Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 29: Lên Lớp, Lễ Chào Mừng (2)
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 29: Lên Lớp, Lễ Chào Mừng (2)
Lâu Đài Kiếm Viên bắt đầu trở nên hỗn loạn ngay sau khi các học viên lớp sơ cấp báo cáo kết quả nhiệm vụ của họ.
Rosa đã nở một nụ cười mãn nguyện khi nghe Garon thông báo về chuyện Jin đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Tại nhà chính, những thành viên Runcandel khác sau khi chờ đợi và biết được kết quả thì không thể che giấu nổi sự bàng hoàng của mình.
“Gì cơ? Jin đã đồi đầu và giành được chiến thắng với một tên nhân thú Bạch Lang?!”
“Không thể nào. Làm sao mà một đứa nhóc vừa mới trở thành kị sĩ ba sao lại có đủ khả năng giết chết nhân thú Bạch Lang chứ? Chắc chỉ là một tên cướp mặc áo làm từ bộ lông của sói hay có nhầm lẫn gì đó thôi.”
Chị gái thứ tư với tứ năm, lân lượt là Myu Runcandel và Anne Runcandel đang trò chuyện cùng nhau, họ lớn hơn Jin chín, mười tuổi và hiện tại đều là kị sĩ bảy sao.
Không có gì đáng ngạc nhiện khi Myu và Anne nghi ngờ thành tích mà Jin đạt được bởi cho dù là một kị sĩ đạt cấp độ bảy sao thì nhân thú Bạch Lang cũng là một đối thủ vô cùng mạnh.
“Bởi chưa kể thằng nhóc đó mới có tý tuổi thì dù cho có đối mặt với nhân thú yếu nhất trong bộ tộc đó thì một kiếm sĩ cấp độ ba sao vẫn không thể nào đủ khả năng đánh bại nhân thú Bạch Lang.”
“Ờ. Vớ vẩn hơn nữa là mẹ còn thực sự tin vào những gì báo cáo viết cơ?”
Hai vị tiểu thư nọ bất mãn lắc đầu. Trong khi đó, khuôn mặt của hai thằng nhóc đứng cạnh đã tái đi vì sợ hãi.
Không cần phải hỏi, họ chính là Daytona và Haytona.
Trong mắt họ bây giờ Jin chẳng khác gì con quái vật đáng sợ thay vì được coi là một đứa em trai kể từ khi mối quan hệ giữa họ và Jin trở nên tệ đi khi còn ở Lâu đài Storm.
“A-Anh có nghĩ rằng… Jin thực sự đã giết được nhân thú không?”
Haytona vừa nói vừa nắm lấy vai người anh sinh đôi của mình một cách đầy run sợ.
“Dù thằng nhóc đó có mạnh đến đâu thì việc này cũng quá sức khi phải chiến đấu với một tên nhân thú Bạch Lang rồi.”
“Em cũng nghĩ vậy…”
Daytona quay sang và nhìn chằm chằm vào mắt em trai mình, trên khuôn mặt Haytona lúc này nở một nụ cười nhẽ nhõm.
“Haytona, điều quan trọng là nó sắp được thăng tiến lên lớp học trung cấp rồi! Chứ không phải là việc nó có thực sự giết một nhân thú Bạch Lang hay không.”
Đôi mắt của cặp song sinh Tona đã ánh lên sự tuyệt vọng vì mất đi nghị lực sống.
Thực ra, sâu bên trong con người của cặp song sinh này nuôi một niềm hi vọng rằng Jin sẽ thất bại thảm hại trong nhiệm vụ và mất đi cơ hội thăng tiến lên lớp trung cấp. Trong thời gian ấy, cặp song sinh sẽ chăm chỉ tập luyện hơn bao giờ hết để phát triển mạnh mẽ, rồi họ sẽ không phải run sợ khi đứng trước đứa em trai bé bỏng của mình.
Tuy nhiên, tất cả hi vọng của họ đã hoàn toàn sụp đổ. Jin không chỉ giải cứu thành công người bị mất tích mà còn đánh bại được một nhân thú Bạch Lang, và cậu đã được coi là một anh hùng trong số các học viên ở lớp sơ cấp.
‘Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Khi ở Lâu đài Storm, nó chắc chắn có thể mạnh hơn bọn mình vì bọn mình còn nhỏ, nhưng sự thật thì sao? Ngay cả bây giờ?? Cuối cùng thì chúng ta vẫn không thể trả thù nó…!'
Daytona không nén được mà thở dài một tiếng bởi trong đầu cậu ta lúc này toàn là những điều đã từng phải trải qua.
Đã có khoảng thời gian cặp song sinh Tona khi còn là học viên năm thứ hai của lớp sơ cấp, vì bắt đầu học kiếm thuật sớm hơn Jin nên họ đã lợi dựng sức mạnh để bắt nạt Jin một cách cuồng nhiệt.
Những ngày tháng đó thật thú vị và không khỏi hào hứng.
Để đánh bại em trai của mình – người đã từng khiến cặp song sinh phải nhận lấy thất bại ở Lâu đài Storm, họ đã mượn cớ đấu tập nhằm thực hiện âm mưu ấy. Thật không sai khi nói rằng đó là những ngày tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời họ.
Tuy nhiên, hạnh phúc chưa được bao lâu thì đã bị vụt tắt bởi sự xuất hiện của Jin tại lớp học đào tạo. Mỗi ngày họ phải chứng kiến cảnh bị em trai mặc quần áo và bỏ lại chúng trước mặt mình.
Và cơn ác mộng đó lại sắp quay trở lại vì con quái vật ấy sẽ sớm tham gia lớp đào tạo trung cấp!
“Điều này thật kinh khủng…”
Haytona hồi tưởng lại và nói với giọng điệu yếu ớt như thể linh hồn của cậu ta sắp bay ra khỏi cơ thể vậy.
“Chờ đã, không. Không! Mọi chuyện có thể sẽ ổn thôi. Chúng ta có khả năng chiến thắng thằng nhóc đó! Sự chăm chỉ từ trước cho đến nay ở lớp trung cấp của chúng ta sẽ không bị lãng phí!”
Haytona nói với hy vọng và thay đổi biểu cảm của bản thân.
“… Không. Chúng ta không thể chiến thắng thằng nhóc đó. Thành thật mà nói, anh vẫn không thể tin được việc nó đã đánh bại nhân thú Bạch Lang. Nhưng anh chắc chắn rằng đằng sau câu chuyện đó ẩn chứa một sự thật khác.”
"Ah."
Cặp song sinh lại một lần nữa cúi đầu xuống và thở dài thành tiếng bởi họ nhận thức được rằng bản thân ở ‘dưới’ trình Jin.
Myu và Anne khịt mũi rồi buông lời chế nhạo anh em Tona đang đứng thất thần:
“Đúng thật ha, em quên mất rằng trong gia đình mình vẫn tồn tại những tên ngốc này. Hừ!”
“Việc em út chuyển đến lớp trung cấp khiến chúng mày lo lắng thế à? Ha ha ha!”
"Gừ!"
Cặp song sinh trừng mắt nhìn về phía họ với khuôn mặt đỏ như trái cà chua, nhưng giây phút ngắn ngủi ấy chỉ kéo dài trong hai giây. Vì họ là những học viên cấp độ ba sao đang đứng với đàn chị bảy sao của mình nên họ không dám chọc giận các chị mình.
"Daytona, mày vừa vừa kêu tiếng heo, phải không?"
“Muốn tao bẻ gãy tay và ném mày vào chuồng heo không?”
“Không… không phải vậy!”
“Ồ? Mày nói không phải gì chứ?”
“… Không phải vậy đâu, Chị à…”
Myu và Anne không khỏi bật cười khi đứng xem vẻ mặt của cặp song sinh Tona, sau đó hai chị em đã nắm lấy tay và đặt một nụ hôn lên trán của hai anh em Tona.
“Chậc, tất cả chỉ là đùa thôi! Những đứa em nhỏ bé của chúng ta thật dễ thương. ~”
“Em biết điều đó, nhỉ? Chị dường như chỉ muốn cắn chúng và nghiền chúng thành từng mảnh nhỏ bởi sự ngọt ngào này, em hiểu được đúng không?”
Chứng kiến cảnh chị gái mình bày tỏ tình yêu thương quá mức không khỏi khiến người hai anh em Tona run lên. Sau đó, Myu bỗng dưng bặm môi và cười toe toét:
“Hừm, vậy… Hai đứa em thân yêu của chúng ta còn sợ Jin không?”
“Như cách mà chúng em sợ các chị sao. Ha ha… Không đời nào – “
“Sh! Hãy nhớ rằng tao cực kỳ ghét những lời giả dối. Vậy nên mày phải thành thật, biết không?”
“… Chúng em rất sợ Jin.”
Lần này, Anne đã nở một nụ cười xấu xa và gật đầu. Myu và Anne trông không khác gì một cặp chị em song sinh vậy, bởi sự hòa hợp tuyệt vời của cặp đôi này.
“Vậy muốn chị giúp chúng mày không?”
“Giúp như thế nào ạ?”
“Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường. Chẳng phải thằng bé sắp thi vào lớp trung cấp sao?”
Lớp đào tạo trung cấp của Runcandel.
Nó nằm ở quy mô hoàn toàn khác biệt so với lớp sơ cấp bởi những học viên sơ cấp yếu hơn chỉ ở cảnh giới ba sao trong khi những người trung cấp lại ở cảnh giới năm sao.
Sở hữu số lượng thành viên lớn gấp nhiều lần so với lớp sơ cấp nên tầng lớp trung cấp được ví như một xavan hoang dã hoặc một khu rừng rậm: nơi quy luật sinh tồn của những kẻ mạnh nhất được áp dụng .
Đặt trong bối cảnh này thì các kị sĩ ba và bốn sao chỉ đơn thuần là những loài động vật ăn cỏ, nhưng bốn sao có phần mạnh hơn. Và cuối cùng là vai trò những kẻ săn mồi đáng sợ thuộc về kị sĩ năm sao.
So với lớp sơ cấp, nơi các học viên coi nhau như những người ‘đồng chí’ và luôn giúp đỡ lẫn nhau thì đây lại là một môi trường và bầu không khí hoàn toàn khác.
Myu và Anne đang bóc lột và điều khiển những ‘học viên trung cấp cao cấp’ này như những tên nộ lệ và đày họ đi khắp nơi. Điều đó xuất phát từ số lượng học viên khá đông, trải dài từ ba sao đến năm sao nên đã có một số học viên phải ở lại lớp hơn mười năm.
“Tao sẽ kể cho những tên nô lệ ở tầng lớp trung cấp về hai chúng mày.”
“Những tên ngốc không có năng lực thậm chí không thể tốt nghiệp lớp trung cấp nhưng vẫn đạt cấp độ năm sao. Chúng sẽ có ích phần nào. Tụi mày hiểu chứ?”
“Ồ, oooooh…!”
Đôi mắt của cặp song sinh trở nên lấp lánh.
“Các chị đang giao nô lệ của mình thuộc tầng lớp trung cấp cho chúng em sao, chị à? Cho thật chứ?”
Trong Gia tộc Runcandel có đến mười ba anh chị em nên rõ ràng sẽ có việc phân chia phe phái.
Ngay cả cặp song sinh Tona cũng thành lập phe phái riêng cho mình ở tầng lớp trung cấp. Trên thực tế, có thể coi các học viên lớp sơ cấp hiện tại là một phần của phe Jin.
“Ha ha ha, chỉ cho mượn thôi, đồ ngốc nghếch. Sự phát triển nhanh chóng của Jin khiến tao không thoải mái lắm.”
“Hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt nếu như chúng mày có ý định sử dụng nô lệ của tụi tao và giẫm đạp lên Jin, những đứa em đáng yêu của chị ạ."
Cặp song sinh Tona siết chặt đôi bàn tay và gật đầu.
Ước mơ đánh bại Jin không còn là một điều viển vông nếu họ sử dụng các học viên năm sao của các chị gái mình.
***
'Có ai đó đang nhắc đến mình sao?'
Jin vừa nghĩ vừa gãi tai sau khi hoàn thành bản báo cáo của mình.
“Xin chúc mừng, thiếu gia. Tôi nghe nói cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên của mình. Là bảo mẫu của cậu tôi vô cùng tự hào…!”
“Cảm ơn, Gilly. Tôi muốn đi tắm. Cô có thể chuẩn bị nước ấm được không?”
"Mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi ạ."
"Cô chu đáo thật."
Vẫn thế, ở nhà luôn là tốt nhất bởi Jin có thể ngâm mình trong bồn nước nóng một mình, cả tuần cắm trại bên ngoài nên cậu đã bỏ bê việc tắm rửa với mùi xà phòng dễ chịu.
"Oi, nhóc."
Murakan tức giận cản đường Jin bước vào phòng tắm…
“Ôi, Nabi Runcandel thân yêu của tôi. Tôi nhớ cậu rất nhiều—”
"Ngươi bị khùng à?”
“Tôi không hiểu ông đang nói gì cả.”
Jin bối rối và tránh ánh mắt của Murakan.
“ĐÃ. BAO.NHIÊU. LẦN. TA.NÓI.VỚI.NGƯƠI.LÀ.KHÔNG.ĐƯỢC. THỨC.TỈNH.THANH KIẾM.RỒI. HẢ?! Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì ngươi chắc chắn sẽ phải bỏ mạng, đúng không? Tai ngươi điếc hay là do đầu óc của ngươi vấn đề? Trả lời ta đi. Ta sẽ loại bỏ bớt một trong hai điều đó giúp ngươi."
“Ha ha… Tại sao Hắc Long lại nói như vậy chứ ? Có một vài chuyện— "
“Hả? Một vài chuyện?? Chẳng lẽ mạng sống của chính mình không quan trọng bằng những chuyện đó sao??? Còn gì quan trọng hơn mạng sống của người kí khế ước với Solderet chứ, HẢAAA?”
“Xin hãy giữ bình tĩnh thưa ngài Murakan. Thiếu gia chỉ vừa mới trở về từ…”
“Tránh qua một bên, bánh dâu bé nhỏ. Đây là cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa hai chúng tôi.”
"Tôi hiểu rồi."
“Chờ đã, Murakan. Như ông thấy đấy, điều này hoàn toàn xảy ra ngoài ý muốn. Tôi đã bất lực trước cảnh học viên của mình bị bắt cóc mà chẳng thể làm gì được? Và suýt chút nữa dưới tay của bọn nhân thú Bạch Lang, tôi đã biến thành thịt băm hầm rồi đấy.”
“Mặt dây chuyền! Mặt dây chuyền của Orgal trên cổ ngươi chỉ để trang trí thôi sao? Rõ ràng ngươi có thể triệu hồi chị gái mình!”
“Thật lãng phí! Trong tương lai làm sao biết được tôi sẽ phải đối đầu với những ai, vậy nên sao có thể sử dụng nó bây giờ chứ?”
“A-A lãng phí? Chẳng lẽ mạng sống của chính mình không quan trọng bằng mặt dây chuyền đó sao? Ah, nói chuyện với ngươi khiến ta đau đầu quá. Ặc!”
Gilly bối rối nhanh chóng chạy đến và đỡ lấy Murakan đang ôm đầu ngã xuống.
“Ngài có sao không, Murakan?”
“Này, ông ổn chứ? Những thứ như này không đáng để khiến ông phải xỉu đâu.”
“… Sao cũng được. Mẹ kiếp, những gì không được làm cũng đã làm. Thật lãng phí thời gian cho việc nổi giận lúc này. Nó chỉ khiến ta đau đầu và muốn ngất đi thôi.”
Tuy nhiên khi Gilly đi tới giúp đỡ thì Murakan lại cười toe toét một cách mãn nguyện khiến cho Jin phải tự hỏi liệu ông ấy có đang thực sự tức giận hay chỉ là đang giả vở để có được hành động skinship với Gilly.
“Hừm, nhân tiện, Murakan. Làm thế nào mà ông biết thanh kiếm đã được tôi đánh thức?”
“Với Ảnh Năng của một người đột nhiên tăng vọt tới bốn sao trung cấp, làm sao ta không biết cho được? Thằng nhóc chết tiệt. Ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ sau một chuyến đi đơn giản kéo dài gần tuần mà một người có khế ước ngàn năm có thể nhảy vọt lên một bậc như vậy sao?”
"Tôi cảm thấy bản thân mạnh hơn trước sau khi vượt qua rào cản của năng lượng tâm linh, nhưng tôi không biết cách sử dụng đó là toàn bộ sức mạnh của cấp độ này."
Trong lòng Jin như đang hét lên vì sung sướng bởi sự lo lắng của cậu về Ảnh Năng của Murakan đột ngột tăng lên, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của ông ta thì có vẻ như không có bất cứ tác dụng phụ nào hết.
“Cậu nên biết ơn Solderet vì đã để cậu còn sống. Trong số mười người gặp phải tình trạng quá tải năng lượng tâm linh thì đến chín trên mười người đã phải bỏ mạng. Không, hiện tại là chín trên mười một.”
“Ai là người sống sót? Trưởng tộc đầu tiên sao?”
“Không, là ta. Temar chết òi mà."
Phì..
Murakan và Jin cười khúc khích.
“Dù sao thì ta cho phép cậu thử thức tỉnh thanh kiếm một lần nữa. Có thấy vui vì đã tăng lên bốn sao chỉ trong vài giây ngắn ngủi không? Chà, khi đặt sự ưu tiên sự sống lên hàng đầu và ngươi đã nhận được phần thưởng xứng đáng. Vì vậy, ta dám thử thách ngươi đánh thức thanh kiếm một lần nữa trước khi đạt năm sao bởi chắc chắn ngươi sẽ đau chết đi sống lại thôi."
“Tôi cũng không muốn trải nghiệm lại sự đau đớn đó lần thứ hai. Rốt cuộc ông đã mắng xong chưa? Để tôi còn đi tắm.”
Jin chạy một mạch vào phòng tắm.
“Bánh dâu bé nhỏ, hôm nay đừng cho nó ăn tối. Để giúp nó ổn định tinh thần thì chúng ta nên bỏ đói hai ngày. Nha nha?"
Khi thấy Jin chạy đi, Murakan liền nói.
“Việc đó… Tôi xin lỗi, Murakan.Tôi không thể bỏ nhiệm vụ chăm sóc thiếu gia.”
“Hức, ghen tị quá. Chắc mình điên mất.Từ lúc sinh ra thằng nhóc này đã may mắn lắm rồi ."
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook