Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 105: Đừng Đùa Với Chuột Chũi (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

[Dịch giả: Juice

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Khi nhìn thấy cái hố vừa xuất hiện, Goethe liền ngơ ngác lên tiếng:

“Chuyện gì đang xảy ra vậy...”

Cậu thật sự không thể ngờ tới chuyện một con chuột chũi trông có vẻ bình thường lại có thể tạo ra thứ như này.

Việc dụ nó bằng lúa mạch là một ý hay, và quyết định nhanh chóng lao tới bắt nó của Vlad cũng rất đúng đắn.

Tuy nhiên, cậu không thể ngờ được rằng ngay khi Vlad chộp lấy con chuột chũi, mặt đất lại lập tức sụp xuống.

“...Vậy là chúng ta không nên bắt nó sao?”

Vlad bị kéo tuột vào bóng tối như thể có một bàn tay vô hình giật lấy. Cậu biến mất trước mắt Goethe chỉ trong tích tắc, chỉ kịp để lại một tiếng hét thất thanh.

“Đội trưởng! Anh có sao không?”

Goethe cuối cùng cũng hoàn hồn, vội hét lớn về phía miệng hố nơi Vlad bị hút vào, nhưng thứ đáp lại cậu chỉ là tiếng gió hun hút.

Khi một mình bị bỏ lại giữa đêm tối cùng Noir, Goethe không biết phải làm gì tiếp theo.

“Khụ...”

Ngay khi thoát khỏi cú rơi tưởng chừng như bất tận, Vlad liền rút kiếm ra, cảnh giác nhìn quanh.

“Đây là đâu?”

Mặt đất đổ sập và kéo cậu xuống, nên nơi này chắc chắn là dưới lòng đất.

“Con chuột khốn kiếp kia, đây rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ nào vậy?”

“Chít!”

Vlad túm lấy con chuột chũi và lắc mạnh như thể trút giận, nhưng thứ sinh vật nhỏ bé đang giãy giụa trong tay cậu thì làm sao có thể đáp lại bằng ngôn ngữ con người.

Rõ ràng con chuột chũi là thủ phạm gây ra sự cố này, nhưng Vlad không thể tùy tiện xử lý nó vì nó là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối nơi đây.

“Ngươi mà không phải tinh linh là tới số với ta rồi!”

Vlad khó chịu lẩm bẩm, nhưng vẫn cẩn trọng giữ chặt con chuột trong tay.

Sau đó, cậu kích hoạt linh khí, cố gắng điều chỉnh đôi mắt để thích nghi với màn đêm tuyệt đối.

Kinh nghiệm làm việc vào ban đêm ở Soara trước đây quả thật rất hữu ích vào lúc này.

“Chít?”

“Im đi.”

Khi cảm nhận được luồng linh khí tỏa ra từ Vlad, con chuột chũi kêu lên một tiếng như thể ngạc nhiên, nhưng thứ nó nhận lại chỉ là một phản ứng lạnh lùng.

Tuy nhiên, trái ngược với sự lạnh lùng ấy, con chuột chũi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi lẽ, khi dòng linh khí luân chuyển, nó có thể cảm nhận được phước lành từ các linh hồn trú ngụ trong bộ giáp và viên hổ phách.

“Trên đời này đúng chẳng có gì là dễ dàng cả.”

Sau khi khôi phục chút tầm nhìn nhờ vào linh khí, việc đầu tiên Vlad làm chính là kiểm tra cái hố mà mình đã rơi xuống. Nhưng dù có quan sát bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng không thể tìm được cách để trèo lên lại.

“Hừm...”

Tiếp đến, cậu bắt đầu thăm dò khu vực xung quanh.

Dù chưa thể nhìn rõ mọi thứ, Vlad vẫn tận dụng tối đa các giác quan của mình từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân. Nhờ đó, cậu nhận ra mình đang ở trên một lối đi hẹp tựa hành lang, vừa đủ để một người có thể di chuyển bằng cách cúi thấp.

Thật kỳ lạ khi một loài vật nhỏ bé như chuột chũi lại có thể đào được những đường hầm rộng lớn đến thế.

“Trước hết, phải tìm cách ra khỏi đây đã.”

Dù sao đi nữa, con chuột chũi mà cậu đang nắm trong tay vẫn chính là kẻ đã trộm đi lúa mạch. Vì thế, nơi này hẳn phải có một lối ra ở đâu đó.

Vlad chấm chút nước bọt lên đầu ngón tay rồi giơ lên để kiểm tra luồng không khí.

“Có gió.”

Dù chỉ làn gió thoảng qua nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự chuyển động của không khí. Điều đó chính là minh chứng rõ ràng rằng ở nơi này vẫn tồn tại một lối thoát dẫn ra thế giới bên ngoài.

“Nếu ta không thoát được trong hôm nay, thì ngươi sẽ thành bữa sáng ngày mai đấy.”

“Chít!”

Vlad đe dọa con chuột chũi như một lời cảnh báo rồi bắt đầu tiến về hướng mình đã xác định.

Đôi mắt xanh biếc của cậu lấp lánh trong màn đêm, chậm rãi dò tìm con đường phía trước.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Giờ làm sao đây trời?”

Goethe hét lớn vào cái hố trước mặt, nhưng rồi, cậu liền nhận ra rằng mình không thể tự giải quyết vấn đề này.

Dù là tiếp tục đào sâu xuống hay tìm một con đường khác thì cậu cũng phải cần thêm người giúp đỡ.

Ngay lúc đó, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên.

“Hả?”

Khi vội vàng nắm lấy dây cương định quay xuống làng, Goethe chợt nhận ra Noir đang kéo cậu về phía khác.

“Này, mày định đi đâu?!”

Con ngựa đen vốn đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cái hố nơi Vlad rơi xuống, bỗng bắt đầu tiến về phía khu rừng tối tăm mà không phải hướng về làng. Những bước chân của nó như thể đang muốn dẫn lối đến một nơi nào đó.

Nó có lẽ biết Vlad đang ở đâu.

“Chết tiệt…”

Goethe cảm thấy bối rối khi Noir không nghe theo ý mình, nhưng cậu biết rằng con ngựa này sẽ không tự ý hành động mà không có lý do.

Cậu hiểu rất rõ rằng nó là một sinh vật thiêng liêng, ngay cả với những bộ tộc man di, và đôi khi nó còn thông minh hơn cả con người.

“Được rồi. Đi thôi.”

Không chỉ có mỗi ‘giọng nói’ mới có thể chạm tới thế giới tiềm thức của Vlad.

Bởi lẽ, Noir cũng là một thực thể có thể cảm nhận được ranh giới giữa các cõi, nên nó có thể nhận ra những chuyển động của Vlad dưới lòng đất.

Đôi khi, động vật phản ứng nhạy bén hơn con người rất nhiều.

“Nhưng nghe nói trong rừng này có một âm thanh kỳ lạ…”

Khi Goethe bước vào khu rừng u tối, cậu đột nhiên nhớ lại câu chuyện mà dân làng đã kể.

Ngày cô bé biến mất, nhiều người trong làng đã khẳng định rằng họ có nghe thấy những tiếng hét lạ từ trong rừng vọng ra.

Đó là một âm thanh họ chưa từng nghe thấy trước đây, nó không giống tiếng người, cũng chẳng phải tiếng thú và không khỏi khiến người ta rợn tóc gáy.

***

“…Đây có vẻ là một cái cây.”

Vlad bước đi trong bóng tối, tay nắm chặt con chuột chũi phát sáng, rồi chợt nhận ra rằng mặt đất dưới chân mình không phải là đất mềm.

Nếu đã bị nuốt chửng xuống lòng đất, đáng lẽ thứ cậu đang giẫm lên phải là nền đất thô ráp. Thế nhưng lúc này, những gì trải dài trên mặt đất lại là những bộ rễ cây khô cằn, cứng cáp như gỗ thay vì lớp đất mềm.

“Ra ngoài rồi tính tiếp.”

Dù chỉ có một mình trong đường hầm hẹp tối tăm, Vlad vẫn không hề hoảng loạn. Cậu hành động như vậy phần vì bản tính gan dạ, phần vì là bởi tình cảnh hiện tại vẫn còn dễ chịu hơn nhiều so với trận chiến cậu từng trải qua ở Soara.

Hơn nữa, cơn gió thổi tới từ phía trước mang theo chút không khí mát lạnh đã thắp lên trong Vlad tia hy vọng le lói.

“Chít chít!

Khi thấy gió thổi càng gần và không khí càng thêm mát mẻ, khóe môi Vlad khẽ nhếch lên.

Thế nhưng, con chuột chũi phát sáng trong tay cậu lại càng vùng vẫy mạnh hơn.

“Ngươi còn kêu ca cái gì nữa?”

“Chít!”

Nó dang hai tay, trông như đang cố gắng bày tỏ điều gì đó.

Thế nhưng, giữa hai giống loài hoàn toàn khác biệt không có cùng ngôn ngữ thì làm sao có thể hiểu được ý nhau?

Nếu nó có thể nói chuyện, liệu nó có thể giúp Vlad hiểu ra điều gì không?

“Ra ngoài trước đã rồi tính sau.”

Mọi vấn đề đều phải được giải quyết theo từng bước một.

Dù con chuột chũi có giãy giụa thế nào, ưu tiên hàng đầu bây giờ của cậu vẫn là phải thoát khỏi nơi này.

Chẳng lẽ nó muốn cậu dành cả đời để lang thang trong đường hầm chật hẹp này hay sao?

‘Hửm?’

Khi càng tiến gần hơn đến lối ra, Vlad bỗng nghe thấy một âm thanh lạ vẳng bên tai.

Thình thịch!

Tiếng động như thể có thứ gì đó cứng rắn đang bị đập mạnh.

Cậu đứng lặng một lúc để lắng nghe tiếng vang vọng và thầm đánh giá hướng đi lẫn khoảng cách. Dựa vào tiếng vọng, có vẻ như âm thanh phát ra từ bên ngoài đường hầm.

“Im lặng nào.”

“Chít…”

Con chuột chũi lập tức co rúm lại, ngoan ngoãn nín bặt trước cả khi Vlad kịp lên tiếng. Cậu nhét nó vào túi áo giáp rồi cẩn thận rút kiếm ra, nắm chặt cả hai tay, từng bước thận trọng tiến về phía trước.

Thình thịch!

Tiếng động vang lên ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí mặt đất cũng rung lên theo từng nhịp chấn động.
Những rễ cây dưới chân cậu run rẩy, đất đá trên trần đường hầm bắt đầu rơi lả tả.

Dù chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng dường như có một thứ nào đó đang phải hứng chịu những cú đánh cực kỳ mạnh mẽ.

“Ra là vậy…”

Sau một hồi dò dẫm trong bóng tối, Vlad cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng nhạt từ xa.
Hắn bước nhanh hơn, tiến đến nơi ánh sáng le lói, nhận ra trên trần đường hầm có một lỗ hổng đủ lớn để một người có thể chui qua.
Ánh trăng đêm nay len qua khe hở đó, chiếu xuống một vùng nhỏ trong bóng tối.

“Tốt lắm.”

Cậu đã tìm thấy lối thoát, vậy thì không còn lý do gì để chần chừ nữa.

Vlad tra kiếm vào vỏ, co người bật nhảy về phía ánh trăng, rồi dùng tay bấu chặt vào những mảng đất lở trên trần để trèo lên.

Con chuột chũi trong vòng tay cậu không còn quẫy đạp nữa, dường như nó cũng hiểu rõ tình thế hiện tại.

Thịch!

Vlad tiếp tục leo lên, ánh sáng trên cao ngày càng rõ hơn.

Cậu nín thở, cơ bắp căng cứng lại như thể đang chuẩn bị đối mặt với một điều gì đó quan trọng.

Dù không rõ điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng cậu linh cảm rằng một khi thoát khỏi đường hầm này, mọi chuyện sẽ chẳng còn đơn giản nữa.

“Chẳng có gì là dễ dàng cả. Đời này vốn dĩ là thế mà.”

Thế nhưng, có hối hận cũng chẳng ích gì.

Dù có thể đoán trước điều này, cậu vẫn quyết sẽ tìm đến con chuột chũi.

Vlad siết chặt các ngón tay vào thành đất, hít một hơi sâu rồi dồn hết sức trèo lên.

“Hự!”

Với sự quyết tâm mạnh mẽ, đầu cậu đã dần ló ra ngoài như một con chuột chũi vừa nhô lên khỏi mặt đất.

Tuy khung cảnh hiện tại có phần hài hước, nhưng phán đoán của cậu vẫn rất chính xác.

‘…Cái quái gì kia?’

Dưới ánh trăng, khung cảnh hiện ra thật kỳ lạ mà cũng đầy mê hoặc.

Trước mắt cậu là một lớp rêu xanh rì trải rộng như đồng cỏ xanh mướt. Ở chính giữa khoảng rêu đó có một cái cây vươn mình kiêu hãnh. Đó là một cây sồi trông có vẻ đặc biệt ngay từ cái nhìn đầu tiên, giống như cái cây trên đồi Hainal, hay cây phong ở trong viên hổ phách của Alicia.

Bịch!

“Aaaa!”

Trước thân cây sồi, một sinh vật đang vung rìu với sức mạnh khủng khiếp.

Nó có hai chân như con người, nhưng vóc dáng to lớn đến mức không thể nào là con người được.

Con quái vật đó gào thét không ngừng và giáng những nhát rìu mạnh mẽ vào thân cây.

Lúc này, con chuột chũi phát sáng không còn lặng lẽ quan sát nữa mà run rẩy trong vòng tay Vlad. Có lẽ nó đã nhận ra danh tính của con quái vật kia.

“Khốn kiếp…”

Khi đã nhận thức được tình huống, Vlad lập tức rụt đầu lại, suy nghĩ cách hành động.

Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định kẻ thù.

Cậu không rõ tại sao con quái vật kia lại chặt cây, nhưng nếu không liên quan đến mình, thì không cần thiết phải can thiệp.

“…”

Vlad lại thò đầu ra, rồi nhắm mắt trái lại, dùng con mắt còn lại để quan sát thế giới, nhìn về phía cái cây và con quái vật.

Ở đó, hắn cậu một cái cây đang gào thét và một con quái vật bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc.

'Màu vàng ư…'

Những âm thanh còn sót lại trong tầm nhìn của Vlad gợi lên hình ảnh một cái cây đang gào thét, mang sắc vàng giống hệt màu lông của con chuột chũi mà cậu nghi ngờ là một tinh linh.

“Thì ra bọn chúng đã đuổi ngươi ra khỏi đây.”

Vlad khẽ thở dài khi cảm nhận được con chuột chũi đang run lên trong tay mình.

Cậu không biết rõ nguyên nhân, nhưng có vẻ con quái vật điên cuồng kia đã đuổi nó ra khỏi nhà của mình.

“…Xem ra mình phải ra tay rồi.”

“Chít?”

Dù ban đầu có chút sai sót, nhưng cuối cùng, cậu cũng đã tìm ra được ngôi nhà của tinh linh.

Dường như kẻ tấn công đang gấp rút hành động, nhưng Vlad cũng chẳng phải người kiên nhẫn, nên có lẽ cứ ra tay trước cũng không sao.

“Hừm…”

Chìa khóa để tung ra một đòn chí mạng nằm ở sự khó đoán của nó.

Nếu sở hữu đôi chân nhanh nhẹn, ta có thể tạo ra yếu tố bất ngờ bằng một đòn tấn công lén lút.

Vlad từ từ lấy lại nhận thức về thế giới xung quanh bằng cách hít thở một hơi thật sâu.

Giữa luồng linh khí dâng trào mãnh liệt, sức mạnh của Ramund tăng vọt, tàn dư nơi giọng nói của hắn cũng hòa quyện vào thanh kiếm.

Thế giới tiềm thức vẫn chưa có màu sắc của Vlad dần hiện lên trước mắt.

“Aaaah!”

‘Chính là lúc này!’

Khoảnh khắc con quái vật đốn ngã một cái cây và vung rìu lên cùng tiếng gầm vang trời, một luồng sáng trắng bỗng bùng lên từ một lỗ nhỏ, lao đi như một vụ nổ.

“Chít?”

Xoet!

Con quái vật tấn công từ một góc không ngờ tới, và con chuột chũi sáng bóng cũng di chuyển với tốc độ khó đoán.

“Hự!”

Nhát kiếm sắc bén và đầy bất ngờ của Vlad nhanh chóng lao về phía con quái vật.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm sắc lạnh của Vlad vung lên, chém phăng con quái vật trước khi nó kịp trở tay.

Đó là nhát kiếm hội tụ toàn bộ sức mạnh của một hiệp sĩ đã đủ năng lực tự mình đứng vững.

Cái đầu của con quái lập tức rơi xuống đất, cơ thể nó đổ sụp.

Cây sồi vốn đang rên rỉ trong đau đớn, giờ chỉ biết nhìn Vlad với ánh mắt kinh ngạc.

Dưới ánh trăng, tất cả vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng dưới thanh kiếm của Vlad.

“Cái quái gì…”

Tuy nhiên, người đã tạo ra sự im lặng ấy lại nhanh chóng nâng kiếm lần nữa.

Thế giới tiềm thức của Vlad giờ đây đã hòa quyện làm một với thanh kiếm.

Kẻ địch mà cậu đã chém trúng vẫn chưa chết, bởi vì cái đầu lìa khỏi cổ kia… vốn chỉ để trang trí.

“Ngươi chưa chết à?”

Khi giọng nói trầm khàn của Vlad cất lên, cơ thể tan vỡ của con quái vật bắt đầu cử động như thể cái đầu vừa rơi xuống chẳng phải là của nó.

Trên thân hình đồ sộ của nó, tại vị trí vết chém lẽ ra phải hở, giờ đã liền lại một cách kỳ lạ.

Vlad không biết đến danh tính của nó, bởi loài quái vật này không xuất hiện ở phương Bắc, nhưng ở vùng trung tâm, sinh vật được gọi là “Troll” này chính là thứ đã khiến bao người phải f kinh hoàng lẫn kính sợ.

“Kiaaa!”

Tiếng gầm đầy căm phẫn vang lên từ cái đầu bị chặt lìa lăn lóc trên mặt đất ấy vọng xa, khiến cả dân làng đều nghe thấy.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương