Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 81

 

Trong lúc đó, tại một quán cafe trẻ em gần nhà.

“…Ở đây vui lắm sao?”

Yong-yong nhìn chằm chằm vào lũ trẻ đang chạy xung quanh.

Seol Yun-hee cười cười gật đầu.

Sau đó một quả bóng nhỏ bất thình lình bay tới phía Yong-yong và đáp trúng má Yong-yong.

Bốp.

“Thật tuyệt phải không? Chị nghĩ đây là nơi tuyệt vời cho lứa tuổi của Yong-yong…”

“Chị nghĩ em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ờm thì, khoảng sáu tuổi…. Không, em năm tuổi?”

Yong-yong bất lực đập mạnh chân trước vào trán mình.

“…Ừ.”

“Hửm?”

“Em hơn tám ngàn tuổi rồi.”

Đã hơn hai ngàn năm từ khi cậu trải qua những ngày của Hetzling và trở thành Thành Long, một vị vua được tất cả loài rồng kính sợ và tôn kính. Một bạo chúa hoặc vua, hay vua rồng Izaas. Nói cách khác là Chúa tể Rồng. Tất cả những bổ ngữ đó đều là những từ gắn liền với cậu ta.

Nhưng, ờ…

“Quán café trẻ em này chả có gì vui cả!”

Yong-yong hét và ném một quả bóng lăn trên sàn.

Trước đây cậu hiếm khi chống lại Seol Yun-hee, nhưng giờ đây cậu không thể tha thứ cho cô ấy nữa.

Đây là cơ hội tốt để thiết lập lại trật tự trong ngôi nhà này.

Chớp nhoáng.

“Wow!”

Seol Yun-hee nhấc Yong-yong lên và vuốt ve đầu cậu.

“Rồi, rồi, Yong-yong, chúng ta chơi cầu trượt đi.”

“Này, chị có nghe em nói không thế?”

“Vâng, Em đã tám ngàn tuổi rồi. Yong-yong của chúng ta đã tám ngàn tuổi rồi.”

Họ trèo lên bậc thang được trang trí dễ thương để đi lên cầu trượt.

Đã có một hàng trẻ em xếp hàng để chuẩn bị đợi đến lượt của mình.

Cầu trượt dẫn xuống thảm cỏ đầy ắp những quả bóng cao su rất phổ biến đối với bọn trẻ con.

“Sẽ rất vui đó, đúng không?”

“Không, hoàn toàn không.”

Nhanh thôi, đã đến lượt của Yong-yong.

Ôm Yong-yong trong vòng tay, Seol Yun-hee bắt đầu trượt xuống theo độ dốc của cầu trượt.

Shoo-woo.

Một cảm giác ma sát với không khí, luồng gió dễ chịu quấn quanh toàn thân.

Khi họ rơi xuống thảm, những quả bóng cao sư bắn tung tóe và đỡ lấy họ như một cái nệm êm ái.

Cả người Yong-yong nằm trong vòng tay của Seol Yun-hee, bắt đầu hơi run lên.

Yong-yong chìm trong suy nghĩ của mình với vẻ mặt trống rỗng.

‘Cái m* gì đây, điều này…’

Thật vui.

“Như thế nào, vui chứ?”

“…Không hẳn.”

Yong-yong quay đầu đi và càu nhàu.

Seol Yun-hee cười khi thấy khóe miệng Yong-yong hơi nhếch lên.

Cô thấy Yong-yong thật là một cậu nhóc không thành thật.

“Chúng ta sẽ chơi tiếp vào lần sau nhé?”

“… Đột nhiên nói kính ngữ là sao?”

Seol Yun-hee đã đọc được trong một cuốn sách, rằng sử dụng kính ngữ sẽ giúp nuôi dưỡng cảm xúc của trẻ nhỏ.

***

Sau khi đã dành một tiếng tại café trẻ em.

Để làm Cockatrice, Seol Yun-hee đi mua bột chiên gà, sữa, hành, tỏi và những nguyên liệu khác ở ngoài chợ gần đó, đặt tất cả vào tủ lạnh. Xong xuôi cô ra sofa ngồi với chiếc điện thoại thông minh trên tay.

Do-jun nói rằng anh ấy sẽ về nhà trong ba tiếng nữa, nhưng bây giờ chỉ còn một tiếng nữa là đến thời gian anh nói.

Như Kyung-sik nói, thợ săn cấp F sẽ bị phân biệt đối xử rất lớn giữa những thợ săn khác. Theo như thống kê của Cục Quản lý Thợ săn thì có hai mươi phần trăm thợ săn là thợ săn cấp F…

Trên truyền hình cáp có một chương trình với tiêu đề là thợ săn.

Mặc dù không phải là một đài truyền hình đại chúng, nhưng đây là một chương trình nổi tiếng với tỷ suất người xem trên hai mươi phần trăm mỗi tập.

Và đây cũng là chương trình phát sóng mà Yong-yong hay xem.

“Hôm nay bố mang theo thẻ Thợ săn cấp F…”

Do-jun hiếm khi sử dụng thẻ làm việc của mình vào cuối tuần.

Cuối tuần anh không mang nó về nhà mà để ở văn phòng làm việc. Anh đeo nó trên cổ khi làm việc và để nó lại ngăn kéo bàn làm việc khi tan làm.

Hôm nay anh ấy đã mang thẻ Thợ săn cấp F vào vết nứt nơi tổ của Cockatrice ở đó.

“Sao thế ạ?”

Yong-yong nhìn cô ấy, ánh mắt cô toát lên vẻ không ổn.

“Chị lo bố sẽ gặp phải vài rắc rối với những người thợ săn khác…”

“Tên nào điên tới nỗi đi đánh nhau với chủ nhân chứ?”

“…Phải nhỉ?”

Điều đó không điên.

***

Bùm bùm!

Một người đàn ông đi vào vết nứt.

Lee Guk-hyun thì thào.

“Anh ta….”

Anh đã nhớ ra những người ở trên Xe buýt Thợ săn.

Anh ta là người duy nhất mặc bộ đồ đơn giản.

Bên cạnh đó, theo như những gì anh nhớ, anh ta chắc chắn là một thợ săn cấp F.

Không, chắn chắn anh ta đến đây như là một người bốc vác.

“Nhưng anh ta có điên không?”

Nó rất cao.

Đây là một vết nứt cấp D chứ không thấp.

Thậm chí là một thợ săn cấp A cũng có thể bị thương hoặc tử vong khi tấn công một con quái cấp D nếu không mặc bộ đồ chiến đấu phù hợp. Nhưng tại sao anh ta lại mặc chỉ có chiếc hoodie và quần jeans rồi vào vết nứt?

Không chỉ Lee Guk-hyun mà những thợ săn khác cũng có ý nghĩ đó.

“Này!”

Lee Guk-hyun cố gọi Do-jun.

Tuy nhiên, Do-jun bắt đầu đi riêng con đường của mình.

Lee Guk-hyun lại trở nên nóng máu vì một tên cấp F dám phớt lờ lời nói của anh ta. Anh ta đuổi theo Do-jun, bắt lấy vai anh để dừng bước anh lại.

“Nếu có ai đó gọi thì nên dừng lại. Tên khốn.”

Soạt.

Do-jun nhìn vào bàn tay của Lee Guk-hyun đặt trên vai anh, buông một tiếng thở dài.

Không hiểu sao anh đã có linh cảm rằng chuyện này sẽ xảy ra.

“Anh đã nói chuyện rất thân quen ngay lần đầu gặp nhỉ..”

Do-jun vừa nói vừa gạt tay Lee Guk-hyun ra.

“Anh là sếp của tôi à?”

Lời nói đó của Do-jun, làm tất cả những người chứng kiến ở đó sốc.

Đặc biệt, Kim Ho Chul còn trắng bệch mặt mày.

Làm sao mà một người bốc vác có thể nói chuyện như thế với một thợ săn cấp B!

“Cái gì…?”

Rất nhanh.

Lee Guk-hyun nghiến răng.

Anh ta siết chặt nắm đấm. 

Làm thế nào mà một tên thợ săn cấp F có thể tự cao như thế khi là một người bốc vác?

Nhưng trước mặt mọi người không thể cày bừa như một con chó.

Hơn nữa, có thể có một vài người đang ghi lại tình hình này bằng CAM.

“Chà, anh có thể nhầm lẫn chút rồi. Tôi là cấp F, còn anh là cấp B. Nếu nhìn xa hơn, anh còn là đàn anh.”

“Mày biết thế à , thằng khốn…!”

“Và tôi có thể nhún nhường chấp nhận nếu anh cho tôi vài lời khuyên và lợi ích như một đàn anh. Nhưng nếu anh đơn giản là đang cố bắt nạt tôi với sức mạnh của mình thì tôi muốn anh hãy dừng lại đi.”

Do-jun đưa tay tới chỗ thắt lưng Lee Guk-hyun.

Anh đưa tay tới bên khẩu súng mana.

Ánh mắt lạnh xuống.

Không ai có thể nhìn thấy điều này từ xa.

Duy nhất Lee Guk-hyun ở gần anh có thể biết điều đó.

“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên bỏ qua việc này. Sẽ không có lần sau đâu nên đừng làm loạn nữa.”

Do-jun nói với một ánh nhìn cảnh cáo.

Ngày sau đó, Bugak!

Súng mana của Lee Guk-hyun đã vỡ.

***

Do-jun đã chộp lấy một con gà Cockatrice và bước ra khỏi vết nứt.

Cái đình ở Đình Octagonal đang tập trung rất đông.

Hầu hết là những người leo núi tầm bốn mươi và năm mươi tuổi mặc bộ đồ đi bộ đường dài.

Họ đang vây quanh Carcier.

“Cháu gái này là ai thế? Con bé nhìn thật dễ thương.”

“Thử cái này nữa. Đây cũng là sô cô la.”

Đồ ăn vặt đầy trên tay Carcier.

Những người đi bộ đường dài  đang nhìn Carcier với nụ cười hạnh phúc, một cô bé nhìn như con lai xinh đẹp trên ti vi.

“Chủ nhân!”

Thấy Do-jun đã ra ngoài vết nứt, Carcier nhảy khỏi chỗ ngồi và chạy nhanh đến chỗ anh.

Tự nhiên, ánh mắt của những người ở đó đổ dồn vào anh.

Do-jun khô khan nuốt nước bọt xuống, cảm giác được ánh mắt của họ.

“…Đó là phụ huynh sao?”

“Nhưng từ ‘Chủ nhân’ có nghĩa là sao?”

“Chúng ta phải báo cáo với sở cảnh sát?”

Dù sao, Carcier không quan tâm lời bọn họ.

Con bé ngậm kẹo mút đẩy sang một bên, cười toe toét.

“Chủ nhân. Bọn họ nghĩ tôi là người lai, còn cho kẹo.”

“…Xin con đấy, đừng chỉ gọi ta là chủ nhân, bây giờ hãy gọi ta là bố được chứ?”

Anh lắc đầu và nói, gõ đầu Carcier làm cái kẹo mút của con bé rơi xuống.

“Ôi, không. Cô chủ nhỏ sẽ ghét điều đó. Tôi sẽ vẫn gọi chủ nhân.”

Khoảnh khắc đó, những người leo núi nhìn chằm chằm Do-jun.

Họ nhìn chỗ này và nói chuyện với nhau.

Do-jun thì thầm với Carcier.

“Hãy gọi là bố đến khi chúng ta về nhà.”

“…Tôi có thể gọi thế sao?”

“Xin con đó.”

Ngày lúc đó. 

Do-jun có thể thấy được khuôn mặt của Carcier tràn đầy hạnh phúc.

“Vâng, bố!”

***

Bíp bíp.

Tiếng ấn mật khẩu khóa cửa vang lên.

Yong-yong đang ngủ cuộn tròn lại trên sofa, đôi tai liền dựng đứng lên và cậu đứng dậy theo phản xạ.

Cậu chạy tới cửa trước.

“Xin chào, chủ nhân…Hử?”

Do-jun và Carcier mở cửa bước vào.

Nhưng cậu có cảm giác có gì đó là lạ.

Đó là bởi vì Carcier nắm chặt tay Do-jun bước vào.

“chúng ta đã ra ngoài nên là hãy rửa tay đi.”

“Vâng, bố.”

“…Bố á?”

Yong-yong thảng thốt.

Carcier đang cười tươi, liền lật mặt quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng.

Tay đang bám lấy Do-jun cũng bỏ ra.

“Carcier, ngươi đã gọi chủ nhân là ‘bố’…”

“Ngài hiểu nhầm rồi, Ngài Izaas.”

“Ồ, không. Ta chắc chắn đã nghe thấy thế.”

“Tôi gọi là chủ nhân.”

Đôi mắt Carcier lạnh xuống.

“…Hể, vâng, hahaha.”

***

“Ta chắc chắn ngươi gọi là bố…”

“Hửm? Ý em là sao?”

Seol Yun-hee đang đổ sửa vào bồn để ngâm miếng thịt Cockatrice đã được thịt, nghiêng đầu và hỏi.

“Bố? Ý em là gì?”

“Bố giúp con nhé?”

Do-jun nói, anh đang lau mái tóc ướt của mình bằng khăn tắm.

Lý do là anh nghĩ cô có thể sẽ bị bỏng nếu làm sai gì đó vì thức ăn chiên rất dầu mỡ.

“Bố đã làm việc vất vả bên ngoài để kiếm nguyên liệu, và con không thể ngồi không được.”

“Không, không hề vất vả đâu, nhưng…”

“Và đừng lấy đi niềm vui của con.”

Seol Yun-hee nghĩ rằng thay vì giúp cô nấu ăn thì Do-jun chỉ cần ăn ngon là được rồi.

Cô đang tự làm để thấy điều đó.

Cô thấy mọi người hài lòng là đủ.

Xèo.

Seol Yun-hee đổ nửa lon dầu hạt cải vào chảo.

Sau đó cô bật lò nướng và đợi dầu sôi tới 180 độ.

Thịt Cockatrice đã được bao phủ bởi lớp bột chiên gà, cô cho từng viên từng viên một vào chảo để nó không bị dính.

Chà, cảnh đó là một cú sốc văn hóa đối với Yong-yong, dù là nướng hay luộc. Nó luôn luôn là một trong hai.

Nhân tiện, thịt không ngon khi nướng.

“…đây.”

Seol Yun-hee cắn môi.

Cô liếc nhìn Do-jun, Yong-yong và Carcier đang dính sát xung quanh cô.

Cô cười lúng túng và nói:

“Bố, con sẽ làm nhanh thôi.”

Mọi người dường như rất đói.

***

“À, Bố..bố thấy thế nào…?”

Seol Yun-hee đợi khi Do-jun đã nuốt miếng ‘gà’, ngập ngừng một chút rồi cẩn thận hỏi.

Cô chìm trong lo lắng không biết làm thế nào nếu cô nghe thấy gì đó đại loại như mùi vị của món ăn tệ.

“Ngon lắm.”

“Ồ, thật chứ ạ?”

Một câu trả lời tích cực từ Do-jun.

Khoảnh khắc này là khoảnh khắc hạnh phúc không gì thay thế được của cô.

Bởi vì nó làm cô có thể cảm nhận được rằng Do-jun cần cô.

“Món này ngon hơn với sự tận tình của cô chủ nhỏ.”

“Cảm ơn em, Carcier. Ăn nhiều vào nhé.”

“Em cảm ơn.”

Gà.

Một lớp chiên mỏng bọc ngoài vàng óng.

Một lớp nước ngọt đậm đà thấm qua vỏ và vọt ra khi cắn một miếng.

Bên ngoài giòn và thơm ngon, thịt bên trong thì mềm ướt và mặn mặn.

Yong-yong nhai trệu trạo và nhắm mắt lại.

‘… Thiên đường.’



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương