Tạp Huyết
-
Chapter 51
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 51
Bệnh viện ở khu vực hạ tầng tồi tàn không tả nổi.
Mỗi lần cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, chiếc đèn trần phủ đầy mạng nhện lại lắc lư, kêu cót két liên hồi.
Nếu giá cả phải chăng một chút thì cũng chẳng có gì phải phàn nàn, nhưng mức phí anh phải trả lại khá cao, nếu so với mặt bằng chung khu hạ tầng.
Gabriel tỉnh dậy sau ca phẫu thuật với khuôn mặt vẫn còn tê liệt vì thuốc gây mê, hắn quay sang nhìn anh.
"Tôi chỉ trả tiền cho một ngày nằm viện thôi. Anh sẽ phải xuất viện vào ngày mai."
Anh nói với Gabriel.
Hắn trúng bốn phát đạn vào ngực và bụng.
May mắn thay, tính mạng của hắn không bị đe dọa.
"Cậu không cần tỏ ra lạnh lùng như thế. Dù sao thì tôi cũng không muốn trở thành một tên khốn tham ăn lười làm."
"Vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đã nhận được cảnh báo. Mấy nay mọi chuyện dần tệ hơn. Mọi người bắt đầu tập hợp lại nhằm tranh giành quyền lực."
"Nhưng anh đâu phải thành viên băng đảng."
Gabriel là một người làm việc tự do sống bằng bạo lực.
Hắn chiến đấu trong các đấu trường và nhận những công việc phụ như thợ máy khi cần thiết.
"Và đó chính xác là vấn đề. Khi mọi thứ còn yên bình, những gã như tôi được yên thân, nhưng khi cuộc chiến tranh giành quyền lực bắt đầu, những người như tôi hoặc là đồng minh hoặc là kẻ thù. Chúng bất ngờ xuất hiện, phát tôi bốn viên dân chủ, bảo tôi đừng có mà làm loạn. Tôi thậm chí còn chẳng biết lũ khốn đó là ai."
Gabriel nghiến răng.
"Tôi đoán là chúng không cố giết anh. Chúng không nhắm vào đầu."
Anh khép tay thành hình khẩu súng rồi gõ vào thái dương hắn.
"Đó là cách chúng cảnh cáo. Với hầu hết mọi người, bị bắn như thế này là đủ để khiến họ không thể tham chiến rồi. Hoặc ít nhất là khiến họ sợ hãi và tìm kiếm sự bảo vệ từ một băng đảng nào đó."
"Anh cũng nên tham gia một băng đảng đi. Anh bây giờ chẳng thể sống lâu nếu không được băng đảng nào đó bảo vệ."
Đó là cách tôi đưa ra lời khuyên.
"Tôi thà chết còn hơn gia nhập băng đảng. Gia nhập có nghĩa là phải làm việc dưới trướng lũ rác rưởi, không đời nào tôi nghe lệnh chúng. Dù sao thì, sao cậu lại đến đây? Cũng lâu rồi không gặp lại cậu, đúng lúc tôi bị bắn thì cậu lại xuất hiện."
"Tôi có việc phải làm. Tôi sẽ quay lại vào giờ này ngày mai, nhớ lấy thuốc giảm đau mạnh nhất có thể rồi chuẩn bị đi."
"Tôi vừa mới phẫu thuật xong mà."
"Đó là lý do tại sao tôi bảo anh uống thuốc giảm đau. Có vấn đề gì không?"
Anh khoanh tay và nghiêng đầu sang một bên.
Gabriel cau mày thậm chí còn dữ dội hơn khi thấy anh nhìn chằm chằm vào mình.
"Thôi được, thôi được. Mấy vết đạn bắn thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả!"
Dù cho có càu nhàu, Gabriel vẫn sẽ làm theo lệnh của anh.
Hắn là người coi trọng lòng trung nghĩa và không phải là kiểu người phản bội ân nhân.
Đó là lý do tại sao anh vẫn tiếp tục 'đầu tư' vào hắn.
Anh để Gabriel trong phòng bệnh và bước ra ngoài.
Bảo vệ có vũ trang đang tuần tra quanh bệnh viện.
Hắn sẽ an toàn ở đây.
'Mình phải tìm dấu vết của Kinuan ở hạ tầng.'
Trước đó anh từng nghe nói Kinuan khá thân thiết với 'cựu quản lý đấu trường'.
'Nếu mình có thể tìm ra Kinuan đã làm gì ở hạ tầng trong quá khứ...Mình có thể tìm ra đầu mối.'
Anh đã không trở lại nhà ở thượng tầng.
Anh dự định sẽ ở lại hạ tầng vài ngày.
Khi rời khỏi bệnh viện tư, anh đến một khu thương mại đông đúc.
Vì đây là một khu y tế, hầu hết các tòa nhà đều là bệnh viện hoặc cửa hàng sửa chữa chi giả.
'Chi giả chiến đấu mới nhất của Kaiman Corp, giảm giá đặc biệt! Bảo hành chính hãng! Chỉ có tại Kaiman Corp! Đặc biệt, giảm giá thêm nếu bạn mua bộ phận giả toàn thân!'
'Thông báo từ Trung tâm phúc lợi 7. Bạn của chúng tôi, Revan Purin, đã qua đời hôm nay. Nhưng tim của Revan vẫn còn khoẻ và phổi của anh ấy cực kỳ sạch sẽ, không có khối u. Hãy mua các cơ quan nội tạng tươi của Revan ngay bây giờ để hỗ trợ những đứa con của Revan Purin.'
'Chúng tôi tự sản xuất cầu vồng. Đầy đủ sắc thái màu, từ mơ đến đỏ-xanh lục—giá rẻ. Liên hệ ngay với chúng tôi để biết thêm thông tin chi tiết.'
Những quảng cáo ba chiều rẻ tiền nhấp nháy khi anh bước đi.
Anh cau mày.
Mọi người khác đi ngang qua như thể ánh đèn chói lóa không làm phiền họ.
Nhìn thấy điều này, anh nhận ra bản thân thực sự đã bị cuốn vào cuộc sống ở thượng tầng.
Wooong!
Một bệnh viện lớn đang sử dụng một phương tiện bay cũ kỹ, rỉ sét để vận chuyển cấp cứu từ trên mái nhà.
Gabriel và anh cũng đã bay trên một thứ giống như vậy.
Anh đi bộ qua hạ tầng suốt đêm, ngắm nhìn quang cảnh của nó.
Di chuyển qua dòng người đông đúc của hạ tầng, anh đi từ các khu thương mại nhộn nhịp tới những khu vực đầy tội phạm và đôi khi nán lại ở các khu vực biên giới nơi thượng tầng hiện ra ngay phía trên.
Và rồi… bước chân anh dừng lại trước một tòa nhà đổ nát.
'Trại trẻ mồ côi 72.'
Nơi anh lớn lên.
Tòa nhà dài gồm bốn tầng với những bức tường bong tróc, để lộ lớp bê tông thô bên dưới. Gần đó, anh thấy rất nhiều thứ, vừa là sân chơi vừa là không gian mở.
Ngoài ra còn có một nhà kho ở góc trại trẻ.
Hầu hết đèn trong tòa nhà đều tắt—giờ đã là đêm muộn.
Trại trẻ mồ côi có những quy tắc sống chung nghiêm ngặt.
Nếu có đứa trẻ nào đi lang thang vào giờ này, đứa ấy sẽ bị phạt.
Tất nhiên, nếu không bị bắt, đó lại là một câu chuyện khác.
Thậm chí còn chưa đầy bốn năm kể từ lúc anh rời trại trẻ mồ côi.
Nhưng trại trẻ với anh giờ như một ký ức nào xa xôi lắm.
Cuộc sống của một học viên vốn rất căng thẳng.
Một ngày trôi qua như thể ba, bốn ngày.
Ký ức của anh về cuộc sống ở trại trẻ mồ côi không hề phong phú.
Nhưng nếu phải so với những đứa trẻ mồ côi đường phố thậm chí chưa bao giờ đến đây, cuộc sống của anh vẫn còn khá tốt.
Ít nhất thì trại trẻ mồ côi, mặc dù chật chội, vẫn có một nơi để ngủ.
Thức ăn thiếu thốn, nhưng vẫn có cái mà ăn.
Những thứ tối thiểu để sinh tồn vẫn được đảm bảo.
Anh đứng bên kia đường, nhìn chằm chằm vào tòa nhà trại trẻ mồ côi.
Kiiing.
Một chiếc xe tải dừng lại trước trại trẻ mồ côi.
Cổng trước mở ra, và chiếc xe tải chạy vào bên trong, lùi lại gần nhà kho.
Anh lặng lẽ quan sát.
Không lâu sau, tên giám đốc trại trẻ mồ côi béo ị đã thỏa thuận với tài xế xe tải và nhận được một con chip tín dụng.
'Lại biển thủ nữa rồi. Con lợn khốn nạn.'
Một cảnh tượng quen thuộc.
Giám đốc trại trẻ mồ côi đã rút hết đồ dùng dành cho trẻ em và bán chúng cho các doanh nghiệp tư nhân.
Những viên chức cấp thấp được cho là giám sát ông đã nhận hối lộ và nhắm mắt làm ngơ.
Cho dù anh có can thiệp, cũng chẳng có gì thay đổi.
Trường hợp tốt nhất, tên giám đốc có thể sẽ cẩn thận hơn trong vài tháng.
Nhưng trừ khi có người tiếp tục theo dõi, bằng không thì đâu lại vào đấy.
Ngay cả khi mọi thứ ở đây được cải thiện, đây cũng chỉ là một trại trẻ mồ côi.
Anh không thể đi khắp nơi để giám sát từng đứa trẻ trong Đế chế.
‘Một bàn tay không thể vỗ ra tiếng.'
Điều duy nhất anh có thể thay đổi là chính bản thân mình.
Anh ngước mắt nhìn lên cửa sổ.
Một số đứa trẻ đã thức dậy và đang nhìn ra ngoài.
Những đứa lớn hơn, những đứa đủ sắc sảo, sẽ hiểu chính xác những gì giám đốc đang làm - giống như anh ngày trước.
Nhưng chúng không có sức để ngăn chặn hành vi biển thủ.
Ngay cả khi chúng cố gắng chống trả, kết quả duy nhất sẽ là những hình phạt khắc nghiệt hơn, tệ hơn bây giờ gấp nhiều lần.
Hoặc tệ hơn nữa, chúng có thể bị ném ra đường và chết sau vài ngày.
Kẻ yếu không thể chống lại kẻ mạnh.
Anh cúi đầu, gãi thái dương.
Sau một thoáng suy nghĩ, anh băng qua đường rồi bước vào khuôn viên trại trẻ mồ côi.
Những công nhân đang chuyển đồ tiếp tế từ nhà kho và bãi đất trống quay lại nhìn anh.
'Hành động vô nghĩa.'
Anh biết điều đó.
Những gì anh làm sẽ chẳng giải quyết được tận gốc vấn đề.
Nhưng ít nhất, làm thế sẽ giúp những đứa trẻ ở đây được ăn ngon trong vài tháng. ... Và nếu được như vậy, thì cũng đáng.
Đó là điều anh quyết vào lúc đó.
‘Mày đã trở nên mềm yếu, Luka.’
"Thằng kia, mày đến đây làm quái gì? Mau biến đi!"
Một trong những công nhân đang di chuyển hàng hóa trừng mắt nhìn anh.
Họ không phải chiến binh—chỉ là những người lao động bình thường đang vận chuyển hàng tiếp tế.
Rắc!
Anh đá vào đầu gối của người đàn ông.
Nó không chỉ bị cong lại—mà vỡ tan tành.
Các bộ phận cơ khí nổ tung, văng ra khắp nơi.
"Ồ, ồ...?"
Tài xế xe tải và những công nhân nhìn anh chằm chằm.
Một số vụng về với lấy súng.
Tay anh giật giật.
Anh kìm nén phản xạ chiến đấu của mình.
Nếu như bình thường, người đàn ông đang nhắm vào anh đã bị đấm vỡ sọ rồi.
"Nếu không muốn chết, hãy cất nó đi. Còn nếu muốn mất một, hai chi, thì cứ tự nhiên."
Anh chỉ ngón trỏ vào người đàn ông đang cầm súng, cảnh báo hắn.
Anh cũng biết điều đó— rằng những lời đe dọa suông sẽ không có tác dụng.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên.
Anh giơ lòng bàn tay ra, rồi nắm chặt tay lại.
"Ah..."
Người đàn ông đã bắn phát súng chỉ có thể há hốc mồm vì sốc.
Anh mở tay.
Viên đạn dẹt rơi xuống dưới chân anh.
Một khẩu súng lục yếu như thế thậm chí còn không thể xuyên thủng cơ thể giả của anh.
"Biến đi."
Anh bước về phía trước, đi qua giữa những công nhân và tài xế xe tải.
Họ thậm chí không dám nghĩ đến việc tấn công anh, theo bản năng rút lui.
Một lời đe dọa được hỗ trợ bởi hành động đã có hiệu quả.
"Mày, L-Luka?"
Giám đốc trại trẻ mồ côi nhận ra anh và bật cười ngượng ngùng.
"Đã lâu không gặp, Giám đốc."
"Thật sự, mày đã gr—Kaaack!"
Anh ngắt lời ông ta bằng cú đấm móc hàm.
Ông ta lăn trên mặt đất trong hoảng loạn, như thể vừa cắn trúng lưỡi.
"Mày vẫn còn làm trò vớ vẩn này sao? Mày trữ chưa đủ tiền à?"
"Sao, sao mày lại làm thế, L-Luka? Tao đã đối xử tốt với mày! Tao thậm chí còn cho mày thêm khẩu phần ăn!"
Sau khi kết quả xét nghiệm của anh được trả về, anh đã được đối xử đặc biệt.
Anh không còn đói nữa.
Không giống như những đứa trẻ khác, anh đã được ăn no ngủ yên.
"Tao rất cảm kích điều đó. Đó là lý do tại sao tao không bẻ cổ mày ngay bây giờ." Anh mỉm cười khi nói.
Những lời nói lạnh lùng của anh khiến tài xế xe tải và những công nhân quay lưng bỏ chạy.
Anh quay lưng lại với giám đốc và nhìn tài xế xe tải.
Đôi mắt điện tử của anh hẳn đã sáng lên như thể chúng đang xuyên thẳng qua chúng.
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng... chúng tôi sẽ đi ngay."
"Lựa chọn thông minh. Tôi đến từ cấp cao hơn. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi phát hiện ra trại trẻ mồ côi này vẫn làm ăn với anh, đúng không?"
Anh giơ một ngón tay, trộn lẫn sự thật với sự lừa dối.
Anh không có thẩm quyền ngăn cản họ.
Anh cũng không thể trông coi nơi này mãi mãi.
Nhưng nếu họ coi trọng mạng sống của mình, họ buộc phải hành động cẩn thận.
Dù anh đoán chắc sẽ không kéo dài quá một năm.
Tài xế xe tải gật đầu và ra hiệu cho những người công nhân.
Họ nhanh chóng bỏ chạy, chỉ để lại giám đốc trại trẻ mồ côi.
"Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Nói cho tôi biết cậu không hài lòng điều gì! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để sửa chữa lỗi lầm!"
Bị bỏ lại một mình, giám đốc hét lên, khuôn mặt hắn ta tràn ngập nỗi sợ hãi.
"Tao không muốn mày xin lỗi hay làm bất cứ điều gì. Tao chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy khó chịu và quyết định can thiệp. Trùng hợp vậy thôi."
Anh không có ý định trông coi trại trẻ mồ côi mà anh lớn lên vì nghĩa vụ.
Tốt nhất vẫn nên để những kẻ giàu có thích bố thí và những kẻ đạo đức giả làm thay.
"Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi... tôi thực sự hối hận rồi. Cho đến giờ, chưa ai từng ngăn cản hay trừng phạt tôi. Nhưng giờ, tôi đã được tái sinh. Cảm ơn cậu."
Anh im lặng lắng nghe lời lảm nhảm thảm hại của giám đốc trại trẻ mồ côi.
"... Hãy đảm bảo bọn trẻ ăn uống đầy đủ vào ngày mai."
Anh cảm thấy mệt mỏi.
Ông ta thậm chí còn chẳng đáng để đánh hay giết.
Kể cả có giám đốc mới thay thế ông ta, thì cũng chẳng có gì thực sự thay đổi.
Anh liếc nhìn lên cửa sổ.
Vài đứa trẻ đang nhìn anh.
Một đứa đứa thậm chí còn vẫy tay chào anh bằng đôi mắt sáng ngời.
Anh quay lưng và bắt đầu bước ra khỏi trại trẻ mồ côi.
Can thiệp như thế này thật không giống tính cách của anh.
Anh không phải là kiểu người thích can thiệp.
Bỗng nhiên, anh dừng lại ở trước cổng.
Ký ức về tuổi thơ đói khát của anh lại ùa về.
Có những đêm anh lẻn ra ngoài, lục tung thùng rác ven đường chỉ để tìm thứ gì đó để ăn.
Nhưng giám đốc trại trẻ mồ côi, người đàn ông vẫn thường xoa đầu anh, lại có những ngón tay mũm mĩm đến nỗi các khớp xương của ông ta như được bọc trong mỡ và thịt.
Giờ thì anh thực sự tức giận.
"Luka?"
Anh quay lại, tiến nhanh về phía tên giám đốc trại trẻ mồ côi.
Rắc!
Nắm đấm của anh giáng vào mặt ông ta.
Hộp sọ của ông ta vỡ nát, sụp vào trong, ép chặt vào các đốt ngón tay của anh.
Áp lực đã đẩy một nửa nhãn cầu của ông ta lòi ra khỏi hốc mắt.
Răng cửa của ông ta vỡ tan hoàn toàn, và những mảnh xương mũi vỡ của ông ta lõm vào, thụt vào trong.
Anh đã kiềm chế.
Ông ta sẽ không chết.
Nếu anh đánh ông ta hết sức, đầu ông ta sẽ vỡ tung.
"Guuhhk… gugh."
Ôm chặt khuôn mặt vỡ nát của mình, giám đốc trại trẻ mồ côi rên lên một tiếng nghẹn ngào, đầy máu.
"Nghĩ lại thì, tao đoán tao tức giận hơn tao nghĩ."
Để lại hắn với khuôn mặt nát bươm, anh bước ra khỏi trại trẻ mồ côi.
Đường phố im ắng.
Bây giờ, anh định quay lại bệnh viện nơi Gabriel đang nằm.
Anh sẽ ngủ một giấc ở đó, sau đó đi thăm đấu trường với hắn.
Anh băng qua những con phố đêm vắng vẻ và quay trở lại bệnh viện.
Ngả lưng vào ghế bên cạnh giường Gabriel, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhờ được huấn luyện, anh thường khó ngủ sâu.
Nhưng tối nay, anh ngủ ngon đến nỗi khó có thể tin rằng anh đang ngủ trên ghế. Lúc anh thức dậy, lần đầu tiên anh cảm thấy sảng khoái sau một thời gian khá dài.
Ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Gabriel vào sáng sớm cũng không khiến anh tức giận.
Đúng vậy, anh biết chính xác lý do tại sao anh ngủ ngon như vậy.
Đánh một kẻ làm bạn tức giận một trận tơi bời rất tốt cho sức khỏe tinh thần của bạn. Anh không thể phủ nhận điều đó.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook