Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 103: Người Canh Gác Trên Cánh Đồng Lúa Mạch (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 103: Người Canh Gác Trên Cánh Đồng Lúa Mạch (2)
[Dịch giả: Juice
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Joseph luôn nói rằng ‘Con người một khi đã vay thì ắt sẽ phải trả, dù đó là ân nghĩa hay thù hận.’
“Làm ơn… xin ngài hãy tha mạng cho tôi…”
Nếu đã nhận được điều gì, thì ta nhất định phải hoàn trả.
Cuộc đời tàn nhẫn khiến Vlad chưa bao giờ có ý định tha thứ cho kẻ đã hãm hại mình.
“Ngươi cũng từng tha mạng cho những người đã từng cầu xin ngươi sao?”
Ánh trăng rọi xuống chiếu sáng tên sơn tặc đang quỳ gối van xin.
Những ngón tay hắn bám lấy cổ áo và không ngừng run rẩy, trông thật đáng thương.
“Phải! Tôi đã cứu họ! Tôi nói thật đó!”
“Vậy à?”
Thế gian này có quá nhiều kẻ không xứng đáng để có được lòng thương.
Ngay cả khi không đủ tư cách, chúng vẫn cố đoạt lấy những thứ không thuộc về mình rồi tàn nhẫn chà đạp kẻ yếu thế.
“Đừng có giỡn mặt với ta.”
Tất cả những kẻ đáng khinh đều có một điểm chung, đó là chúng đều là những kẻ dối trá.
“Gỡ hết mấy ngón tay bám trên cổ ngươi ra rồi nói chuyện. Lũ khốn.”
Goethe lặng lẽ dõi theo bọn họ.
Ánh trăng xuyên qua khe hở nơi mắt trái nhắm nghiền của Vlad, chiếu rọi dọc theo lưỡi kiếm trong tay cậu.
Vlad giờ đây đã không còn là cậu nhóc say mê hào quang của người khác như ngày nào.
Người đang đứng ở đây là một hiệp sĩ đã tạo nên thế giới của riêng mình.
Ánh trăng dịu dàng mà Vlad triệu hồi bắt đầu phản chiếu sắc đỏ của máu.
Dưới lưỡi kiếm của vị anh hùng thực thụ, những tiếng thét dối trá bỗng chốc vang lên.
Ngay cả có đánh đổi mạng sống thì vẫn chưa đủ để kẻ ngạo mạn kia có thể trả giá cho việc cả gan xúc phạm một hiệp sĩ chân chính.
***
Dobrechi vốn là một vùng đất hẻo lánh và biệt lập. Đó là một ngôi làng yên bình, nơi ngay cả những thương nhân qua lại cũng đều là những gương mặt quen thuộc. Tuy nhiên, những người lính gác đứng trước hàng rào gỗ hôm nay lại tỏ ra căng thẳng khác thường.
Những lời đồn đại đang lan truyền khắp lãnh địa dạo gần đây đã khiến họ không khỏi lo lắng.
“Cái gì kia?”
“Hửm?”
Một nhóm người khả nghi đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.
Hai hiệp sĩ cưỡi ngựa, chầm chậm tiến đến từ ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng phía xa.
“Ai vậy?”
Ngay phía sau họ là những người đàn ông bị kéo lê trên mặt đất.
Nhóm người này rõ ràng không phải dân thường, bởi lẽ họ đang bị trói bằng dây thừng và không một ai mang giày dù đang đi lại giữa mùa đông giá rét.
“Dừng lại! Tất cả dừng lại ngay!”
Những người lính lập tức chĩa giáo về phía những kẻ xa lạ mà họ chưa từng thấy bao giờ.
Tuy nhiên, người hiệp sĩ đi đầu dường như chẳng hề nao núng trước sự phòng bị nghiêm ngặt của họ mà chỉ thong thả thúc ngựa tiến lên.
“Ngươi là ai…”
“Ta là hiệp sĩ của gia tộc Bayezid, Vlad.”
Chàng thanh niên có mái tóc vàng óng ánh cưỡi trên lưng một con ngựa ô thuần chủng, cất lên giọng nói trầm tĩnh.
Màu tóc rực rỡ, y phục tinh xảo cùng phong thái cao quý của cậu khiến ai nhìn cũng lập tức nhận ra đó không thể là một nhân vật tầm thường.
“Bọn ta đã bắt được bọn cướp gây rối quanh vùng này.”
“Cướp ư? Ý ngài là bọn cướp sao?”
Dù thân phận của Vlad vẫn chưa được xác nhận rõ, nhưng viên lính gác đã vô thức thay đổi thái độ và trở nên kính cẩn hơn khi đối diện với cậu.
Họ hành xử như vậy không chỉ vì phong thái quý tộc toát lên từ chàng trai trẻ, mà còn vì sự ngỡ ngàng khi đối diện với cảnh tượng mỗi tên cướp bị trói chặt phía sau trong tay đều cầm một chiếc đầu người đã đông cứng vì giá rét.
“Ta muốn gặp người phụ trách an ninh của nơi này.”
Vlad vừa nói vừa nâng chuôi kiếm của mình lên trước mắt viên lính gác.
Trên phần cán kiếm, huy hiệu lá cờ tung bay trên những bức tường thành hùng vĩ được khắc nổi hiện lên rõ ràng. Đó là biểu tượng của gia tộc Bayezid quyền thế phương Bắc.
“Chào mừng! Chào mừng ngài đến với Dobrechi!”
Người lính gác tuy ban đầu còn ra vẻ khó chịu, nhưng khi nắm được tình hình thì cũng chỉ biết thở dài một hơi thật sâu rồi nhã nhặn cho phép Vlad tiến vào làng. Bởi lẽ, Vlad chính là một hiệp sĩ vũ trang, chứ không phải một thương nhân hay lữ khách tầm thường, nên họ không thể đối đãi với cậu một cách tùy tiện được.
“Lãnh chúa muốn gặp trực tiếp ngài!”
“Lãnh chúa muốn gặp ta sao?”
Vlad thoáng ngạc nhiên khi nghe tin vị lãnh chúa đột nhiên muốn triệu kiến cậu. Theo kế hoạch ban đầu, cậu chỉ cần trình diện với nhà chức trách, giao nộp bọn cướp rồi nhận lấy phần thưởng tương xứng. Nếu may mắn, cậu có thể sẽ nhận được thêm chút ban thưởng.
“Được rồi. Dẫn đường đi.”
“Vâng!”
Khi nghe thấy câu trả lời của Vlad, người lính vội vươn tay định nắm lấy dây cương của Noir, nhưng con ngựa bướng bỉnh ấy chỉ hừ mũi, để lộ hàm răng trắng sắc như sói mà nhe ra cảnh cáo.
“…Đừng động vào dây cương.”
“Vâng vâng!”
Nhờ sống ở Soara một thời gian, Noir đã không còn bài xích con người như trước, nhưng điều đó không có nghĩa là tính khí ngang ngạnh của nó sẽ hoàn toàn biến mất. Ngoại trừ Vlad, chí ít cũng chỉ người nó quen thuộc như Goethe mới có thể cầm dây cương và cưỡi lên mình nó.
“Tôi sẽ dẫn đường đến phủ lãnh chúa.”
Vlad và Goethe thúc ngựa, lặng lẽ đi theo người lính đang dẫn đường phía trước. Phía sau họ là đám cướp bị bắt giữ đang lê từng bước chân nặng nề.
Sự xuất hiện của đoàn người kỳ lạ này đã khiến bầu không khí trong làng khác xa so với những gì họ dự đoán.
“Đội trưởng, hình như trong làng có gì đó không ổn thì phải?”
“…Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Nếu họ còn đang ở Soara, hẳn người dân đã đổ xô ra xem, tò mò bàn tán về sự việc hiếm gặp này. Thế nhưng, ở Dobrechi, dân làng khi thấy họ lại vội vàng khép chặt cửa, lẳng lặng kéo con cái trốn vào trong như thể họ đang nhìn thấy một đoàn người mang theo dịch bệnh.
Với linh cảm của những kẻ từng lang bạt giang hồ, sống bằng nghề móc túi và lừa đảo, Vlad và Goethe đều có thể thấy được rõ sự bất thường của không khí nơi đây.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
“Hửm?”
Vlad đưa mắt nhìn quanh, cố gắng đoán định tình hình, nhưng Dobrechi là một nơi quá nhỏ bé để cậu có thể có thời gian suy xét lâu.
“Ngay phía trước chính là phủ của lãnh chúa Dalmatia.”
“…”
Vlad ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà gỗ ba tầng mà người lính gác đang chỉ.
Bề ngoài trông nó không quá tệ, nhưng nơi này lại quá cũ kỹ để có thể tin đây là chỗ ở của một lãnh chúa.
‘Nó có nhỏ quá không?’
Dù Vlad đã từng sống lang bạt trong các con hẻm, nhưng cậu vẫn là một người quen thuộc với cuộc sống nơi đô thị.
Những cánh cổng cao, nhà thờ tráng lệ và các dinh thự nguy nga của giới quý tộc đều là những hình ảnh đã in sâu trong tâm trí cậu. Vì thế, khi chứng kiến một quý tộc mà lại sống trong tòa nhà nhỏ bé trước mặt, Vlad không khỏi cảm thấy hoài nghi.
“Lãnh chúa đang đợi ngài bên trong.”
“Được rồi, dẫn đường đi.”
Quyền uy của một quý tộc không chỉ đến từ dòng dõi hay tước hiệu cao quý. Điều này cho thấy Nam tước Dalmatia có lẽ đã không thành công trong việc xây dựng địa vị của mình.
Ấn tượng đầu tiên của Vlad về gia tộc Dalmatia đã khiến cậu phải băn khoăn không biết mình có thể nhận được phần thưởng xứng đáng cho việc tiêu diệt lũ cướp hay không.
“Ồ! Lãnh địa của ta nay đã được đón tiếp một hiệp sĩ thật thụ à!”
Khi nhận ra biểu tượng trên cờ của vị hiệp sĩ, Nam tước Dalmatia đã đích thân bước ra khỏi trang viên để chào đón Vlad.
Sự tiếp đón này có phần quá mức dành cho một hiệp sĩ lang thang như cậu.
“Cảm ơn sự đón tiếp của ngài.”
“Không, không. Cậu đã bắt được lũ cướp quấy nhiễu vùng đất này, với tư cách là chủ nhân nơi đây, chẳng phải ta nên đón tiếp cậu thật long trọng mới đúng sao?”
Nam tước Dalmatia hài lòng gật đầu khi chứng kiến Vlad cúi chào một cách nhã nhặn.
Dù chưa thể gọi là hoàn hảo, nhưng những cung cách lễ nghi mà nữ bá tước Oksana từng dày công rèn giũa cho Vlad vẫn được cậu thể hiện một cách tinh tế.
“Mời cậu vào trong!”
“Vâng.”
Vlad theo chân Nam tước Dalmatia bước vào sảnh chính. Ngay khoảnh khắc đó, cậu đã xác thực được suy đoán của mình.
“…”
“…”
Quang cảnh ngôi làng mà cậu vừa đi qua để đến dinh thự của lãnh chúa, và ngay cả căn sảnh, nơi lẽ ra phải là không gian xa hoa nhất ở Dobrechi, đều đơn sơ đến lạ thường.
Vlad và Goethe đưa mắt nhìn nhau khi cùng lúc nhận ra có chuyện không ổn.
Lãnh địa này quả thật đang lâm vào tình cảnh bần cùng.
“Ta nghe nói cậu đã bắt được tổng cộng chín tên cướp?”
“Nếu tính cả đám vừa mới xuất hiện thì đúng là chín tên.”
Vlad đã dạy cho những tên cướp đã đe dọa và sỉ nhục cậu một bài học xứng đáng.
Phần công còn lại hiển nhiên phải do vị lãnh chúa trước mặt ban thưởng.
‘Mình đã bắt được những kẻ gây bất ổn cho vùng đất này, vậy với tư cách là chủ nhân lãnh thổ, ông ta nên chi trả phần công còn lại.’
“Hừm, đường từ Soara đến đây chắc hẳn rất gập ghềnh, cậu cũng đã thấm mệt rồi. Ta sẽ cho chuẩn bị bữa trưa sớm hơn một chút.”
Tuy nhiên, Nam tước Dalmatia không hề nhắc đến chuyện thù lao mà chỉ lặng lẽ quan sát Vlad.
Bởi lẽ, ông ta muốn giữ chân Vlad ở đây càng lâu càng tốt.
‘Người này đã một mình hạ gục mười lăm tên cướp ư?!’
Vlad đã bắt sống được năm tên, tiêu diệt bốn tên, và vì chỉ có một mình nên vẫn còn sáu tên đã thoát khỏi tay cậu.
Chàng hiệp sĩ trẻ đích thân trình bày chứng cứ để không ai có thể nghi ngờ.
Ngay cả những hiệp sĩ dưới trướng Nam tước cũng chưa từng có ai đạt được chiến công như thế.
“Nếu là một hiệp sĩ mang cờ hiệu thì hẳn là cậu đang tìm cách chứng minh giá trị của mình à?”
“Đúng vậy, thưa Nam tước.”
Vlad muốn phủ nhận, nhưng cậu không thể nói thẳng điều đó ra trước mặt vị quý tộc đã đích thân ra tiếp đón mình như thế được.
Những sai lầm cậu từng phạm phải khi giao tiếp với giới quý tộc trong quá khứ đã giúp cậu có được sự nhạy bén như hôm nay.
“Ta có một việc muốn nhờ cậu. Ta nói như vậy vì ta biết cậu là một hiệp sĩ thực thụ, đang trên con đường tìm kiếm danh tiếng.”
Ban đầu, Vlad đã định từ chối.
Mục tiêu của cậu là truy tìm nguồn gốc của “giọng nói” kia, chứ không phải chứng minh danh dự của bản thân.
“Gần đây, trong lãnh địa của ta đã xảy ra những chuyện kỳ lạ.”
“Có vấn đề gì sao?”
Thế nhưng, Nam tước Dalmatia - người tưởng như sắp sửa giao phó cho Vlad một nhiệm vụ phiền phức, lại bất ngờ kể ra một câu chuyện khiến cậu cảm thấy hứng thú.
“Bây giờ là thời điểm gieo trồng lúa mạch. Ở đây, bọn ta cũng đã bắt đầu gieo hạt giống đã dự trữ.”
Nam tước Dalmatia nhấp một ngụm trà thanh đạm – thứ thức uống có vẻ không phù hợp với gương mặt tròn trịa của ông ta, rồi tiếp tục nói:
“…Nhưng hễ gieo xuống đất là hạt giống lại biến mất.”
“…Ý ngài là sao? Hạt giống bỗng dưng biến mất ư?”
“Đúng vậy. Dù có bố trí binh lính canh gác suốt đêm thì kết quả vẫn y như cũ.”
Câu chuyện này thoạt nghe có vẻ thật khó tin.
Dù là thú hoang hay quái vật dạng chuột thì chẳng lẽ binh lính lại không phát hiện được?
“Một số bô lão trong làng nói rằng đây là do các tinh linh trong rừng gây ra…”
“Tinh linh ư?”
Chi tiết vừa xuất hiện trong lời kể của Nam tước Dalmatia đã thu hút sự chú ý của Vlad.
“Ừm… Có rất nhiều truyền thuyết về tinh linh trong khu rừng này, nhưng theo giáo lý của nhà thờ, ta lại không thể tin vào những điều đó.”
Từ khi đế chế được thành lập, thì những câu chuyện có phần phi thực tế về tinh linh đã dần bị lu mờ.
Đặc biệt, giáo hội đã kiên quyết phủ nhận những thứ không nhân danh Chúa Trời.
Có lẽ, chỉ có những bậc cao niên đã sống qua nhiều năm tháng mới nhớ đến sự tồn tại của tinh linh.
“Tinh linh… tinh linh sao…”
Thế nhưng, Vlad biết rất rõ rằng trên thế gian này có thực sự tồn tại những thực thể gọi là tinh linh.
Bởi chính cậu đã tận mắt thấy, tận tay chạm vào, và thậm chí còn từng nhận được phước lành từ họ.
Vậy nên, Vlad không khỏi trầm tư khi nghe thấy chữ “tinh linh” gắn liền với một sự kiện kỳ lạ và khó lý giải.
“Vậy nên, cậu có thể giúp ta trông coi những cánh đồng lúa mạch trong lãnh địa của ta một lần được không? Với con mắt tinh tường của một đại hiệp sĩ như cậu, có lẽ cậu sẽ phát hiện ra điều gì đó khác biệt.”
Đây là một nhiệm vụ không quá quan trọng, nhưng thái độ của Nam tước Dalmatia khi nhờ vả lại trông có vẻ rất nghiêm túc.
Bởi lẽ, nếu mùa vụ lần này thất bại, ông ta sẽ khó cầm cự được đến mùa thu hoạch lúa mì năm sau.
Nếu điều đó xảy ra, gia tộc của ông có thể sẽ lâm vào cảnh diệt vong.
“...Được thôi, thưa Nam tước. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ồ, ồ! Cảm ơn cậu! Ta không ngờ rằng thời nay vẫn còn những hiệp sĩ chân chính như vậy!”
Có thể đó chỉ là những lời đồn đoán vô nghĩa của những người già, nhưng Vlad vẫn quyết định đồng ý giúp đỡ Nam Tước.
Bởi lẽ, với một kẻ đang tìm kiếm manh mối về tinh linh như Vlad thì đây quả thật là một đầu mối đáng giá.
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này chỉ đơn giản là bảo vệ cánh đồng lúa mạch, nên cậu cũng cho rằng sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Cậu cứ việc tự nhiên như ở nhà! Ta sẽ cố gắng bù đắp thiệt hại do bọn cướp gây ra!”
“Cảm ơn ngài, Nam tước.”
Nếu nhiệm vụ đơn giản này liên quan đến mục tiêu chính của cậu, thì việc tạo ấn tượng tốt với Nam tước Dalmatia cũng là một ý hay.
Danh dự của một hiệp sĩ càng được tôn vinh, giá trị của họ càng trở nên cao quý.
“Đội trưởng này, còn tiền công của chúng ta thì sao?”
Sau khi rời khỏi đại sảnh của Nam tước, Vlad liền nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy gấp gáp của Goethe vang lên sau lưng.
“Anh không cần được trả công sao? Tiền của chúng ta ấy! Noir dạo này chỉ toàn ăn cỏ khô luộc thôi. Còn tiền mua cỏ, tiền củi đốt…”
“Cái đó cậu lo liệu đi.”
“Hả?”
Một người chỉ huy giỏi phải biết phân biệt việc lớn nhỏ.
Đó là lý do vì sao Joseph luôn mang theo một hiệp sĩ thậm chí còn không biết cầm kiếm cho đúng cách như Bordan bên mình.
“Mấy chuyện như này từ giờ là việc của cậu hết đó. Đó cũng là lý do tôi dẫn cậu theo.”
“Thật tình…”
Bordan và Goethe, hai người này một kẻ thì lắm lời, còn một kẻ lại là chuyên gia lừa lọc.
Goethe - người phụ trách đàm phán với bọn cướp, nhìn Vlad với ánh mắt sáng rực.
***
“Mâm xôi, mâm xôi đâu rồi?”
Đó là giọng nói của một cô bé chừng mười tuổi.
Cô gái nhỏ có đôi má ửng hồng, tay ôm giỏ, bước về phía rìa khu rừng.
Bộ quần áo rách tả tơi cho thấy hoàn cảnh sống khó khăn của em, nhưng mái tóc được tết gọn gàng lại chứng tỏ em vẫn nhận được sự yêu thương và chăm sóc từ cha mẹ.
“Kia rồi.”
Phía trước, trên những cành dây leo phủ đầy tuyết trắng, những quả nhỏ mâm xôi mùa đông đã lộ ra màu sắc thật của chúng.
Đây là một trong số ít những loại trái cây có thể mang lại chút an ủi cho con người trong những ngày khó khăn này.
Cô bé chậm rãi tiến lại gần khi bị thu hút bởi màu sắc rực rỡ của những quả mâm xôi.
Chỉ cần lấy một quả bỏ vào miệng cũng đã đủ làm em thỏa mãn, nhưng em vẫn vội vàng hái đầy giỏ, lòng háo hức nghĩ đến gia đình đang chờ đợi ở nhà.
Sau đó, một âm thanh kỳ lạ bỗng nhiên vang lên.
“Kiee!”
“...?”
Tiếng kêu đó phát ra từ nơi xa xăm, vọng lại mãi không dứt.
Cô bé khựng lại trước âm thanh ấy và dừng tay hái những quả mâm xôi chín mọng rồi hướng ánh mắt vào sâu trong khu rừng.
Bóng tối trong rừng bắt đầu cựa quậy như thể nó có sự sống.
Rừng Dobrechi mang vẻ đẹp cổ kính, ẩn chứa biết bao truyền thuyết và những câu chuyện huyền bí.
Và ngay khoảnh khắc cô bé nhìn vào khu rừng…
“Aaaah!”
Cánh rừng cũng như đang nhìn lại về phía cô.
Rồi bỗng nhiên, nơi cô bé đứng khi nãy chỉ còn những chiếc giỏ lăn lóc, quả mâm xôi vương vãi khắp nơi.
Thứ đã nuốt chửng cơ thể bé nhỏ đó là một cái miệng đen ngòm như giếng sâu không đáy.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook