Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 104: Người Canh Gác Trên Cánh Đồng Lúa Mạch (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 104: Người Canh Gác Trên Cánh Đồng Lúa Mạch (3)
[Dịch giả: Juice
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Trong đêm tối mịt mù, Vlad nằm rạp trên một ngọn đồi thấp cùng các binh sĩ.
Chuyện này có hơi nực cười, nhưng tốt hơn hết là cậu vẫn nên ẩn mình như bây giờ để quan sát xem có ai ra vào cánh đồng lúa mạch trước mặt không.
“Nghe nói đứa trẻ bị mất tích đã biến mất ngay gần đây.”
“…”
Nguyên tắc cơ bản của việc ẩn nấp là tính bí mật.
Thông thường, nếu muốn che giấu sự hiện diện, ta nên im lặng như thể bản thân không tồn tại, nhưng dường như vị chỉ huy hiệp sĩ đang không ngừng trò chuyện bên cạnh Vlad lại không có khái niệm đó.
“Nghe nói người ta đã đào một cái hố rất sâu ngay bên cạnh nơi đứa trẻ biến mất.”
Vlad biết rõ lý do vì sao người kia cứ tỏ ra thân thiện và bám riết lấy mình.
Với tư cách là một hiệp sĩ, rõ ràng ông ta đang muốn lợi dụng cậu nhiều nhất có thể. Bản thân Nam tước Dalmatia có lẽ cũng đang muốn gánh vác trách nhiệm về vụ mất tích của đứa trẻ vào sáng nay.
‘Đó không phải chuyện của mình.’
Vụ việc đứa bé mất tích đúng là đáng tiếc, nhưng cậu không có nghĩa vụ phải gánh vác mọi vấn đề của Dobrechi.
Vlad đã nhận nhiệm vụ bảo vệ cánh đồng lúa mạch vì chắc chắn chuyện này có liên quan đến các tinh linh.
“Cô nhóc đó là một đứa trẻ ngoan ngoãn và thật thà, tội nghiệp con bé. Hôm nay, mẹ của nó lại đến dinh thự, khóc lóc và than vãn…”
“Khoan đã...”
Vị chỉ huy hiệp sĩ lập tức im lặng khi bị Vlad đưa chặn miệng.
Có lẽ cậu không cố ý nhưng điều này đã khiến vị chỉ huy tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
“Ngài không nghe thấy gì sao?”
“Chậc, nghe gì chứ…”
Trong màn đêm tĩnh mịch, đôi tai của Vlad khẽ run lên đầy cảnh giác.
Đôi tai tinh tường vốn đã được rèn luyện từ nhỏ để phục vụ việc buôn lậu của cậu nay lại có dịp để thể hiện khả năng của nó.
“Chúa ơi!”
Chỉ mới giây trước, Vlad còn cố gắng kìm nén hơi thở để không phát ra tiếng động, vậy mà lúc này, cậu đã lao xuống đồi nhanh như một con sói đang vồ lấy con mồi.
“Tiến lên! Mau theo chân ngài Vlad!”
Những binh lính đang ẩn nấp vì bất ngờ trước hành động của Vlad cũng vội vàng đuổi theo, nhưng tất cả chỉ có thể loạng choạng, vấp ngã rồi lăn lộn trên sườn đồi tối om.
Ngược lại, những bước di chuyển của Vlad lại vô cùng linh hoạt, như thể màn đêm mịt mù này không thể làm khó cậu.
“A… ngài Vlad. Sao ngài đột nhiên lại như vậy?”
Thế nhưng, khi những binh lính may mắn xuống được chân đồi, cảnh tượng duy nhất họ thấy là Vlad đang đứng lặng người, thất thần nhìn xuống cánh đồng lúa mạch.
“Chúng đã bị đánh cắp rồi.”
“Ngài nói gì cơ?”
Theo lời Vlad, đám lính vội vàng giơ cao đuốc soi sáng cánh đồng lúa mạch. Thế nhưng, những hạt giống được gieo xuống vào ban ngày giờ đã biến mất không còn dấu vết.
“Sao có thể như vậy được?”
Vị chỉ huy hiệp sĩ của Nam tước Dalmatia không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng khó tin này.
Dù trời có tối thì họ vẫn luôn canh chừng. Sao chuyện này có thể xảy ra?
“Có ai mang theo xẻng không?”
“Dạ đây.”
Trong khi những người khác còn đang bối rối, không biết nên làm gì, thì một binh lính đứng cạnh vội đưa xẻng cho Vlad. Sau đó, Cậu bắt đầu đào bới trên cánh đồng lúa mạch.
Cậu không thể ngăn chặn vụ việc, nhưng chí ít cũng phải cố gắng đến cùng để tìm ra manh mối, dù chỉ là một dấu vết nhỏ.
“Rõ ràng là tôi nghe thấy có tiếng gì đó.”
Cậu chắc chắn đã nghe thấy có thứ gì đó di chuyển.
Thế nhưng, giờ đây xung quanh lại không hề có dấu chân. Ngay cả khi cậu đã căng tai nghe ngóng từ trên đồi, xung quanh cũng không có động tĩnh gì.
Nếu vậy, chẳng phải chỉ còn một khả năng duy nhất sao?
“…Chỉ huy, từ đây đến nơi cô bé mất tích mà ta đã nhắc đến trước đó cách nhau bao xa?”
“Không xa lắm. Chỉ cần leo lên ngọn đồi đó là tới.”
Vlad cuối cùng cũng hoàn thành việc đào bới.
Cậu chăm chú nhìn vào cái hố mình vừa đào một cách hoài nghi.
“Nhưng tại sao lại có...”
“Đuốc.”
Thay vì trả lời, Vlad nhận lấy cây đuốc từ tay người lính rồi soi xuống nơi mình vừa đào.
“Đây là gì vậy...”
“Hả?”
Dưới cánh đồng lúa mạch, cuối cùng họ cũng nhìn thấy nó.
Người chỉ huy cùng đám binh sĩ không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Chỗ mà Vlad rọi đuốc xuống là một hố sâu đã được đào sẵn, dù cậu thực chất chưa hề động tay vào.
“Anh nói cô bé biến mất ở một cái hố à?”
Ở ngay dưới cánh đồng lúa mạch có một cái hố sâu.
Dù bề rộng không đáng kể, nhưng độ sâu của thăm thẳm đến mức ngay cả ánh lửa cũng không thể soi thấu.
“Ta nên xuống đó xem thử.”
Không ai dám cất lời khi nhìn vào cái hố kỳ lạ này.
Bởi lẽ, ai cũng nhận thấy một thế lực vô hình, không rõ nguồn gốc đang bao trùm lấy Dobrechi.
Trong màn đêm u tối, Vlad đứng lặng lẽ dưới ánh lửa, nhìn xuống hố đen sâu thẳm rồi khẽ nhắm mắt trái.
Thứ này quá kỳ lạ, không thể là dấu vết của bất kỳ loài động vật hay quái thú nào.
Nếu là những sinh vật đói khát từ khu rừng kia mò vào, chẳng phải chúng đã tấn công cả nhà cửa, gia súc ngay trước mắt sao?
Hơn nữa, tại sao chỉ có hạt giống bị lấy đi, còn mọi thứ khác vẫn nguyên vẹn?
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Vậy giờ cậu Vlad tính sao?”
Vị chỉ huy hiệp sĩ đã cùng Vlad canh giữ cánh đồng lúa mạch đêm qua nghiêng đầu, rồi bẩm báo với Nam tước Dalmatia.
Vùng đất này chỉ có hai hiệp sĩ, nên với tư cách là thủ lĩnh kiêm cố vấn, anh ta phải luôn xuất hiện ở khắp nơi để đảm nhiệm nhiệm vụ.
“Ngài ấy đi cùng tôi đến chỗ đứa trẻ mất tích… và giờ thì đang triệu tập các trưởng lão trong làng.”
“Trưởng lão? Để làm gì?”
Mặc dù chính ông đã yêu cầu điều đó, nhưng ông cũng không thấy đây là chuyện quá phiền hà.
Tuy nhiên, điều khó chấp nhận nhất lúc này chính là việc hiệp sĩ tên Vlad lại có một đồng minh hùng mạnh mang tên Bayezid phía sau chống lưng.
Ngay cả việc hạn chế quyền điều tra của Vlad tại đây cũng đã là một sự xúc phạm lớn. Điều này thậm chí có thể gây ra nhiều rắc rối hơn.
“Tôi nghĩ ngài ấy đang cố gắng hỏi các bậc trưởng lão về quá khứ của họ.”
“Có chuyện gì đã xảy ra trước đây sao?”
Nam Tước Dalmatia tỏ ra có chút không hài lòng sau khi nghe thấy lời kể của viên chỉ huy.
Vùng lãnh thổ miền núi tọa lạc ở rìa trung tâm.
Ở nơi nằm ngoài tầm ảnh hưởng của giáo hội, những truyền thống cổ xưa vẫn được lưu giữ suốt bao đời nay.
“Mấy lão già ấy sẽ không nói ra điều gì kỳ quặc chứ?”
“Không phải càng lớn tuổi thì con người ta càng khôn ngoan sao? Họ sẽ không nói gì có thể gây ảnh hưởng đến giáo hội cho một hiệp sĩ vô danh nghe đâu.”
Trước lời đáp của thủ lĩnh, Baron Dalmatia đưa tay day trán rồi thở dài.
Ông cứ tưởng chỉ đơn giản là việc săn quái vật, không ngờ lại trở thành chuyện lớn thế này.
“Hãy cử người theo sát cậu ta. Đừng để cậu ta hỏi han những chuyện kỳ lạ mà không có lý do chính đáng.”
“Rõ.”
Dù vậy, thực tế thì chỉ có Vlad là người duy nhất có thể giải quyết vấn đề này.
Thanh kiếm của cậu rõ ràng còn sắc bén hơn cả thanh kiếm của vị chỉ huy đang cúi đầu trước mặt ông.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Các vị trưởng lão. Các ông không thấy tiếc thương cho cô bé mất tích sao? Chỉ một manh mối nhỏ mà các ông biết cũng có thể cứu được cô bé đó đấy!”
Trưởng lão là những người khôn ngoan, nhưng không phải lúc nào họ cũng đưa ra quyết định đúng đắn.
Đặc biệt là khi trước mặt họ có một kẻ lẻo mép.
“Có lẽ giờ này cô bé vẫn còn mắc kẹt ở đâu đó, khóc than trong tuyệt vọng…”
“Vị hiệp sĩ mà tôi phụng sự không hề có ý làm hại các ngài. Anh ấy chỉ đang cố làm tròn trách nhiệm với nhiệm vụ này thôi!”
Trước mặt các trưởng lão đang tề tựu, Goethe không ngừng dùng những lời lẽ ngon ngọt để thuyết phục.
Khi nhìn thấy cảnh ấy, Vlad nghĩ cậu không khác gì một kẻ bán thuốc rong.
“Chẳng lẽ thật sự không có điều gì khiến các vị bận tâm sao? Tất cả chuyện này…”
“…đã từng tồn tại.”
Sự tin tưởng dành cho Vlad, lòng thương cảm đối với cô bé mất tích, và cả mối đe dọa đang cận kề, tất cả những yếu tố đó đã làm lung lay tâm trí của họ.
“Ồ, ông lão, cuối cùng ông cũng chịu mở lời rồi.”
Một vị trưởng lão cuối cùng đã bị cuốn vào màn kết hợp tài tình giữa uy hiếp và vỗ về của tên lẻo mép này.
Hiện tượng biến mất lúa mạch đã diễn ra trong một thời gian dài.
“Khi còn nhỏ, chúng tôi thường thực hiện các nghi thức cúng tế.”
“Nhưng rồi giáo hội đến và bảo chúng tôi không được làm vậy nữa.”
Ngay khi có một người mắc bẫy của ‘tên lừa đảo’, thì những lời kể từ khắp nơi cũng bắt đầu trỗi dậy. Có vẻ như các bô lão cũng có phần bất mãn với tình hình hiện tại.
“Nhưng chưa từng có đứa trẻ nào biến mất cả.”
“Tôi đã từng bị sói cắn, nhưng chưa bao giờ bị một cái hố nuốt chửng. Vậy thì...”
Người hiêp sĩ xứ Dalmatia lắng nghe các bô lão, trong lòng dần dâng lên cảm giác bất an. Bởi lẽ, nụ cười của Vlad bên cạnh đột nhiên nở lên sâu xa và đầy ẩn ý.
“Lễ thờ cúng đó là để làm gì?”
“….”
Trước câu hỏi bất chợt, các bô lão liền quay đầu đi, ánh mắt họ chạm phải đôi mắt xanh sáng rực của Vlad, rồi im bặt.
“Rốt cuộc là loại thờ cúng gì vậy các vị? Nếu các vị không nói, tôi sẽ không thể cứu đứa trẻ đâu.”
“Chúng tôi cúng tế cho tinh linh đất. Trong khu rừng kia có những vị thần của đất.”
“Họ là những thực thể giúp đất đai thêm màu mỡ khi được cúng tế.”
“Nhưng ngày nay, rừng đã bị đốt để lấy đất canh tác.”
Goethe nhún vai, liếc nhìn Vlad – người đang đứng sau lưng cậu, chăm chú nghe lời các bô lão.
Đó vốn là thái độ mà chàng hiệp sĩ này chưa từng thể hiện ra trước đây.
“Hãy tìm hiểu xem tinh linh thật sự là gì, tôi sẽ ra ngoài chờ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Khi nhận ra sự hiện diện của mình càng khiến mọi người thêm dè chừng, Vlad chỉ biết khẽ thì thầm với Goethe rồi rời đi.
Quả nhiên, con người chỉ có thể phát huy tác dụng khi đặt đúng chỗ, Goethe hợp làm kẻ lừa đảo hơn là người trông chuồng ngựa.
“Ngài Vlad, nghi thức cúng tế chẳng phải chuyện gì lạ đâu.”
“Tôi biết.”
Vlad - người ban nãy vẫn còn nở một nụ cười đầy ẩn ý khi nghe lời biện hộ của viên hiệp sĩ, bỗng nhiên đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị, đoan trang.
Đó là nụ cười mà nữ Bá Tước Oksana đã dạy cậu phải dùng trước mặt phụ nữ.
“Trải qua bao năm tháng, ắt hẳn sẽ có những quy tắc mà con người buộc phải tuân theo. Tôi hiểu rõ điều đó.”
Việc hiến tế cho những thực thể không phải là Thượng Đế đồng nghĩa với thờ ngẫu tượng.
Tuy rằng tín ngưỡng cổ xưa vẫn còn tồn tại không chỉ ở Dobrechi mà còn nhiều nơi khác, nhưng tất cả đều đã bị Giáo Hội cấm đoán.
Nếu chuyện này bị phát giác, e rằng sẽ gây ra tai họa lớn, khiến viên hiệp sĩ lâm vào tình thế khó xử.
“Tôi xin thề trước Chúa rằng tôi chỉ quan tâm đến việc tìm đứa trẻ mất tích và kẻ trộm lúa mạch.”
Nhưng Vlad lại làm như không biết chuyện gì vừa xảy ra mà cam đoan sẽ nhắm mắt làm ngơ. Điều này khiến Nam tước Dalmatia cũng phải đành gật đầu đồng ý.
“A, cảm tạ cậu, Vlad.”
Kẻ lừa đảo bên trong và kẻ móc túi bên ngoài – cả hai đều đang lừa gạt người khác. Nhưng có lẽ điều khiến họ tự tin hơn lúc này chính là sự thật rằng họ thật sự muốn giải quyết vấn đề của Dobrechi.
Bởi lẽ, dưới lá cờ kia, Vlad và Goethe không còn là tội phạm nữa, mà là những hiệp sĩ và thuộc hạ trung thành.
***
“Dường như đó là một loại tinh linh nào đó. Nghe nói từ thời xa xưa, những nghi lễ tổ tiên đã được thực hiện để tôn thờ chúng.”
“Hừm… Tôi hiểu rồi.”
Thật may mắn khi đây là một vùng quê, nơi những phong tục cổ xưa vẫn còn được lưu giữ.
Quả thật, ở Dobrechi, vẫn tồn tại những tập tục liên quan đến các tinh linh.
“Họ nói rằng lãnh chúa đã đốt cháy cả khu rừng rồi san bằng nó để mở rộng cánh đồng. Nơi trước đây người ta thực hiện nghi lễ cúng tế chính là cánh đồng lúa mạch mà ngày đó viên chỉ huy đã khai phá. Chuyện này chẳng phải có điểm kỳ lạ sao?”
Goethe siết chặt hai vai mình bằng cả hai tay, như thể đang thích thú với câu chuyện mà chính cậu ta kể ra.
Từ góc nhìn của Goethe, đây có lẽ chỉ là một câu chuyện tẻ nhạt về việ tổ chức một nghi lễ thờ cúng, dâng hiến vật tế cho một thực thể vô danh.
Thế nhưng, đối với Vlad, khi nghe những lời ấy, cậu liền có cảm giác như kẻ lữ hành khát nước tìm thấy giếng giữa sa mạc.
“Tinh linh đất mà họ nói là gì?”
“Tinh linh đất giờ đây chỉ còn là một câu chuyện gắn với nông nghiệp.”
Những thực thể đã được thờ phụng lâu đời ở Dobrechi chính là những tinh linh gắn liền với đất đai.
Với những cư dân sống dựa vào việc cày cấy trên mảnh đất khô cằn của vùng đất này thì chẳng có gì để họ đặt niềm tin hơn là những tinh linh đất.
“Họ nói rằng khi thực hiện nghi lễ thờ cúng, đất đai sẽ trở nên màu mỡ. Muốn canh tác, người ta phải đào sâu vào lòng đất. Họ nói tinh linh đất đã làm việc đó. Thật vô lý.”
Tại sao lại vô lý?
Trên đời vẫn có rắn sống trên cây. Thậm chí, có loài rắn còn có thể thay đổi thời tiết.
So với con bạch xà có khả năng giúp chanh mọc lên giữa miền Bắc giá lạnh, thì chuyện làm cho đất đai phì nhiêu chẳng phải là một việc dễ dàng hay sao?
“...Tôi nghĩ thứ đó thích lúa mạch và sống dưới lòng đất.”
Vlad ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
Màn đêm đang dần buông xuống.
“Có vẻ như nó cũng thích bóng tối.”
Lúa mạch luôn biến mất vào ban đêm.
Quả thật, những kẻ sống dưới lòng đất sẽ thích bóng tối hơn là ánh sáng mặt trời.
Chẳng biết việc này có liên quan gì không, nhưng thời tiết đang lạnh nên cậu phải nhanh chóng hành động để tìm ra cô bé mất tích.
“Hãy mang một ít lúa mạch đến đây.”
“Lúa mạch hả?”
Joseph luôn thích dự đoán nước đi của đối phương.
Anh là một kẻ tính toán, một chuyên gia lên kế hoạch, tiên liệu trước mọi khả năng để đạt được kết quả như mong muốn.
“Đúng, lúa mạch.”
Dù vẫn chưa rõ danh tính thực sự của thứ đó là gì, nhưng Vlad có lẽ đã biết thứ nó thích. Nếu vậy, cậu có thể đưa ra vài suy đoán.
Bởi lẽ, có một điều mà cậu đã học được khi quan sát vị lãnh chúa có đôi mắt đen thẳm ấy.
***
Màn đêm đang dần buông xuống, kéo theo bóng tối mờ mịt.
Vlad và Goethe giờ đây đã có mặt tại hẻm núi âm u.
“Đội trưởng, anh ổn chứ?”
Goethe nhìn Vlad với ánh mắt dò xét. Đám lúa mạch mang theo trong đêm vương vãi khắp con đường núi, nhưng liệu chừng đó có đủ để tìm ra kẻ trộm lúa mạch không?
“Nhưng tại sao anh lại đặt nó lên tảng đá?”
“Suỵt!”
Dù tính thế có hơi khó khăn, Vlad vẫn tin rằng kế hoạch của mình có thể thành công.
Cậu biết kẻ đó chuyên đào đất, nhưng ngay cả cậu cũng không thể phá nổi tảng đá.
Cảm giác rắn chắc của phiến đá khi đào xuống đã chứng minh điều đó.
“Đi thôi.”
Trong trường hợp này, cách duy nhất để lấy được lúa mạch là buộc kẻ đó phải trèo lên tảng đá bằng mọi giá.
Trong màn đêm dày đặc, có một sinh vật đã đánh hơi thấy mùi lúa mạch rải rác trên mặt đất.
Nó bò lên từ lòng đất, leo lên phiến đá, cái mũi ướt sũng không ngừng động đậy.
“Khẹt!”
Cuối cùng Vlad cũng đã nhìn thấy sinh vật leo lên tảng đá và nhẹ nhàng nhắm mắt trái lại.
“Đó là một con chuột chũi.”
“Nó không phải chuột chũi bình thường đâu.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, một chú chuột chũi nhỏ lặng lẽ phản chiếu sắc sáng nhạt.
Dù màn đêm đen đặc bao trùm vạn vật, nó vẫn ánh lên một sắc vàng dịu nhẹ.
“Chuột chũi phát sáng...”
Dưới giáo lý của nhà thờ và ý chí của Chúa, câu chuyện về khu rừng Dobrechi vẫn là một bí ẩn.
Thế nhưng giờ đây, bức màn bí ẩn ấy đã được vén lên, hé lộ nên truyền thuyết về Chuột Chũi Phát Sáng.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook