Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 73
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đinh đang.
Cửa quán cà phê mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc vest xông vào.
Ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán và đảo mắt nhìn khắp quán.
Thấy Do-jun đang ngồi ở bàn trong góc, ông ta liền điđi đến đó.
Soạt.
Do-jun nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
Từ Cục quản lý Thợ săn đến đây cũng phải mất tới 20 phút đi bằng ô tô.
Thế mà Jung Young-cheol đến nơi chỉ trong hơn 10 phút.
“Xin lỗi cậu vì tôi đến muộn, viên chức Lee Do-jun.”
“Tôi đã gọi ông bất chợt mà nên ông không cần phải xin lỗi đâu, có một số người còn nghĩ rằng họ có thể đến trễ 1 tiếng nữa cơ. Ông đang cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng nó sẽ gây phiền toái đấy, nên là xin đừng làm như thế nữa.”
Do-jun nhìn về đám người đang buôn chuyện rồi tặc lưỡi.
Anh không biết mình có nổi tiếng hay không, nhưng theo một cách nào đó thì khuôn mặt của Jung Young-cheol còn nổi hơn cả người nổi tiếng.
Nếu Jung Young-cheol cúi người và đánh mất lý trí, thì sẽ thu hút sự chú ý và những rắc rối có thể xảy ra.
“…Được rồi, thưa ngài.”
“Nhân tiện, ông muốn uống gì? Tôi nghĩ cuộc nói chuyện sẽ kéo dài, nên ông nên có chút gì đó để uống.” Do-jun đứng lên lấy ví ra và nói.
Jung Young-cheol vẫy tay muốn Do-jun cất ví đi:
“Tôi không biết gì nữa, nhưng tôi nghĩ là tôi không muốn uống và anh không cần phải mời tôi đâu vì tôi đã nợ anh quá nhiều rồi.”
Nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Do-jun, Jung Young-cheol chỉ dám lẩm bẩm như thế.
“Vậy cho tôi cốc Brownie Chocolat.”
“..Br…Gì cơ?”
Do-jun bối rối hỏi lại với khuôn mặt đen như cà phê bởi vì Jung Young-cheol muốn uống sô cô la ngọt.
***
Jung Young-cheol ăn một miếng bánh hạnh nhân với lớp kem được đánh bông, ông ta thảng thốt khi nhớ lại những gì đã nghe từ Do-jun.
Do-jun đã bỏ qua chuyện về 《 Đồng hồ bỏ túi 》mà anh đã sử dụng.
Anh kể cho Jung Young-cheol rằng bằng cách nào đó anh đã đánh bại vết nứt xuất hiện ở Công viên khu phố Muhakbong.
Nơi diễn ra được gọi là trung tâm của khu rừng Yên giấc, và boss của khu vực đó tên là Ahinhasaz. Ông ta đã xuất hiện ở đó và biến khu rừng thành một thế giới khác cùng với việc niêm phong cửa sổ trạng thái hiện tại.
“Và cậu đã kích hoạt một thanh trạng thái mới để đánh bại tên đó với một con rắn trên thanh trạng thái mà cậu nhận được từ khu hướng dẫn. Tôi có thể xem con rắn đó trong lúc này được không?”
Do-jun gật đầu và cho Jung Young-cheol xem chiếc vòng ở trên cổ tay của anh.
Đó là một chiếc vòng kim loại trắng không màu.
Nếu nhìn kĩ thì nó có khuôn mẫu cân đối.
Do-jun nhìn chiếc vòng, nó trở nên mềm ra và vặn vẹo.
Khè!
“Ôi!”
Chiếc vòng tay đã biến thành một con rắn con.
Jung Young-cheol rất ngạc nhiên khi nhìn thấy con rắn, nó đang há to miệng với ông ta, ông ta hít một hơi.
Do-jun cười và vuốt ve con rắn.
Soạt.
Con rắn quay trở lại làm một chiếc vòng tay.
Jung Young-cheol nuốt nước bọt và thở nhẹ, ông là một người bình thường, chắc chắn rằng nếu bị một con vật giống như quái vật đó cắn, ông ta sẽ bị trọng thương.
“Chúng ta không biết khi nào những vết nứt như thế này sẽ xuất hiện lần nữa trong tương lai. Tôi cũng không thể đi mỗi khi những vết nứt đặc biệt như này mở ra …. Ông hiểu ý tôi mà, đúng chứ?”
Điểm mấu chốt là… Anh không muốn vướng vào rắc rối.
Điều này có nghĩa rằng, anh ấy hi vọng Guild Behemoth sẽ trở nên mạnh hơn bằng những dữ liệu mà anh đã cung cấp cho bọn họ.
Và người quản lý mọi chuyện đó sẽ là Cục trưởng Jung Young-cheol.
“Tôi sẽ nói rõ cho họ.”
“Mỗi lần tôi hoàn thành một giai đoạn của khu vực hướng dẫn, tôi phải lựa chọn giữa: tạo tác ngẫu nhiên và ký ức của thách đấu viên. Nói với họ rằng hãy chọn vế sau.”
“…Có lý do cho việc đó ư?”
“Đó là một mảnh ẩn và mọi người phải lấy nó. Nó mang lại cho chúng ta một tạo tác gọi là bùa hộ mệnh trung tâm và cho phép ta dịch chuyển đến một nơi mà chúng ta nhớ. Vậy nên nó sẽ hữu dụng khi ta quay trở lại trái đất hoặc khi ta di chuyển tới một nơi nào đó.”
Jung Young-cheol ngạc nhiên.
Dịch chuyển đến nơi mà mình nhớ, không phải nó giống với dịch chuyển cái mà mình chỉ có thể thấy trong phim khoa học viễn tưởng đấy chứ?
Nếu đúng như Do-jun nói thì nó quả là một tạo tác cần thiết.
“Và… Tôi biết rằng gần đây có thể phát sóng trực tiếp thông qua camera khẩn. Yong-yong… À không, ngay cả người quen của tôi cũng xem chương trình phát sóng của thợ săn rất nhiều. Ông có thể thử xem nó có dùng được trong trung tâm không?”
Trong vết nứt, kết nối với bên ngoài đã bị chặn lại trừ chiếc camera khẩn được gia công đặc biệt làm từ một loại đá mana. Tuy nhiên, những chiếc camera khẩn cũng chỉ có thể truyền được khi vào khe nứt và nó không thể nhận hay nghe âm thanh.
Nhưng gần đây, với công nghệ phát triển thì nó đã có thể nhận và truyền âm thanh, cho phép phát trực tiếp và phát sóng trong các vết nứt giống như những chương trình phát sóng độc quyền khác.
“Không vấn đề, nhưng cậu định làm gì?”
“Nếu có thể, hãy nói với Lee Kang-hyun rằng nếu anh ta đi vào khu hướng dẫn, thì có thể thực hiện phát sóng cá nhân trong lúc đó được không?”
***
“Ừ-hử”
Trên chiếc thảm trên sàn.
Yong-yong lấy hai quân bài Hwatu úp xuống đặt trước mặt và giữ chúng bằng chân trước của mình.
Cậu ta từ từ kiểm tra từng lá.
Tươi cười hớn hở xong, sau đó cậu ta duy trì khuôn mặt giả dối của mình.
‘Tuyệt vời!’
Hai lá với hoa lan đại diện cho tháng Năm.
Đó là hình ngũ giác mạnh mẽ trong ‘Seotda’.
Thêm nhiều tờ ‘Seotda’ càng tốt.
Nếu với bàn tay may mắn của cậu, cậu sẽ trở thành một người đàn ông trung lưu, và với một người đàn ông may mắn như cậu, cậu sẽ trở nên tồi tệ mất.
“Tôi sẽ thua mất.”
Carcier thở dài và đưa tay lại. Ba viên kẹo nằm trên thảm.
Tiền cược là kẹo.
“Nước đi lớn, phải không?”
Yong-yong cười khà khà.
Cậu nhặt bốn viên kẹo bên cạnh mình và ném chúng vào giữa thảm.
“Cậu không thể thua được nhiều thế đâu.”
Do-jun nhìn vào biểu hiện phấn khích của Yong-yong và nói.
Với vẻ mặt nghiêm túc, anh ấy đặt tám viên kẹo vào giữa tấm thảm.
Khuôn mặt của Yong-yong cứng đờ do sự đặt cược lố bịch của Do-jun.
‘….Ngài ấy… Sao ngài ấy lại ra nhiều thế chứ?’
“Người sợ rồi sao?”
……..
‘Không đời nào mà tôi sẽ thua’.
Hai trên năm lá trong một Seotda gần như là bất khả chiến bại.
Yong-yong nghĩ là Do-jun đang lừa mình.
Cậu ta cá luôn tất cả số kẹo mà cậu ta có.
Rồi cậu ta ném bài của mình lên thảm cho Do-jun xem.
“Năm lần, thưa ngài.”
“…Ừm.” Do-jun thốt lên.
Yong-yong thấy thế liền cười hối hận.
Trong khoảnh khắc thằng bé giơ chân trước ra để vơ nắm kẹo về, Do-jun đã ngăn lại.
“Sam-pal-gwang-ttang.” Bài cao nhất.
Do-jun cười lớn và lấy hết kẹo.
“Mình sẽ không được ăn vặt trong tuần này ư...”
Yong-yong ngơ ngác nhìn đống kẹo ở bên cạnh Do-jun.
“Không, không, không, không, không đâuuuu! Trời ơi, Sao lại như thế chứ!!! Aaaaaaa!!”
Yong-yong nằm xuống lăn qua lăn lại và hét.
Trò chơi bắt đầu với 50 viên kẹo và chiến thắng cuối cùng hoàn toàn thuộc về Do-jun.
Carcier lắc đầu và lẩm bẩm:
“Ngay từ đầu tôi đã có dã tâm chiến thắng ngài rồi.”
Ngài thuộc phe nào vậy?
“Tôi đã cùng chủ nhân đánh bại ngài.”
Carcier nói, bám vào bên cạnh Do-jun.
Do-jun cười và đưa cho Carcier 10 viên kẹo.
Carcier cúi đầu cảm ơn.
‘Rõ ràng ngài ấy chơi xỏ cậu.’
Yong-yong thút thít.
Thật lố bịch khi đặt tất cả kẹo.
Điều khó chịu nhất là Yong-yong không thể bắt thóp được Do-jun.
Soạt.
Do-jun quay đầu lại và nhận thấy Seol Yun-hee đang học hành chăm chỉ trên bàn.
Cô ấy đã học như thế từ lúc rửa bát đến tận tối.
Do-jun lẻn đến bên cạnh Seol Yun-hee và xem nội dung cuốn sách trước mặt cô ấy.
‘Lớp C, thuộc địa orc.
….Như đã biết, dao rựa hay rìu phù hợp hơn là chiến đấu bằng đầu…’
“Con có bài kiểm tra vào ngày mai sao?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, Seol Yun-hee ngạc nhiên quay đầu lại.
Xác nhận đó là Do-jun, Seol Yun-hee thở phào nhẹ nhõm.
“Không ạ, bố làm con giật mình đó.”
“Con học hành thật chăm chỉ.”
“Vâng, ngày mai con sẽ vào vết nứt nên con đang học về nó.”
Học viện Thợ săn Quốc Gia thường là mỗi tháng một lần, hoặc, ba tuần một lần, học viên sẽ được đi thực tập trong các vết nứt.
Tất nhiên, mỗi lớp đều có sự chênh lệch về cấp độ, vì thế địa điểm thực tập vết nứt dựa trên sức mạnh của các học sinh trong mỗi lớp. Trong trường hợp của Seol Yun-hee, cấp độ của cô ấy đã lên tới lớp B, vì thế cô ấy sẽ đến vết nứt cấp C.
“Nghe có vẻ vui đó. Em cũng muốn đi.”
Yong-yong đến bên cạnh, cười ngây ngô và tỏ ra thích thú.
Nhưng Seol Yun-hee lại lắc đầu từ chối.
Bởi vì cô muốn tập trung vào việc luyện tập ở các vết nứt và sẽ không biết được cô ấy có thể gây ra tai nạn gì.
Gần đây, Yong-yong đã cố gắng theo cô đến học viên như thể cậu ta chán ngắt và cảm thấy cô đơn khi phải ở nhà trông nhà.
“Em không thể giúp được gì cho chị sao?”
“…Hửm?”
Yong-yong cầu xin Seol Yun-hee đưa mình theo vì tưởng rằng mang theo cậu ấy là bình thường.
Hôm nay nhìn Yong-yong như thể mất mát gì đó.
Và Seol Yun-hee đã nghĩ rằng Yong-yong dường như đã trưởng thành hơn rồi. Cô cảm thấy có lỗi với Yong-yong và xoa đầu Yong-yong.
“Xin lỗi em. Chị sẽ mua cái gì đó ngon để bù đắp cho em vào lần tới.”
“Vâng!”
….
Carcier liếc Yong-yong.
***
“Được rồi, chị sẽ về ngay.” Với một cảm xúc bồi hồi lẫn lộn, Seol Yun-hee nói.
Cô đi giày xong liền quay đầu lại nhìn Yong-yong và Carcier đang đi ra trước cửa tiễn cô.
“Vâng, chị đi đi.”
“Tạm biệt, cô chủ nhỏ.”
‘Đạt được ý đồ.’ Cạch—Yong-yong vươn vai và lẩm bẩm.
“Bắt đầu nào.”
“…..Như dự đoán, nhưng Ngài Izass, cô chủ nhỏ sẽ ghét ngài.”
“Ngươi trông nhà một mình đi.” Đó là những gì Yong-yong bỏ lại cho Carcier.
Cậu ta nhảy lên và vặn tay nắm cửa, cười thầm trong lòng rồi rời khỏi nhà.
Carcier nhìn lại trong nhà giờ chỉ còn mỗi mình mình.
Đột nhiên có một thiên thần và một ác quỷ xuất hiện trong tâm trí của Carcier.
Thiên thần: “Đừng đi. Cậu muốn phản bội cô chủ nhỏ à?”
Ác quỷ: “Đừng nghe nó. Ngươi có muốn trông nhà một mình không? Ngươi sẽ phải làm gì đó một mình ở trong nhà trong hơn 10 tiếng đấy.”
Thiên thần: “Bạn phải tự mình trông nhà. Còn hơn là sẽ bị cô chủ nhỏ mắng.
Quỷ nói: “Ngu dốt! Ngươi gặp rắc rối trong một phút, còn trông nhà một mình thì tới 10 tiếng đấy.”
Nghe lời nói của ác quỷ, thiên thần không thốt lên lời. Sau đó thiên thần sờ cằm và lẩm bẩm:
“Nghĩ lại thì đúng là như thế thật. Rắc rồi sẽ chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn.”
Ác quỷ: “Đi thôi.”
***
Bên trong ga tàu điện ngầm Bangbae.
Yong-yong và Carcier đi theo sau Seol Yun-hee và cách cô ấy khoảng 20 mét.
“Ngươi đã nói rằng sẽ không đến.”
“Ác quỷ đã thắng.”
“Hả?”
“Dù sao thì, tôi và ngài cùng hội cùng thuyền.”
“Ừ. Chị Yun-hee sẽ vào đó.”
Cô ấy lấy thẻ đi lại của mình ra, đi qua cửa quay và vào sân ga.
Khoảnh khắc Yong-yong cười, đi cẩn thận phía sau Seol Yun-hee và cố gắng đi qua cửa quay, có ai đó đã túm lấy gáy của cậu ta.
Anh ta là một nhân viên nhà ga.
“Một chú chó con sao…”
“Au! Bỏ tôi ra! Để tôi đi!”
“Ặc, này, ngài Izass!”
Một tiếng gầm vang lên.
“Chú chó con đó đang nói.”
“Chú chó gì chứ? Nó là một chú mèo.”
“Gì cũng được, một con thú cưng đang nói…”
***
“Ồ…Nó…”
Một người phụ nữ xinh đẹp tầm 20 tuổi, tháo kính râm ra và nhìn Yong-yong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook