Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 111: Người Đàn Ông Trong Sương Mù (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 111: Người Đàn Ông Trong Sương Mù (2)

[Dịch giả: Juice

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Hai cỗ xe ngựa chở theo hơn ba mươi người.

Bất cứ ai nhìn vào đoàn người đang đi ngược chiều đều có thể nhận ra sự bất thường trong đội hình khi số người mang kiếm dường như còn nhiều hơn cả những người khuân vác hành lý.

Thêm vào đó là ánh mắt u tối, lạnh lùng của những hiệp sĩ xuất hiện rải rác khắp nơi, tất cả tạo nên một khung cảnh chẳng khác gì một đội quân đang chuẩn bị xuất chinh.

“Vì chuyện này mà ngài kéo tôi tới đây sao?”

“…Dù là chuyện gì đi nữa, tôi cũng muốn được cùng làm với anh.”

Stephan đưa tay gãi cái cổ vốn đã đau ê ẩm của mình, rồi bất lực cười khổ trước câu trả lời nửa vời của Vlad.

Vì lý do nào đó mà họ đã được trả phí ứng tuyển rất cao, nhưng Stephan biết rõ, chuyện gì càng dễ dàng thì càng có mùi đáng ngờ.

“Chúng ta mới định cư ở thành phố này được một tháng, vậy mà mọi thứ đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.”

“Bá tước đã hứa sẽ dành sự quan tâm đặc biệt đối với chúng ta.”

“Dù vậy… vẫn sẽ có những góc khuất mà người ở trên chẳng thể chạm tới.”

Stephan vừa nói vừa khẽ nghiêng đầu liếc về phía sau.

Những hiệp sĩ Vitskaya đang dõi theo anh và Vlad bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.

“Chúng ta cứ làm rùm beng lên rồi rút đi. Chẳng phải lính đánh thuê vốn là như thế sao?”

“…Anh nói đúng, chỉ là dùng sai hoàn cảnh. Thật chẳng biết phản bác thế nào.”

Giờ đây, Stephan đã hiểu rõ rằng dù có than phiền thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Vị hiệp sĩ vụng về từng lạc giữa rừng sâu này đã có mâu thuẫn từ trước với các hiệp sĩ Vitskaya.

Và rồi, không rõ bằng cách nào, họ lại bị Vlad thuê về trong sự ngơ ngác.

Nói cách khác, giờ đây họ đang phải gánh chịu hậu quả do đã lỡ ‘gây thù chuốc oán’ với Vlad.

“Lát nữa tôi sẽ chia cho anh một phần của tôi. Cố gắng lên. Cơ hội thế này đâu có nhiều.”

“…Điên mất thôi.”

Vlad cố tình giả vờ không nghe thấy lời cằn nhằn của Stephan.

Bởi lẽ, cậu sẵn sàng chấp nhận tất cả những lời than phiền ấy.

Stephan là người rất hữu ích.

“Thật tốt vì có anh theo cùng.”

Đoàn lính đánh thuê Thornwood đang điều phối tình hình một cách đầy lão luyện, đúng như danh tiếng của những người từng chinh chiến khắp nơi.

Nhờ bước chân đều tăm tắp và tác phong gọn gàng, Vlad đã dễ dàng giữ được vị trí dẫn đầu.

Việc thuê lính đánh thuê thay vì trông chờ vào mấy tên hiệp sĩ Vitskaya thiếu hợp tác quả thật là quyết định đúng đắn.

“Cứ theo tiến độ này, chúng ta sẽ đến nơi trong ba ngày tới.”

“Được rồi.”

Vlad gật đầu trước lời nói của Stephan, rồi vô thức đưa tay vuốt nhẹ viên hổ phách của Alicia - manh mối duy nhất còn sót lại từ giọng nói kia.

Chỉ có một giống loài duy nhất có thể nhận ra cảnh sắc được khắc trong viên đá ấy, đó là các yêu tinh, những sinh vật được cho là có mối liên kết sâu sắc với tinh linh.

“Vậy là ba ngày nữa...”

Từ bao lâu nay, tộc yêu tinh sống ẩn mình giữa màn sương bí ẩn đã trở thành đối tượng khiến bao người vừa tò mò vừa ngưỡng mộ.

Chỉ nghĩ đến khả năng có thể gặp họ trong ba ngày tới cũng đủ khiến tim Vlad khẽ rung lên háo hức.

Đó là một cảm giác mà cậu chưa từng có trong đời, nhưng nhịp đập ấy lúc này lại không hề khó chịu.

Khởi đầu của chuyến hành trình này là để tìm ra danh tính của ‘giọng nói’, nhưng giờ đây, rõ ràng chuyến đi ấy đang giúp Vlad có cái nhìn rộng mở hơn về thế giới xung quanh.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *

[Ngày cuối cùng trong hành trình ba ngày]

Có lẽ vì rừng cây quá dày đặc, nên cả mùi hương trong không khí cũng dường như thay đổi.

Chiếc xe ngựa cọt kẹt lăn bánh, để lại sau lưng con đường đang dần dần khuất dạng.

“Thưa ngài Vlad, từ đây trở đi, chúng tôi sẽ dẫn đường.”

“Được.”

Vlad không hề nao núng trước ánh mắt sắc bén của viên hiệp sĩ.

Cậu đã luôn theo sát người này để đối phó với kẻ tập kích bí ẩn, và khi đã dẫn đường an toàn đến tận đây, tức là một nửa nhiệm vụ đã hoàn thành.

“Quả đúng như lời đồn, chúng chỉ tấn công những xe chở hàng.”

“Ừm.”

Khi nghe lời Goethe nói bên cạnh, Vlad khẽ gật đầu từ phía sau đội hình.

Quả thật, suốt cả chặng đường vừa qua, cậu chưa từng bị tấn công, dù trên chiếc xe ngựa hiện đang chất đầy những thỏi bạc dùng để thanh toán tiền trà.

“Chúng đang dè chừng ta à?”

Có lẽ số lượng người hộ tống đông đảo khiến kẻ địch cảm thấy áp lực mà không dám ra mặt.

Tuy nhiên, vì kẻ tập kích chỉ xuất hiện khi có xe chở hàng, nên họ vẫn cần cảnh giác đến tận chặng về.

“Tới rồi. Tôi thấy có gì đó ở phía trước kìa.”

Sau một thoáng trầm ngâm, Vlad liền nhìn theo hướng mà Stephan vừa chỉ.

Trong khu rừng sâu thẳm xuất hiện vài ngôi nhà nhỏ, như thể chúng vừa mới len lỏi thoát ra từ lòng rừng.

Kiểu dáng bên ngoài của chúng gợi nhớ đến những trại khai thác gỗ, nhưng hàng rào xung quanh lại vững chãi và kiên cố.

“Có vẻ chỗ giao dịch nằm ở đó.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Bọn họ được tiến hành giao thương, nhưng tiến vào sâu trong rừng thì không.

Yêu Tinh vốn không dễ gì nhường lãnh địa của họ cho con người, và Bá Tước Vitskaya phải tự tìm cách để ứng phó với thái độ độc quyền ấy.

Dù những công trình trước mắt trông nhỏ bé, nhưng chắc hẳn ẩn sau đó là bao nỗ lực không ngừng nghỉ của bá tước.

“Xem ra phía Yêu Tinh mới là ưu tiên hàng đầu. Thưa ngài Vlad, phiền ngài trông hộ hành lý giúp tôi một lúc.”

“Không sao.”

Các hiệp sĩ của gia tộc Vitskaya rõ ràng đang cố ý cản trở cuộc gặp gỡ giữa Vlad và Yêu Tinh, nhưng hành động ấy cũng có thể phần nào hiểu được.

Bởi lẽ, mối quan hệ với yêu tinh chính là kế sinh nhai của gia tộc Vitskaya.

Việc họ không thể giao phó chuyện quan trọng đó cho người ngoài cũng là điều dễ hiểu.

Tất nhiên, sự phản cảm của mấy người lính đối với Vlad có lẽ cũng đã góp phần vào quyết định ấy.

“Tôi muốn được thấy những Yêu Tinh kia một lần…”

Vlad lặng lẽ gật đầu trước lời của Goethe rồi trèo lên nóc xe.

Một luồng gió mát lạnh kỳ lạ chợt lùa qua tóc cậu.

“Còn gì nữa không? Tôi phải bảo vệ anh ấy. Mọi người, nhớ hãy cảnh giác.”

Ưu điểm lớn nhất khi làm hiệp sĩ chính là có thể ra lệnh.

Sau khi chỉ thị cho Goethe và nhóm lính đánh thuê, Vlad khoanh chân nằm ngửa trên nóc xe, ngước nhìn lên bầu trời.

Với người đã sống cả đời trong những thành phố chật chội như Vlad thì đây là lần đầu tiên cậu được hít thở bầu không khí trong lành như thế.

Cậu chưa từng cảm nhận được làn gió mát giống vậy bao giờ, dù là ở đồng bằng phương Bắc hay trên cánh đồng của gia tộc Kannor.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *

Bên trong căn lều gỗ nhỏ, những người đàn ông ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn dài.

“…Vậy đây là tất cả những gì chúng tôi có thể chi trả lúc này.”

Một chiếc hộp được đẩy về phía trước, phát ra tiếng leng keng khẽ khàng.

Tai người đàn ông hơi động đậy khi nhận ra lớp tiền bên trong khá mỏng.

“Số tiền này khác với thỏa thuận ban đầu.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại vang vọng khắp không gian.

Hiệp sĩ Vitskaya nuốt khan trước âm sắc trầm lắng, khó nắm bắt nhưng lại chất chứa quyền uy khiến người ta không khỏi rùng mình đó.

“Việc chế biến trà từ lá của Cây Sự Sống đòi hỏi rất nhiều công sức. Không phải chỉ một hai người làm là xong được đâu.”

“Tôi hiểu rất rõ điều đó, thưa ngài Varadis. Nhưng…”

Tuy có một chiếc ghế được đặt ngay đối diện, nhưng những người của tộc Yêu Tinh vẫn đứng yên mà không chịu ngồi xuống.

Dưới áp lực ngầm mang ý nghĩa thúc ép phải nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại, hiệp sĩ Vitskaya buộc phải nói ra nguyên nhân thật sự về kẻ tấn công không rõ danh tính hiện đang ngăn cản tuyến thương mại của họ, khiến họ chậm trễ trong việc thanh toán.

“…Trà vẫn bán tốt chứ?”

Đàm phán luôn có thể đổ vỡ.

Với bản tính đòi hỏi cao của tộc Yêu Tinh, họ đã chuẩn bị sẵn tâm thế cho tình huống xấu nhất.

Nhưng câu hỏi duy nhất họ đặt ra lại là về việc… trà có bán chạy hay không.

“Vẫn bán rất tốt. Nếu ngài cho chúng tôi thêm chút thời gian, chúng tôi sẽ thanh toán đầy đủ.”

“Còn những vùng khác ngoài khu trung tâm thì sao? Họ cũng thích trà của bọn ta chứ?”

“Trà của các ngài đang trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong giới quý tộc trung tâm, nên tôi tin các vùng khác cũng sẽ sớm ưa chuộng. Xu hướng là như vậy mà.”

Vị yêu tinh tên Varadis lặng lẽ gật đầu khi nghe lời giải thích ấy.

Họ tưởng chừng sẽ gặp rắc rối vì khoản thanh toán trễ hạn, nhưng có vẻ như phía Yêu Tinh cũng đã đặt kỳ vọng lớn vào thương vụ lần này.

“Ta mong các người đừng để bọn ta phải đi tìm một lãnh chúa khác để giao dịch.”

“Cảm ơn ngài.”

Phía Yêu Tinh hoàn toàn có thể tìm được những lãnh chúa khác để thay thế.

Lời nói cuối cùng của Varadis vang lên khi chiếc hộp trên bàn được trao lại cho họ nghe như một lời đe dọa ẩn ý.

Dù số vàng lần này chỉ là một nửa so với khoản thu thường lệ, nhưng họ vẫn quyết định chấp nhận.

“Nhân tiện…”

“Vâng, có gì xin ngài cứ nói.”

Vị hiệp sĩ thở phào nhẹ nhõm vì cứ tưởng cuộc thương lượng đã kết thúc, nhưng lại có linh cảm không lành khi thấy Varadis nheo mắt nhìn ra bên ngoài.

Dù trước mặt chỉ là vách gỗ, nhưng cách ông ấy nghiêng đầu lại khiến cho người ta có cảm giác như người này đang nhìn thấu mọi vật cản.

“Người đi cùng ngươi khi nãy là ai?”

“Ngài nói gì cơ?”

“Kẻ đang nằm trong cỗ xe ngựa.”

“…Trong cỗ xe có ai nằm ư?”

Varadis nhìn người đàn ông loài người bằng ánh mắt lạnh lùng. Họ không thể giao tiếp với nhau, nên ông ta vẫn giữ im lặng, lặng lẽ cảm nhận luồng năng lượng kỳ lạ đang len lỏi từ bên ngoài vào.

Một cảm giác bất an mơ hồ không thể diễn tả thành lời đang âm thầm khuấy động mọi giác quan của ông.

“Hẳn là ngươi đã vất vả lắm mới đến được đây. Để ta mời ngươi một chén trà.”

“Sao cơ ạ…?”

“Không tính phí riêng đâu.”

Vị hiệp sĩ của Vitskaya ngơ ngác trước thái độ bất ngờ thân thiện của Varadis.

Nhưng ánh mắt của vị Yêu Tinh ấy lại không hề hướng về người đang đứng trước mặt, mà là về một ai đó đang ở rất xa.

“Mời cả những người đang đứng ngoài kia vào uống cùng đi.”

Vị hộ vệ của khu rừng biết rằng mình không thể làm ngơ trước nguồn năng lượng vừa lạ lùng vừa thân thuộc đang hiện diện giữa không khí ấy.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *

Vlad tuy không ngủ, nhưng cậu đã mơ.

Trong giấc mơ ấy, cậu đã bặt gặp được hình ảnh mà đã lâu cậu không còn thấy nữa, đó chính là khung cảnh cây phong già cao lớn và sừng sững hiện ra giữa rừng thu.

“…Gì thế?”

Vlad vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi giữa mùa đông lạnh giá, nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình đứng trên một ngọn đồi thoảng hương thu.

Cảnh tượng quá đỗi chân thực khiến cậu không thể tin đây chỉ là mộng tưởng.

Mặt trời đang lặn dần nơi chân trời xa, nhuộm đỏ cả cánh đồng lúa mì lượn sóng.

‘Đây có vẻ không phải là mơ…’

Vlad biết rõ nơi này là đâu.

Giờ đây, cậu chỉ còn có thể dựa vào khung cảnh trong viên hổ phách như một ký ức.

Đây là vùng đất mà giọng nói kia từng nói rằng mình đã đặt chân đến.

Cậu quay đầu thật nhanh.

Cây phong đứng lặng lẽ, đơn độc, như thể đã luôn hiện diện tại đó từ trước đến nay.

“Hoa ư?”

Trên thân cây, hoa đang nở rộ.

Dù cây phong vốn không trổ hoa, nhưng lúc này, nó lại tràn ngập hoa tươi.

Những đóa hoa rực rỡ ẩn mình giữa tán lá đang rơi.

Gió thổi qua mang theo một cánh hoa hòa lẫn trong những chiếc lá thu rơi về phía Vlad.

Đó là một đóa hoa với những cánh trắng ánh bạc.

“Thật không thể tin được...”

Khi rơi xuống, nó là một bông hoa, nhưng giữa chừng, nó lại hoá thành một con bướm.

Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, Vlad buộc phải thừa nhận rằng nơi này rõ ràng không thuộc về thực tại.

Con bướm vỗ cánh bay lên giữa ánh hoàng hôn, mang theo vẻ đẹp như một khúc nhạc tĩnh lặng.

Trong cảnh sắc đang dần phai mờ, con bướm toả sáng lung linh ấy nhẹ nhàng đậu lên sống mũi của Vlad.

Vlad khẽ nhắm mắt phải lại, nhìn sinh vật trước mắt đang chầm chậm khép đôi cánh.

Khi tạo ra hình ảnh, hãy dùng mắt trái.

Còn khi đối diện với hiện thực, cậu sẽ dùng mắt phải.

Vlad đã hiểu được quy luật khắc sâu trong thế giới này dù chưa từng có ai dạy cậu.

“Đội trưởng… Đội trưởng!”

Giọng của Goethe vang lên lơ lửng như từ trong giấc mơ vọng lại.

Vlad cuối cùng cũng trở về với hiện thực, trong khi dư ảnh vẫn còn lay động trong tâm trí như những con sóng lăn tăn chưa dứt.

“…”

Vlad mở đôi mắt vốn đã nhắm lại, nhưng vẫn trông thấy một cánh bướm đang bay lượn trước mặt mình.

Hơi thở cuối cùng của hoàng hôn lướt qua đỉnh núi, khẽ đọng lại trên mái tóc vàng óng của cậu.

“Cái này là gì vậy?”

Một bộ giáp được phù phép bằng sự bảo hộ của con bạch xà.

“Còn cái này?”

Viên hổ phách của Alicia mang phúc lành từ loài chuột chũi.

“Và cả cái này nữa.”

Một ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi cậu.

Một sinh vật với đôi tai nhọn và đồng tử màu vàng kim đang nhìn chằm chằm vào Vlad.

Ngay tại đây, dù đã mở mắt, cánh bướm ấy vẫn bay lượn quanh cậu như chưa từng rời đi.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương