Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Mình có nên gọi điện thoại….Phải bắt đầu rồi.”

Buổi tập trung hiện giờ đã qua 10 giờ 30 phút.

Seo Moo-kwon sốt ruột nhìn điện thoại, giọng khàn đi.

Nhưng hổ đã nói rằng cô ấy sẽ đến mà đúng không?

Rừm rừm!

Một chiếc xe thể thao sang trọng xuất hiện.

Có thể thấy được ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào nó.

Chiếc xe thể thao dừng lại ở vạch đỗ xe trước Sangnokwon.

Sau đó cửa xe mở ra và một người phụ nữ bước ra từ phía ghế lái.

“Ồ, người đó…”

“Đó là Han Min-ji!”

“Oa! Thợ săn cấp S tới trường chúng ta!”

“Mình nên xin chữ ký của chị ấy.”

Mọi sự chú ý đổ dồn vào Han Min-ji.

Han Min-ji nhìn về nơi mà các học viên của Học viện đang tụ lại, dường như cảnh tượng này đối với cô đã quá đỗi quen thuộc. Sau đó, cô chạm mắt với một người đàn ông.

“….Viên chức Lee Do-jun?”

Han Min-ji đơ người, hơi ngạc nhiên.

Cô thắc mắc sao anh lại ở đây.

Sau đó cô mới nhớ ra rằng đây là vết nứt cấp C được quản lý bởi bộ phận quản lý vết nứt ở Seoul.

“Chà.”

Yong-yong từ ghế phụ bước xuống, nở nụ cười tươi hít thở không khí trong lành.

May mắn sao, Seol Yun-hee đã không thấy cậu. 

Cậu nghĩ sẽ trốn đi chơi ngày hôm nay, chỉ trong trường hợp không bị Seol Yun-hee bắt được…

Tầm nhìn của Yong-yong va phải ánh mắt của Do-jun.

Mặc dù mới đầu tháng Tư nhưng trời vẫn có chút lạnh.

Một dòng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Yong-yong.

‘Chủ nhân, sao ngài ấy lại ở đây….’

Yong-yong đảo mắt trốn tránh ánh mắt của Do-jun.

Và chỉ trong nháy mắt khi 2 người chạm mắt nhau đó, Yong-yong nhìn thấy Do-jun mấp máy miệng.

‘Ta cho ngươi năm giây.’ Với một nụ cười.

Các ngón tay của Do-jun nâng lên.

Liền đó, Yong-yong với Carcier chạy như tên bắn về phía Do-jun, như thể chúng sắp bị đốt cháy đến nơi.

Carcier vừa chạy vừa nghĩ:

‘Mình đáng lẽ nên ở nhà.’

***

‘…Yong-yong và Carcier? Chúng đã theo mình ư?’

Seol Yun-hee nhớ lại những gì diễn ra vào buổi sáng.

‘Được thôi, cứ vậy đi.’

Hai chú rồng đã tiễn cô tới trường.

Ánh mắt chúng ánh lên vẻ đau khổ và cố tỏ ra là mình ổn.

Cô chắc chắn rằng đó là những gì đã diễn ra vào buổi sáng.

‘Bằng một cách nào đó… chúng đang diễn trò.’

Hơn là cảm giác bị lừa, đúng hơn cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi cô bước ra ngoài và nhìn khuôn mặt buồn bã của chúng, cô có cảm thấy khó tả.

Seol Yun-hee cười với một nụ cười như không thể tránh được khi nghĩ về điều đó.

‘Mình sẽ cho chúng thấy mặt ngầu của mình.’

‘Cô gái đó…’

‘Han Min-ji, là thợ săn được mời đến hôm nay.’

Một người có xếp hạng khá cao trong những thợ săn cấp S.

Giữa những thợ săn nữ, cô ấy là một trong những thợ săn đầu tiên là thành viên của hội, chỉ xếp sau Moon Ae-kyung, người xếp thứ ba trong bảng xếp hạng.

Các Học viên đang bàn tán xôn xao về sự xuất hiện của Han Min-ji.

Đó là bởi vì bọn họ có kỳ vọng cao rằng nếu họ được nhìn nhận tài năng của mình, họ có thể được mời làm ở một trong những bang hội tốt nhất Hàn Quốc, Hội Icarus.

‘Mà…’

Do-jun và Han Min-ji đang nói chuyện rất vui.

Seol Yun-hee không biết họ đang nói gì với nhau vì khoảng cách khá xa, nhưng có một điều chắc chắn là bầu không khí rất tốt. Hơn nữa, họ đều có nhan sắc, vì thế nhìn họ như một cặp đôi xứng đôi vừa lứa.

Không có cảm giác gì lãng mạn giữa họ, nhưng thực tế là trong trường hợp này thì bản chất của con người với vấn đề này vẫn là dấy lên sự đề phòng.

“Không… đại loại là như vậy.”

“Cậu đang nói cái gì mà cậu không thích sao, Yun-hee?”

Có ai đó đột nhiên nói chuyện với Seol Yun-hee.

Đó là Jung Hye-jung, một học viên trong lớp B.

Khuôn mặt của Seol Yun-hee trở nên nóng ngay khi nghe Jung Hye-jung hỏi như thế.

Cô chỉ nghĩ ở trong đầu thôi, nhưng có vẻ cô đã buột miệng nói ra trước khi cô kịp nhận thức được.

“À, không có gì.”

Seol Yun-hee vẫy vẫy tay và cười một cách vụng về.

“Hừm. Ừ? À bên cạnh đó, không phải viên chức đó khá đẹp trai sao? Anh ấy cũng cao và có một thân hình tốt.”

Jung Hye-jung chỉ vào Do-jun và nói.

Cậu ta không biết là Seol Yun-hee có quen biết với Do-jun.

Không ai trong lớp B biết Do-jun là bố của Seol Yun-hee.

Seol Yun-hee gật đầu thận trọng.

“Nhưng cậu phải cẩn thận với những người như vậy. Những gã đẹp trai thường dùng khuôn mặt của họ để kiếm tiền. Có thể anh ta đang tán tỉnh người này người kia đấy. Loại người này có thể sẽ làm cậu buồn sau này.”

“Không đúng! Bố làm sao mà…”

Có lẽ vì đó là một câu chuyện nhảm nhí về Do-jun, khoảnh khắc ấy, Seol Yun-hee đã đánh mất bình tĩnh.

Và khi nghe Seol Yun-hee nói thế, Jung Hye-jung ngây ra.

“Bố?”

“….ông ấy, không phải thế… Tôi muốn nói với cậu là nếu trở thành một người bố thì ông ấy sẽ trở nên tử tế chứ.”

“Ồ, vậy đó là ý mà cậu muốn nói sao? Tôi lại nghĩ thành ông ấy là bố của cậu. Chà, ông ấy nhìn như trong độ tuổi 20 ấy, nên làm sao mà có đứa con gái lớn như cậu được.”

Seol Yun-hee cười đầy khó xử.

Cô thở phào một hơi.

***

Theo sự chỉ đạo của Seo Moo-kwon, các học viên đi vào trong vết nứt.

Cánh đồng cỏ là nơi phổ biến xuất hiện trong vết nứt.

Xa hơn một chút, có thể nhìn thấy những ngôi nhà bằng gỗ có những rào chắn.

Do-jun đưa cho học viên những tấm bản đồ được in sẵn.

Bản đồ có mô tả ngắn gọn về địa hình của vết nứt và những con quái vật xuất hiện ở đây.

“….Vì vậy, nếu các bạn làm theo những gì mà tôi đã nói, sẽ không có rắc rối nào phát sinh trong lúc săn. Các bạn còn câu hỏi nào không?”

Một lời giải thích ngắn gọn trong khoảng 10 phút kết thúc.

  Các học viên đã biết rõ thông tin của loài orc trên lớp và họ đã phần nào quen thuộc với các mốc trong làng orc vì họ đã hoàn thành việc lập bản đồ.

Thế nên họ không có bất kỳ câu hỏi nào. Họ chỉ muốn nhanh chóng được đi săn.

“Như đã thông báo thì mọi người có thể chia thành các nhóm ba người và hợp tác với nhau theo kiểu tự quản.”

Khi lời giải thích của Do-jun kết thúc, Seo Moo-kwon nói với các học viên.

Và dường như các nhóm đã được lập với nhau trước khi đến đây.

Nhóm của Seol Yun-hee gồm cả cô cùng với Seo Jin-soo và Jung Hye-jung.

Do-jun thấy thế liền lộ ra một nụ cười mà anh không nhận ra điều đó.

‘Nhìn con bé có vẻ ổn.’

Anh nghĩ về Seol Yun-hee hàng ngày luôn về nhà sớm sau giờ học. Anh cảm thấy hơi lo lắng rằng có thể cô bị bắt nạt ở Học viện. Nhưng dường như anh đã lo thừa rồi.

“Nhân tiện.”

Do-jun nhìn vào Yong-yong, cậu đang theo dõi biểu hiện trên mặt Do-jun.

Yong-yong thấy thế liền vội lảng tránh ánh mắt đó và huýt sáo.

Do-jun nhìn Yong-yong như vậy thì bật cười, nói:

“Cứ vui vẻ đi, ta sẽ không mắng ngươi đâu.”

……..

‘Tại sao? Cậu thực sự có thể chơi nó.’

Do-jun có việc phải làm một mình.

Rõ ràng là Kwon Hyuk-soo đã gọi đến và bảo là việc thiết lập bản đồ đã hoàn thành.

Nhưng lại có năng lượng của con quái vật khác mà anh cảm nhận được ở hướng ba giờ trên bản đồ.

Trên bản đồ thì chỗ đó được đánh dấu là bị chặn bởi một vách đá cao.

Do-jun đang nghĩ đến việc sẽ đi xem nơi đó.

“Ngài biết không, chủ nhân….”

Khi mà Yong-yong đang chiếm sự chú ý của chủ nhân, Carcier nhìn ở bên cạnh thở ra.

Nó quyết định ngắt quãng lại bằng cách nói những gì mà nó muốn nói. 

“Chủ nhân, nếu ngài không bận nữa, sao ngài không đi dạo một chút với chúng tôi?”

“Đi dạo?”

Do-jun nghĩ về điều đó và xoa cằm.

Rắc rối không kéo dài lâu.

“Thay vào đó ta sẽ quyết định con đường chúng ta đi. Được chứ?”

Yong-yong cười như một đứa trẻ ngây thơ vô số tội.

“Đi thôi!”

Chen lên trước, Yong-yong bắt đầu chạy ngang qua cánh đồng cỏ.

Sau đó cậu ta đột ngột dừng lại, rồi quay lại và vẫy hai chân trước với Do-jun.

Do-jun nhún vai yếu ớt nói:

“Ta mới là người quyết định đường đi.”

***

Do-jun cùng Yong-yong và Carcier đang chuẩn bị đi dạo đâu đó.

Seol Yun-hee vô thức nhìn chằm chằm vào họ.

‘Họ sẽ đi đâu thế?’

‘Mình cũng muốn đi cùng họ nữa…’

Đó là cảm giác bộc trực lúc đó của Seol Yun-hee.

Nhưng hôm nay là một cơ hội tuyệt vời để trau dồi, tích lũy kinh nghiệm thực hành.

Cô không thể để cơ hội quý báu này vuột mất.

Đặc biệt hơn là thợ săn cấp S như Han Min-ji, một người hiếm khi được nhìn thấy trọn vẹn, đã đến đây với tư cách là một giảng viên được mời.

Chẳng khác nào tiền mất tật mang nếu không lợi dụng lợi ích mà cô ấy mang lại.

“Khi nào thì đến lượt chúng ta thế?”

Nhìn một cách ghen tị vào đám học viên đang được Han Min-ji chỉ bảo, Jung Hye-jung càu nhàu.

“Đừng đợi nữa, đi săn thôi. Đi theo tôi nào.”

Seo Jin-soo với biểu cảm tràn đầy tự tin trên mặt, liếc nhìn Seol Yun-hee.

Hôm nay cậu ta quyết định rằng chắc chắn phải ghi được điểm với Seol Yun-hee.

Nghĩ rằng mình sẽ trông rất ngầu nếu làm như mình là một chỉ huy, Seo Jin-soo tự tiện chủ trương.

“Tôi có thể nhìn ra ý nghĩ của cậu đấy, Seo Jin-soo.”

“Ha ha ha ha. Ý cậu là gì chứ?”

Jung Hye-jung lắc đầu tặc lưỡi.

Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra Seo Jin-soo thích Seol Yun-hee.

Từ góc nhìn của người thứ ba, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra ngay điều đó.

Tuy nhiên thì rõ ràng người trực tiếp liên quan là Seol Yun-hee lại như thể rằng cô không biết điều này.

“Vâng. Xin hãy chăm sóc tốt cho tôi hôm nay, cậu Jin-soo.”

“Haha. Hãy để đấy cho tôi. Tôi sẽ giết cậu ngay lập tức khi mà lũ orc xuất hiện.”

“Với một người yếu hơn Yun-hee?”

“Này! Jung Hye-jung! Không cần biết cậu có ý gì!”

“Tôi đã nói gì sai sao?”

Seo Jin-soo và Jung Hye-jung gầm gừ trừng trừng mắt với nhau.

Hai người này luôn luôn xích mích với nhau như thể họ là kẻ thù kiếp trước vậy.

Loạt xoạt.

Một tiếng động phát ra từ rừng cây gần đó.

Hai người liền rút vũ khí ra và trở nên đề phòng.

Và rồi họ có thể thấy được.

Có năm con orc đang bò ra khỏi vũng rừng.

Seol Yun-hee nạp mana vào súng mana dắt bên thắt lưng cô.

Một quá trình nạp mana vào súng diễn ra.

Sau khi vào Học viện, Seol Yun-hee đã kiếm được mana 20 tuổi thông qua một lần cường hóa cơ thể với viên đá mana hỗ trợ cấp B, đã tăng lên một chút.

‘Tập trung vào nó nào.’

Đá mana và các sản phẩm phụ mà nhận được sau khi bắt bọn orc ngày hôm nay sẽ thuộc về bọn họ.

Đá mana kiếm được từ bọn orc, một quái cấp C, vào khoảng 800.000 won.

Thậm chí nếu chỉ bắt được một con, ba người cũng có thể được tầm 250.000 won.

‘Ông ấy sẽ rất vui và mình cũng có thể chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn vào tối nay.’

***

“Choo Choo!”

Như một phép lạ của Môsê (Một phép lạ nổi tiếng trong Kinh Thánh Tôn Giáo – ông Moses tách nước biển ra làm 2 để đoàn người Do Thái có thể băng qua và nhấn chìm truy binh Ai Cập.).

Bọn orc đã dọn đường, chạy hết.

Đó không phải là do Do-jun mà là do hai con rồng đang đi trước dẫn đầu.

Hai đứa nó dư sức với bọn orc - chỉ là bọn quái cấp C.

Chỉ cần chạm mặt đã khiến bọn orc ngần ngại và chạy ngay tức khắc hoặc trốn tránh chúng.

Theo bản năng mà bọn orc biết điều đó, dù cho hai con rồng có hóa nhỏ và ngoại hình có chút thay đổi.

“Thời tiết thật là đẹp.”

Thời tiết bên trong vết nứt không quá nóng cũng không quá lạnh.

Hơn nữa, ánh mặt trời ấm áp dường như sưởi ấm cả cơ thể và tâm hồn.

Do-jun gật đầu đồng ý.

Thật là một ngày tuyệt vời để đi dạo ở đây.

“Nhân tiện đây, tôi nghĩ chúng ta tốt hơn là nên xin lỗi cô chủ nhỏ sau đó. Chúng ta đã tự ý rời khỏi nhà.”

Yong-yong dừng bước. Sau đó cậu ta chạy phắt tới bên Carcier và thì thầm:

“Carcier.”

“Vâng, Ngài Izass.”

“Đừng lo, chỉ cần làm một lần aegyo (làm nũng) thì sẽ giải quyết được vấn đề của chúng ta.”

…..

Sau khi buông lời, Yong-yong ậm ừ và lại tiếp tục dẫn đầu.

Chẳng bao lâu sau, Yong-yong đối mặt với bức tường cao bao quanh làng Sồi.

Do-jun chạm vào space tab để kiểm tra trạng thái bản đồ.

Như dự đoán, nó cho biết rằng không có gì thay đổi ngay cả khi anh kiểm tra lại.

Cộc cộc.

Do-jun gõ vào điểm bất kỳ trên tường.

Tiếng vọng lại nghe như bên trong trống rỗng.

Tuy nhiên thì thời điểm này một chút nghi ngờ cũng đã trở nên chắc chắn.

“Đứng ngoài đi.”

“Dạ?”

Khi Yong-yong lùi lại khỏi bức tường thì Do-jun đã đấm nhẹ vào.

Rầm!

Một phần của bức tường đã bị phá vỡ.

Không, là một tảng đá lớn bị phá vỡ, và họ có thể thấy nó.

“…Đây.”

Cầu thang dẫn xuống hiện ra.

[Đã tìm ra hầm ngục ẩn.] 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương