Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 130: Phiên ngoại 2: Chỉ là cùng với bụi trong ánh sáng

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

*****
Ca ca của Lan Dịch Hoan, cừu và gấu.
*****

 

Tuy nhiên, không đợi Lan Dịch Hoan chân chính trưởng thành thành đại anh hùng có thể bảo hộ các thân nhân, hắn đã gặp một phiền toái không nhỏ.

 

Hắn phát hiện cừu của hắn bị thiếu mất một con.

 

Lan Dịch Hoan đặc biệt thích động vật nhỏ, cho nên sau khi đến thảo nguyên, A Nhã Tư đã đích thân xây cho Lan Dịch Hoan một cái chuồng cừu.

 

Có rất nhiều cừu con mới cai sữa trong chuồng. Chúng đều là bạn tốt của Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan đã bắt tay gặp mặt với từng con một, còn trịnh trọng lạ đời đặt tên cho chúng.

 

A Nhã Tư liền khắc những cái tên này trên những tấm gỗ, dùng dây thừng xâu chúng lại và đeo quanh cổ những chú cừu, mỗi con một tấm.

 

Điều vui vẻ nhất đối với Lan Dịch Hoan là mỗi sáng thức dậy, vừa cho đàn cừu ăn cỏ tươi uống nước suối, vừa chào buổi sáng với từng con một.

 

Tuy nhiên, vào ngày hôm đó, khi đang cho cừu ăn, Lan Dịch Hoan phát hiện Lực Sĩ đã chẳng thấy đâu.

 

Lực Sĩ là một chú cừu tàn tật, sinh ra thiếu một cái sừng nhỏ, nhưng lại vô cùng hung dữ. Ngoại trừ Lan Dịch Hoan, nó sẽ đánh nhau với bất cứ ai mà nó nhìn thấy, thường húc vào những cừu con khác khiến chúng kêu lên.

 

Lan Dịch Hoan thấy nó đặc biệt kiên cường uy vũ, giống như gia gia, cho nên ban đầy hắn đặt tên cho nó là "Gia Gia".

 

Nhưng có vẻ gia gia không thích cái tên này, có lần nghe thấy Lan Dịch Hoan gọi con cừu này, sắc mặt của lão rất kỳ quái.

 

Buổi tối đến, cha mang bánh sữa mà Lan Dịch Hoan thích nhất đến để hối lộ hắn, thương lượng với hắn.

 

"Tên mà Hoan Nhi đặt rất hay! Nhưng con đã gọi gia gia là gia gia, nếu còn gọi cừu nhỏ là gia gia thì lỡ như con gọi nhầm, mọi người không biết con đang gọi ai thì phải làm sao đây?"

 

Lan Dịch Hoan nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy lời cha nói rất có lý nên đã đổi tên cừu con thành "Lực Sĩ".

 

Bởi vì trong toàn bộ số cừu chỉ có mỗi Lực Sĩ có duy nhất một sừng, cho nên liếc mắt nhìn qua liền biết nó không ở đây.

 

Lan Dịch Hoan có chút lo lắng, gọi tên Lực Sĩ, tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên phát hiện một trong những chuồng cừu mà A Nhã Tư xây cho hắn đã bị hư, bên cạnh khe hở còn rơi ra hai khối lông cừu lớn.

 

Lúc này, chó chăn cừu Chân Chân của hắn chạy tới, vừa sủa với Lan Dịch Hoan, vừa dùng miệng cắn góc áo của Lan Dịch Hoan rồi kéo hắn ra.

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Chân Chân chạy đến chỗ đống lông cừu, dùng miệng ngậm lên rồi điên cuồng lắc, sau đó phun lông cừu ra, ngã xuống mặt đất, lại nhảy dựng lên, kéo Lan Dịch Hoan lại.

 

Lan Dịch Hoan có chút hiểu ra: "Ngươi muốn nói cho ta biết Lực Sĩ ở đâu!"

 

Chân Chân lại sủa hai tiếng, quay người chạy hai bước, sau đó quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan cũng đi theo.

 

Ban đầu hắn tưởng Lực Sĩ sau khi vượt ngục thành công đã rơi xuống mương, hoặc ra ngoài đánh nhau với cừu trưởng thành rồi bị thương. Kết quả không ngờ Chân Chân mang theo hắn chạy càng lúc càng xa, cuối cùng chạy vào một khu rừng.

 

Lan Dịch Hoan nghe thấy giọng nói của một nam nhân mơ hồ vọng đến từ trong rừng.

 

Mặc dù còn nhỏ, lại được người nhà cưng chiều nhưng lúc thật sự gặp chuyện hắn rất cơ linh. Hắn vội vàng "Xuỵt" một tiếng với Chân Chân, sau đó một người một chó trốn sau bụi cây và nhìn ra bên ngoài.

 

Lan Dịch Hoan nhìn thấy một nam nhân đang ngồi mài đao bên đống lửa, đắc ý dạt dào nói: "Thật đúng là phong thủy lưu chuyển, không ngờ một người có thân phận tôn quý như vậy lại có ngày rơi vào tay ta. Thế nào? Nếu ngươi nguyện ý mở miệng xin tha, nói không chừng ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút!"

 

Lan Dịch Hoan nhìn quanh xem nam nhân kia đang nói chuyện với ai, nhanh chóng phát hiện có một thiếu niên bị trói bằng dây thừng nằm dưới gốc cây, nhìn qua khoảng mười mấy tuổi.

 

——Nam nhân này định giết hắn sao?

 

Thiếu niên kia tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất quật cường dũng cảm, đối mặt với uy hiếp kh ủng bố như vậy cũng không rên một tiếng.

 

Nam nhân thấy vậy thì phỉ nhổ mắng: "Chết đến nơi rồi còn giả vờ cái gì!"

 

Nói xong, gã tiếp tục mài đao.

 

Lúc này, Lan Dịch Hoan đã nhìn thấy cừu non của mình bên cạnh thiếu niên.

 

Lực Sĩ cũng bị trói và ném xuống đất.

 

Lan Dịch Hoan dường như đã hiểu được một chút. Nam nhân này có lẽ sau khi bắt người xong thì thấy đói bụng, lại không biết từ đâu mà bắt được cừu của hắn, muốn sau khi làm thịt lấp bụng sẽ tiếp tục làm chuyện xấu.

 

Lúc này trở về gọi người đã không còn kịp, Lan Dịch Hoan bằng bất cứ cách nào cũng phải cứu được cừu con, vì đó là bằng hữu của hắn.

 

Hơn nữa, nam nhân này ngay cả trẻ em cũng muốn giết, chắc chắn không phải là người tốt. Gia gia đã nói, người sợ kẻ xấu đều là kẻ nhu nhược. Lan Dịch Hoan không muốn làm người nhu nhược, hiện tại hắn đã biết võ công.

 

Lan Dịch Hoan lo lắng nắm chặt hai tay, trong đầu ôn lại những động tác trước đó. Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn dặn dò chó nhỏ của mình: "Chân Chân, nếu lát nữa thấy ta đánh kẻ xấu, ngươi không cần chạy tới cắn người mà nhanh chóng chạy về nhà gọi cha ta tới. Hiểu chưa?"

 

Vừa rồi Lan Dịch Hoan không cho Chân Chân sủa, cho nên Chân Chân chỉ có thể dùng sức vẫy đuôi để biểu thị đã hiểu.

 

Lan Dịch Hoan vẫn còn hơi sợ, lại chờ thêm một lúc, chỉ thấy nam nhân kia mài xong đao rồi đứng dậy đi về phía Lực Sĩ.

 

Vì thế hắn không do dự nữa, từ sau thân cây chạy ra, dựa theo chiêu thức mà trước đó gia gia đã dạy, một quyền đánh tới nam nhân kia.

 

Nhưng chiêu đầu tiên này đã gặp phải nan giải.

 

Bởi vì trước đó lúc người nhà chơi với Lan Dịch Hoan, họ sẽ nửa quỳ hoặc khom lưng để hắn dễ dàng đánh vào mặt họ, nhưng nam nhân này lại đang đứng thẳng, cho nên cú đấm của Lan Dịch Hoan chỉ đánh trúng vào bụng dưới của gã.

 

Oa, cứng quá!

 

Nam nhân căn bản không khom lưng cũng không che mặt.

 

Lan Dịch Hoan há hốc mồm, đúng lúc này, lá cây trên đầu đột nhiên rung chuyển, có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống, vừa hay nện vào mặt nam nhân kia.

 

Nam nhân theo bản năng che mặt và né tránh.

 

Lần này, Lan Dịch Hoan có thể làm được!

 

Hắn lập tức bước tới, vươn chân móc lấy cổ chân nam nhân, sau đó hai tay cầm lấy cánh tay gã, dùng sức kéo.

 

Khi tuyệt chiêu này vừa ra——

 

Cơ thể nho nhỏ của Lan Dịch Hoan bị nam nhân nhấc lên.

 

Gã quát: "Nhãi ranh từ đâu ra, ngươi cũng muốn bị hầm chung à?"

 

Nói xong, gã định ném Lan Dịch Hoan vào một tảng đá lớn gần đó.

 

Tới thời khắc nguy cấp này, mọi chiêu đều không còn ý nghĩa. Ngay lúc đó, Lan Dịch Hoan cái khó ló cái khôn, ôm chặt lấy cánh tay nam nhân như một con gấu túi.

 

Hắn không bị đối phương vứt ra, thậm chí còn dùng sức cắn mạnh lên tay nam nhân.

 

Sự nguy hiểm đã bộc lộ bản năng dũng cảm và tàn nhẫn trong tính cách của Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan chỉ biết rằng nếu đã cắn thì phải cắn thật mạnh, nếu không thì cả hắn, cừu con và ca ca không biết tên kia đều sẽ xong đời.

 

Nam nhân có lẽ không ngờ rằng đứa trẻ này còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lại không hề sợ hãi mà còn dám kháng cự. Gã nhất thời trở tay không kịp, cảm thấy cánh tay đau nhức, không khỏi lớn tiếng kêu thảm.

 

Hai người dây dưa, lại không phát hiện ở một đầu khác, nơi họ không nhìn đến, nam hài bị trói chặt kia cũng đã yên lặng ma sát đứt dây thừng trên cổ tay.

 

Sau đó, thiếu niên nhân cơ hội này, lập tức nhảy dậy khỏi mặt đất, rút dao găm ra, lao về phía nam nhân và đâm một nhát vào lưng gã!

 

Đôi mắt của nam nhân đột nhiên mở to, tiếng hét trong cổ họng dừng lại.

 

Vừa rồi gã còn đắc ý dạt dào, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ chết nhanh như vậy dưới tay hai đứa trẻ.

 

Lan Dịch Hoan còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nam nhân kia lảo đảo thân mình, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, hắn cũng theo đó bị quăng ngã xuống.

 

Nhưng trước khi Lan Dịch Hoan ngã xuống đất, thiếu niên đã lăn qua ôm lấy hắn vào lòng, dùng thân mình làm đệm phía dưới.

 

Cái ôm này ấm áp và mạnh mẽ như cái ôm của gia gia, cha, bá bá.

 

Lan Dịch Hoan quay đầu lại, sau đó liền chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy.

 

Mày kiếm mắt phượng, lông mi như vẩy mực, con ngươi đen sâu khó dò, thanh u lạnh băng tựa hàn đàm.

 

Thật khó để tưởng tượng rằng đó là ánh mắt của một đứa trẻ, chỉ là Lan Dịch Hoan tuy sửng sốt nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi. Thay vào đó, hắn chớp mắt, tò mò nhìn đối phương.

 

Hắn cảm thấy mình rất thích ca ca này, dù trông lạnh lùng nhưng thật sự là người tốt!

 

Người này đúng là Thái tử Đại Ung, Lan Dịch Trăn.

 

Đây là lần đầu tiên y theo cữu cữu ra khỏi kinh thành để rèn luyện, nhưng lại vì thủ hạ làm phản mà bị bắt tới đây. Lan Dịch Trăn vẫn luôn chờ đợi cơ hội trốn thoát, chỉ là chính y cũng không ngờ mọi bước ngoặt sẽ xuất hiện trên người một đứa trẻ.

 

Đây là lần đầu tiên y ôm một đứa trẻ. Ngay khi vừa mới cúi đầu nhìn thoáng qua, y đã phải hoa mắt một hồi.

 

Đứa nhỏ này..... vậy mà thật xinh đẹp. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng khi người ta lần đầu nhìn thấy hắn, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí sẽ là bốn chữ "Khuynh nước khuynh thành".

 

Nhưng mà, nụ cười trên khuôn mặt hắn lại trong trẻo và tươi sáng đến thế, trên người còn có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Thân thể nhỏ bé bị ôm vào lòng, vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến trái tim như được thứ gì đó lông xù cọ vào, muốn tan chảy.

 

Sau đó, Lan Dịch Trăn cảm nhận được Lan Dịch Hoan vô cùng quen thuộc ôm lấy cổ y, tiến đến gần tai y mà hỏi nhỏ: "Ca ca, người xấu kia sao lại bất động rồi?"

 

Đứa trẻ này sao lại không sợ người lạ! Bị một người chưa từng gặp ôm, không những không chạy nhanh xuống mà còn thì thầm nhỏ giọng với mình!

 

Lan Dịch Trăn có chút cứng ngắc nói: "Ta đi xem thử."

 

Lan Dịch Hoan ngoan ngoãn nói: "Được! Chúng ta cùng đi!"

 

Hắn nhảy xuống khỏi người Lan Dịch Trăn, chủ động giữ chặt tay Lan Dịch Trăn, ngửa đầu nhìn y, chờ y mang mình đi xem người xấu.

 

Đây cũng là điều mà trước đây cha đã dạy hắn. Lúc gặp nguy hiểm, nếu có người lớn ở bên cạnh, trẻ con phải nghe lời chỉ dẫn của người lớn, không được gây phiền toái.

 

"....."

 

Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của Lan Dịch Hoan. Y đành phải im lặng chấp nhận tạm thời gánh vác chức trách người giám hộ, dắt hắn đến trước mặt nam nhân kia, sau đó giấu Lan Dịch Hoan ra sau lưng mình, ngồi xổm xuống thăm dò hô hấp của người nọ.

 

Đã chết.

 

Thật ra trong lòng Lan Dịch Trăn đã biết rõ, bởi vì lúc y rút dao đã nhắm ngay vào trái tim. Đối với phản đồ, không cần phải nhân từ, chỉ cần một kích mất mạng.

 

Là Thái tử, y đã học những kỹ năng chiến đấu nguy hiểm như vậy ngay từ khi còn nhỏ. Đây không phải là lần đầu tiên y giết người, trong lòng y hẳn là không có bất cứ gợn sóng nào.

 

Nhưng lúc này, khi Lan Dịch Hoan núp sau lưng, ôm chặt hai chân y mà ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu sao y lại cảm thấy có chút áp lực.

 

Y thực sự không muốn đứa trẻ cảm thấy mình là một kẻ giết người——Đó chính là người xấu trong miệng hắn.

 

Lan Dịch Trăn cố gắng che giấu cảm giác chột dạ bằng giọng điệu bình tĩnh: "Hình như đã chết rồi."

 

Thật ra Lan Dịch Hoan không hề sợ hãi. Dù sao hắn cũng là cháu của Tô Hợp Vương, cũng đã từng nhìn thấy người chết. Chỉ là, hắn vô cùng thắc mắc người này rốt cuộc chết thế nào.

 

Lan Dịch Hoan thấp giọng hỏi: "Có phải hắn... bị ta cắn chết không?"

 

Lan Dịch Trăn: "....."

 

Thái tử Điện hạ, người luôn lạnh lùng tàn nhẫn và chưa từng nói dối, đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn.

 

Y không muốn nói với Lan Dịch Hoan rằng người này là do y giết, nhưng y cũng không thể để một đứa trẻ ngây thơ như vậy trở thành hung thủ, nên rất khó để trả lời câu hỏi này.

 

Trong lúc do dự, Lan Dịch Trăn chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy một con gấu nhỏ có hình dạng kỳ lạ nằm im trên mặt đất bên cạnh mình.

 

Không biết con gấu này được làm bằng vật liệu gì, nó khác hoàn toàn với các loại búp bê được lằm bằng vải thô hoặc bằng lụa, bên trên thật sự có lông. Ngoại trừ kích thước có hơi nhỏ, những thứ khác thật sự rất giống thật.

 

Có lẽ Lan Dịch Hoan không để ý đến, nhưng Lan Dịch Trăn—người vừa nằm trên mặt đất lại nhìn thấy rất rõ ràng. Con gấu này không hiểu sao lại rơi từ trên không trung xuống, khi Lan Dịch Hoan dùng nắm đấm đánh vào bụng của nam nhân, nó vô cùng phối hợp mà rơi vào mặt đối phương.

 

Thế là y chỉ vào con gấu và bình tĩnh nói: "Bị nó nện chết."

 

Lúc này Lan Dịch Hoan mới nhìn thấy gấu nhỏ.

 

Lúc ánh mắt vừa chạm đến, hắn không khỏi "A" một tiếng, túm lấy áo choàng của Lan Dịch Trăn. Phát hiện gấu vẫn không nhúc nhích, Lan Dịch Hoan cẩn thận đi tới nhặt gấu nhỏ lên, sau khi nghiên cứu một lúc thì hỏi:

 

"Nhưng nó rất nhẹ và mềm mại, sao nó có thể nện chết người được?"

 

Lan Dịch Trăn thầm nghĩ thì ra đứa trẻ này không ngốc, không phải ai nói gì thì tin thế đó, còn biết hỏi lại.

 

Y nói: "Nhưng nó là gấu, có phải vừa rồi đệ cũng bị nó dọa sợ không? Người này cũng vậy, bị gấu doạ sợ nên toàn thân mềm nhũn, đau tim nên mới chết."

 

Lan Dịch Hoan đã từng chứng kiến những con gà bị dọa chết, nghĩ lại thì thấy lời Lan Dịch Hoan nói cũng có lý.

 

Hắn nửa tin nửa ngờ gật đầu.

 

Cuối cùng cũng qua loa lấy lệ xong, Lan Dịch Trăn thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả khi phải đối mặt với nghi vấn của hoàng đế, y cũng chưa từng thấy căng thẳng như thế này.

 

Hai người lại đi tới xem xét Lực Sĩ. Trong lúc tới kiểm tra con cừu, Lan Dịch Hoan khoa tay múa chân giới thiệu người bạn tốt của mình với Lan Dịch Trăn.

 

Lan Dịch Trăn vốn dĩ không có hứng thú với một con cừu, nhưng lúc này Lực Sĩ lại bất động, giống như bị đánh hôn mê, Lan Dịch Hoan kiểm tra hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được vấn đề ở đâu, hốc mắt đã hơi ươn ướt.

 

Lan Dịch Trăn không còn cách nào khác, đành phải hạ mình giúp hắn xem cừu. Y liên tục đảm bảo Lực Sĩ chỉ đang hôn mê, Lan Dịch Hoan lúc này mới thấy yên tâm.

 

Hắn tràn đầu tin tưởng nhìn Lan Dịch Trăn: "Ca ca, huynh thật tốt."

 

Tâm tình của Lan Dịch Trăn có chút dao động.

 

Lan Dịch Hoan đếm đầu ngón tay rồi nói: "Ngoại trừ gia gia, cha, Đại bá, Đại bá mẫu, Nhị bá, Nhị bá mẫu, Toa Đạt Lệ muội muội....."

 

Sau khi một hơi kể ra hơn hai mươi cái tên, hắn mới vỗ tay, vui vẻ nói: "Ngoại trừ họ ra, ta thích huynh nhất!"

 

Lan Dịch Trăn: "..."

 

Y thật sự không nhịn được, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Dịch Hoan và nói: "Này không phải rất xa ở phía sau sao?"

 

"Không phải."

 

Lan Dịch Hoan nghiêm túc nói: "Bọn họ đều là người nhà của ta, ta còn có rất nhiều bạn tốt khác! Ca ca hiện tại là người.... Người khác mà ta thích nhất!"

 

Lan Dịch Trăn cảm nhận được khóe môi mình hơi nhếch lên.

 

Y vậy mà thật sự bởi vì có thể làm một "Người khác" mà vui sướng.

 

"Gâu gâu! Gâu gâu!"

 

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chó sủa truyền đến.

 

Lan Dịch Hoan quay lại, lập tức mừng rỡ hét lớn: "Chân Chân! Ta ở đây!"

 

Lan Dịch Trăn: "..."

 

*Trăn trong tên của Lan Dịch Trăn:  (zhēn) ; Chân Chân: 真真 (zhēn zhēn).

 

Lan Dịch Hoan quay sang nói với Lan Dịch Trăn: "Ca ca, chó của ta mang người tới tìm chúng ta, huynh tới nhà ta làm khách đi!"

 

Lan Dịch Trăn: "Vừa rồi đệ là đang gọi chó đệ nuôi?"

 

Lan Dịch Hoan: "Ừm, ta vô cùng thích tiếng của Chân Chân, nên gọi nó như vậy luôn. Đúng rồi ca ca, huynh tên gì?"

 

Lan Dịch Trăn: "... Ta tên Vương Tiểu Nhị."

 

Y không tiết lộ thân phận Thái tử đương triều, nhưng khi nhìn thấy nhóm Tô Hợp Vương nôn nóng đến đây, Lan Dịch Trăn mới lắp bắp kinh hãi.

 

Y không ngờ Lan Dịch Hoan lại chính là Tiểu Vương tử của Đạt Lạt được sinh ra ở hoàng cung Đại Ung.

 

Tô Hợp Vương vốn đang nghị sự, nhưng khi nghe tin Lan Dịch Hoan gặp nguy hiểm, lão cũng không màng đến chuyện khác mà vội vã chạy tới. Lão ôm Lan Dịch Hoan vào lòng, nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó đưa hắn cho A Nhã Tư, người cũng bỏ hết mọi chuyện đang làm và chạy tới.

 

A Nhã Tư ôm lấy Lan Dịch Hoan rồi kiểm tra trên dưới lần nữa, sau đó hôn trán con trai để an ủi hắn.

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Không có sao cả, là Tiểu Nhị ca ca và chú gấu này giúp ta đánh bại kẻ xấu!"

 

Khi những người lớn nhìn đến miệng vết thương trên thi thể, họ tự nhiên liền biết nam nhân kia đã chết như thế nào, nhưng tất cả đều tự hiểu trong lòng mà không nói ra, cùng nhau vu oan gấu nhỏ là hung thủ.

 

A Nhã Tư cười nói với Lan Dịch Trăn: "Công tử, đa tạ ngươi giúp Hoan Nhi, mời ngươi đến nơi của chúng ta để nghỉ ngơi, cũng để liên lạc với người nhà của ngươi đến đón ngươi."

 

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đứa trẻ, ông nghĩ rằng Lan Dịch Trăn có lẽ sẽ không từ chối. Không ngờ, Lan Dịch Trăn chỉ dừng lại một chút, nhìn Lan Dịch Hoan rồi đồng ý.

 

"Thì ra là đệ."

 

Y bị tay nhỏ của Lan Dịch Hoan kéo đi, nhảy nhót tung tăng đi về nhà, trong lòng thầm nghĩ: "Lúc đệ mới sinh ra, ta đã từng gặp đệ."

 

Là Thái tử Đại Ung, tuy Lan Dịch Trăn chưa từng gặp Tô Hợp Vương nhưng sớm đã nghe nói đến độ hung tàn cùng sự tích của lão. Sau khi cùng Lan Dịch Hoan trở về, y liền thấy nhóm người Đạt Lạt đang dùng giọng nói hết sức nhỏ nhẹ nói chuyện với Lan Dịch Hoan, thật giống như thấy gấu lớn thiêu hoa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

 

——Hóa ra không phải chỉ mình y không có biện pháp nào với đứa trẻ này.

 

Lan Dịch Hoan còn nhặt con gấu ấy về, đưa thị nữ tắm rửa cho gấu sạch sẽ, để tối ngủ cùng gấu.

 

Lan Dịch Trăn cũng nằm vào trong màn, lắng nghe tiếng gió mạnh bên ngoài thổi qua thảo nguyên, suy nghĩ trong lòng y dao động lên xuống, những xảo trá tính kế đã dần phai nhạt vì tiếng cười của Lan Dịch Hoan vào ban ngày đột nhiên lại hiện về trong tâm trí y.

 

Người mà y gi3t chết hôm nay là thủ hạ dưới trướng cữu cữu, vì sao gã lại phản bội?

 

Rốt cuộc là vì vị trí này thật sự khiến người ta đề phòng kiêng kỵ như vậy, hay là những người đó chỉ không muốn y sống, hay là cữu cữu....

 

Không, không thể nào, không thể nghĩ tiếp.

 

Lan Dịch Trăn đè nén sự nghi ngờ trong lòng.

 

Y không muốn vì thân phận Thái tử mà biến mình thành một kẻ lục thân không nhận, nghi thần nghi quỷ. Chỉ là y vẫn còn quá trẻ tuổi, áp lực và sự phức tạp của hai chữ "Trữ quân" thật sự quá lớn đối với y.

 

"Cốc cốc cốc."

 

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

 

Lan Dịch Trăn đang tự hỏi xem là ai lớn mật như vậy, đêm khuya không qua thông báo đã tới quấy rầy y, nhưng y đột nhiên nhận ra mình đang ở trên địa bàn của người khác.

 

Y ngồi dậy và nói: "Mời vào."

 

Cửa bị đẩy ra một góc, Lan Dịch Hoan thò đầu nhỏ vào dò xét. Thấy Lan Dịch Trăn chưa ngủ, hắn lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng lách vào, trong tay còn cầm gấu nhỏ vừa mới nhặt được.

 

"Ca ca, ta ngủ cùng huynh được không?"

 

Lan Dịch Trăn hỏi: "Tại sao?"

 

Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói: "Ta có chút sợ người kia sẽ biến thành quỷ đến tìm ta..."

 

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ban ngày ở gần người chết như vậy chắc chắn sẽ thấy sợ hãi.

 

Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, trong lúc mơ hồ dường như lại nhìn thấy đứa trẻ nho nhỏ năm xưa. Lúc y đi qua xem, hắn được ma ma bế, không khóc không nháo mà chỉ hé miệng ngáp.

 

Trước kia, tên của hai người chỉ cách nhau một bước*.

 

*ý chỉ sự gần gũi, chỉ mối quan hệ rất gần, có sự liên kết.

 

Chỉ trong chớp mắt, đứa trẻ này đã lớn lên trên chốn thảo nguyên.

 

Lan Dịch Trăn than nhẹ một hơi, quyết định không tiếp tục kháng cự vô ích nữa. Y nhấc chăn lên và nói với Lan Dịch Hoan: "Đến đây."

 

Lan Dịch Hoan reo lên phấn khích, nhào tới, hạnh phúc lăn vào ổ chăn của Lan Dịch Trăn.

 

Đêm đó, Lan Dịch Hoan ôm gấu, Lan Dịch Trăn ôm Lan Dịch Hoan, hai người ngủ rất yên giấc.

 

Trong bóng tối, Lan Dịch Hoan nhỏ giọng với Lan Dịch Trăn: "Huynh được gia gia của ta nhận nuôi rồi sao? Về sau huynh sẽ luôn ở nhà của ta sao?"

 

Lan Dịch Trăn ngẩn ra: "Không phải."

 

Y thầm nghĩ, thật ra trước đây đệ từng sống ở nhà của ta, đáng tiếc là đệ đã bị đưa đi từ rất sớm rồi.

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Tại sao?"

 

Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng xoa xoa tóc hắn và nói: "Bởi vì ca ca cũng có cha mẹ của mình, bọn họ cũng đang đợi ta về nhà."

 

Lan Dịch Hoan lại bắt đầu có những suy nghĩ kỳ lạ: "Con người đều nhất định phải sống cùng cha mẹ mình sao?"

 

Lan Dịch Trăn thuận miệng nói: "Lúc nhỏ ở với cha mẹ, lúc trưởng thành thì là phu thê."

 

Lan Dịch Hoan ôm gấu cẩn thận suy nghĩ hồi lâu. Không biết hắn hiểu thế nào mà sau đó cao hứng phấn chấn tuyên bố: "Vậy thì chờ đến khi ta trưởng thành, ta muốn cùng ca ca làm phu thê!"

 

Lan Dịch Trăn bị sặc một chút.

 

Sau khi thuận khí, y không nhịn được mà liếc mắt nhìn đến tiểu gia hoả đang nói hưu nói vượn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm——Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã xinh đẹp như vậy, lớn lên không biết còn điên đảo chúng sinh đến bao nhiêu.

 

Người thích hắn chỉ sợ sẽ xếp hàng dài từ Đạt Lạt đến Đại Ung.

 

Lan Dịch Trăn trêu Lan Dịch Hoan: "Đừng có hối hận đó."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Tuyệt đối không hối hận."

 

Hắn giơ tay ra và nói với Lan Dịch Trăn: "Nào, chúng ta móc nghéo đi!"

 

Lan Dịch Trăn móc lấy ngón tay Lan Dịch Hoan, hai người đối mắt nhìn nhau, không nhịn được cười, giống như có chung một bí mật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương