Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 74
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 74
Nhân viên nhà ga nói với vẻ mặt lo lắng:
“Ai là người triệu hồi nó…”
Hay là một con quái vật đã được thuần hóa nhỉ?
Anh ta nghĩ có lẽ có một thợ săn thuần hóa ở quanh đây.
Dù sao anh cũng là một nhân viên nhà ga, phải tìm chủ nhân của nó để làm tròn bổn phận của mình chứ.
Khi anh ta định mang hai đứa đến phòng làm việc và phát thanh trên loa thì:
“Nếu không có vấn đề gì thì cho tôi xin lại được không?”
Anh ta nghe thấy giọng của một người phụ nữ, liền quay đầu lại để xác nhận chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Rồi anh ta mở to mắt, lắp bắp. Chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Thợ săn cấp S Han Min-ji.
“Th…Thợ săn Han Min-ji!”
“Cảm ơn vì đã nhận ra tôi. Nhưng…các con tôi có gây ồn ào không?”
Anh lần lượt nhìn Han Min-ji và Yong-yong đang bị anh ta giữ trên tay.
“….Con của cô?”
“Vâng, tôi đang bảo vệ chúng. Tôi bị sao nhãng một khoảng thời gian rồi nhận ra chúng không ở đây, nên tôi đang tìm chúng. Cảm ơn anh nhé. Anh đã trông chúng giúp tôi đúng không?”
Anh nhân viên nhà ga ngẩn người, sau đó thì anh ta gật đầu và cười ngơ ngơ ra.
Han Min-ji là một thợ săn có tầm ảnh hưởng lớn ở Hàn Quốc.
Anh ta nghĩ rằng mình nên kiềm chế lại chứ không nên tơ tưởng nhiều.
“…Vâng, vâng.. Haha… Nhân tiện, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô lại có kỹ năng thuần hóa.”
Trước câu nói của nhân viên nhà ga, Han Min-ji chỉ cười mà không trả lời.
‘Người phụ nữ này…’
Cô ta có một khuôn mặt rất quen.
Yong-yong cảm giác được mình biết cô ta, cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình.
Một người phụ nữ đã từng đến thăm nhà Do-jun và được gọi là Han Min-ji chăng.
Bởi vì rõ ràng người phụ này đang cố giúp chúng.
Yong-yong nghĩ có lẽ cậu nên đi với cô ấy để thoát khỏi đây, và thế là:
“Mẹ!”
Bịch bịch!
Yong-yong chạy khỏi nhân viên nhà ga và nhảy vào vòng tay của Han Min-ji rồi hét như thế.
Lúc này, Han Min-ji trở nên xấu hổ với từ “mẹ” này, nhưng nếu cô ấy phủ định tại đây thì sẽ có thể rước lấy hiểu lầm. Vậy nên cô quyết định diễn với Yong-yong.
“À, ừ…. Mẹ đây..”
Carcier nhìn cảnh đó, khuôn mặt kinh ngạc ngấn nước mà lẩm bẩm:
“…Mẹ… của Izass……??”
Chúa tể loài rồng, Izass.
Và người vĩ đại sinh ra ngài ấy đang ở trước mắt.
Carcier cả người run rẩy và căng cứng.
***
8:40 phút sáng.
Bộ phận quản lý vết nứt của Tòa thị chính Seoul.
“Lạ thật…. Anh ấy đã bao giờ đến muộn thế này chưa?”
Kang Chul-soo nhìn thời gian hiển thị trên màn hình và nói nhỏ.
Kwon Hyuk-soo luôn đi làm trước 8 giờ sáng hoặc muộn nhất là 8 rưỡi sáng, chứ không bao giờ muộn như hôm nay.
Giờ làm việc chính quy của cán bộ công chức là từ 9 giờ sáng, nên nếu bọn họ đến sớm thì sẽ không bị muộn. Anh băn khoăn không biết vì sao không thấy Kwon Hyuk-soo, người luôn đến sớm mỗi ngày.
‘Có chuyện gì với anh ấy vậy nhỉ?’
Do-jun lấy điện thoại ra quyết định gọi cho Kwon Hyuk-soo.
Nhưng chưa gọi đi thì người ta đã gọi đến.
[Kwon Hyuk-soo]
“Vâng, thưa ngài?”
“Anh Do-jun?Khụ khụ.”
Tiếng ho truyền qua điện thoại.
Có vẻ như anh ấy bị cảm lạnh rồi.
“Anh bị ốm à?”
“Vâng… Tôi nghĩ tôi bị cảm lạnh rồi…..Khụ khụ! Gửi trưởng…Tôi xin lỗi nhưng hôm nay…. Anh có thể xin nghỉ phép hộ tôi được không?”
“Được thôi, tôi hiểu rồi. Anh đã uống thuốc chưa?”
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi. Tôi đang dùng thuốc rồi.”
“Tôi sẽ kể cho anh sau, anh đừng lo gì cả và hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Ồ, khụ khụ. Và tôi cũng có điều muốn nhờ anh. Cũng không có gì nhưng… Học viện Thợ săn hôm nay…. Anh có thể thay tôi đi thực tập không? Khụ khụ!”
Ban đầu, Kwon Hyuk-soo quyết định tới xem xét địa điểm hôm nay để giới thiệu ngắn gọn về những vết nứt mà học viên của Học viện Thợ săn sẽ tới ở Làng Sồi, một vết nứt cấp C ở trong khuôn viên Seoul trường Đại học Dongguk.
Sau khi lập bản đồ, vết nứt đó đôi khi vẫn được tuần tra và quản lý, vì thế cũng không có vấn đề gì nếu không đi được. Nhưng như bất kì một công ty nào, cũng sẽ có một “thái độ” nhất định.
Ngoài ra, nếu đột ngột nghỉ sẽ làm xấu bộ mặt của Tòa thị chính Seoul và uy tín của Kwon Hyuk-soo cũng sẽ không được như trước.
“Được, tất nhiên là tôi sẽ đi. Hãy để chuyện này cho tôi và anh thì nghỉ ngơi đi nhé.”
“Anh đi đi, cảm ơn anh nhé…. Xin hãy nói với trưởng phòng về điều đó…..”
Bíp.
Sau khi cúp máy, Do-jun giải thích tình hình cho Kang Chul-soo và bắt đầu tìm kiếm dữ liệu của vết nứt cấp C, làng orc.
Công việc của Do-jun sẽ là phác thảo vết nứt.
“Có phải ở trường Đại học Dongguk là tận 10 giờ 30 phút sáng không?”
***
Brừmmmmmmm!
Chiếc xe thể thao màu đen đậu trong bãi đỗ xe bắt đầu khởi động.
Han Min-ji mở cửa xe một cách tự nhiên và ngồi vào ghế lái, nói với Yong-yong:
“Tôi sẽ đưa cậu đi. Vào đi, dù sao thì tôi cũng đến đó.”
“Nó trông thật lạ.”
Yong-yong chưa từng đi một chiếc ô tô nào ngoài taxi, lẩm bẩm và nhìn chiếc xe thể thao gắn biểu tượng Bugatti có dáng thấp gần như dán sát với mặt đất.
Chiếc xe nhỏ và cửa xe thì mở lên trên.
Bịch bịch.
Yong-yong và Carcier ngồi vào trong ghế phụ.
Han Min-ji định sẽ đưa chúng tới vết nứt cấp C tại trường Đại học Dongguk vì điểm đến của họ giống nhau.
Cô đã được Học viện mời đến để hỗ trợ các học viên trong lúc luyện tập.
“Thưa dì, chiếc xe này giá bao nhiêu vậy?”
Siết!
Bàn tay cầm vô lăng của Han Min-ji siết chặt lại.
Cô ấy chưa kết hôn và cũng mới có 25 tuổi.
Với vẻ đẹp của mình, cô ấy có một câu lạc bộ người hâm mộ đấy.
Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có người gọi cô bằng “dì”.
“Khoảng 8 tỷ đi? Và cậu có thể gọi tôi là chị, không phải dì.”
Carcier nhìn qua nhìn lại Yong-yong và Han Min-ji.
Có lẽ tiếng “mẹ” mà Yong-yong gọi trước đó dường như chỉ để lươn lẹo.
Biểu hiện thở dài thất vọng nhưng cũng nhẹ nhõm hơn.
“8 tỷ ư??”
Nó quá nhiều sao?
Yong-yong không hiểu ý nghĩa của con số đó.
Carcier thấy vậy liền nhắc Yong-yong:
“Số tiền đó đủ để ngài mua sườn ngắn om và gà om cay mỗi ngày, ngài Izass.”
‘…Hả, cái gì cơ?’
Có thể ăn sườn om và gà om cay mỗi ngày.
Những lời đó đã làm Yong-yong sốc.
Ở nhà, Seol Yun-hee nói rằng cô ấy nên tiết kiệm tiền và đặt giới hạn ăn thịt là hai hoặc ba lần một tuần. Điều đó càng khiến cho lời nói kia trở nên động lòng người.
“….Hmm.”
Han Min-ji đang lái xe đi, liền đó đột nhiên phanh gấp xe lại và cực kỳ giật mình trước lời nói tiếp theo của Yong-yong:
“Chị sẽ kết hôn với chủ nhân của em chứ?”
***
10 giờ sáng.
Sangrokwon, Đại học Dongguk.
Đó là tòa nhà ba tầng nơi có những nhà ăn như nhà ăn sinh viên và nhà ăn của khoa.
Và gần cổng ra vào, có một vết nứt cấp C bên trên cao khoảng 15 mét, bụi của bọn orc.
Tiếng bàn tán xì xào.
Các sinh viên đại học đi ngang qua đang quan sát các học viên của Học viện thợ săn tụ tập ở phía trước vết nứt.
Trong xã hội hiện đại thế kỷ 21 này, Thợ săn là nghề được ngưỡng mộ hơn các nghề khác nhiều. Với gần như 99 phần trăm học viên của Học viện tốt nghiệp đều là thợ săn, họ là tầng lớp khiến mọi người cảm thấy mới lạ và ghen tỵ.
“Vậy cậu nói hôm nay là ngày thực tập của Học viện, phải không?”
“Tôi không biết chuyện này trước đấy, nhưng những bộ quần áo xuất hiện trong những ngày này vẫn rất đáng xem.”
“Oa, đứa trẻ đó dễ thương quá.”
Học viên lớp B, tân học viên năm nhất của Học viện. Họ đã có những phản ứng khác nhau khi thấy các sinh viên đại học đi ngang qua nhìn vào họ và bàn tán về họ.
Một số co người lại vì xấu hổ, một số thì thu người lại và nhún vai.
Seol Yun-hee thuộc vế trước.
‘Có gì đó rất xấu hổ….’
Cô không biết có phải hay không chỉ mình cô có cảm giác như các sinh viên đại học, đặc biệt là sinh viên nam, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bộ đồ cô đang mặc gọi là “joljjol”, nó bó sát vào người và để lộ đường cong trên cơ thể càng khiến cô cảm giác mạnh mẽ được điều đó.
“Này,Yun-hee!”
Có ai đó tiến lại gần Seol Yun-hee.
Cậu ta là một học viên của lớp B, tên cậu ta là Seo Jin-soo, con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Aiji, tập đoàn lớn thứ 4 Hàn Quốc.
Nhìn cậu ta như một chàng trai đang yêu vậy.
“Hửm?”
Seol Yun-hee nghiêng đầu nhìn Seo Jin-soo.
Nhìn thấy vậy, khuôn mặt của Seo Jin-soo đỏ bừng lên.
Cậu ta lắp bắp và siết chặt nắm tay.
“À, hôm nay, hãy cố lên nhé!”
“Vâng. Cảm ơn. Cậu cũng cố lên.”
“Vâng!”
Seo Jin-soo quay lại và trở về chỗ của mình.
Sau đó thì cậu ta hét lên sung sướng và rơi nước mắt xúc động.
‘Đó là một thiên thần. Cô ấy là một thiên thần…’
’Cô ấy cư xử thật tốt.’
Có một lý do cho việc Seo Jin-soo thích Seol Yun-hee.
Đó là “sự thuần khiết” không có ở các cô gái thời nay.
Những cô gái đến với cậu ta, không phải vì thích một học viên bình thường Seo Jin-soo, mà vì cậu ta là người thừa kế của tập đoàn Aiji.
Có một khoảng thời gian cậu cảm thấy mệt mỏi và chán ngán với thực tế rồi có những định kiến về phụ nữ.
Nhưng cách đó một tháng, có một cô gái thăng từ cấp D lên B.
Cô ấy là Seol Yun-hee.
Lúc đó Seo Jin-soo đã nhận ra rằng thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
‘Sự ngây thơ trong sáng không mục rữa đó, và cô ấy cũng tốt bụng, xinh đẹp nữa…’
‘Tôi nghĩ cũng có nhiều người khác bên cạnh cũng đang nhắm vào cô ấy…’
May thay.
Có vẻ như Seol Yun-hee không có hứng thú gì với bất kỳ ai ở trong lớp của cậu.
Không, cả Học viện chứ.
‘Cố lên, Jin-soo!’
Seo Jin-soo thề.
Hôm nay cậu ta sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời và ghi điểm trong mắt cô ấy.
***
Trong khi đó.
Do-jun đã gần đến Đại học Dongguk.
Mất tầm 20 phút từ Tòa thị chính Seoul đến Đại học Dongguk, nơi có một vết nứt cấp C.
“Bảo trọng nhé.”
Do-jun trả 10.000 won cho tài xế và ra khỏi xe.
Sau khi xác nhận rằng còn khoảng 20 phút nữa là tới giờ tập trung, Do-jun đi bộ tới trước địa điểm tập trung Sangnokwon.
‘Đây rồi.’
Học viên của Học viên đã tụ lại ở trước Sangnokwon.
Do-jun có thể thấy Seol Yun-hee ngay giữa đám học viên.
Tuy nhiên anh nghĩ rằng sẽ không tốt cho Seol Yun-hee nếu đến đó và gặp con bé giữa đám học viên đang làm ồn đó, vì thế anh đã tiến đến thẳng chỗ của giáo viên phụ trách của lớp B.
“Chào anh. Tôi là Lee Do-jun từ bộ phận quản lý vết nứt của Tòa thị chính Seoul.”
Người giáo viên phụ trách lớp B, Seo Moo-kwon, cười và đưa tay ra bắt tay với Do-jun.
“Tôi đã nghe về anh rồi. Anh tới thay mặt cho anh Kwon Hyuk-soo…. Tôi đã nghe trên điện thoại trước đó. Tên tôi là Seo Moo-kwon. Xin hãy chăm sóc tốt cho buổi luyện tập này.”
“Tất cả những gì tôi phải làm là lý giải vết nứt thôi, đúng không?”
“Vâng, đúng thế. À, và hôm nay, một thợ săn tới từ Cục quản lý được mời đến đây và chúng ta sẽ đợi cô ấy đến. Anh không phiền chứ?”
Do-jun gật đầu.
Seo Moo-kwon ho một tiếng, vỗ tay thật lớn để thu hút sự chú ý của các học viên.
Đó không chỉ là một cái vỗ tay, bên trong còn có truyền một chút mana nên anh ta có thể thu hút sự chú ý ngay lập tức.
“Hừm. Mọi người chú ý. Tôi muốn giới thiệu với mọi người anh Lee Do-jun,viên chức quản lý vết nứt từ Tòa thị chính, anh ấy đã dành thời quý báu của mình cho chúng ta mặc dù anh ấy rất bận rộn ngày hôm nay. Xin hãy chào đón anh ấy bằng một tràng pháo tay thật lớn nào.”
Hầu hết học viên đều vỗ tay không mấy hứng thú.
Do-jun từng nổi tiếng với ‘Scandal vết nứt cấp S, nhưng người ta không biết đến tên anh vì nó không được đưa vào bài báo do Đạo luật Bảo vệ thông tin Cá nhân.
“Rất vui được gặp mọi người. Thật vinh dự khi được gặp những thợ săn tương lai của chúng ta ngày hôm nay. Xin hãy giúp đỡ nhau, và nếu các bạn có bất cứ câu hỏi nào về vết nứt, hãy hỏi tôi tự nhiên nhé.”
Khi Do-jun nói, ánh mắt của anh và Seol Yun-hee đã chạm nhau, anh vẫy tay với cô ấy một chút và cười.
Seol Yun-hee đỏ mặt và có chút ngại ngùng trên khuôn mặt của cô.
‘Cái...cái gì, ánh nhìn đó!’
Đó là một khoảnh khắc, Seo Jin-soo liếc qua Seol Yun-hee trong một giây, cậu ta đã bắt gặp được.
‘Đừng có nói với tôi là….’
Seo Jin-soo lắc đầu phủ nhận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook