Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 82

 

Thợ săn thuộc Ban trợ lý Bộ phận Trợ lý vết nứt của Tòa thị chính Seoul.

Hầu hết bọn họ sẽ đợi ở nhà nếu không có gì đặc biệt xảy ra.

Những vết nứt cấp C mới hoặc thấp hơn cần quan sát với những vấn đề của vết nứt mà được trợ lý bởi Chính quyền Trợ lý Seoul hoặc được triệu tập trong suốt quá trình tuần tra.Vì thế họ sẽ đi làm ở Bộ phận trợ lý vết nứt.

Họ cũng đi làm vào những ngày ‘rèn luyện thể chất’một lần một tháng để tăng cường thể chất.

Những thợ săn lộn xộn tập trung tại phòng nghỉ của văn phòng Bộ phận Trợ lý vết nứt. Họ ló đầu ra ngoài và nhìn chằm chằm Cha Ye-ji đang nói chuyện phiếm vui vẻ.

Chính xác hơn là nhìn Lee Do-jun bên cạnh Cha Ye-ji.

“Hôm nay trợ lý Kwon không tới.”

“Vì vậy cô ấy sẽ đi cùng trợ lý của mình hôm nay?”

“Nói bé thôi, hãy nghe xem trợ lý nói sao.”

Trợ lý là cách mà những thợ săn của Chính quyền Trợ lý Seoul gọi Lee Do-jun.

Biệt danh này được đặt cho anh ấy vì những thợ săn nghĩ rằng anh ấy giống như một trợ lý vậy. Anh luôn theo dõi lịch trình di chuyển của mình đã được lên lịch trước theo hướng dẫn thực địa (FM).

Bên cạnh đó còn có một lý do quyết định nhất.

“Tôi cũng muốn trở thành một trợ lý…”

“Cậu khùng à.”

“Không hề. Cậu không ghen tỵ với anh ấy à?”

Đó là một thay đổi đột ngột.

Từ khi Lee Do-jun gặp tai nạn xe và đi làm vào ngày hôm sau.

Trước đó, anh nói lắp và không thể làm tốt công việc của mình. Hôm sau, anh ấy đi làm bình thường và anh ấy đột nhiên trở nên cao hơn, và hình như đã trở nên tốt hơn và đẹp trai hơn nữa.

Và cũng kể từ khi đó, anh ấy trở thành át chủ bài của Bộ phận trợ lý vết nứt cùng với Kwon Hyuk-soo.

Nhưng điều đó không quan trọng với những thợ săn.

Thợ săn mới ký hợp đồng cấp F Cha Ye-ji đã phát triển nhanh chóng những tháng gần đây và giờ trở thành thợ săn giỏi nhất trong những thợ săn hợp đồng.

“Tôi ghen tỵ với cô ấy… Thật là ghen tỵ mà.”

Những thợ săn đều nghĩ rằng sự phát triển nhanh chóng đó của Cha Ye-ji đều là nhờ sự chỉ dạy của Do-jun.

Họ không biết cô đã nhận được sự chỉ dạy như nào, những họ cũng không thể nào nghĩ đến điều gì khác.

Chủ yếu là Cha Ye-ji luôn hành động như một đứa trẻ chạy quanh Do-jun như cặp bố con vậy.

“Ấy, trợ lý. Mọi người, im lặng.”

Do-jun đang đi tới.

***

‘Tôi có thể nghe thấy mọi người đã nói, mấy tên này.’

Do-jun bước vào phòng nghỉ với ánh nhìn đáng sợ trên khuôn mặt lạnh lùng.

Anh đi qua những tên thợ săn đang huýt sáo như thể không có chuyện gì xảy ra và đặt tập tài liệu A4 xuống chiếc bàn tròn, anh mỉm cười ngồi xuống và ra hiệu về phía chiếc ghế ý là bảo họ chấm dứt việc bàn tán và ngồi xuống.

“Bởi vì trợ lý Kwon không đến được hôm nay nên tôi sẽ thay anh ấy theo dõi theo văn phòng trợ lý thợ săn. Tôi sẽ kiểm tra dự liệu sức mạnh thể chất của mọi người… Có ai uống bia rượu hôm qua hay hôm nay hoặc cảm thấy không khỏe không?”

Không ai ý kiến gì.

Bằng cách nào đó thì đây là một kết quả hiển nhiên.

Bởi vì ngày hôm nay là để thăng cấp Mana của họ, điều quan trọng nhất của những thợ săn.

Có lý do nào để làm nó nổ tung khi đang cường hó nó thông qua những viên đá mana đắt tiền không chứ?

“Giống như lần trước, chúng ta sẽ tiếp tục cường hóa thể chất với đá mana cấp C. Nếu mọi người muốn dùng đá mana cấp cao hơn, hay nói với chúng tôi.”

Mức giá trung bình của đá mana cấp C là vào khoảng một triệu won.

Vào năm năm trước, nó có giá trung bình là 30 triệu won . Nhưng  khi nguồn cung tăng vọt lên, mức giá đã dần dần rơi xuống mức một triệu won.

Với những thợ săn, một triệu won đối với họ giống như là mức giá để mua kẹo cao su. Vì thế mà việc họ mua một viên đá mana cấp B hoặc cao hơn và nhận được sức mạnh thể chất không có quá nhiều gánh nặng. Mà bọn họ cũng hài lòng với đá mana cấp C được hỗ trợ bởi Bộ phận Trợ lý vết nứt.

Hầu hết các thợ săn không thể hấp thụ hết mana từ đá mana cấp C.

Ngay khi đó, một người đàn ông đã giơ tay lên.

Đó là Ahn Young-guk, một thợ săn cấp E do Kwon Hyuk-soo phụ trách.

“Xin lỗi vì làm phiền, trợ lý.”

“Vâng.”

Ahn Young-guk không hề nhận ra rằng mình đã lỡ mồm gọi Do-jun là ‘trợ lý’.

Cùng lúc đó, ánh mắt của những thợ săn xung quanh anh ta mở trừng trừng ra.

Họ huých khuỷu tay vào thắt lưng anh ta.

Nhận ra rằng mình đã lỡ mồm, Ahn lắp bắp trong sự lúng túng.

“Ồ, không phỉa như thế đâu. Viên chức quản lý.”

“Nói đi.”

Những thợ săn thở phào khi thấy Do-jun không hề thay đổi sắc mặt dù nghe thấy bị gọi là trợ lý. Họ tự hỏi rằng anh có hay không biết được cái biệt danh đó của mình hay không? Họ nghĩ sau này nên cẩn thận cái mồm hơn bằng bất cứ giá nào.

“Cha Ye-ji không đi cùng anh sao?... Tôi chỉ hỏi vì tôi cảm thấy tò mò.”

Không phải cô ấy đã có được một sức mạnh thể chất đặc biết nào đó chứ?

Có phải cô ấy là người duy nhất nhận được sự đối xử ưu tiên?

Những thợ săn luôn luôn có những mối nghi ngờ.

Do-jun lắc đầu trả lời:

“Chúng tôi không đi cùng nhau. Cha Ye-ji sẽ không nhận hỗ trợ bởi đá mana trong bộ phận của chúng ta mà được huấn luyện để tăng cường sức mạnh thể chất cá nhân. Còn câu hỏi nào không?”

Thực tế, thậm chí là người không có sức mạnh thể chất, do ảnh hưởng từ kĩ năng cấp S và việc luyện tập kỷ luật của học viện, Mana sẽ chỉ tăng khi luyện tập.

Tuy nhiên, anh đã cố tình giấu nhẹm chuyện này bỏi vì nó rõ ràng là sẽ rất phiền nếu anh đề cập tới.

Không có câu hỏi thêm nào cả.

Có chút nặng nề khi nói chuyện với Do-jun, nên mọi người bắt đầu kiệm lời mà không nhận ra điều đó.

‘Anh ấy đã trở nên hoàn toàn lạ lẫm đối với bọn họ.’

Đó là ý kiến chúng giữa những người thợ săn.

Ngoại trừ Do-jun, hầu hết nhân viên của bộ phận quản lý vết nứt đều hành xử như đặt những người thợ săn vào trong mắt. Vì Tòa thị chính biết rằng rất khó khăn để kí hợp đồng với những thợ săn, nên bọn họ cũng công nhận một hệ thống phân cấp vô hình hiển nhiên.

Tất nhiên là Do-jun hành xử với họ không phải là coi thường bọn họ.

Anh vẫn hành xử tự nhiên đối với họ theo cách phép lịch sự cơ bản.

Không giống như những người khác, anh ấy nói chuyện với một sự bình đẳng mà không hề hạ thấp bản thân mình.

‘Nguồn gốc của sự tự tin đó là gì?’

Những người thợ săn không biết.

Ai ở trên và ai ở dưới.

Họ thực sự không biết nữa.

Bất cứ điều gì.

***

Cục quản lý thợ săn đang trong tình trạng báo động, nhưng không phải là tình trạng khẩn cấp.

Người chịu trách nhiệm tăng cường thể chất của 15 thợ săn hợp đồng vào hai giờ chiều hôm nay đã được đổi từ Kwon Hyuk-soo thành Lee Do-jun.

Đó là vào lúc một giờ chiều khi Jung Young-cheol biết được điều đó.

Phòng tiếp tân ở tầng một đã nhận được cuộc gọi từ Do-jun nói rằng anh sẽ đến thay cho Kwon Hyuk-soo, người lúc đầu đã hẹn lịch trước.

Nguyên nhân của tình trạng nô nức này là do một nhân viên của ban thư kí tình cờ biết được về chuyến ghe thăm của Do-jun và đã báo cáo lại với Cục trưởng Jung Young-cheol.

“Nói với các quản lý tới phòng nghị sự ở tầng một ngay bây giờ.”

Người phụ tá vội vàng đưa ra chỉ thị cho nhân viên ở văn phòng ban thư ký.

Đó là chỉ thị từ Cục trưởng Jung Young-cheol.

Tuần trước, Hội Behemoth đã quét được giai đoạn đầu tiên của khu vực hướng dẫn.

Jung Young-cheol đã mời Do-jun một bữa tối thịnh soạn tại khách sạn.

‘Tôi không thích điều đó.’

Sau khi nhận được câu trả lời đó, Jung Young-cheol luôn trông mong một ngày khi Do-jun tới Cục Quản lý Thợ săn.

Tất cả là để cảm ơn Do-jun về sách lược tấn công vào trung tâm.

Cuộc tấn công vào trung tâm của Hội Behemoth lan rộng ra không chỉ Hàn Quốc mà còn tới tận bên kia thế giới, và cách nhìn của dư luận đối với Jung Young-cheol và Cục Quản lý Thợ săn cũng trở nên tốt hơn. Họ muốn báo đáp Do-jun.

Các thành viên ban quản lý quần áo chỉnh tề đi bộ tới sảnh chính ở tầng một.

Bọn họ biết rằng lý do bọn họ được gọi đến là vì Lee Do-jun, một viên chức của Tòa thị chính Seoul. Nhưng họ lại không biết lý do chính xác khi Cục trưởng gọi họ đến chỉ vì anh ta ghé qua.

Tuy nhiên, chỉ thị của Cục trưởng là thiên lệnh nên họ không có cách nào đành phải đi theo.

Các giám đốc xếp hàng trước cửa xoay ở tầng một để vào sảnh chính của Cục.

Một tiếng hô lớn vang lên.

“Beh.. Hội Behemoth!”

“Và Cục trưởng?”

“Tự nhiên chuyện gì xảy ra thế này?”

“Những người đó dường như toàn là quan chức cấp cao…”

“Hình như còn có giám đốc của Trung tâm Nghiên cứu vết nứt.”

Cánh cửa của thang máy mở ra.

Ba thành viên Hội Behemoth, phía trước là Jung Young-cheol và phụ tá của ông bước ra.

Mọi người ở sảnh chính ngạc nhiên chỉ trỏ.

Cúi đầu.

Những giám đốc đang đợi ở sảnh cúi đầu chào Jung Young-cheol.

Họ xếp thành hàng sang bên cạnh, ở giữa là Jung Young-cheol và Hội Behemoth.

Đồng hồ vừa điểm một giờ ba mươi chiều.

Jung Young-cheol đặt mọi sự chú ý của mình vào cánh cửa xoay, nhìn chằm chằm vào đó.

***

Những thợ săn hợp đồng càu nhàu khi đi lên thang cuốn của tàu điện ngầm.

Lần trước, khi họ đi tăng cường thể chất với Kwon Hyuk-soo, bốn người một nhóm thoải mái đi taxi. Nhưng đến Do-jun thì anh lại nói không có chi phí được phát để chi cho chi phí đi lại của thợ săn.

Anh nói với họ rằng anh đang chi chuyến đi tàu điện ngầm này với 20.000 won được chi cho anh trong mỗi lần công tác.

“Lúc về tôi sẽ gọi taxi. Tôi không biết anh sẽ khó chịu như vậy.”

“Viên chức à, chúng tôi rất quý giá đấy. Anh đừng quên chứ.”

“Vâng, tôi biết.”

Được rồi.

Trưởng bộ phận Kang Chul-soo sẽ chăm sóc các anh.

Do-jun ra cười khúc khích đi ra khỏi thang cuốn.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà Cục Quản lý Thợ săn cao chọc trời. Anh thu xếp cho các thợ săn và nhìn đồng hồ.

Đã gần tới thời gian hẹn trước là hai giờ chiều.

“Vào thôi mọi người.”

Bình bịch.

Các thợ săn đi theo Do-jun.

Họ vào cửa trước của Cục Quản lý thợ săn.

***

Vào đến cửa, các thợ săn trố mắt và nuốt nước bọt khô khốc xuống.

Các giám đốc đang đứng thành hàng và ở giữa là Cục trưởng Cục Quản lý Thợ săn.

Ở giữa còn có các thợ săn của Behemoth, hội số một Hàn Quốc, một hội mà chưa bao giờ có thể gặp trực tiếp.

Tại sao những người đó lại đứng ở đây? Khoảnh khắc này, những người thợ săn hợp đồng chỉ muốn cố gắng đi ra khỏi chỗ này.

“…Gì.. gì đây?”

Những người nổi tiếng bao gồm cả Cục trưởng đang cúi đầu gập người chín mươi độ về phía họ.

Họ nhìn dáo dác xung quanh xem có phải hay không một tổng thống nào đó đang đứng gần họ.

Bởi vì họ có nhìn thế nào đi nữa thì trong đám bọn họ cũng không có ai để mọi người chào hỏi một cách kính cẩn như thế.

Cho tới khi bọn họ nghe thấy thế này:

“Chào mừng anh, viên chức Lee Do-jun.”

Giọng nói trầm thấp của Jung Young-cheol vang lên trong sảnh chính.

Trong một thoáng đó, những thợ săn hợp đồng ù cả tai, họ tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.

Ông ấy là Cục trưởng của Cục Quản lý Thợ săn, một người có tầm ảnh hưởng ngang với tổng thống của một quốc gia.

Sẽ không có lý do nào để cúi chào một quan chức chính phủ.

Các thợ săn nhanh chóng quay đầu lại nhìn Do-jun.

Họ chỉ thấy anh thở dài.

“Không…..”

Mọi người đang nhìn chằm chằm vào Do-jun.

“Mọi người đang làm gì thế…”

Sau đó.

Kiếm sĩ Lee Kang-hyun tiến về phía trước.

“Tôi xin lỗi vì đã hành xử vô lễ, nhưng… tôi không thể đứng yên khi nghe tin anh đến. Làm ơn thứ lỗi cho tôi.”

Những thợ săn hợp đồng đóng băng tại chỗ.

Họ mím môi nhìn qua lại Do-jun và Lee Kang-hyun.

Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế?

Các giám đốc cũng hoang mang như họ.

Họ biết Cục trưởng quan tâm đến một viên chức tên là Lee Do-jun. Nhưng tại sao lại như thế?

Bên cạnh đó, tại sao hội Behemoth lại cúi người trước anh ta.

“Tôi nghe nói anh đến đây hôm nay vì việc tăng cường thể chất cho những thợ săn của anh.”

Lee Kang-hyun nhìn vào những người thợ săn đằng sau Lee Do-jun.

Những thợ săn chạm ánh mắt của Lee Kang-hyun liền co người lại.

Đối mặt với Thợ săn đứng đầu Hàn Quốc?

Điều đó rất nặng nề đối với những thợ săn cấp D như họ.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương