Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 110: Người Đàn Ông Trong Sương Mù (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 110: Người Đàn Ông Trong Sương Mù (1)

[Dịch giả: Juice

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Thế giới của “giọng nói” là nơi nhuốm đầy những gam màu trầm lắng.

Viên hổ phách mà Alicia nhìn thấy qua thế giới ấy dường như muốn ôm trọn cả khung cảnh mùa thu, nơi cây phong sừng sững giữa cánh đồng lúa mì trải dài bất tận.

Vlad vẫn còn nhớ như in hình ảnh những chiếc lá khẽ rơi trong ánh hoàng hôn đỏ rực.

Đó là một khung cảnh vừa mãnh liệt, vừa diễm lệ, nhưng lại thoảng qua một nỗi buồn khó gọi thành tên.

‘Nhưng mình vẫn có thể thấy được đôi chút…’

Vlad nhắm mắt trái lại và nhìn vào viên hổ phách được khảm nơi chuôi kiếm.

Dù không còn thấy rõ như lúc trước, nhưng cậu vẫn thấp thoáng thấy được hình ảnh cây phong khẽ lay trong gió.

“Đây là nơi nào vậy?”

Khi chỉ còn một mình trên chiếc giường nhỏ, Vlad lại lẩm bẩm một mình, nhưng chẳng còn ai đáp lời cậu nữa.

Chỉ có ánh trăng xanh nhạt qua khung cửa sổ lặng lẽ vuốt ve bờ vai cậu.

Xoẹt!

Một tia sáng nhỏ bắn ra từ con mắt trái đang nhắm nghiền của Vlad.

Ngày trước, giọng nói ấy từng mời gọi cậu bước vào một thế giới sâu thẳm hơn, nhưng cậu đã không thể hồi đáp.

Nhưng giờ đây, nếu lời gọi ấy vang lên một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ có thể trả lời mà không chút do dự.

Trong căn phòng tối, nơi chỉ có ánh trăng làm nguồn sáng, một tia lóe trắng đã thu hút ánh mắt của Vlad.

***

“Cậu ta thế nào rồi?”

Bá tước Vitskaya, đang dùng bữa bên bàn đầy rau củ và trái cây, nhấc ly trà nóng lên và cất tiếng hỏi.

Tuy vẫn luôn duy trì chế độ ăn uống lành mạnh mà chỉ có những yêu tinh mới theo nổi, nhưng gương mặt ông vẫn hằn rõ những nếp nhăn và vẻ lo âu sau mỗi bữa ăn.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu hiệp sĩ tên Vlad đó chính là một sát long nhân.”

Dù đã sai người đi kiểm tra đến tận hai ba lần, nhưng ông vẫn chưa cảm thấy yên tâm.

Đặc biệt là khi cần phải xác minh danh tính của một đối tượng khả nghi như này.

“Còn gì nữa không?”

“…Tôi cũng đã xác nhận năng lực của cậu ta. Trong số những hiệp sĩ khác, không ai có thể sánh bằng với người tên Vlad này.”

Đã có năm hiệp sĩ lấy cớ huấn luyện để tấn công Vlad.

Ba người trong số đó đã bị đánh đến mức tạm thời không thể tiếp tục nhiệm vụ.

Nếu là một trận chiến thực sự, họ có lẽ đã mất mạng từ lâu.

“Vậy còn ngươi thì sao?”

Người chỉ huy đội hiệp sĩ khẽ cắn môi khi nghe thấy câu hỏi khiêu khích của bá tước.

“Nếu đấu mười trận, chắc tôi sẽ thắng chín trận.”

“…Tức là vẫn có thể thua một hai lần.”

Bá tước Vitskaya vẫn nhớ rõ số vàng ông đã trao cho tên hiệp sĩ đang cúi đầu trước mặt.

“Chỉ mới mười tám tuổi…”

Ngay cả vị chỉ huy từng rất nổi danh thuở ông còn trẻ cũng không dám đảm bảo sẽ thắng được cậu ta.

Vậy thì những kẻ không biết sử dụng linh khí đừng mơ mà đọ được với Vlad.

“Còn chuyện để cậu ta đợi ngoài cổng thì sao?”

“Dạ?”

Dù là một hiệp sĩ thực thụ, vị chỉ huy vẫn không thể nhận ra khả năng thật sự của Vlad.

Họ đã để cậu đứng chờ bên ngoài giữa tiết trời lạnh giá ngay từ lần đầu gặp mặt.

“Nếu cậu ta biết điều hơn một chút thì tốt biết mấy…”

Hiệp sĩ là người coi trọng danh dự.

Tuy hành động ban đầu ấy của họ có phần thô lỗ, nhưng họ vẫn còn cơ hội.

Bá tước chỉ mong chàng hiệp sĩ trẻ đó hiểu được cách thế giới này vận hành.

“…”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *

Vlad chăm chú nhìn vào tách trà trước mặt.

Ánh sáng xanh lục rực rỡ chiếu qua lớp nước trong suốt, phản chiếu xuống tận đáy.

Cậu vô thức cúi người xuống, đôi mắt vẫn dõi theo sắc màu trong vắt ấy.

Tuy không rõ đó là loại trà gì, nhưng mùi hương tự nhiên nồng nàn lan tỏa từ nó đã khiến tinh thần cậu trở nên tỉnh táo hơn hẳn.

“Ta nghe nói ở phương Bắc không có thói quen uống trà như vậy?”

“Họ thà ôm nguyên bình rượu còn hơn uống thứ nước chiết từ lá nghiền này.”

Bá tước Vitskaya mỉm cười đầy hứng thú khi thấy Vlad trả lời có phần cộc lốc, nhưng lại chẳng thể rời mắt khỏi tách trà.

Ông vốn không coi trọng người phương Bắc, nhưng cậu nhóc này đã khiến ông phải chú ý.

“Đây là Trà Yêu Tinh, một sản phẩm được chế biến đặc biệt, chiết xuất từ khu rừng phương Đông xa xôi.”

“Yêu Tinh ư…”

Ngay khi nghe thấy từ “Yêu Tinh” phát ra từ miệng Bá tước, Vlad khẽ liếm môi.

Tuy nhiên, cậu đã nhanh chóng chỉnh lại tư thế, giữ vẻ bình thản như thể chưa từng có gì xảy ra.

Không được để lộ ra ham muốn của bản thân trong một cuộc thương lượng.

Marcella, đóa hồng của Soara, đã từng dạy cậu như thế.

“Một trong những ngành kinh doanh chính tại lãnh địa của ta là buôn bán các sản phẩm đặc biệt từ tộc Yêu Tinh. Ta nghe nói người ở vùng trung tâm không thể sử dụng những gì liên quan đến họ.”

Gia tộc Vitskaya trước nay chẳng khác gì một đám người thôn quê tầm thường, nhưng kể từ khi Bá tước đương nhiệm kế vị, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Vì muốn cứu lấy gia tộc đang trên đà suy tàn, ông đã liều lĩnh và cuối cùng cũng thành công trở thành một trong số ít những người có thể kết giao được với tộc Yêu Tinh.

“Chẳng hạn như tách trà trước mặt cậu lúc này, nó còn đáng giá hơn cả vàng nếu tính theo trọng lượng.”

“…”

Tộc Yêu Tinh là một giống loài có tuổi đời lâu dài và hệ sinh thái bí ẩn của họ luôn khiến giới quý tộc vùng trung tâm không khỏi hiếu kỳ.

Thậm chí còn có lời đồn lố bịch rằng trà yêu tinh có thể kéo dài tuổi thọ.

“Vậy… thứ trà ấy thật sự có công dụng như lời đồn sao?”

“Ta không dám chắc nó có kéo dài tuổi thọ được hay không, nhưng ít nhất, nó rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là với những người hay ho khan.”

Lời đồn thường bị thổi phồng, và trà Yêu Tinh vốn dĩ không phải là thứ thảo dược thần kỳ có thể kéo dài sinh mệnh.

Tuy nhiên, khác với câu chuyện vô căn cứ đó, chàng hiệp sĩ tóc vàng trước mặt ông lại thật sự là “sát long nhân” như lời đồn, vì thế, thái độ của Bá tước không khỏi thận trọng.

“Cậu có muốn ta chuẩn bị một ít cho cậu đem theo không?”

Chỉ khi nghe đến câu hỏi ấy, Vlad mới ngẩng đầu.

Trước ấy khi ông đề cập đến công dụng chữa ho, cậu như sực tỉnh khỏi cơn mơ màng.

“Ngài muốn tặng tôi thứ trà quý này thật sao?”

Vlad khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào Bá tước mà hỏi.

Chắc chắn việc ông ta mời cậu đến đây và ra sức lấy lòng không phải là vô cớ.

“Đúng là hiệp sĩ phương Bắc có khác, tuy có hơi phô trương, nhưng lại rất thú vị! Ta thích như vậy đó!”

Khi thấy Vlad có vẻ chịu hợp tác, Bá tước liền bật cười, nâng tách trà lên.

Ông từng nghĩ người phương Bắc sẽ là dạng người khép kín, ai ngờ tên hiệp sĩ này lại dễ bắt chuyện đến thế.

“Ta ngưỡng mộ năng lực của cậu, thậm chí cậu còn có thể giết được cả rồng. Nên thật ra… ta có một chuyện muốn nhờ đến cậu.”

Mưu mẹo tuy có thể nông cạn, hành vi tuy có thể tùy hứng, nhưng nếu cả hai bên đều có thứ muốn trao đổi, thì chẳng có lý do gì để họ từ chối bắt tay nhau.

“Gần đây có một kẻ ẩn nấp trên tuyến giao thương đã liên tục cướp hàng của ta. Phiền phức vô cùng.”

“Là sơn tặc sao?”

Vlad nhấc tách trà lên rồi nhấp một ngụm.

Hương vị bên trong thật nhạt nhẽo.

“Có lẽ không phải đâu.”

Bá tước Vitskaya khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi chàng hiệp sĩ phương Bắc đang nhấp ngụm trà, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.

Nụ cười của ông chứa đựng nhiều ẩn ý.

“Tất cả hiệp sĩ hộ tống tuyến trên của ta đều đã mất dấu hắn.”

Dù có thể đây chỉ là lời dối trá nhưng giọng điệu của ông ta vẫn không hề tỏ ra chút xấu hổ nào.

Vị bá tước đây là kiểu người sẵn sàng đưa tay cầu cứu cả những kẻ từng bị xem thường, nếu điều đó có thể mang lại lợi ích cho ông.

“Cả hiệp sĩ của bá tước cũng không làm gì được hắn sao?”

“Đúng vậy. Vậy nên ta mới phải đau đầu suốt thời gian qua.”

Vlad khẽ nhíu mày khi nghe đến đó.

Dựa vào kỹ năng chiến đấu, các hiệp sĩ của vị bá tước đây rõ ràng không mấy nổi bật.

Qua những trận đấu vừa rồi, Vlad cũng đã phần nào hiểu được Bayezid thực chất là nơi như nào.

“Kể cả hiệp sĩ của ngài còn không đối phó được, thì ngài nghĩ tôi có thể sao?”

Dẫu vậy, Vlad cũng vờ vịt thở dài một hơi.

Giống như vị Bá Tước trước mặt, cậu cũng là kiểu người không ngại để lộ điểm yếu nếu điều đó giúp cậu nâng cao giá trị của bản thân.

Thế nhưng, chỉ với một nụ cười, Bá tước đã chặn đứng sự tự ti vu vơ ấy.

“Vlad của Soara, người đánh bại Tử Trùng...”

“…”

“Ta nghĩ, nếu một người đã được Thánh Rogino lẫn nhiều gia tộc phương Bắc công nhận năng lực như cậu thì chắc chắn sẽ giúp được ta.”

Bá tước vừa nói vừa đưa cho cậu một chiếc túi vải nhỏ màu đen được cố tình để hé mở, ánh sáng vàng rực từ bên trong lấp ló tràn ra ngoài.

“Nếu cậu đánh bại được tên cướp bí ẩn kia, ta sẽ thưởng cho cậu nhiều hơn nữa.”

“Một mình tôi e là không dễ gì làm được.”

“Không sao.”

Bá tước Vitskaya nhìn Vlad, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Ông ta hiện đang nắm trong tay một ‘sợi dây vàng’, hay hiểu theo cách khác là con đường thương mại mang lại lợi nhuận không ngừng.

Thế nhưng, tên cướp bí ẩn kia lại đang chặn đứng con đường ấy.

Nếu chỉ cầm cự thêm một thời gian thì vẫn tạm ổn, nhưng nếu ‘sợi dây’ đó cứ tiếp tục gặp chướng ngại thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến chính bá tước.

“Chỉ cần cậu giúp ta truy đuổi hắn một thời gian là ta đã mãn nguyện rồi.”

Dù cho chàng trai trước mặt có mang danh “Sát Long Nhân”, thì tại vùng đất trung tâm này cũng không thiếu những hiệp sĩ có năng lực tương đương.

Nếu sự việc được giải quyết quá nhanh thì lại chẳng còn gì đáng để mong chờ. Vậy nên, chi bằng cứ bỏ ra một khoản nhỏ để tận dụng người này, rồi đợi đến khi có thể mời một hiệp sĩ thật sự nổi tiếng.

“…Được thôi, thưa Bá tước. Tôi sẽ cố hết sức mình.”

Vlad mỉm cười, dường như đã nhìn thấu dã tâm mà vị bá tước kia vừa hé lộ.

“Nhưng đổi lại, tôi không chỉ muốn nhận vàng không.”

Vlad vừa nói vừa lấy ra vài đồng vàng trong túi, rồi lặng lẽ đặt chúng lại vào tay Bá tước.

“…Cậu còn muốn gì từ ta nữa?”

Với bá tước, vàng là thứ ông không thiếu, nhưng với Vlad, tiền bạc không phải là động lực sống duy nhất.

“Tôi muốn được mở rộng tầm mắt ngắm nhìn thế giới như một hiệp sĩ lang bạt.”

Tuy xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng Vlad vẫn cố giữ bản thân để không bị cuốn vào vòng danh lợi.

Ngay lúc này, ở Soara, chắc hẳn vẫn có một người đàn ông đang xoa dịu cơn ho bằng ly rượu ấm.

Joseph là người mà Vlad đã thề sẽ trung thành phục vụ.

Vậy nên, tiếng ho khẽ khàng của anh luôn khiến tim cậu nặng trĩu.

“…Cậu muốn vào thành phố của tộc yêu tinh ư?”

Khi nghe thấy yêu cầu bất ngờ ấy, Bá Tước Vitskaya liền ngả người ra sau ghế với vẻ mặt trầm ngâm.

Quả nhiên, những hiệp sĩ thực thụ không dễ dàng bị mê hoặc bởi hào nhoáng của vàng bạc.

“Với điều kiện như thế thì chỉ điều tra danh tính của hắn thôi vẫn không đủ đâu.”

Bá tước chau mày, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

Dù lời Vlad nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng việc cho phép ai đó tiếp xúc với tộc yêu tinh có thể sẽ là một lỗ hổng không nhỏ, ảnh hưởng đến cả tương lai của gia tộc lẫn cuộc đời của chính ông.

Yêu cầu ấy với ông thật sự là một gánh nặng.

“Vậy thì chúng ta sẽ tìm cách…”

Nhưng giờ đây, Vlad cũng không thể lùi bước.

Khi đã biết không ai có thể tự ý bước chân vào thành phố của tộc yêu tinh thì cậu buộc phải giành được sự hậu thuẫn từ bá tước.

“…Để kẻ cướp bí ẩn ấy không bao giờ còn dòm ngó đến tuyến thương mại của ngài nữa.”

Bá tước vùng trung tâm và hiệp sĩ phương Bắc trao nhau ánh nhìn đầy ngụ ý.

Chỉ cần cả hai còn điều gì có thể trao đổi, thì ngay cả khi uống chung một ly trà đắng, họ vẫn có thể mỉm cười và tỏ ra lịch thiệp với những kẻ từng khinh thường mình.

“Được.”

Bởi lẽ, đó vốn là bản chất của những cuộc thương lượng.

Đôi tay họ siết chặt lấy nhau, khẽ run lên bên trên chiếc túi đầy đồng vàng lấp lánh.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *

Trong đêm tối mịt mùng, trên một cây cầu đá bắc ngang qua vực sâu hun hút.

Người đánh xe run lên bần bật giữa làn sương mù dày đặc và ẩm ướt, từng hơi thở cũng nặng nề khó nhọc.

Lý do khiến ông ta run rẩy không chỉ bởi không khí rùng rợn bao trùm.

“Ugh... hộc...”

Ngay trước mắt ông là những người đàn ông đang nằm rải rác trên cầu, trông như đã chết.

Ở giữa họ là lá cờ rách tả tơi của Vitskaya đang phấp phới trong gió lạnh.

Tất cả những người gục ngã phía trước đều là hiệp sĩ mà vị Bá tước đã đích thân chọn lựa và cử đi giao hàng.

“Có vật gì thuộc về tộc Yêu Tinh trong số đó không?”

“Này, này...”

Một người đàn ông không rõ lai lịch, khoác chiếc áo choàng xám dài quá đầu gối, cất giọng lạnh lẽo.

Âm thanh sắc như kim loại cào vào đá khiến ai nghe cũng sởn gai ốc.

“Xin hãy tha cho tôi!”

Người đánh xe nhanh chóng quỳ sụp xuống, khóc lóc van xin thảm thiết.

Cảm giác như tiếng kêu cứu của ông đã bị sương mù dày đặc nuốt chửng mất.

Rắc!

Một âm thanh rợn người vang lên từ phía sau, nhưng người đánh xe không dám rời mắt khỏi xác người hiệp sĩ trước mặt.

Ông sợ rằng nếu quay lại, thì bản thân sẽ phải đối mặt với gã đàn ông đội mũ trùm kia.

Giữa màn sương mù mịt mùng có một ánh sáng mờ nhạt hắt xuống từ chiếc cầu đá hẹp đang dốc dần xuống vực.

Chiếc xe ngựa chất đầy hàng nặng nề dần dần khuất dạng.

Ánh sáng yếu ớt ấy hoàn toàn biến mất khỏi cây cầu, chỉ còn lại một màu đen đặc quánh bao trùm lấy không gian nơi đây.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)

* * *


 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương