Tạp Huyết
-
Chapter 53
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 53
Khí hậu của Đế chế Accretia tương đối khô nóng.
Trời không mưa thường xuyên.
Anh nhìn ra cửa sổ cửa hàng sửa chữa của Gilda.
Nước mưa đục ngầu đang đập vào khung cửa.
Ràoooo.
Thi thoảng trời lại mưa thế này.
Dù sao thì mưa xuống cũng không tốt lành gì, nên mọi người cũng chẳng mong mưa rơi.
Mưa độc hại, lẫn nhiều tạp chất, nên khi mưa dứt, những vết bẩn tối màu, bẩn thỉu xuất hiện như nấm mọc sau mưa.
"Mỗi lần trời mưa là chi giả của tôi lại lên cơn đau nhức, khó chịu quá."
Gabriel càu nhàu khi ngồi trên ghế sửa chữa.
Đó không chỉ là cảm giác của riêng hắn.
Mưa ở thủ đô, Akbaran, mang theo hơi ấm ấm áp.
Nó ảnh hưởng tiêu cực đến máy móc và chi giả.
Máy móc và chi giả không chống thấm nước đầy đủ sẽ dần rỉ sét nếu tiếp xúc với mưa trong thời gian dài.
Thật vậy, sau khi mưa, cửa hàng sửa chữa của Gilda có nhiều khách hơn đáng kể.
"Gabriel, lâu rồi anh không phun chống thấm cho chi giả đúng không?"
Mặc vào bộ quần áo kỹ sư, Gilda vừa nói vừa sửa chi giả của Gabriel.
Tứ chi của Gabriel mở rộng, để lộ rõ các bộ phận bên trong.
Gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách, Gilda chào đón anh nồng nhiệt như thể cả hai là chị em lâu năm.
Dù anh chút nữa thì quên mất cô ấy nhìn thế nào.
Anh cố nhớ lại Gilda một lần nữa.
Cô ấy là người phụ nữ anh đã cứu khỏi văn phòng của một băng đảng nào đó.
Cô đã chịu đựng những tháng ngày khốn khổ, bị giam cầm bởi những kẻ vô lại.
Có lẽ nhờ tính cách tươi sáng và kiên cường của mình, cô ấy đã vượt qua được và hiện đang điều hành cửa hàng sửa chữa này.
“Phun chống thấm á? Tứ chi của tôi là loại được trang bị sẵn tính năng chống thấm nước rồi mà. Sao tôi phải tốn thêm tiền để phun chống thấm nữa?”
Nghe vậy, Gilda vỗ ngực Gabriel.
“Tất nhiên, mọi chi giả bây giờ đều được trang bị tính năng chống thấm. Vấn đề là cấp của chúng. Và dù nhà sản xuất có cẩn thận đến đâu thì theo thời gian, tạp chất cũng sẽ xâm nhập. Đặc biệt là khi tiếp xúc với mưa ở Akbaran. Ít nhất mỗi nửa năm một lần, anh nên đi phun chống thấm lại. Trừ khi anh muốn tốn một núi tiền để sửa lại tất cả chi giả.”
“Nhưng phun chống thấm đắt lắm. Với lại, tôi thấy không phun cũng chẳng có vấn đề gì quá nghiêm trọng.”
“Chi giả sẽ không hỏng trong một đêm. Nhưng nếu anh không bảo dưỡng đúng cách, chức năng của nó sẽ dần suy giảm, hiệu suất chiến đấu cũng giảm theo.”
“Hiệu suất giảm theo thời gian chẳng phải là chuyện bình thường sao.”
“Không đâu; đó là vấn đề bảo dưỡng. Nếu được chăm sóc đúng cách, thậm chí sau mười năm, nó vẫn có thể hoạt động như mới!”
Gilda vỗ ngực Gabriel một lần nữa.
Nghe họ nói chuyện, anh lấy chip tín dụng của mình ra và ném nó lên bàn.
“Dùng thẻ này đại tu chi giả của Gabriel. Bao gồm cả lớp chống thấm nước nữa.”
“Ôi trời, Luka, anh đúng là hiểu chuyện mà.”
Gilda cười trong lúc cẩn thận đút thẻ tín dụng vào túi.
Mặc dù anh là ân nhân của cô, cô vẫn không bớt cho anh dù chỉ một xu.
Thay vì bực bội, anh thấy thái độ kiên quyết của cô ấy khá dễ chịu.
"Luka, cô ta vừa lừa anh đó! Anh có thể dùng số tiền đó để nâng cấp chi giả thay vì—"
"Im đi, đồ ngốc. Không biết thì dựa cột mà nghe."
Không phải anh không hiểu cảm xúc của Gabriel.
Ở hạ tầng, tin tưởng mù quáng vào lời của thợ máy có thể khiến người ta mất hết tài sản chỉ để sửa vài chi giả.
Nếu họ phát hiện ra điểm yếu, họ sẽ thổi phồng phí bằng cách chồng chất các khoản sửa chữa và tùy chọn không cần thiết.
Nhưng Gilda sẽ không tính phí quá cao cho Gabriel hoặc anh.
Nếu cô ấy dám làm vậy, chính tay anh sẽ vặt tay chân cô ấy.
Rắc.
Anh cắn một miếng bánh quy mà Gilda làm.
"Ngon không? Tôi tự nướng chúng đó. Mặc dù tôi sử dụng lò công nghiệp, nhưng anh cứ an tâm, không chết đâu."
Gilda nhìn anh với vẻ mặt vui vẻ, như thể đang nhìn một đứa trẻ.
Tuy lời cô nói nghe có phần đáng sợ, nhưng bánh quy rất ngon.
Dù sao cảm thấy trẻ con cũng không phải một lý do chính đáng để tránh ăn những chiếc bánh quy ngon lành này .
"Cho tôi một cái với."
Gabriel há to miệng. Cả hai cánh tay của anh vẫn đang được sửa chữa.
"Gabi, anh lớn rồi mà."
Gilda gọi Gabriel bằng biệt danh của anh.
Phải rất can đảm mới có thể gọi khối cơ bắp đáng sợ đó là 'Gabi'.
"Lớn hay không kệ tôi, tôi tự biết cách ăn bánh quy."
Anh búng một chiếc bánh quy bằng ngón tay, chiếc bánh rơi chính xác vào miệng Gabriel.
Anh ta bắt nó bằng cái miệng rộng của mình và nhai thô bạo.
Bíp.
Anh uống một ít sữa và lau miệng.
Một tin nhắn được gửi đến trên thiết bị đầu cuối của anh.
Gõ.
Anh nhấn thiết bị đầu cuối của mình, chiếu lên một hình ảnh ba chiều.
Thông tin do Aleph gửi đến hiện ra.
Ông ta hẳn đã điều tra rất kỹ lưỡng, vì anh phải vuốt hình ảnh ba chiều bốn lần mới thấy hết được tài liệu mà ông ta gửi cho.
'Cựu quản lý đấu trường, Tora.'
Đây là thông tin về Tora mà anh cần tìm kiếm.
Đấu trường của thế giới ngầm là một doanh nghiệp mang lại lợi nhuận khổng lồ.
Để trở thành người quản lý đấu trường, việc duy trì mối quan hệ tốt với các băng đảng khác trong khu vực là điều cần thiết.
Kỹ năng nghiệp dư không bao giờ là đủ.
'Sau khi Aleph chiếm đấu trường, tất cả những người thân cận của Tora đều bị tiêu diệt.'
Một cuộc thanh trừng đã diễn ra.
Anh tìm kiếm những người sống sót trong vòng quan hệ của Tora, nhưng Aleph đã dọn dẹp quá kỹ lưỡng đến nỗi hầu hết đều đã chết hoặc mất tích.
…Vẫn còn một người sống sót—nhưng vấn đề là hắn ta đang ở trong bệnh viện tâm thần.
Có vẻ như Aleph đã tra tấn hắn để tìm ra vị trí hầm chứa tiền của Tora.
Dù sao thì mạng sống của hắn cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, nên Aleph có lẽ không hề thương xót.
'Không biết hắn ta còn nói chuyện được không nữa?'
Anh không kỳ vọng nhiều, nhưng cũng đáng để thử.
"Gilda, cô có thể sửa xong trong một giờ không?"
Thậm chí không rời mắt khỏi Gabriel, Gilda chỉ giơ ngón tay cái lên.
Cô ấy thực sự là một người phụ nữ đáng tin cậy.
* * *
Đoànggg!
Tiếng nổ vang trời, chiếc xe taxi bị hất tung, xoay vài vòng trên không trước khi rơi xuống.
Đây không phải lúc để nói về chuyện đó như thể đó là vấn đề của người khác, bởi vì—anh đang ở bên trong chiếc taxi đang xoay trên không ấy!
Hai người đang bị tấn công.
Trong mắt anh, chiếc taxi đang quay thật chậm.
Những đồ vật bên trong taxi lơ lửng giữa không trung, văng khắp nơi.
Tài xế ngồi ở ghế trước đầu đang chảy máu.
Ông ta nhắm chặt mắt vì va chạm.
Anh liếc sang một bên.
Gabriel đập đầu vào trần xe taxi, nhăn mặt.
‘…Bình tĩnh sắp xếp và tóm tắt tình hình hiện tại nào.’
Gabriel và anh đang trên đường đến bệnh viện tâm thần nơi cộng sự của Tora đang nằm viện.
Tên bệnh viện là gì không quan trọng.
Quan trọng là đường đến đó khá xa, và vì trời mưa nên anh đã gọi taxi.
Một chiếc xe bay bốn chỗ đến đón cả hai.
Ở khu vực hạ tầng, taxi là dịch vụ khá cao cấp.
Lúc taxi của anh đang đi qua khu vực phát triển bỏ hoang. Việc xây dựng đã dừng lại ở đó hơn bốn năm trước, và giờ đây nó đã nơi trú ẩn của những người lang thang.
'Lựu đạn.'
Đúng lúc đó, một quả lựu đạn bay tới từ mặt đất.
Ngay cả anh cũng không thể chặn được thứ như thế khi đang ở trên không.
Anh nhanh chóng với tay về phía trước và điều khiển các nút điều khiển từ ghế hành khách, nhưng không thể tránh hoàn toàn chấn động từ vụ nổ.
Dù sao thì, sau tất cả, chiếc taxi giờ đang lao xuống.
Lấy lại bình tĩnh, tài xế hét lên với hai người:
"H-hành khách! Đừng lo lắng! Công ty chúng tôi có hợp đồng với một công ty an ninh! Một đội cứu hộ sẽ đến trong vòng ba phút!"
Ngay cả khi xe đang rơi, tài xế vẫn cố gắng trấn an hai người.
Sự chuyên nghiệp như vậy rất hiếm ở hạ tầng.
Anh thích điều đó—anh nghĩ khi về chắc chắn sẽ cho anh ta một đánh giá năm sao. Kuuung!
Chiếc taxi đâm sầm xuống đất.
Túi khí phồng lên, làm giảm lực va chạm.
"Ugh, vết thương do súng bắn của tôi thậm chí còn chưa lành, bọn khốn nạn!" Gabriel, bị đè bẹp dưới túi khí, hét lớn.
"Gabriel, anh không giấu tôi điều gì đấy chứ?"
Khi anh nói, anh nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
Túi khí đang xẹp xuống.
Duỗi chân, anh đá tung cửa xe taxi.
Cánh cửa kim loại bay ra xa khoảng hai mươi mét.
"Sao tôi phải giấu cậu điều gì chứ!" Gabriel nói khi bước ra sau anh.
"Cuộc tập kích có lẽ nhắm vào anh."
"Không phải nhắm vào cậu sao?"
"Kẻ bắn quả lựu đạn đó ăn mặc như một tên côn đồ. Tôi đoán chúng chắc có liên quan đến bọn đã bắn anh mấy hôm trước."
"Cậu phân tích chúng giữa lúc hỗn loạn sao? Nhưng mà, tôi chẳng nghĩ ra được gì cả. Tôi đã sống tệ đến mức chúng phải tập kích tôi thế này sao?"
Có vẻ như chính Gabriel cũng không biết.
Dù sao thì, nếu Gabriel nói dối, anh đã nhận ra ngay.
Anh ta không thực sự giỏi nói dối.
Tong, tong.
Anh nghe thấy tiếng mưa rơi trên vai mình.
Vậy là kế hoạch thuê taxi của anh đã tan thành mây khói - cuối cùng cả hai vẫn ướt như chuột lột.
"Gabriel, có súng dự phòng không?"
"Hả? Cậu có súng riêng mà."
"Súng của tôi không được chế tạo để bắt sống mục tiêu."
"Súng của cậu mạnh thế cơ á?"
Không trả lời, anh chỉ liên tục búng ngón tay, ra hiệu anh ta đưa cho một khẩu súng. Khẩu súng của anh có thể bắn bốc hơi đầu của Gabriel chỉ với một viên.
Gabriel càu nhàu, rồi miễn cưỡng đưa cho anh một khẩu súng lục.
Anh cầm lấy và kiểm tra mô hình của nó.
Đó là một khẩu súng lục tự động do Kaetana sản xuất, Kaze-48.
Mặc dù thiếu hỏa lực, nhưng nó có độ chính xác tuyệt vời.
Cực kỳ đáng tin cậy, hiếm khi trục trặc và do đó thường được dân thường sử dụng để tự vệ.
"Này! Gabriel! Vậy là cuối cùng anh lại đứng về phía Aleph sao? Bỏ qua cảnh báo của chúng tôi à?"
Bọn côn đồ hét lên từ phía sau những cây cột thép.
Đúng như dự đoán, chúng đang đuổi theo Gabriel.
"Tôi chưa bao giờ đứng về phía Aleph!"
"Chúng tôi biết anh đã đến văn phòng của Aleph ngay sau khi bị bắn! Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngu sao?"
"Chuyện đó—chết tiệt, nghiêm túc đấy..."
Những đường gân nổi rõ trên khuôn mặt đỏ bừng của Gabriel.
Thật khó để giải thích rõ ràng trong tình huống như thế này.
Bọn côn đồ đã hiểu lầm.
Chuyện này anh cũng có một phần lỗi, vì anh đã đưa Gabriel đi cùng.
Theo quan điểm của chúng, có vẻ như Gabriel, sau khi bị bắn, đã đứng về phía Aleph để được bảo vệ.
"Tôi có đứng về phía Aleph hay không, thì liên quan gì đến các người!"
Gabriel hét lên tức giận.
"Anh chọn nhầm phe rồi, Gabriel! Chị đại gửi lời hỏi thăm anh đấy."
"Chị đại? Đừng nói là..."
Chỉ đến lúc này Gabriel mới có vẻ nhận ra điều gì đó quan trọng, cau mày suy nghĩ. Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ.
Một tên côn đồ xuất hiện từ phía sau một thanh thép, chĩa súng phóng lựu về phía anh.
Né nó thì không khó, nhưng sau đó chiếc taxi sẽ phát nổ.
Và chắc chắn tài xế sẽ chết.
Anh thích sự chuyên nghiệp của tài xế taxi.
Khu vực hạ tầng cần nhiều người như anh ta hơn.
Bùm! Bùm! Bùm!
Anh liên tục nã nhiều phát để kiểm tra súng.
Những viên đạn lệch về phía trên bên trái.
"Ha! Ngươi bắn tệ thật!"
Tên côn đồ cầm súng phóng lựu chế nhạo anh.
‘Cười đi khi còn có thể - tao sẽ xé toạc miệng mày sớm thôi.’
Sau khi điều chỉnh tầm ngắm, anh ổn định hơi thở.
Sự tập trung của anh tăng lên.
Vai và khuỷu tay anh cứng lại, khóa chặt vào vị trí như một tháp pháo gắn trên bệ. Thunk!
Súng phóng lựu đã khai hỏa.
Anh chỉ di chuyển phần thân trên, điều chỉnh tầm ngắm.
Bắn súng không hẳn là chuyên môn của anh, nhưng đối phó với mấy tên côn đồ cỏn con này thì không thành vấn đề.
Kwa-aang!
Khi anh bóp cò, quả lựu đạn đang bay tới phát nổ giữa không trung.
Cả Gabriel và bọn côn đồ đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Một quả đạn xịt sao?"
‘Đạn xịt, khốn kiếp.’
Anh lại bóp cò.
"Argh! Kuh!"
Với mỗi phát súng anh bắn ra, tiếng kêu răng rắc phát ra từ đầu gối và khuỷu tay của bọn côn đồ vang lên.
Như những con rối bị cắt dây, chúng buông vũ khí và ngã gục bất lực.
Vai và khuỷu tay anh thậm chí còn không run chút nào.
Một khẩu súng lục cỡ này không thể làm anh rung chuyển.
Anh lặp lại những phát bắn chính xác của mình.
"Aaaugh, ughhh!"
"Thằng đó là cái quái gì thế, sao nó bắn giỏi vậy!"
"Gabriel! Mày đang chơi với thằng nào vậy!" Bảy tên côn đồ hét lên.
Với tứ chi bị gãy nát, chẳng ai có thể di chuyển.
Anh ném khẩu súng lục lại cho Gabriel và đi về phía chiếc taxi.
"Đã hơn ba phút rồi. Anh nên báo với công ty hủy hợp đồng với công ty bảo vệ đó đi."
"C-cảm ơn, thưa ngài. Một-một tài xế khác sẽ đến sớm thôi."
Trong khi anh nói chuyện với tài xế taxi, Gabriel vội vã chạy đến chỗ những tên côn đồ đã ngã xuống.
"Tôi đã nói là tôi chưa bao giờ đứng về phía Aleph! Tại sao các người không tin tôi!"
Gabriel túm lấy cổ áo một tên côn đồ và nhấc hắn lên.
"Chị đại không nghe chúng tôi giải thích, chị ấy phát điên rồi ra lệnh cho chúng tôi săn tìm anh! Chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác!"
"Chị đại? Ý mấy người là Martina từ La Vie en Rose sao? Chỉ vì tôi từ chối gia nhập băng đảng? Các người nhắm vào tôi chỉ vì một điều tầm thường như vậy thôi sao?"
Mắt tên côn đồ mở to, và khuôn mặt hắn nhăn nhó dữ tợn:
"Tầm thường? Anh có bị ngu không?"
"Cái gì? Tôi bị ngu? Mày muốn chết đúng không? Muốn tao đục thêm một lỗ trên bụng mày không?"
Gabriel ấn nòng súng vào rốn của tên côn đồ.
"Chị đại thực sự thích anh! Đó là lý do tại sao chị ấy muốn anh đến sống cùng chị ấy!”
“Cái-cái gì cơ? Không phải cô ta chỉ yêu cầu tôi làm vệ sĩ riêng thôi sao?”
“Khác gì nhau đâu đồ ngu! Mày nói mày ghét bị trói, nhưng rồi mày lại chạy thẳng vào vòng tay Aleph ngay sau khi bị bắn—sao Chị Đại lại không tức giận được?” Gabriel nghiêng đầu một chút và trả lời một cách ngớ ngẩn.
“Hả?”
Tên côn đồ tức giận hét lại:
“Đồ khốn ghét bị trói—tất nhiên Chị Đại sẽ tức giận nếu mày chạy thẳng đến chỗ Aleph ngay sau khi bị bắn, hiểu chưa?”
Gabriel nghiêng đầu một chút và trả lời một cách ngớ ngẩn.
“Chắc là thế?”
“Chị Đại thích mày đến mức dựng lên cả một kịch bản 'tổn thương rồi lành', thế mà mày…… Urgh!”
Nghe thấy từ phía sau, anh tiến lại gần tên côn đồ.
Khi nhìn kỹ hơn, tất cả bọn chúng đều có hình xăm hoa hồng trên vai hoặc cổ tay—biểu tượng của băng đảng La Vie en Rose.
“Nói với Martina rằng Gabriel sẽ sớm đến thăm cô ấy.”
“Này, Luka. Ai bảo cậu quyền quyết định điều đó?”
“Sẽ rất khó chịu nếu chúng cứ tấn công. Tôi không biết nhiều, nhưng tôi từng nghe nói một khi phụ nữ đã ghi thù thì sẽ thù rất dai.”
Anh nghe câu này từ Ilay.
'Cô ấy phải lòng Gabriel?'
Sẽ là nói dối nếu anh nói anh không tò mò cô ta là loại người thế nào.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook