Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 109: Lạnh Lẽo Hơn Phương Bắc (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 109: Lạnh Lẽo Hơn Phương Bắc (2)
[Dịch giả: Juice
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Những bông tuyết phủ đầy trên khung cửa sổ.
Vlad lặng lẽ đứng nhìn cánh cổng của tòa dinh thự vẫn luôn đóng chặt và cũng chẳng có dấu hiệu sẽ mở ra.
“…”
Cảnh tượng này từ lâu đã trở thành điều quá đỗi quen thuộc đối với cậu.
Trong suốt cuộc đời mình, số nơi từng rộng mở đón chào cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Các người thấy buồn cười lắm à?”
“Hả? Không, không có.”
Phản ứng của những người gác cổng đối với một hiệp sĩ lang bạt từ phương Bắc thật lạnh lùng và xa cách.
Đến cả một tên lính cũng dám khinh thường một hiệp sĩ thì đã đủ để thấy quyền lực của gia tộc Vitskaya lớn đến mức nào.
Lẽ ra, cậu nên tìm hiểu rõ vị thế của gia tộc này trước khi gõ cửa nhờ giúp đỡ. Nếu không nhận thức được điều đó thì phần lỗi rõ ràng đã thuộc về cậu.
“Tôi chỉ cần một câu trả lời. Không phải là cầu xin sự cho phép.”
Vậy nên việc bọn họ không nhận ra cậu cũng là lỗi của họ.
Dứt lời, Vlad rút ra một lá cờ nhỏ từ hành lý rồi mạnh mẽ cắm xuống đất.
Xoẹt!
Một tia lửa nhỏ tóe lên.
Âm thanh như tiếng kiếm va chạm vang vọng trên mặt đất đóng băng.
“Ngài đang làm gì vậy…?”
Hành động vừa rồi đã thể hiện rõ thực lực của Vlad.
Những người gác cổng chứng kiến cảnh tượng đó liền nhận ra hiệp sĩ này không giống những người mà họ từng đã từng gặp.
Cậu không phải kẻ đến đây để cầu xin sự bố thí từ Bá tước.
Dù là một hiệp sĩ đơn độc, ít nhất cậu cũng xứng đáng có được một câu trả lời.
Làn gió rét từ phương Bắc bất ngờ nổi lên thổi tung lá cờ cắm trên nền băng giá.
Vào lúc đó, những người xung quanh đã nhận ra danh tính của Vlad.
Những huy hiệu gia tộc và tổ chức khắc trên lá cờ bay phần phật.
Giữa những biểu tượng ấy có một dấu hiệu khiến đám gác cổng lập tức chú ý.
“Giờ thì…”
“Đây là…”
Họ có thể không nhận ra phần lớn các huy hiệu của những gia tộc phương Bắc khác, nhưng trên lá cờ của Vlad có một dấu ấn mà bất cứ ai trên lục địa này cũng đều biết đến.
“Từ giờ, tôi sẽ chờ câu trả lời.”
Dấu ấn đường viền đen bao quanh đầu con rồng phun lửa chính là huy hiệu của Sát Long Nhân.
Khi nhận ra biểu tượng đó, sắc mặt của những người gác cổng dần trở nên tái mét.
Giữa lòng vùng lãnh thổ Vitskaya, một lá cờ nhỏ bé của phương Bắc vẫn kiêu hãnh tung bay trong gió.
Chỉ có một con đường duy nhất để xóa bỏ sự ruồng rẫy và khinh miệt vô cớ.
Đó là tự mình chứng minh giá trị của bản thân.
Và giờ đây, chàng hiệp sĩ trẻ đang đứng trước cổng tòa dinh thự ấy, chính là người mang trong mình dòng máu thuần khiết và cao quý nhất.
Gió thổi mạnh, lá cờ tung bay.
Thế nhưng, đôi mắt xanh lạnh lùng của người hiệp sĩ vẫn không hề dao động.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)
* * *
Một khay rau củ và trái cây tươi ngon được bày biện thịnh soạn trước mắt.
Nước sốt được rưới lên một cách hào phóng, thế nhưng lại không lan tỏa đều như mong đợi, để lại những vệt lộn xộn trên bề mặt đầy sắc màu.
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay tôi tròn mười tám.”
Bá tước Vitskaya đã dùng bữa được một lúc, trước mặt ông lúc này là cả một “ngọn núi” rau được chất đầy trên đĩa.
Hoặc cũng có thể, ông đang ngầm trách móc Vlad vì cuộc viếng thăm đột ngột này.
“Cậu mười tám tuổi mà đã săn được một con rồng à?”
“Lúc tôi săn rồng thì tôi mới mười bảy.”
“…Ta hiểu rồi.”
Tử Trùng vốn được mệnh danh là con rồng nhanh nhất phương Bắc.
Vậy nên, khi nghe thiếu niên trước mặt thản nhiên tuyên bố rằng mình đã hạ gục được nó, Bá tước Vitskaya không khỏi dấy lên một nỗi hoài nghi sâu sắc trong lòng.
‘Chuyện này thật khó tin… nhưng dấu ấn đó là thật.’
Danh vọng có thể chỉ là thứ phù du, nhưng danh dự thì luôn tỏa sáng, dù ở bất cứ đâu.
Trên lá cờ mà chàng hiệp sĩ trẻ mang đến được khắc lên một huy hiệu danh dự vô cùng nổi bật mà không ai có thể phớt lờ.
Tuy nhiên, huy hiệu này chỉ được sử dụng khi có sự cho phép của Huyết Long Kỵ.
“Ai là người cho phép cậu sử dụng huy hiệu này?”
Vlad lặng lẽ quan sát vị lãnh chúa vùng trung tâm khi ông đang nhìn cậu chằm chằm và chờ câu trả lời.
Dù biểu tượng trên cờ không giống hoàn toàn với huy hiệu của những Sát Long Nhân, nhưng bá tước Vitskaya vẫn không ngừng truy hỏi về nó.
Nhìn thấy vậy, Vlad lập tức nhận ra…
Rõ ràng là ảnh hưởng của phương Bắc không chạm tới được nơi này.
“Là ngài Mirshea Dragulia, thủ lĩnh Huyết Long Kỵ, đã cho phép tôi sử dụng nó.”
Thế nhưng, quyền uy của Huyết Long Kỵ lại bao trùm cả vùng trung tâm lục địa.
“Mirshea… Thủ lĩnh của Huyết Long Kỵ ư?”
Chỉ một cái tên thốt ra từ miệng Vlad mà đã khiến cả bá tước lẫn những hiệp sĩ xung quanh đều bắt đầu xôn xao bàn tán.
Vlad thoáng ngạc nhiên trước phản ứng đột ngột của họ, nhưng cậu vẫn quyết không để lộ ra cảm xúc của bản thân.
“Nếu đây là lời nói dối, cậu sẽ phải bỏ mạng tại đây.”
Sau khi nghe cái tên Mirshea, bá tước bỗng đứng phắt dậy, giọng nói gằn xuống như một tiếng gầm.
Làm sao một kẻ lang bạt từ phương Bắc lại dám nhắc đến gia tộc Dragulia và Huyết Long Kỵ?
Đôi mắt của Bá tước Vitskaya trở nên sắc lạnh và nguy hiểm khi nghe đến những cái tên mà ông vẫn luôn cho là không ai được phép mạo phạm.
Dòng máu xanh cao quý trong ánh mắt ông ta đã trấn áp Vlad một cách tàn nhẫn.
“Không có một lời nào của tôi là dối trá cả, thưa bá tước. Tôi thật sự đã giết được Tử Trùng, và ngài Mirshea chính là người đã chứng kiến điều đó.”
Tuy nhiên, Vlad chỉ lặng lẽ phớt lờ lời cảnh báo sắc lạnh của Bá tước, như thể đó chẳng phải chuyện đáng bận tâm.
Thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng hạ mình của cậu khiến lãnh chúa Vitskaya phải trầm ngâm suy nghĩ.
‘…Ta không biết ai đã nuôi dạy tên nhóc này, nhưng họ đã làm rất tốt.’
Danh xưng “Bá Tước” mang theo một áp lực không hề nhỏ. Thế nên, ông không khỏi cảm thấy bất ngờ khi đối diện với chàng hiệp sĩ trẻ tuổi không chút nao núng trước uy quyền của mình như thế.
Đến lúc này, có lẽ chấp nhận cũng là một lựa chọn không tồi, dù cho đó có là sự lừa dối đi chăng nữa.
“Vậy… cậu muốn mượn một pháp sư à?”
“Đúng vậy. Tôi cần gửi một tin khẩn cấp đến lãnh chúa của mình ở Soara.”
Việc mượn pháp sư để gửi thư trong lúc làm nhiệm vụ không phải chuyện phổ biến, nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra. Nếu Vlad là một hiệp sĩ từ vùng trung tâm chứ không phải phương Bắc, thì Bá Tước Vitskaya đã sẵn lòng cho mượn viên pha lê liên lạc ngay lập tức.
“Ta có thể hỏi xem cậu định viết gì trong bức thư không? Có vẻ đây là chuyện rất khẩn cấp.”
“…”
Tuy nhiên, chưa bao giờ có chuyện một hiệp sĩ phương Bắc lại đặt chân đến vùng lãnh thổ phía Đông như này để mượn pháp sư cả.
Bá tước Vitskaya cần biết vị hiệp sĩ trẻ tuổi trước mặt mình đang cố truyền đạt điều gì, không chỉ vì tò mò, mà còn vì trách nhiệm của một lãnh chúa. Những tin tức khẩn cấp từ một kẻ phi thường ắt hẳn phải là chuyện trọng đại.
“…Vài ngày trước, tôi đã bắt gặp một sinh vật kỳ lạ trong khu rừng Dobrecho. Nó có hình dạng như một con quỷ lùn, nhưng dù có giết bao nhiêu lần, nó vẫn không chết.”
Khi Bá Tước yêu cầu được biết rõ câu chuyện, Vlad đã không hề do dự mà kể lại tường tận.
Dù bây giờ cậu không nói thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biết. Mà kể là có biết thì cũng chẳng hại gì.
Cảnh giác với những thế lực tà ác vốn là điều bình thường ở bất cứ nơi nào.
“Cậu nói nó không chết dù đã bị giết có nghĩa là sao?”
“Chuyện này cũng từng xảy ra ở phương Bắc. Tôi tin rằng có điều gì đó mờ ám ẩn sau chuyện này.”
Căn đại sảnh vốn đang xôn xao bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng như thể bị một gáo nước lạnh hắt vào khi nghe lời của Vlad về sinh vật tà ác kia.
Từ trước đến nay, những câu chuyện liên quan đến ma thuật hắc ám luôn khiến người ta bất an.
“…Con quái vật không thể chết đó xuất hiện ở đâu?”
“Nó ở Dobrechi, lãnh thổ của gia tộc Dalmatia. Thành phố gần nơi đó nhất là Tanovo.”
‘Đúng là mình có việc gấp cần nhờ thật, nhưng mình đến đây cũng để cảnh báo nguy hiểm cho họ mà. Vậy mà họ đối xử với mình thế đó!’
Bá tước Vitskaya có cảm giác như đôi mắt xanh của Vlad đang nói lên điều đó.
“Người đâu, cho vị khách phương Bắc mượn quả cầu pha lê!”
Bá tước,
Khi đã nhận ra tính nghiêm trọng của tình huống qua ánh mắt kiên định của Vlad, Bá Tước liền lập tức nâng địa vị của cậu từ một kẻ không mời mà đến ở phương Bắc lên hàng khách quý.
Dường như ngài Bá Tước vừa nhận ra mình đã bị chàng hiệp sĩ trẻ này bẫy một đòn tâm lý, nhưng điều đó không khiến ông bận tâm.
“Cảm ơn ngài.”
“Ta xin lỗi vì đã để cậu phải chờ ngoài cửa. Dạo gần đây có quá nhiều hiệp sĩ đến cầu chức, ta cứ ngỡ cậu cũng là một trong số đó.”
Dù mang tước vị bá tước, nhưng thái độ thành khẩn khi trực tiếp nói lời xin lỗi của ông vẫn khiến Vlad không khỏi ngạc nhiên.
Đây là một sự thay đổi thái độ quá nhanh so với một người vừa nãy còn phớt lờ cậu mà chẳng buồn mở cửa.
“Tôi hiểu, thưa bá tước.”
“Vậy thì tốt. Cậu mau đi báo cáo đi.”
Lời chào gọn gàng, thái độ nhã nhặn.
Đôi mắt bá tước ánh lên tia sắc bén khi thấy một kẻ đến từ phương Bắc như Vlad nhưng lại mang phong thái điềm tĩnh của tầng lớp cao quý ở vùng trung tâm.
Ông ấn tướng đến nỗi khắc sâu cả hình bóng củối cùng của Vlad vào tâm trí mình.
“Mau tìm danh tính của hắn cho ta.”
“Vâng! Chúng tôi sẽ lập tức lùng sục khắp Dobrechi!”
“Không phải!”
Không khí trong đại sảnh đột ngột lắng xuống khi Vlad vừa rời khỏi.
Từ phía trên, giọng nói nhỏ nhưng chắc nịch của Bá tước Vitskaya vang lên.
Giọng ông ta gấp gáp, bởi ông biết Vlad vẫn còn ngay bên ngoài cánh cửa.
“Thằng nhóc đó thực sự là Sát Long Nhân sao? Hãy tìm hiểu xem cậu ta có phải hiệp sĩ Bayezid không!”
“Rõ! Chúng tôi sẽ điều tra ngay!”
Một kẻ lãnh đạo mà chẳng biết ưu tiên công việc gì trước.
Ánh mắt bá tước trở nên sắc lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“Tất cả, lui ra ngoài hết đi!”
Đám hiệp sĩ trong đại sảnh vội vã rời đi khi thấy bá tước vung tay ra hiệu, như muốn đốc thúc họ nhanh chóng nghênh đón vị khách vừa rồi.
Dù ai nấy đều có vẻ sốt ruột, nhưng chính những bước chân đầy hối hả đó lại vô tình phản ánh tính khí của Bá tước Vitskaya.
“Hừ!”
Khi chỉ còn lại một mình, ông ta lặng lẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt trầm tư nhìn xuống đĩa salad trước mặt.
“Tên nhóc đó đúng là ngạo mạn và tự tin.”
Đôi mắt bá tước lóe lên tia nhìn kỳ lạ khi ông cầm lấy chiếc thìa bạc, chậm rãi dùng bữa muộn vì một vị khách không mời.
“Ta phải xem xem liệu cậu có thật sự đủ bản lĩnh để tự tin đến vậy không.”
Trên bề mặt chiếc thìa nhỏ phản chiếu một hình bóng mờ nhạt.
Dấu ấn của Sát Long Nhân khắc trên lá cờ vẫn hiện hữu rõ ràng trong tâm trí bá tước.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)
* * *
“Đắt kinh khủng…”
Đó là lá thư đầu tiên tôi gửi đi.
Một bức thư sử dụng phép thuật để truyền tin tức đến những nơi xa xôi chắc chắn là một công cụ vô cùng hữu ích, nhưng cái giá của nó cũng không hề rẻ.
“Đắt cỡ nào lận?”
“Nghe nói mỗi lá thư tốn 1 đồng vàng. Khoảng cách càng xa thì giá càng cao.”
“…Cậu đã viết bao nhiêu lá thư rồi?”
Goethe há hốc miệng trước lời giải thích của Vlad.
Cái giá phải trả để ép Bá Tước nhượng bộ bằng mọi cách cũng chỉ khoảng 10 đồng vàng. Nhưng theo lời Vlad vừa nói, chỉ cần gửi mười lá thư thôi, số tiền ấy đã tan thành mây khói.
“Họ bảo ta đừng lo về chi phí.”
“Ôi trời… May quá.”
Chi phí không phải là vấn đề duy nhất.
Pháp sư của Bá Tước nói rằng, để gửi thư đến một địa điểm cụ thể thì cần phải biết số hiệu bước sóng tương ứng với khu vực đó.
Tuy nhiên, một người lần đầu viết thư như Vlad đương nhiên không thể nào biết được chuyện đó.
Cuối cùng, vị pháp sư chỉ có thể thở dài rồi tự mình tìm ra con số tương ứng với Soara.
“Nếu tôi đi nhờ bất kỳ pháp sư nào khác, chắc họ đã bỏ cuộc từ lâu rồi.”
“…”
Vlad cảm thấy ngượng ngùng trước lời nhận xét của Goethe nên chỉ biết đưa tay gãi cổ rồi lặng lẽ bước dọc hành lang dinh thự.
Những bức phù điêu và chạm trổ rực rỡ xung quanh đã sớm mờ nhạt khỏi tầm mắt cậu.
“Ngay cả chuyện này tôi cũng không biết… Rốt cuộc mấy thứ phức tạp này là gì cơ chứ?”
Cậu đã từng nghĩ rằng chỉ cần viết đại một lá thư rồi gửi đi là được. Nhưng hóa ra, quá trình ấy lại đòi hỏi cả tri thức lẫn những hiểu biết thông dụng.
Dù có ở lại Soara, có lẽ cậu cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể trở thành một hiệp sĩ thực thụ.
Chỉ biết vung kiếm không đồng nghĩa với việc có thể trở thành hiệp sĩ.
“…Tuy khởi đầu ở đây không mấy suôn sẻ. Nhưng dù sao, gặp được Bá Tước cũng là một điều may mắn mà.”
Thấy nét mặt Vlad ngày càng trầm tư như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ và tiếc nuối, Goethe liền nhanh chóng đổi chủ đề.
Cậu hiểu rõ rằng bản thân không thể giúp gì trên chiến trường, nên cậu cần phải làm tốt vai trò của mình hơn nữa.
“Ý cậu là sao?”
Khi bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ bởi câu nói bất chợt bên cạnh, Vlad liền quay sang hỏi lại, nhưng Goethe chỉ nhún vai rồi đưa tay chỉ vào những món đồ trang trí quanh họ.
“Đây là gì?”
Vlad chợt để ý đến những bức phù điêu và đồ trang trí trong dinh thự mà trước đây cậu chưa từng để ý tới. Dù chẳng am hiểu gì về sự xa hoa, cậu vẫn có thể nhận ra rằng chúng mang một nét gì đó vô cùng kỳ lạ.
“Nghe nói mấy thứ này là quà tặng từ tộc yêu tinh đó.”
Trong khi Vlad gặp Bá tước, Goethe cũng không hề lãng phí thời gian.
Một kẻ lừa đảo giỏi cần phải luôn nhạy bén với những biến động xung quanh.
“Tôi đã hỏi đám gia nhân ở đây, họ nói rằng tộc yêu tinh không cho phép bất kỳ ai đặt chân vào lãnh địa của mình.”
Lãnh địa Vitskaya là một vùng đất nằm ở phía đông vùng trung tâm.
Trước đây, nơi này chẳng khác gì một vùng đất quê mùa giống Dobrechi. Nhưng dưới thời vị Bá Tước hiện tại, nó đã vươn lên trở thành một trong những trung tâm giao thương quan trọng.
“Nhưng tôi không rõ bằng cách nào Bá Tước lại có thể mở được một con đường giao thương với họ. Nói cách khác, ông ta là người có thể giao thiệp với tộc yêu tinh.”
“…”
Lời của Goethe khiến Vlad như bừng tỉnh, nhưng anh đã không vội đáp lại.
Thay vào đó, Vlad chỉ lặng lẽ giơ tay chạm vào một bức phù điêu khắc trên tường.
Nơi bàn tay cậu chạm vào… là hình chạm khắc của một sinh vật với đôi tai dài đến mức không thể nào là của một người bình thường.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook