Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 101 Trận đột kích Medusa (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 101: Trận đột kích Medusa (1)
1. 50% số lượng đội công kích chết bởi bẫy.
2. Một trong số họ phải vượt qua bẫy mà không bị chút thương tích nào để đạt được 'Pháo hoa cháy sáng'.
Rắn ăn lửa là cái bẫy được kích hoạt khi thỏa mãn cả hai điều này.
“Điều thú vị là con quái này được đặt tên. Hẳn là những kẻ khác trong mê cung cũng đã nhận thức được sự tồn tại của chúng ta rồi.”
“Là, là sao chứ?”
Đồng tử của Maeda nhanh chóng giãn ra khi nghe tôi giải thích.
Tuy nhiên, thân là đội trưởng hắn cũng nhanh chóng nhận ra.
“Đúng vậy. Lát nữa chúng ta không chỉ đối phó với nó mà còn phải đối phó với Medusa cùng một lúc.”
Không giống như các mê cung khác, đặc điểm của Điện thờ màu xám là boss quái có thể tự do di chuyển thay vì ở yên một chỗ.
Chà, nhìn vào bức tượng đá gần lối vào, tôi có thể dễ dàng suy đoán rằng Medusa có thể tự do lang thang trong mê cung.
Tất nhiên, cho dù mọi người đã tính đến mọi khả năng thì cũng sẽ không ngờ được mình phải đối đầu với một con quái vật được đặt tên và một con Boss cùng lúc đâu nhỉ.
Ngay sau đó
Một âm thanh sắc bén vang lên.
“Keiei!”
Một thứ cao lớn, chạm tới trần cao 10m.
Một con rắn đỏ rực, lom lom nhìn người chơi và thè lưỡi.
Dù sao cũng chưa biến được thành người.
Nghe họ nói chuyện, nó không thể nhịn được mà ngắt lời.
“Ừ. Dù chú em không tỏ vẻ hung dữ anh cũng không làm lơ chú em đâu.”
Jin Hyuk ngẩng đầu lên.
[Rắn ăn lửa]
Cấp độ: 55
Mô tả: Rắn do Medusa nuôi. Toàn bộ cơ thể của nó được tạo ra từ lửa, vì vậy mọi đòn tấn công vật lý đều không có tác dụng. Ngoài ra, nó có thể phun ra lửa mà nó đã tích tụ trong cơ thể, ở những nơi chật chội uy lực tấn công của nó có thể liên tưởng tới hơi thở của Rồng, vì vậy hãy cẩn thận.
Jin Hyuk kích hoạt ‘Tham thực nhãn’, đọc mô tả chi tiết về con quái vật.
Mức 55 nằm ở mức thấp, nhưng cũng không nên xem nhẹ.
Lí do là nó chỉ có thể gây sát thương bằng các đòn tấn công sử dụng mana và sở hữu sức mạnh chỉ có thể đạt hiệu quả tối ưu nhất trước một khoảng trống không có vật cản.
“Mình còn chưa chỉnh đốn lại đội hình.”
Giọng Maeda run run.
Nhìn vào tình trạng của Samurai Guild, đội đã gần như toàn diệt, không thể đối phó với con rắn đó.
Không những không có sức mạnh để nâng vũ khí hay đồ phòng vệ mà là chẳng còn chút sức mạnh nào khác.
‘Hự...’
Takeshi cũng có biểu cảm như sắp bất tỉnh vì quá sợ hãi.
Dường như cảnh này chưa hề xuất hiện trong Tầm nhìn tương lai của hắn.
Tuyệt.
Tới mức này đã đủ để lên sàn diễn rồi.
“Giờ anh bạn đã hiểu rõ vấn đề, ta tính toán một chút chứ nhỉ?”
“Gì? Tính toán gì hả?”
Gì mà ngạc nhiên vậy chứ?
Mối quan hệ giữa hai bên đã được xác lập, đương nhiên, ta sẽ phải viết một bản hợp đồng mới.
“Từ chiếc khiên của Perseus trước đi. Chẳng phải để tôi dùng nó sẽ tốt hơn là để nó rơi vào tay những tên gà mờ sao?”
Ngọc trai đeo vào cổ lợn đúng là quá xa xỉ.
Đặc biệt là khi mạng sống đang bị đe dọa.
Jin Hyuk đề nghị một cơ hội sống.
Tuy nhiên, Maeda không sẵn sàng chấp nhận.
“Mày đừng chém gió nữa! Chuyện này ... không, chết tiệt. Có thằng ngốc nào lại đi giao ra thánh tích miễn phí không!”
“Phải vậy không?”
Thế thì đáng tiếc thật.
Dù vậy, vì cùng là nhân loại nên tôi vẫn cho hắn ta cơ hội cuối cùng.
Nhưng vẫn tự bê đá ném vào chân thì tôi cũng chịu.
“Vậy thì, lấy cái khiên từ thi thể là được chứ gì.”
Jin Hyuk lạnh lùng vạch ra câu chữ cuối cùng.
Cùng lúc đó.
kukukuku!
Hơi ẩm trong không khí bắt đầu bay hơi.
Môi khô khốc và làn da như sắp nứt nẻ.
Đôi mắt nheo lại nhìn quanh.
Trong hàm con rắn, là một quả cầu lửa đỏ rực.
[‘Rắn ăn lửa' kích hoạt Lv15 'Thương Liệt Hỏa']
‘Tr…Tránh đi!’
Maeda khẩn trương kêu lên.
Nhưng có thể tránh đi đâu?
Đây không phải là khoảng trống thẳng, vô cùng thẳng sao?
“Woooakk!”
“Cư, cứu với!”
Bản năng muốn sống bằng cách mọi cách và thực tại không thể sống nổi đảo ngược lẫn nhau.
Khoảnh khắc đó.
Kwa Kwa Kwa Kwa Kwa Kwa!
Quả cầu đỏ khổng lồ ngưng tụ thành một điểm, phóng về phía khoảng trống kia.
“Đến….rồi!”
“Cái này sao mà....?”
“Sai lầm rồi.”
Những người chơi của Guild Brawl Father, bao gồm cả Lee Young Kwon, há hốc mồm.
Dường như không gì có thể ngăn được tia lửa đang lao đến.
Nhưng ngay lúc đó.
[Kích hoạt Lv8 ‘Băng hà tạo hình’]
Một tinh thể băng khổng lồ xuất hiện trước mắt.
Đó là Jin Hyuk.
Băng hà tạo hình phủ lên kết giới những dòng chữ Rune cổ trắng tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Phòng thủ bằng cách sử dụng thuộc tính tương khắc.
Tôi không biết Hơi thở của Rồng thế nào. Nhưng nó có thể chặn được lửa do con rắn này phun ra.
Người chơi bên Brawl Father đều được an toàn.
‘Chết tiệt!’
Maeda cũng nấp sau tấm khiên của Perseus.
Xoạt... .
Hiệu quả của thánh tích được kích hoạt, và một bức màn màu hồng bao quanh Maeda.
Tuy nhiên.
Phạm vi quá nhỏ so với kết giới của Jin Hyuk.
Bởi thứ đó chỉ vừa đủ bảo vệ được hai đến ba người.
Mọi người hít sâu.
Đồng thời.
Nỗi sợ hãi bao trùm khắp nơi.
*********
Ánh sáng lấp lóe trên mặt đất.
Những người chơi của Guild Samurai, nháy mắt biến thành than, nằm rải rác như một đống tro tàn.
Nó xảy ra nhanh đến mức thậm chí họ còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn.
Dù rằng việc chết ngay lập tức có thể xem như một sự may mắn.
“AHHHH”
Một tiếng hét lớn phát ra từ miệng Maeda.
Toàn thân bỏng rát.
Ít nhất hắn cũng có kỹ năng xử lý mana nên còn thoi thóp được, chứ với một người chơi bình thường, sẽ chẳng có gì lạ nếu họ trút hơi thở cuối cùng ngay lập tức.
“Tôi đã nói rồi mà. Bỏ lại thánh tích không thể dùng được là tốt nhất.”
Trả giá đầy đủ thì đã không phải chết.
Ai lại đi tự đào hố chôn mình thế chứ?
“Muốn oán hận thì hãy tự oán mình.”
Đồng cảm ư?
Chả thấy đáng tý nào.
Bởi ban đầu chúng là kẻ đã đi quá giới hạn.
Ngoài ra, do ảnh hưởng của 'trán tim vô tình', càng không có lòng từ bi với mục tiêu đã được nhận định là kẻ thù.
Có thể tất cả những điều này là trở thành cơ chế phòng vệ để cứu cả đám đông.
Để tồn tại. Để leo lên đỉnh tháp và ngăn chặn sự diệt vong của loài người. Tôi phải gạt bỏ mọi thứ ngáng đường.
‘Sẽ mất vài phút trước khi hơi thở tiếp theo kéo đến, vậy nên trước đó ...’
Jin Hyuk tiếp cận Maeda đã bất tỉnh.
Rồi phả một luồng hơi lạnh vào tấm khiên rơi trên sàn.
Cùng với làn khói dày đặc.
Bề mặt tấm khiên đang có màu đỏ nóng rực bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
[Khiên của Perseus]
Độ khó nhận được: S (màu đỏ)
Mô tả: Đây là một thánh tích được Perseus, một anh hùng thần thoại sử dụng để chống lại Medusa. Dù đó là một chiếc khiên có sức phòng thủ mạnh mẽ, chủ sở hữu của chiếc khiên này là Athens vẫn coi trọng trình độ của người sử dụng chiếc khiên hơn. Tùy thuộc vào kỹ năng và thực lực của người chơi, các chỉ số của khiên cũng sẽ thay đổi.
Đó cũng là lý do tại sao một thánh tích từng được Thần sử dụng không thể ngăn cản hơi thở của loài rắn.
Đó chính là lý do.
'Chỉ những người đã chứng tỏ được bản thân mới có thể sử dụng chiếc khiên này. Chà, ý nghĩa của nó là vậy đấy. '
Jin Hyuk nắm chặt lấy chiếc khiên.
Nóng.
Tôi có thể cảm nhận luồng mana nóng rẫy đang bốc lên từ đầu ngón tay của mình.
Chiếc khiên đang phản ứng.
Không giống như lúc trước, nó như đang reo lên vui mừng vì gặp được đúng chủ nhân.
Ngay lúc ấy.
“Rốt cuộc…rốt cuộc anh là gì vậy?”
Nhờ đứng sau Maeda, Takeshi không mảy may thương tổn, mở miệng.
Giọng nói run rẩy dữ dội.
Không có cách nào khác.
Dù đã sử dụng kỹ năng Tầm nhìn tương lai nửa vời, hắn vẫn không tài nào thấy được tương lai của Jin Hyuk.
'Dù kỹ năng của tôi có không hoàn hảo, tôi cũng phải thấy hình ảnh tương lai gì đó dù rất mờ nhạt.'
Hình ảnh sau đó vài giờ.
Hoặc thậm chí cả vài chục năm.
Có thể kiểm chứng tương lai ở một mức nào đó.
Tuy nhiên.
Vì lý do nào đó, tương lai của Jin Hyuk đen tối như thể bị che phủ bởi một bức màn đen.
Hắn không biết tại sao.
Điều chắc chắn là chàng trai này không giống bất cứ người chơi nào mà hắn từng gặp.
“Trả lời tôi đi anh bạn. Nó có liên quan gì đến tòa tháp không?”
“Sao thế? Tại không thấy gì bằng ‘mắt’ nên thấy lạ à?”
Jin Hyuk nhếch mép.
“...! Cậu, cậu biết về khả năng của tôi ư?”
Tới giờ tôi chưa từng nói cho ai biết về kỹ năng của mình.
Chuyện quái gì thế này?
“Tôi…. không thể tin được. Sức mạnh đó, khả năng đó. Đó không phải lĩnh vực con người có thể làm được. Ừ. Nghĩ thế nào cũng không thể.”
“Đúng vậy.”
Jin Hyuk nhún vai như thể chẳng có gì to tát.
Và hờ hững bổ sung một câu.
“Bởi tôi là một trong những tồn tại cao nhất tòa tháp.”
Một trong những tồn tại trên đỉnh tháp?
Takeshi chậm rãi phân tích các từ.
Nhưng chỉ trong phút chốc.
Bởi câu đó ám chỉ một chân tướng.
“Lẽ nào!”
Như vậy ư.
Nếu thế thì có thể hiểu được.
Những sức mạnh và khả năng phi thường mà đối phương sở hữu.
Và cả tương lai mà Tầm nhìn không gian không thể đoán định. Toàn bộ.
'Không phải con người... Mà là Thần.'
Takeshi đã từng nhìn thấy Thần ở một nơi nào đó không xác định trong Tháp thông qua Tầm nhìn tương lai.
Những tồn tại mà tiếng hét vang vọng khắp không gian và làm mặt đất nứt toác ra chỉ bằng một cử động.
Nó quá xa vời thực tế nên hắn chưa bao giờ nói với bất cứ ai trong hội, nhưng chắc chắn hắn sẽ diện kiến một trong những tồn tại cao quý đó.
Không có cơ hội chiến thắng trong thân xác phàm nhân.
Chỉ cần đi ngược lại ý chỉ của Thần, sinh mệnh sẽ tan vào hư vô.
Thình thịch! Thình thịch!
Tim hắn đập thình thịch như sắp nổ tung.
Cảm giác như cơ thể sắp gục xuống.
“Tôi, tôi đáng tội chết”.
Takeshi lắc đầu với gương mặt tái mét.
Cơ thể run lên như một cây dương nhưng không ngất xỉu được.
'Phụt!'
Jin Hyuk thấy vậy, suýt không kìm được muốn cười phá lên.
Nguy hiểm quá.
Suýt nữa lộ rồi.
'Quả nhiên hắn đã nhìn trộm các tầng trên nên rất dễ bị lừa.”
Thần chỉ là rác rưởi.
'Nếu là một vị Thần, tôi còn phải leo từng tầng một lên sao?'
Bạn đã bao giờ đi thang máy từ tầng 1 lên tầng 50 và bay với tốc độ cao chưa?
Nếu đầu óc chậm chạp, cơ thể sẽ vất vả.
Lời người xưa nói chẳng bao giờ là sai cả.
Tuy nhiên, Jin Hyuk cố gắng bình tĩnh, che giấu biểu cảm của mình.
Xét về vị trí mà hắn có được trong Guild Samurai, hắn sẽ có giá trị để sử dụng trong tương lai.
À.
Chờ chút đã.
“Kee-e-e-e!”
Luồng hơi thứ hai đã được phun ra.
Một ngọn lửa kinh hoàng đang ập đến, thiêu rụi mọi thứ trên lối đi.
Nhưng lần này, Jin Hyuk đã ngăn ngọn lửa chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng.
[‘Tường chắn thuộc tính tương đối' được kích hoạt!]
[Bạn đã đạt được điều kiện thứ hai cho chức nghiệp lần 1!]
Kwwakkwwa!
Băng và lửa va chạm trực diện, tạo ra một làn khói dày đặc.
Tất cả những điều này là nhờ vào sự liên kết giữa kỹ năng và kết giới, nhưng trong con mắt của Takeshi, đó là sức mạnh của Thần.
“Quả, quả nhiên là ...!”
“Đừng ngạc nhiên vậy chứ. Tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa không?”
“Tất nhiên là được. Bất cứ điều gì!”
“Tôi rời khỏi tháp vì tò mò về cuộc sống của con người, nhưng vẫn còn rất nhiều điều tôi chưa biết. Các quy tắc của tháp khá khó chịu. Dù có là Thần cũng không thể tùy ý di chuyển. Sức mạnh bị ức chế vì nó có khả năng xảy ra hoặc hạn chế gì đó’.
Không gì bằng việc đưa ra một quy tắc mà đối phương không biết để tránh những lời giải thích phiền phức.
“Tôi còn không biết thì sao anh biết được?”
Đó là một trò chơi có xác suất và nhiều lần phá vỡ sự cân bằng, vì vậy ngay cả những người làm ra trò chơi này cũng không biết họ đã tạo ra thứ gì.
Vì vậy, làm gì cũng có tác dụng.
Chỉ cần hắn tin tôi là một vị Thần.
“Vì thế, tôi muốn nhờ anh một việc.”
Jin Hyuk đưa ra vấn đề chính bằng một nụ cười nhếch mép.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook