Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 28: Lên Lớp, Lễ Chào Mừng (1)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 28: Lên Lớp, Lễ Chào Mừng (1)
May mắn thay, Jin đã đánh thức Bradamante thành công.
Nhung thật không may, khi tất cả những bóng đen trong khu vực đó đều bị hút vào người cậu, Jin cảm thấy cơ thể đau đớn như bị xé nát thành hàng nghìn mảnh.
Miệng cậu đang tự hét lên, và chân tay cậu vô thức vặn vẹo. Dù mở hay nhắm mắt, cậu vẫn nhìn thấy bóng tối mịt mù và choáng váng như nhau. Jin tự hỏi liệu đây có phải là dấu chấm hết cho cậu hay không.
Thật là một phép màu vì cậu vẫn chưa ngất đi.
Jin nhận ra đây là 'sự quá tải của Ảnh Năng' mà Murakan đã cảnh báo cho cậu.
Khi lần đầu tiên cậu cố gắng đánh thức Bradamante và Murakan đã trở nên tức giận, sau đó con rồng đã ngồi xuống và bình tĩnh giải thích sự nguy hiểm của thanh kiếm.
Khi những người không đủ Ảnh Năng cố gắng đánh thức thanh kiếm một cách liều lĩnh, họ phải trả giá cho nó. Nếu một người gặp phải tình trạng quá tải Ảnh Năng, cứ mười người thì có chín người chết ngay lập tức.
Có vẻ như không phải Jin đã quên đi chuyện quá tải năng lượng khi cậu đánh thức Bradamante trong trận chiến.
Cậu chỉ đơn giản là không còn bất kỳ giải pháp nào khác để chiến thắng và sống sót, ngoài Mặt dây chuyền quỷ Orgal. Nhưng Jin chưa muốn phá vỡ nó, vì nó chỉ có thể được sử dụng một lần duy nhất trong đời.
Nhiệm vụ đột xuất đặt ra cho các học viên lớp sơ cấp. Sự xuất hiện của Kinzelo và một nhân thú Bạch Lang.
Jin tin rằng trong khi Cyron không đoán trước được vụ bắt cóc của Mesa, cha cậu đã lên kế hoạch cho sự cố bất ngờ này xảy ra để kiểm tra cách xử lý tình huống của Jin.
Nhiệm vụ này không phải để kiểm tra các học viên. Mục tiêu thực sự chỉ là đánh giá Jin.
'Nếu mình sử dụng mặt dây chuyền để sống sót trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng, Cha sẽ cho mình điểm tệ nhất có thể.'
Cha của Jin, Cyron Runcandel, là một người cực kỳ lạnh lùng.
Trưởng tộc chỉ thể hiện sự quan tâm đến Jin khi cậu nhóc được ký kết với Solderet và vì kết quả và kỹ năng nổi bật của cậu trong lớp.
Tuy nhiên, nếu Jin làm cha mình thất vọng một lần duy nhất, Cyron sẽ tàn nhẫn từ bỏ mọi hy vọng và sở thích dành cho cậu con trai út của mình ngay lập tức.
Sự thật là, Jin đã hy vọng điều đó xảy ra. Miễn là sự quan tâm của Cyron dành cho cậu vẫn còn, cậu sẽ gặp khó khăn hơn trong việc hành động bí mật và rèn luyện ma thuật của mình. Ngay từ đầu Jin đã không thực sự quan tâm tớii gia tộc và danh tiếng của mình.
Tuy nhiên, hôm nay không phải là ngày thích hợp để làm cha cậu thất vọng. Jin vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi và tiếp thu từ Gia tộc Runcandel.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAARRGHHH!
Jin lại kêu lên trong đau đớn khi cậu cúi lưng sai phía. Mỗi khi một bóng đen ngấm vào cơ thể mình, Jin nghĩ rằng cái chết sẽ không phải là giải pháp tệ để thoát khỏi nỗi đau này.
Nếu thực sự có những hình phạt đang chờ đợi tội nhân trong địa ngục, liệu nó có giống như thế này không?
Cậu nhóc đang trải qua cảm giác bị thiêu sống cũng như nội tạng đông lạnh cùng một lúc.
'Mình không thể bất tỉnh được. Nếu mình như vậy, đối với mình mọi chuyện sẽ kết thúc. Tập trung nào…!'
Cậu chưa bao giờ trải qua nỗi đau như vậy ngay cả trong kiếp đầu tiên của mình. Kể cả sư phụ có dùng sét đánh vào người cậu để cậu có thể hiểu được bản chất đằng sau của ma thuật sấm sét thì nó cũng không đau thế này.
Jin không biết liệu thời gian có trôi hay không. Cậu không còn biết chỉ mới một vài phút hay đã vài giờ trôi qua kể từ khi cơn đau bắt đầu nữa.
Cậu không thể chống cự như thế này mãi mãi. Jin phải làm gì đó để vượt qua cơn khủng hoảng này.
Và câu trả lời cho "cái gì đó" đã quá rõ ràng.
‘Giải phóng Ảnh Năng.’
Cậu nhóc gần như không thể ngồi xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu thu thập Ảnh Năng bên trong cơ thể vào một vị trí.
Máu đỏ sậm trào ra giữa đôi môi run rẩy, hai mắt đã hoàn toàn trợn ngược, không thể trở lại vị trí ban đầu.
Cậu liên tục ho và thở hổn hển. Jin có thể cảm thấy rằng bây giờ cậu đang đi trên một ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
Tuy nhiên, cậu không thể kiểm soát Ảnh Năng bạo động và hỗn loạn bên trong mình chỉ bằng cách giải phóng Ảnh Năng ba sao, một giai đoạn mà cậu vừa mới đạt đến gần đây. Sau khi bắt đầu giải phóng Ảnh Năng, Jin phun ra một cục máu đen và ngã về phía trước.
'Lại một lần nữa. Bình tĩnh nào.'
Một cơn chóng mặt mạnh bao trùm lấy cậu khi cậu bắt đầu nghe thấy ảo giác thính giác.
Hầu hết các ảo giác đều liên quan đến các sự kiện trong tiền kiếp của Jin. Những câu như "Mày là nỗi ô nhục của gia tộc" hoặc "Một kẻ thất bại như mày không nên được sinh ra trong gia tộc của bọn ta". Những loại ảo giác thính giác đó cứ liên tục làm phiền cậu.
Tuy nhiên, hiện tại những lời nói và sự vu khống đó chẳng ảnh hưởng gì đến Jin. Cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì đang nói với cậu, và tập trung vào Ảnh Năng bên trong cơ thể cậu.
Ảnh Năng nóng ở một bên, Ảnh Năng lạnh ở một bên.
Jin theo bản năng tách Ảnh Năng bên trong cơ thể sang phải và trái theo thuộc tính của chúng, như thể cậu đang phân loại đá cuội trên mặt đất theo màu sắc của chúng vậy.
Cơn đau dữ dội truyền từ não cậu bắt đầu tan biến.
Mắt cậu đảo trở lại vị trí bình thường và ánh sáng đã trở lại trong mắt cậu. Trực giác của Jin cho cậu biết rằng cậu sắp giành được quyền kiểm soát thành công sự quá tải Ảnh Năng bên trong mình. Khi cơn đau giảm bớt, Jin chậm rãi kiểm tra xung quanh.
Những bóng đen mà Jin hấp thụ đã trở lại vị trí ban đầu. Tuy nhiên, không giống như những gì Murakan đã cho cậu xem trong căn phòng dưới lòng đất của Lâu đài Storm, những đồ vật bị bóng đánh cắp không bị hư hại hay vỡ gì cả.
Cơn đau dần biến mất, Jin dần có thể suy nghĩ với đầu óc tỉnh táo. Chẳng bao lâu sau, Jin đã tách hoàn toàn hai loại Ảnh Năng còn lại bên trong mình.
Môi trường xung quanh cậu lấy lại màu sắc ban đầu. Ngọn lửa tàn lụi dưới tác động của Ảnh Năng, và khu rừng cháy có mùi tro tàn.
"Phù."
Khi cậu thở ra thật sâu, Ảnh Năng có kỷ luật ngừng lại.
Ảnh Năng không còn làm hại Jin theo bất kỳ cách nào nữa.
‘Nó hữu dụng sao? Cơn đau biến mất nhanh chóng một cách bất thường khiến mình lo lắng quá.'
Jin đứng dậy và bắt đầu duỗi người ra. Cậu cảm thấy không có gì khác lạ. Thực ra thì, mọi thứ vẫn như bình thường.
Tuy nhiên, một điểm khác biệt so với trước đây chính là Ảnh Năng dồi dào bên trong cậu. Cảm giác như nó sắp bị thoát ra ngay cả khi Jin đứng yên, không làm gì.
'Bất luận thế nào, mình không nghĩ rằng bây giờ mình sẽ gặp bất kỳ vấn đề gì khi di chuyển xung quanh. Mình nên nhanh chóng quay trở lại với Mesa thôi.'
Mesa vẫn bất tỉnh trước tòa nhà Kinzelo. Nói cách khác, không có bao lâu kể từ khi bắt đầu trận chiến với Quazito.
Khi luồn tay của Mesa qua vai, Jin đột nhiên quay lại đối mặt với tòa nhà một lần nữa.
"Ai đấy?!"
Cậu đã phát hiện ra ai đó. Ai đó đang đi dọc hành lang bên trong tòa nhà về phía cửa trước.
Tuy nhiên, không giống như các thành viên Kinzelo mà cậu đã chiến đấu trước đó, cậu cảm thấy người này không giống như một chiến binh được huấn luyện. Một cá thể vô danh đang đi tới một cách bất cẩn khi Jin nghe thấy tiếng thở gấp gáp của họ.
"L-Làm ơn cứu tôi với!"
Khi Jin mở tung cánh cửa, cậu nhìn thấy một thanh niên đang hoảng sợ giơ cả hai tay lên để tự vệ. Cậu ta trông mỏng manh và yếu ớt, như thể cậu ta chưa gặp bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống cả. Jin không thể không nghiêng đầu bối rối.
"Ngươi là ai? Một thành viên Kinzelo khác ư?”
"Không! Tuyệt đối không! Tôi là Cember Bill, từ Gia tộc Bill của Chiêm Quốc… ”
“À, ra là anh. Hình như tôi có nhớ anh. Hân hạnh được biết anh."
Jin cười toe toét khi nói.
Cember Bill. Anh ta là người thừa kế của Gia tộc Thương gia ‘Bill’ của Chiêm Quốc. Anh ta là người mất tích mà các học viên đang tìm kiếm.
"C-cậu là?"
“Jin Runcandel. Sau khi nhận được yêu cầu từ phía cha anh, tôi đã đi tìm anh."
“Runcandel ?! Cảm ơn ông trời!”
Ngay khi Cember nghe thấy tên Jin, mắt anh ta bắt đầu long lanh trong nước mắt.
“Ngài đã cứu mạng tôi. Tôi, Cember Bill, sẽ không bao giờ quên ơn này, Ngài Jin. Cám ơn rất nhiều!"
Khi nhận được sự biết ơn chân thành, Jin chỉ biết đứng nhìn và cảm thấy tội lỗi.
Kể từ khi các thành viên Kinzelo tấn công các học viên, anh đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Cember và nhiệm vụ của họ là tìm kiếm anh ta.
“Có gì mà trả ơn chứ. Chúng tôi nhận nhiệm vụ này sau khi được trả công mà. Bây giờ, đừng khóc nữa. Giờ là lúc để về nhà rồi."
“Sụt sịt, sụt sịt. Hức. Đúng rồi."
Và như vậy, Jin và Cember rời khỏi khu rừng cùng với Mesa trên lưng. Cember chỉ phục hồi giác quan một lúc sau khi họ rời khỏi khu rừng.
“Nghĩ lại thì, làm thế nào mà anh lại bị chúng bắt được vậy Cember? Chúng tôi chỉ nghe nói rằng anh đã biến mất trong khu vực này thôi à."
“Là do…”
“Nếu cái đó khó nói thì thôi vậy, anh không phải nói đâu.”
"Không hẳn vậy. Sự thật là do người yêu của tôi. Nhưng tôi không chắc liệu Ngài Jin có tin tôi hay không.”
“Tại sao tôi không tin anh chứ? Anh đã bỏ trốn với cô ấy hay sao?"
"…Không. Tôi đến biên giới phía Nam vì đi theo người yêu đã mất cách đây hai năm."
Jin ngừng gật đầu và đứng khựng lại theo bước chân của mình.
“Anh đi theo người tình đã khuất của mình đến đây? Ý anh là gì?"
Có phải anh ta đã mất trí vì cú sốc bị bắt cóc không? Jin tự nghĩ khi quan sát ánh nhìn của Cember. Tuy nhiên, đôi mắt của anh ta có vẻ trong trẻo và sống động.
“Tôi cũng đang tự hỏi liệu mình có nhìn thấy ma hay không nữa. Nhưng đó chắc chắn là cô ấy. Cô ấy có khuôn mặt giống hệt vậy, và cũng có hai nốt ruồi trên cổ tay nữa. Cô ấy đưa cho tôi một mảnh giấy bảo tôi đến đây. Và ngài biết điều gì đã xảy ra sau đó rồi đấy."
Cember lúng túng quay sang Jin.
“Ha ha. Đúng như tôi nghĩ, ngài không tin tôi. Tôi cũng không chắc liệu mình có nên nói với gia tộc của mình về điều này hay không khi đã về đến nhà nữa."
“Không, cứ nói đi. Người phụ nữ đã đưa cho anh tờ giấy… Đó có thực sự là người yêu của anh không?”
“Đó là những gì tôi đã nói đấy. Không đời nào tôi không nhận ra cô ấy. Khuôn mặt, giọng nói, ánh mắt của cô ấy khi cô ấy nhìn tôi. Mọi thứ vẫn hoàn toàn giống như trước đây."
Trước những lời đó, Jin nghĩ về một cái tên duy nhất.
‘Bouvard Gaston. Đấy có vẻ là tác phẩm của Phù Thủy Hóa Hình đó.'
Tội phạm hóa hình.
Tội phạm đã làm rung động thế giới trong tiền kiếp của cậu. Khi lực lượng đặc biệt của Đế chế Vermont tiết lộ tội ác của Bouvard Gaston cho công chúng sau khi bắt được hắn ta, phần lớn trong số họ là các vụ bắt cóc.
Và chỉ có một lý do tại sao hắn ta lại bắt cóc con trai của một nhà tài phiệt giàu có.
'Hắn ta định đòi tiền chuộc. Mối quan hệ giữa Bouvard và Kinzelo là gì nhỉ?'
Bây giờ Jin không thể tìm thấy câu trả lời cho điều đó. Cậu quyết định rằng đã đến lúc cậu phải tự mình đi tìm Bouvard.
Kể từ khi những người theo Zipfel cố gắng bắt cóc Jin khi cậu rời khỏi Lâu đài Storm, cậu và Bouvard đã có duyên gặp nhau vào một ngày nào đó. Tuy nhiên, Jin vẫn chưa đi tìm tên tội phạm đó cho đến bây giờ vì cậu vẫn đang trưởng thành và không có cơ hội.
'"Xưởng phân mảnh" mà hắn quản lý nằm ở thủ phủ của Công quốc Kurano. Mình nên tìm cơ hội để đi gặp hắn khi mình học lớp trung cấp.'
Jin cảm thấy bất ổn mỗi khi nghĩ đến Bouvard.
Nếu tên tội phạm đó thực sự có liên hệ với Kinzelo và những người theo Zipfel cực đoan, Jin không thể liều lĩnh gây rắc rối với Bouvard vì hậu quả sẽ rất lớn.
‘Mình cần gặp mặt trực tiếp và tìm hiểu xem hắn ta là người như thế nào. Cũng nên biết thêm thông tin về hắn mà chưa được viết trên báo nào trong kiếp trước của mình chứ.'
Kể lại xong câu chuyện của mình, Cember bẽn lẽn mỉm cười:
“Cảm ơn vì đã tin lời nói của tôi, Ngài Jin. Thật sự, tôi nghĩ sẽ không ai tin tôi nếu tôi trở về nhà đâu, điều đó khiến trái tim tôi nặng trĩu lắm. Nhưng nhìn thấy mọi người lắng nghe một cách nghiêm túc như vật đã cho tôi có một nguồn sinh khí mới vậy."
"Nghe thế tôi nhẹ người rồi."
Sau khi đi bộ thêm hai giờ, Jin lấy ra một cây pháo sáng từ túi trước ngực và bắn nó lên trời.
“Bây giờ nhà chính phải gửi quân tiếp viện tới. Chúng ta hãy đợi họ đến đây."
"Hả? Ngài Jin, ngài thực sự kêu gọi các Kị Sĩ Hộ Mệnh Runcandel chỉ để giải cứu tôi sao?”
Cember cảm động trước sự chân thành của Jin (?) và tỏ ra như thể anh ta sẽ sẵn sàng trả một số vương miện vàng cho Jin nếu cậu yêu cầu. Jin không có đủ can đảm để nói rằng tất cả là vì Mesa, vì vậy cậu chỉ gật đầu một cách lúng túng.
Không biết gì đôi lúc lại là hạnh phúc.
“Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu, Ngài Jin. Nếu ngài cần sự giúp đỡ của tôi theo một cách nào đó, xin hãy liên lạc với tôi."
Cember Bill vừa nói vừa đưa tay ra.
Jin không nghĩ rằng nhà Runcandel sẽ cần sự giúp đỡ của một nhóm thương nhân đơn thuần, nhưng một lần nữa, cậu không nói thẳng điều đó.
Jin tích cực bắt tay với Cember.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook