy?"

 

Lan Dịch Hoan lấy lại tinh thần, nói: "Không có gì, chỉ là ta hơi mất tập trung thôi."

 

Hắn bị Lan Dịch Trăn kéo đi. Theo bước chân của đối phương, từng bước một đi xuống những bậc thang dài bạch ngọc. Khi nhìn thấy phía trước có các quan lại tới cung nghênh, Lan Dịch Hoan phục hồi tinh thần, nhận ra mình không nên đứng ở đây.

 

——Đây là đường đi được xây nên cho Hoàng đế khi đăng cơ.

 

Lan Dịch Trăn dường như không hề để ý, vẫn tiếp tục dắt tay Lan Dịch Hoan đi về phía trước. Lúc Lan Dịch Hoan đang muốn dừng lại, y quay đầu lại và cười nói: "Nhìn kìa."

 

Nơi tiền điện đứng đầy bá tánh, lúc thấy hắn lộ diện, từ giữa các bá tánh truyền đến tiếng hoan hô.

 

Có người cầm khay cung kính tiến đến, cao giọng nói:

 

"Bá tánh Tần Châu, An Dương, Ứng Quận, Tuy Định và mười hai châu quận khác vì để cảm tạ ơn bình loạn, sửa đường, cứu tế cứu dân của Thần Vương Điện hạ, xin kính tặng ngài miện quan bách hoa!"

 

Lan Dịch Hoan ngẩn ra.

 

Miện quan bách hoa được chế tác khéo léo bằng đủ loại trân châu ngọc trai đầy màu sắc, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Cùng lúc đó, hàng trăm con chim cùng nhau ca hát, bay vút về phía chân trời. Những lá cờ và dải lụa rực rỡ tung bay trong gió xuân. Pháo hoa đầy trời chấn vang kinh thành. Đàn sáo diễn tấu nhạc khí từng người vang lên.

 

Lan Dịch Hoan ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong đám người đang cười có những khuôn mặt quen thuộc cùng xa lạ, các thân nhân đều ở đây, những sinh mệnh mà hắn từng muốn cứu trong những năm tháng hắc ám và cô đơn cũng ở đó.

 

Đã từng một mình bước đi, những chấp nhất kiên trì cùng vinh quang đó, hắn biết, và thì ra cũng không phải chỉ mỗi hắn biết.

 

Lan Dịch Trăn nắm chặt tay hắn, đội miện quan lên cho Lan Dịch Hoan, khuôn mặt tràn đầy ý cười, từng bước dẫn hắn bước lên toà tế thiên đài cao cao.

 

Tiếng của lễ quan vang vọng khắp mây trời——

 

"Nay trẫm nhận thiên mệnh, ở bên có cố nhân, Thần Vương cùng trẫm từ nhỏ gắn bó, trải qua nhiều mưa gió, may mắn cả hai đều bình an. Nay có chí trân chí ái chí tâm, chỉ mong được mãi bên nhau, nên thành một thể, vĩnh kết loan phả*. Nay lấy quốc lễ, gia kỳ sủng vinh**...."

 

*vĩnh kết loan phả: gốc 永结鸾谱. Mình không tìm được rõ nghĩa của câu này.

 

**Gia kỳ sủng vinh: thể hiện sự khen ngợi, vinh dự, yêu mến.

 

Mọi cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trước mắt. Những mảnh nhỏ ghép lại thành những năm tháng cùng chung vinh nhục, tin cậy đồng hành. Hai người đứng trên dàn tế, nhìn nhau mà cười.

 

Tiếng chuông gõ vang lên, dọc theo hành lang tiền điện truyền đến chín phố mười hẻm bên ngoài cung điện, thông báo thiên hạ, thiên địa nhân hoà, an khang hỉ nhạc.

 

Mãi không chia lìa.

 

HOÀN CHÍNH VĂN.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương