Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 80
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 80
Thứ Bảy, một giờ chiều.
Do-jun đang ngồi ở trước bàn nhìn vào đồng hồ, thở dài đặt cốc cà phê xuống.
“Ta sẽ đi một mình đấy?...”
Hai con rồng thì đang có một cuộc chiến nảy lửa trên ghế sofa.
Chúng lắc đầu trước câu nói rằng sẽ đi một mình của Do-jun và quyết định dừng trận đấu đã kéo dài hơn mười phút này lại.
Kéo, búa…
“Bao.”
“Ahhhhhh!”
Chúng chơi trò búa-bao-kéo với cái vuốt nhỏ của mình.
Cuộc chiến của những con rồng kết thúc với thất bại của Yong-yong, người đã nói kết thúc cuộc chiến này chỉ với một hiệp dù cho có bất cứ điều gì xảy ra. Cậu run rẩy và nhìn chằm chằm vào nắm tay của mình.
…Cậu là người chơi giỏi nhất mà, nhỉ?
“Đừng có rút lời đó, Ngài Izass.”
Yong-yong muốn đấm mình của mười phút trước.
Người thắng trò búa-bao-kéo, không, rồng, sẽ được đi cùng Do-jun tới Bukhansan.
Lúc đầu, Do-jun định tới núi Bukhansan một mình để săn Cockatrice.
Nhưng hai đứa đã nài nỉ đi theo, vậy nên họ không còn cách nào khác nên quyết định chơi trò chơi để quyết định kết quả.
Đứa nào thua sẽ ở với Seol Yun-hee và cùng cô trông nhà sau khi đi mua sắm.
Nhìn lại giờ, Do-jun uống hết cốc cà phê và lấy ra thẻ ID thợ săn.
Một chiếc thẻ đơn điệu không màu viết tên Kim Hyun-woo.
“Ta sẽ về sớm.”
***
Cổng Công viên Quốc gia Bukansan.
Ban đầu, hầu hết người đến đây là những người đi bộ đường dài. Ba năm trước, một vết nứt cấp D đã xuất hiện, và mọi người với những ý định khác nhau, như thợ săn, người khuân vác và những khách du lịch bắt đầu đến khu vực này. Điều đó đã góp phần làm nơi này trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất Hàn Quốc.
Rừm.
Một chiếc xe buýt dừng lại ở lối vào đường mòn đi bộ đường dài.
Là một chiếc xe buýt chuyên chở Thợ săn đến những vết nứt, nên nó còn được gọi là Xe buýt Thợ săn.
Từ năm năm trước, Cục Quản lý Thợ săn đã miễn phí hoạt động này cho các Thợ săn.
“Nó đây rồi.”
Những thợ săn đang đợi ở trạm dừng xe buýt, mặc những bộ đồ sặc sỡ và mang súng mana ở thắt lưng bắt đầu lên xe buýt từ cửa trước.
Giống như bao chiếc xe buýt thông thường khác, một thiết bị đầu cuối được đặt bên cạnh ghế lái để nhận dạng thẻ ID Thợ săn.
Bíp.
[Thợ săn Kim Ho Chul đã được xác nhận.]
Khi đặt thẻ ID Thợ săn trên máy, một giọng nói máy móc phát ra.
Cùng lúc đó, chữ F được in to trên máy.
Một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi bốn tuổi với bộ râu ria xồm xoàm ngồi xuống, thở dài thườn thượt.
Ông ta chất hành lý đựng trong ‘thùng hàng’ sang ghế ngồi bên cạnh.
Một bó gọi là MacGyverkals và những vật liệu đặc biệt ghép lại với chúng, cùng với những vũ khí như là kiếm và giáo dành cho thợ săn hoặc những đồ tạo tác hỗ trợ chiến đấu gọi là Smoke.
Trong những năm cuối đời, Kim Ho Chul, một thợ săn cấp F, một người khuân vác.
[Thợ săn Kim Hyun-woo đã được xác nhận.]
‘Chắc chắn cậu ta cũng là một tên khuân vác.’
Chữ cái F xuất hiện trên máy.
Ở lối vào Công viên Quốc gia Bukhansan, những “Thợ săn thực sự” thường ít nhất là từ cấp D hoặc cao hơn, còn những thợ săn cấp F tự nhiên sẽ được quy vào là những kẻ khuân vác.
Nhưng trang phục của người đàn ông này thật khác thường.
Không cần biết anh ta là người khuân vác như nào, anh ta cũng phải mặc một bộ đồ phù hợp vì tính chất của vết nứt. Nhưng cậu trai trẻ tên Kim Hyun-woo kia, nhìn khoảng chừng hai mấy tuổi, lại đang mặc quần jeans cùng với chiếc áo hoodie và một chiếc ba lô.
Bên cạnh đó, quan trong hơn là….
‘Con gái? Không…. Đó là em gái cậu ta sao?’
Một bé gái nhỏ nhắn xuất hiện tầm bảy, tám tuổi đang theo sau cậu ta.
Mặc dù là tháng Tư nhưng trời vẫn hơi lạnh, còn cô bé lại chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Trên tay cô bé còn đang cầm que kem, đi theo Kim Hyun-woo.
“Tôi có thể ngồi cạnh ông chứ?”
Kim Hyun-woo đi đến chỗ Kim Ho Chul hỏi ông ta.
Kim Ho Chul lúng túng gật đầu.
Trên Xe buýt Thợ săn thì ghế có ba chỗ ngồi, cậu trai kia ngồi vào giữa và cho cô bé ngồi ở ghế ngoài cạnh lối đi.
Xe buýt khởi hành và sau mười phút, lại có một giọng nói vang lên trong xe.
Có phải vì thế không?
Vì cây kem cô bé kia đang ăn rung lên và dính một chút lên má cô bé.
Kim Hyun-woo thấy vậy, lấy ra khăn giấy khỏi ba lô nhìn như một túi đeo đi bộ đường dài và lau má cho cô bé.
“Ngươi nên cẩn thận chút.”
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.”
“Ổn rồi.”
Kim Ho Chul nhìn hai người.
Đột nhiên, ông ta buồn bã nghĩ đến đứa con trai mười tuổi của mình đang ở nhà trông nhà một mình năm này.
Người đàn ông tên Kim Hyun-woo này có phải cũng là gà trống nuôi con không?
“Con bé là con gái anh à?”
Kim Ho Chul hỏi vì ông đã không kháng lại được tính tò mò.
***
Khi được một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh hỏi thăm, Do-jun đã trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Thật phiền để giải thích cái này hay cái kia.
“Ồ, vậy đúng rồi. Nhưng đưa con gái cậu tới vết nứt có chút… Cậu biết đó, sẽ rất nguy hiểm, cậu cũng không muốn có điều tồi tệ xảy đến với con bé mà.”
Thợ săn là một kiểu xã hội phân chia giai cấp theo kiểu kim tự tháp.
Thợ săn cấp thấp F có thể bị phớt lờ và bỏ mặc.
Nhất là khi họ chỉ đi để bốc vác thay vì đánh nhau.
“Cảm ơn ông đã quan tâm.”
“Tôi tọc mạch cũng là vì tôi cũng có một đứa con trai. Nó đã lớn lên mà không có mẹ ở bên nên tôi mới để mắt tới nhiều như thế. Ồ, nghĩ lại, tôi thậm chí còn chưa giới thiệu bản thân. Tên tôi là Kim Ho Chul.”
Kim Ho Chul nói và muốn bắt tay Do-jun.
“Tôi là Lee Do… Không. Là Kim Hyun-woo.”
Do-jun cười và bắt tay.
Kim Ho Chul nhìn Do-jun và Carcier với một ánh mắt buồn rầu.
Đoán chừng ông nghĩ là Do-jun đang nuôi con một mình giống ông ấy.
[Thợ săn Lee Guk-hyun đã được xác nhận.]
[Thợ săn Yoo Min-tae đã được xác nhận.]
[Thợ săn Ahn Sung-kook đã được xác nhận.]
“Ực.”
Khi ba người thợ săn bước lên xe buýt, Kim Ho Chul cứng người và thở hắt ra.
Họ đều là cấp B.
Đó là một đội thợ săn tên là Thiên Quỷ và Kim Ho Chul là người khuân vác cho bọn họ.
Khỉ thật.
Đội trưởng đội Thiên Quỷ, Thợ săn cấp B Lee Guk-hyun đang đi dọc theo lối đi ở giữa đến hàng ghế đằng sau.
Anh ta dừng bước khi tìm thấy Kim Ho Chul đang ngồi ở chỗ ngồi.
Kim Ho Chul đứng dậy và cúi chào họ.
“Ồ, tôi mong chờ được làm việc với mọi người vào hôm nay.”
“Ông biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông chậm chạp như lần trước chứ?”
Nói xong, những người đó bước về hàng ghế phía sau.
Khi bắt gặp lướt qua ánh mắt của Carcier, Kim Ho Chul thở dài và ngồi xuống.
Xe buýt lăn bánh.
***
Đi ngang qua ngôi đền, xe buýt dừng lại sau khi đã chạy khoảng hai ki lô mét.
Nhìn qua cửa kính có thể thấy những người đi bộ đường dài và khách du lịch cùng với một vết nứt xé toạc bầu trời.
“Chủ nhân, nhiều người quá.”
Carcier đã nhảy xuống khỏi xe buýt, nhìn xung quanh vui vẻ kêu lên.
Con bé nhìn những con đường đầy gà chiên, gà nướng, Do-jun cười, vỗ nhẹ vào đầu con bé.
Puck.
Carcier cười lại và nắm lấy áo Do-jun.
Tại sao?
Khi bọn họ ở nhà, Carcier luôn luôn lạnh lùng.
Nhưng khi ở một mình cùng Do-jun, khuôn mặt Carcier luôn luôn có những cảm xúc đa dạng mà con bé cũng không biết tại sao.
[Thợ săn Cha Jin Woong đã được xác nhận.]
Ở lối vào vết nứt, một nhân viên của Cục Quản lý Thợ săn được cử đến để giúp những thợ săn đi vào vết nứt.
Anh phải đặt thẻ ID Thợ săn lên thiết bị đầu cuối và kiểm tra vân tay thì mới được cho phép vào vết nứt. Nhưng có vẻ như vì thế, Carcier sẽ không thể vào cùng anh.
“Ta cảm thấy ta nên đi một mình. Ta sẽ tự mình vào, ngươi có thể ngồi ở đình kia và đợi ta không?”
Bên dưới cũng đã có tấm biển nói trước và một cái lều hình bát giác cũng đã được dựng ở đó.
Carcier cũng muốn vào vết nứt nữa, nhưng con bé biết sẽ gây rắc rối cho Do-jun nếu con bé hành động trẻ con, nên đã dễ dàng đồng ý với Do-jun.
“Nếu có người đàn ông lạ nào cho ngươi kẹo và bảo ngươi đi theo…”
“Tôi sẽ giết hắn.”
“Không.. Không được giết.”
Carcier cười và nói:
“Tôi đùa thôi. Tôicó thể kể câu chuyện của riêng mình mà.”
“Được rồi. Ta sẽ quay lại ngay.”
“Tạm biệt, chủ nhân.”
Do-jun bước về phía lối vào vết nứt.
Carcier cười và vẫy tay với anh.
Anh sớm biến mất khỏi tầm mắt con bé.
Và ngay sau đó.
“Nhóc, con muốn ăn kẹo không?”
***
[Thợ săn Kim Hyun-woo đã được xác nhận.]
“Cậu ở đội nào?”
Quản lý thợ săn hỏi anh một câu hỏi.
Do-jun nói:
“Một mình.”
“… không mặc trang phục phù hợp và là một thợ săn cấp F. Một mình?”
Người nhân viên nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Hiển nhiên anh ta đã nghĩ Do-jun là một người khuân vác bởi vì anh là một thợ săn cấp F, nhưng Do-jun lại nói anh đi một mình.
Anh ta đang định tự sát à?
Nhưng người nhân viên cũng không có quyền gì để ngăn cản cả nên chỉ nhìn lại với một ánh nhìn buồn.
Thỉnh thoảng cũng luôn có một hoặc hai gã khùng như này.
“Anh biết Cockatrice sống theo đàn chứ?”
Không phải từng con từng con một.
Mà là cả chục, cả tá con sống theo đàn.
Đó là lý do tại sao hầu hết thợ săn tới đây đều là từ cấp B hoặc cao hơn.
Họ cũng là đi theo đội.
“Tôi biết.”
Do-jun trả lời. Tại sao anh lại không biết chứ.
Vết nứt này cũng là do anh phụ trách.
***
Một vết nứt cấp D, theo nghĩa đen thì đây là một cái tổ mặc dù nhìn nó kém hơn so với thép không gỉ.
Một cái tổ lớn được tạo thành bởi những cành cây Milang có sức chống chịu tương đương.
Do đó, răng và mỏ của Cockatrice để làm tổ khi bẻ những cành cây đó được biết là cứng như thép. Hầu hết mặc bộ đồ cấp E hoặc thấp hơn sẽ bị đâm thành từng mảnh.
Đó là lý do tại sao những thợ săn vào đây thường tụ tập từ mười đến mười lăm người một đội tại lối vào vết nứt, trước khi vào săn loài Cockatrice sống theo bầy đàn như này.
“Như mọi người đã biết, theo như dữ liệu bản đồ từ Bộ phận Quản lý Vết nứt thành phố Seoul, khu vực C1 là nơi mà bọn quái tên là ‘Sneaky Cockatrice’ tụ tập, vì thế hãy chắc chắn là không lảng vảng ở quanh đó…”
Lee Guk-hyun của Thiên Quỷ đang chỉ dẫn mọi người.
Mười bốn người thợ săn cấp C và B, bao gồm cả Lee Guk-hyun, tập trung ở đó. Mỗi người đang cầm bản đồ đã được lập và đối chiếu với bản đồ với cuộc họp tóm tắt của họ.
“Những người khuân vác theo sau, cách thợ săn khoảng ba mươi mét.”
Ba người khuân vác đứng sau các thợ săn.
Lee Guk-hyun hét lên ấn bút bi vào trán một người.
“Anh không trả lời sao? Đồ khốn nạn!”
Lee Guk-hyun trở nên giận dữ và quát tháo ngay lúc đó vì một người trong nhóm người khuân vác cấp F hành động chậm chạp với lời nói của anh ta, người đứng đầu nhóm thợ săn cấp B.
Tầng lớp Thợ săn không phân biệt tuổi tác hay giới tính.
Chỉ cần người mạnh. Sức mạnh là tất cả.
“Vâng, À! Vâng, thưa ngài!”
Kim Ho Chul trở nên hồi hộp và tràn đầy năng lượng.
Ông không muốn có bất cứ điều gì vượt ngoài tầm kiểm soát của đội trưởng đội Thiên Quỷ .
Hơn nữa, Lee Guk-hyun là một người kỳ cựu.
Không có gì tốt khi phớt lờ lời nói của anh ta.
“Vậy bây giờ, tùy vào vị trí…”
Ngay lúc đó.
Bùm bùm!
Tại lối vào của vết nứt lấp lánh.
Một người đàn ông xuất hiện.
Kim Ho Chul biết người đàn ông đó.
Đó là người đã ngồi cạnh Kim Hyun-woo trên Xe buýt Thợ săn.
Ánh mắt của mọi người cùng tập trung vào một chỗ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook