Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Tạp Huyết
Chapter 54

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 54 

 

Sau khi băng qua nhiều cung đường ngõ hẻm, cuối cùng bọn anh cũng đến được bệnh viện. 

Mùi khói đạn vẫn còn vương trên người cả hai. 

“Hai anh là gì của bệnh nhân? Nếu hai anh không phải người giám hộ hợp pháp thì không được phép vào thăm bệnh.” 

Y tá nói với vẻ mặt khó chịu, thậm chí còn chẳng buồn nhìn hai người. 

Màn hình máy tính của cô ấy đầy những danh mục mua sắm. 

“Cô y tá này, vầy có được không? Tôi còn nhiêu đây, cô xem mua vài bộ đồ đẹp nhé, tôi vào một chút rồi sẽ đi ngay.” 

Gabriel khéo léo rút một con chip tín dụng ra và luồn cho cô ấy. 

Y tá thờ ơ đưa tay ra, nhanh chóng nhét con chip tín dụng vào túi. 

Cả hai dường như đã quen với kiểu trao đổi này. 

“Ông Noma ở Phòng 401.” 

Tên cộng sự của Tora mà hai người đang tìm là Ken Noma. 

Trước đây hắn từng là vệ sĩ trung thành của Tora. 

Khi hai người bước vào hành lang phòng bệnh, một mùi ẩm mốc—hòa trộn giữa mùi thuốc và mùi cơ thể—phảng phất khắp hành lang. 

Đằng sau những cánh cửa đóng kín, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ, tựa hồ như tiếng hét. 

Bệnh viện tâm thần về cơ bản là một nhà tù được thiết kế để cách ly các bệnh nhân khỏi xã hội. 

Nếu họ thực sự muốn chữa bệnh cho bệnh nhân, họ sẽ không đưa họ vào một nơi như thế này. 

Cả hai đứng trước Phòng 401. 

Cùng tiếng leng keng, ổ khóa nặng nề mở ra. 

Kẹt kẹt. 

Có lẽ vì cửa không được mở thường xuyên, tiếng rỉ sét khó chịu như cào vào màng nhĩ anh. 

"Ken Noma?" 

Anh gọi tên hắn khi bước vào trong. 

Ken Noma đang ngồi trên giường bệnh. 

Đôi mắt hắn đờ đẫn vô hồn, má hắn gầy và trũng sâu. 

Ga trải giường và gối có nhiều vết ố vàng, tỏa ra mùi ẩm mốc. 

Ken không phản ứng với giọng nói của anh. 

Anh ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với Ken. 

Gabriel theo anh vào trong, dựa lưng vào tường, đứng khoanh tay. 

"Tên tôi là Luka." 

Anh xòe lòng bàn tay và vẫy trước mắt Ken. 

Đồng tử của hắn chậm chạp theo dõi chuyển động của anh. 

"Lu...ka?" 

Ý thức của Ken rất chậm chạp. 

Khả năng nắm bắt hiện thực của hắn bị suy giảm nghiêm trọng. 

Cách, tách-tách, tách-tách. 

Các chi giả của Ken run rẩy như thể đang co giật. 

Điều đó cũng có nghĩa là hệ thống thần kinh não chịu trách nhiệm kiểm soát các cơ và kỹ năng vận động đã gặp tổn thương nghiêm trọng. 

"Luka, cậu thực sự nghĩ chúng ta có thể nhận được câu trả lời tử tế từ hắn ta sao? Nhìn cũng biết não của hắn giờ chắc như tổ ong rồi. Còn mớ dây thần kinh hắn cũng cháy gần hết, hắn giờ đến suy nghĩ chắc cũng chẳng làm được." 

Tình trạng của Ken tệ đến mức Gabriel nhìn thôi cũng đoán được. 

"Tôi có một số câu hỏi về Tora." 

Anh nói chậm rãi. 

Lần này, Ken không trả lời. 

Ý thức của Ken lúc được lúc không, nhấp nháy như chiếc màn hình hỏng, khiến việc giao tiếp bình thường gần như không thể. 

Sau nhiều lần cố gắng trò chuyện nhưng không thành công, anh gãi đầu.

“Vô ích thôi. Aleph đánh hắn phế luôn rồi. Hắn thế này chẳng khác nào đã chết.” 

Gabriel tiếp tục chen vào, làm trầm thêm bầu không khí. 

Anh lờ anh ta đi và nhắm mắt lại. 

Anh cẩn thận nhớ lại từng phần kiến ​​thức mình đã học được ở trại huấn luyện của Đội Vệ Binh Đế Quốc. 

Đội Vệ Binh Đế Quốc liên tục đẩy não và hệ thần kinh của họ đến mức cực đoan.

Họ cũng dạy một số biện pháp tạm thời để đối phó với các triệu chứng tổn thương thần kinh. 

Tất nhiên, đó không phải là những phương pháp điều trị cơ bản. 

'Ken rất thành thạo sử dụng vũ khí cận chiến, đặc biệt là dao.' 

Ken từng là vệ sĩ trung thành của quản lý đấu trường. 

Kỹ năng của hắn ta khá tốt. 

Mặc dù không đạt đến tiêu chuẩn của Đội Vệ Binh Đế Quốc, nhưng hắn có thể đã trải qua quá trình tăng cường thần kinh thông qua thuốc. 

“Đi thôi. Ở đây chỉ tổ phí thời gian.” 

Gabriel nói trong khi lắc chân một cách mất kiên nhẫn. 

Vẫn lờ Gabriel đi, anh đưa tay về phía eo. 

Kiing. 

Anh rút con dao tự vệ của mình ra. 

Ánh mắt của Ken ngay lập tức thay đổi. 

Đồng tử của hắn theo sát con dao. 

Tốc độ phản ứng của đã cải thiện đáng kể so với trước. 

Con người phát triển các kết nối thần kinh mạnh mẽ với các hoạt động mà họ đã thực hiện trong suốt cuộc đời. 

Những hành động đặc biệt dữ dội như chiến đấu không dễ dàng biến mất khỏi cơ thể. 

Vù vù. 

Anh lật con dao trong tay và đưa cán dao về phía Ken. 

Run rẩy, run rẩy. 

Ken nắm lấy con dao bằng bàn tay run rẩy của mình. 

Đúng lúc đó, cơn run rẩy của hắn dừng lại. 

Đồng tử của hắn sáng hơn trước. 

Xoẹt! 

Anh đưa tay về phía Ken, giả vờ tấn công. 

Keng! 

Ken giương dao, chặn đòn tấn công của anh. 

Tay anh và con dao va chạm nhiều lần, hai người liên tục trao đổi chiêu thức. 

Kích hoạt các đường dẫn thần kinh của não chịu trách nhiệm cho các kỹ thuật chiến đấu và sử dụng dao sẽ kích hoạt các chức năng liên quan khác, với điều kiện là hắn vẫn còn khả năng sử dụng nó. 

Nếu các bộ phận này cũng mất, thì không còn gì khác anh có thể làm. 

"C-chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu nói tên cậu là Lu… Luka à?" 

Cuối cùng Ken cũng hỏi anh một câu. 

Ý thức của hắn đang từ từ tỉnh lại.

Có lẽ lúc này hắn đang trải qua cơn đau đầu dữ dội. 

"Hừm, hử? Cậu làm thế nào vậy?" 

Gabriel bỏ tay ra, đẩy người khỏi bức tường.

Nguyên lý thì đơn giản. 

Nghĩa bóng thì giống như việc bỏ qua công tắc bị hỏng, trực tiếp ngắn mạch để khởi động cỗ máy vậy. 

Đây chỉ là thức tỉnh tạm thời. 

Vì không phải là cách tiếp cận thông thường nên nó sẽ gây thêm áp lực lên bộ não đã bị tổn thương của hắn. 

Nhưng mục tiêu của anh vốn không phải là điều trị, nên điều đó không quan trọng. 

“Đã lâu lắm rồi. Tôi không nghĩ mình có thể cảm thấy tỉnh táo như thế này… Không, không tỉnh táo chút nào. Cảm giác như có ai đó đang đốt pháo hoa bên trong hộp sọ của mình. Nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn là nửa tỉnh nửa mê.” 

Anh giơ cánh tay ra với tốc độ tối ưu để Ken có thể phản ứng. 

Ken di chuyển con dao, liên tục chặn các đòn tấn công của anh, thi thoảng phản công. 

Keng! 

Anh kẹp con dao giữa hai ngón tay để chặn đòn tấn công của hắn. 

Ken nhanh chóng rút dao lại, cong môi như thể bị hấp dẫn. 

Keng! 

Anh phải liên tục tấn công và phòng thủ để giữ cho bộ não của hắn hoạt động. 

Nếu dừng lại, ý thức của Ken sẽ lại chìm vào giấc ngủ. 

“Tôi đến để hỏi một số thứ về Tora.” 

“Cậu—Cậu là cấp dưới của Aleph à? Hắn vẫn còn thứ muốn tra hỏi tôi sao?” 

“Tôi không ở đây vì Aleph. Ông ta chỉ cung cấp thông tin cho tôi. Câu hỏi của tôi là về một người thân cận với Tora.” 

“Vậy—một người thân cận với ông chủ?” 

Nếu Kinuan đã dành thời gian với Tora, có lẽ ông ấy sẽ không dùng tên thật. 

Anh mô tả đặc điểm của Kinuan. 

Một người đàn ông có khí chất giống Kinuan rất hiếm, đặc biệt là khu hạ tầng. 

Ken chống cằm lên một tay trong khi vung dao bằng tay kia. 

Sau khi suy nghĩ xong, hắn nhìn chằm chằm vào anh:

“Tôi có biết một người giống với miêu tả của cậu. N-nhưng tại sao tôi phải nói với cậu?” 

Ken không phải thánh nhân; hắn là một tên côn đồ ở hạ tầng. Hắn sẽ không giúp bất kỳ ai nếu không được đền đáp xứng đáng. 

“Tôi sẽ đưa ông ra khỏi bệnh viện này. Gabriel, anh có một phòng trống ở nhà anh, đúng không?” 

“Cái gì? Cậu muốn tôi chăm sóc lão già khú đế này á?” 

“Cố chịu vài ngày đi. À, còn nữa, hãy tìm một nơi ẩn náu, xây dựng căn cứ. Tập hợp những người đáng tin cậy. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ xây dựng một băng đảng với anh làm thủ lĩnh.” 

“Khoan đã! Luka, cậu đang nói gì thế?” 

“Nếu anh không thích thì cứ nói. Tôi tìm người khác.” 

“Không, không phải là tôi không thích, nhưng mà...” 

Đó là điều anh đã cân nhắc trong một thời gian. 

Anh cần tai mắt ở hạ tầng. 

Mỗi mình Gabriel thôi là không đủ; anh cần một nhóm có tổ chức—một băng đảng. Vào lúc đó, anh đột nhiên nhận ra. 

'Có lẽ Kinuan cũng…' 

Anh trách bản thân sao không nghĩ ra điều này sớm hơn.

Nếu Kinuan phải thực hiện những nhiệm vụ phi chính thức ở hạ tầng, ông ấy cũng cần một tổ chức làm việc cho mình. 

Đó là lý do tại sao ông ấy thành lập một băng đảng với Tora làm thủ lĩnh.

Nói cách khác, mối quan hệ giữa Kinuan và Tora cũng giống như của anh và Gabriel. Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán, nhưng trực giác của anh hiếm khi sai. 

"Cậu thực sự sẽ đưa tôi ra ngoài sao?" 

"Dù ông có tin tôi hay không, Ken Noma, ông thực sự không còn lựa chọn nào khác." 

"Cậu—cậu là người thông minh. Đúng. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin cậu. Dù sao thì tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa." 

Nếu Ken Noma từ chối lời đề nghị của anh, hắn sẽ vĩnh viễn nằm trong bệnh viện này chờ chết. 

Chấp nhận có nghĩa là ít nhất cũng có cơ hội để thoát ra. 

Clang! 

Ken vung tay một cách máy móc, đôi mắt không chút cảm xúc. 

Con dao của hắn nhắm vào cổ anh nhưng chậm hơn đáng kể so với trước—dấu hiệu cho thấy ý thức của hắn đã dần đến giới hạn. 

"Tôi đồng ý với điều kiện của cậu, Luka. Dù sao chúng ta cũng không còn nhiều thời gian."

Ken tiết lộ rằng Tora có một người bạn cũ và là người tài trợ, chống lưng cho ông ta. Người đàn ông bí ẩn đó không phải là thành viên của băng đảng, ông ấy cũng không tham gia vào các hoạt động bên ngoài. 

Chỉ những người bạn thân nhất của Tora, như Ken, mới biết về sự tồn tại của ông ấy. Người đó phải là Kinuan. 

Về cơ bản, băng đảng của Tora thuộc về Kinuan. 

Sự sụp đổ của Tora có lẽ bắt đầu sau khi Kinuan nghỉ hưu và ngừng liên lạc. 

Sẽ không khó để xác minh nếu anh điều tra sâu hơn. 

* * * 

Anh cho Gabriel một vài chỉ dẫn, sau đó ngay lập tức đi lên thượng tầng. 

Gabriel càu nhàu trong lúc đẩy xe lăn của Ken nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lệnh của anh. 

Anh đi thẳng đến cơ sở dữ liệu của Đội Vệ Binh Đế Quốc. 

Nó hoạt động trên một mạng lưới khép kín, không thể truy cập từ bên ngoài—chỉ có thể truy cập vật lý từ trong cơ sở. 

Kết nối thiết bị đầu cuối với máy tính, anh kiểm tra lại hồ sơ của Kinuan. 

'Kinuan trở thành hướng dẫn viên trùng khớp chính xác với ngày đế chế của Tora sụp đổ.' 

Sau khi Kinuan nghỉ hưu, băng đảng của Tora nhanh chóng suy yếu. 

Và ba năm sau, Tora mất đấu trường và chết. 

Có vẻ như ban đầu ông ấy đã lên kế hoạch chạy trốn với số tiền giấu kín của mình. 

"Kinuan bỏ rơi Tora sao?" 

Anh suy ngẫm về mối quan hệ của chính mình với Gabriel. 

Ngay cả khi anh tạo ra một băng đảng, Gabriel cũng không thể điều hành một mình. Anh ta vẫn cần lời khuyên và sự hỗ trợ của anh. 

Nếu anh không hỗ trợ Gabriel sau khi băng đảng mở rộng… Gabriel sẽ kẹt trong thế tiến thoái lưỡng nan, không thể bỏ cuộc, cũng chẳng thể tiến lên. Anh ta sẽ dần suy sụp, giống như Tora, cuối cùng sẽ chết.

Anh nghe nói Tora tham lam nhưng, đối với một tên côn đồ hạ tầng, ông ta lại trung thành một cách bất thường. 

Lòng trung thành đó là lý do tại sao Ken vẫn ở bên Tora đến tận phút cuối cùng. 

'Chính vì lòng trung thành đó mà Kinuan đã chọn Tora—và cuối cùng bỏ rơi ông ta.' 

Kinuan thực sự chẳng làm gì sai. 

Trên thực tế, nhờ Kinuan, Tora đã thăng tiến đáng kể, trở thành trùm băng đảng và quản lý đấu trường. 

Tuy nhiên, Kinuan cố tình để Tora sụp đổ. 

Một người tầm cỡ như ông ấy chắc chắn đã nhìn thấy tương lai của Tora. 

'Liệu mình có đang đi theo lối mòn Kinuan rồi làm theo những gì ông ấy từng làm không?' 

Cảm giác thật kỳ lạ. 

Càng điều tra, anh càng thấy rõ hành động hiện tại của mình giống với những gì Kinuan từng làm thế nào. 

Cả hai đều thực hiện các nhiệm vụ không chính thức ở hạ tầng, tuyển dụng những tai mắt địa phương để xây dựng lực lượng cho riêng mình. 

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập dữ liệu, anh cũng lưu một số tài liệu liên quan đến quá trình phục hồi chức năng của Ken trên thiết bị đầu cuối của mình. 

Đội Vệ Binh Đế Quốc có nhiều nghiên cứu khoa học về phương pháp điều trị cho những người lính bị tổn thương thần kinh. 

Anh đã lên kế hoạch cải thiện tình trạng của Ken. 

Mặc dù ngắn ngủi, cuộc trò chuyện của cả hai đã cho anh thấy Ken hữu dụng theo nhiều cách. 

Vẫn còn rất nhiều điều anh muốn nghe về Kinuan. 

Anh ngắt kết nối thiết bị đầu cuối của mình và nhìn xung quanh. 

Chỉ có tiếng ù ù lặp đi lặp lại của những giá máy tính cao ngất ngưởng tràn ngập phòng cơ sở dữ liệu, vang vọng đơn điệu như những giá sách vô tận. 

Lắng nghe tiếng cánh quạt cơ học làm các giác quan của anh mờ đi. 

Nghe những âm thanh lặp đi lặp lại quá lâu sẽ làm tê liệt các giác quan. 

Cộp, Cộp. 

Anh bước về phía lối ra, đi qua giữa những chiếc máy tính cao hơn cả mình. 

Vù vù, vù vù. 

Tiếng ồn tĩnh điện tràn ngập không khí. 

Anh dừng bước ở cuối giá máy tính. 

Có điều gì đó không đúng. 

Bụi trôi lững lờ qua ánh sáng tím của những ngọn đèn. 

Anh cẩn thận quan sát chuyển động của nó; ngoài luồng gió, bụi còn bị một lực khác kéo đi. 

… Có ai đó đang ẩn nấp quanh đây. 

“Ai đó?” 

“Tuyệt, Luka. Cậu đã hoàn thành nền tảng của Tuyệt kỹ Achilles. Đã đến lúc chuyển sang giai đoạn tiếp theo rồi.” 

Kinuan, che giấu sự hiện diện, xuất hiện từ sau giá máy tính . 

Anh che giấu cảm xúc phức tạp của mình sau một vẻ mặt vô cảm. 

Thành thật mà nói, anh rất tôn trọng Kinuan. 

Nghe ông ấy khen ngợi không hề tệ chút nào. 

Nhưng một phần trong anh lại thấy không thoải mái, cảm giác như thể ông ấy có thể nhìn thấu anh. 

'…Kinuan.' 

Kinuan là người kiên cường và xảo quyệt nhất mà anh từng gặp. 

Giữa những động lực quyền lực phức tạp, ông khéo léo cân bằng bản thân, bảo vệ vùng an toàn của riêng mình. 

Ông là người không bao giờ lạc lối, ngay cả trong hỗn loạn. 

Phải, anh phải thừa nhận điều đó. 

Anh muốn trở thành một người như Kinuan.

*** 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương