Tạp Huyết
-
Chapter 50
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 50
Nghỉ phép dài hạn là một đặc quyền hiếm có với các học viên.
Vì Ilay xuất thân từ một gia tộc danh giá, luôn gương mẫu trong suốt quá trình học và có điểm huấn luyện xuất sắc nên anh được nghỉ phép dài hạn mặc dù vẫn là học viên.
"Ilay? Cậu ấy không giống kiểu người đó……."
"Cậu ấy chỉ đang che giấu tham vọng đằng sau khuôn mặt tươi cười mà thôi. Cậu ấy không phải kẻ tầm thường đâu."
Anh lắng nghe cuộc trò chuyện của các học viên khác.
Họ đã nhanh chóng nắm bắt thông tin về giới quý tộc.
Không giống như anh, chỉ là một quý tộc trên danh nghĩa.
'Ilay hẳn đã làm gì đó.'
Hôm nay, Ilay là chủ đề bàn tán của học viện.
Cậu mà trở về lúc này, có lẽ cậu sẽ phải trải qua một loạt các bài kiểm tra—bao gồm cả đánh giá tâm lý.
"Có chuyện gì vậy mọi người? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Anh không thể đợi được đến lúc gặp lại Ilay.
Anh tiến đến gần những học viên đang trò chuyện trong phòng chờ.
"Luka, cậu không biết sao? Ilay không nói với cậu trước khi đi sao?"
"Tôi mà biết thì tôi đã không hỏi. Tôi có phải vợ cậu ấy đâu mà cậu ấy đi đâu, làm gì tôi cũng biết?"
Anh cáu kỉnh đáp. Các học viên khác cũng đã quen với thái độ của anh nên họ cũng chỉ nhún vai.
"Ilay đánh anh trai cậu ấy tàn phế……về cơ bản, anh trai cậu ấy liệt nửa người rồi. Hiện tại thì Ilay đã trở thành ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí gia chủ của gia tộc Carthica."
Anh không thể cười như những người khác.
'Cậu ấy đang làm cái quái gì vậy?'
Ilay chưa bao giờ bày tỏ bản thân quan tâm đến vị trí gia chủ hay việc thăng tiến trong gia tộc.
Từ những gì anh nghe được, quan hệ của cậu và anh trai của mình cũng không xấu đến thế.
Nhưng bây giờ, Ilay lại chút nữa đã giết chết chính anh trai mình và đang nhắm đến vị trí người gia chủ kế nhiệm…
Một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu anh.
Cái chết của Lilian Lamones đã khiến Ilay thay đổi. Thậm chí đủ để thay đổi toàn bộ mục đích sống của cậu.
Anh đứng đợi Ilay quay lại ở ngay trước phòng của cậu.
Nhưng dù anh đã đợi đến lúc bài kiểm tra của cậu đáng lẽ đã phải kết thúc từ lâu, cậu vẫn chưa quay lại.
'Không đời nào cậu ấy có chuyện gì đó không ổn với bài kiểm tra tâm lý, phải không?'
Lần cuối cùng anh gặp Ilay, trạng thái tinh thần của cậu rất bất ổn.
Anh ngồi trên lan can cầu thang và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Những viên gạch lạnh lẽo sáng bóng không một vết bẩn.
"Luka? À không, giờ phải là Lukaus Custoria chứ, nhỉ?"
Ilay nói khi cậu leo lên cầu thang.
"Chỉ Luka thôi. Lukaus cái mông của tớ…."
"Đợi tớ một tý, tớ vào cất đồ rồi ra với cậu ngay, được thấy cậu đợi tớ quay lại thế này, tớ cảm động lắm."
Ilay nói một câu vô nghĩa rồi bước vào phòng.
Anh ở bên ngoài tòa nhà ký túc xá đợi cậu quay lại.
Hai người thường trò chuyện bên ngoài tòa nhà.
Đôi khi, lời của cả hai không phù hợp lắm.
Nhưng không chỉ có hai người làm vậy.
Có những điểm ngầm khắp trung tâm đào tạo nơi các học viên có thể nói chuyện riêng.
Có một quy tắc bất thành văn là phải rời đi nếu đã có người khác ở đó.
“Cậu đã giết anh trai mình à?"
Anh nói khi nhìn Ilay tiến lại gần.
"Tớ không giết anh ấy. Tớ chỉ... đánh anh ấy một chút thôi."
"Để trở thành gia chủ gia tộc Carthica?"
"Ừ, tớ nghĩ mình nên thử xem."
Ilay nói như thể cậu đã quyết định thử một sở thích mới.
"Vì người phụ nữ đó?"
Anh không nói thẳng tên Lilian.
Ilay nhắm mắt lại một lúc, rồi mở mắt, đôi mắt đã trở nên sắc bén hơn.
"Luka, tớ không muốn trốn nữa. Nếu có vấn đề gì với gia đình, tớ sẽ giải quyết với tư cách là gia chủ. Nếu tớ có vấn đề với Đế chế, tớ sẽ leo lên đủ cao để thay đổi nó."
Tùy thuộc vào suy nghĩ của người nghe, lời của cậu sẽ có vấn đề hay không.
Nhưng anh thích tham vọng của Ilay.
Bạn anh giờ không còn là một tên ngốc chỉ biết than vãn mà chẳng buồn động dù chỉ một ngón tay.
Nếu Ilay đã quyết định, thì anh chẳng còn gì để nói.
Cậu có thừa khả năng.
Cho đến giờ, cậu chỉ đơn giản là thiếu lý do và động cơ hành động.
"Cậu hạ anh trai rồi trở thành người thừa kế. Gia tộc Carthica luôn hỗn loạn như thế sao?"
"Tớ với anh trai thách đấu, rồi anh ấy bị đánh bại. Anh trai tớ là người khá đơn giản, tớ khích anh ấy một chút là được."
"Cậu khiêu khích anh ấy bằng cách nào?"
Trong những trường hợp bình thường, đấu tay đôi giữa anh em là không được phép. Đặc biệt là không đến mức đe dọa đến tính mạng của nhau.
"Tớ đã ngủ với tình nhân của anh ấy. Tớ đoán là do tớ đẹp trai hơn - dụ cô ấy không tốn sức lắm."
Anh ngớ người.
"……Cậu đúng là thằng rác rưởi."
Anh cau mày nhìn đống rác đẹp trai trước mặt mình.
"Tớ cảm thấy tệ cho anh ta. Tớ đã nói với anh ta rằng tớ không quan tâm đến vị trí đứng đầu, sau đó đâm sau lưng anh ta."
Anh trai của Ilay - bất kể anh ta là ai - đã không nhìn thấy khả năng thực sự của em trai mình và dễ dàng bị khiêu khích.
Ngay từ đầu, cậu không bao giờ được coi là người kế vị lý tưởng.
'Gia tộc Carthica có lẽ đã rất vui vẻ chào đón Ilay khi cậu ấy bộc lộ tham vọng của mình. Cậu ấy là người có năng lực nhất trong số ứng cử viên gia chủ kia mà.'
Anh có thể ít nhiều đoán được điều đó. Ilay đã hiểu được bầu không khí của gia đình mình đủ tốt để hành động một cách táo bạo như vậy.
Cả hai trao đổi những câu chuyện về những gì đã xảy ra trong thời gian xa cách.
Anh chỉ chia sẻ những gì anh có thể.
Những thứ như sự thật về Barbara—hay những bí mật quốc gia, anh không thể tiết lộ cho Ilay.
Đó không phải là một trò đùa—nếu sự thật đằng sau vụ việc Barbara bị tiết lộ, cả Ilay và anh có thể sẽ bị loại bỏ hoặc những án phạt tương tự.
Hoạt động này đã được các cấp cao của Đế chế bí mật thực hiện trong nhiều năm.
"Cậu... cậu đã thực hiện loại thỏa thuận nguy hiểm nào? Không một gia đình quý tộc bình thường nào lại nhận con nuôi cả."
Tất nhiên, anh không thể kể cho cậu nghe chi tiết.
Ilay cũng không mong đợi anh làm vậy.
"Cả cuộc đời tớ đã đi trên dây rồi. Bây giờ cũng thế thôi, chẳng khác gì mấy."
"Ngay cả diễn viên nhào lộn giỏi nhất cũng ngã lộn đầu ít nhất một lần, cậu biết không."
"Nhưng có ngã, họ cũng đâu ngừng biểu diễn, phải không?"
Anh không còn lựa chọn nào khác.
Ngay từ đầu, anh đã không được lựa chọn.
Không giống như Ilay, đây không phải là vấn đề quyết định hay không.
'Nếu mình không làm, mình sẽ chết.'
Và việc gia nhập gia tộc Custoria là phần thưởng mà anh có thể hài lòng.
"Dù sao thì... chào mừng trở về, Ilay. Nếu muốn trở thành gia chủ, cậu sẽ phải làm việc chăm chỉ gấp đôi hiện tại."
"Tớ đã chuẩn bị tâm lý việc chăm chỉ gấp bốn lần cơ, không chỉ gấp đôi."
Ilay chứng minh rằng những lời đó không hề sáo rỗng.
Ngày hôm sau, cậu tự nguyện nhận nhiệm vụ và thành lập một đội.
Nhiệm vụ của họ là tiêu diệt các sinh vật bản địa của Hành tinh Novus.
***
Cuối cùng anh cũng đến thăm xưởng của Đế chế.
Một kỹ thuật viên dẫn anh đến phòng thử vũ khí.
Căn phòng bừa bộn với nhiều hình nộm và đồ bảo hộ.
Anh cầm lấy vũ khí hạng nặng có độ nén cao mà anh đã đặt trước.
Nó có hình dạng một thanh kiếm, anh khá thích nó, nhưng nó hơi khác với loại anh từng dùng.
Nó dài hơn và có một lưỡi.
Anh đã được báo trước điều này, nhưng vẫn cần thời gian để điều chỉnh.
Két két.
Lưỡi kiếm nặng nề lê trên sàn nhà.
Anh tăng công suất của chi giả và nhấc thanh kiếm lên.
'Đâm.’
Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, cơ thể anh chuyển động.
Xoẹt!
Thanh kiếm này không được thiết kế để đâm.
Nhưng không phải là không thể - chỉ là hơi kém hiệu quả.
Vù!
Anh giơ thanh kiếm lên và chém xuống.
Sức nặng của lưỡi kiếm làm chuyển động của anh cũng phải lớn hơn bình thường, nhưng sức mạnh của nó cũng tăng lên theo.
Hầu hết các thiết bị bảo vệ đều không chịu được lực hủy diệt của vũ khí này - nó quá mạnh.
Và khi nhìn thoáng qua, nó thậm chí còn chẳng giống một vũ khí hạng nặng, khiến đối thủ mất cảnh giác, một vũ khí hoàn hảo.
'Có lẽ mình phải chiến đấu với một ai đó mạnh hơn mình.'
Ai đó như Rick Kaiser.
Tiếp cận hắn trực tiếp sẽ không hiệu quả.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ phải dựa vào chiến đấu không theo quy tắc, thích nghi bằng cách sử dụng các kỹ thuật chiến đấu Akie.
Anh chỉ cần thi triển hiệu quả một lần là được.
Anh không mong nó có hiệu quả hai hoặc ba lần—chỉ cần một lần là đủ.
"Thế nào?"
"Chỉ cần giữ nó thôi cũng khiến chi giả của tôi có cảm giác như đang bị kéo căng. Nếu tôi giảm công suất xuống một chút, tôi nghĩ tôi sẽ làm rơi nó mất."
"Tên của nó là Crucis."
Kỹ thuật viên xưởng nheo một mắt khi nói, như thể đang bảo anh nhớ nó cho đúng. Anh từng nghe nói rằng một số kỹ thuật viên đặt tên cho từng loại vũ khí mà họ tạo ra.
Rõ ràng, người làm ra vũ khí của anh cũng là một người như vậy.
"Tôi có thấy dòng chữ nhỏ được khắc dưới lưỡi kiếm. Crucis có nghĩa là gì?"
"Đó là một từ cổ. Có nghĩa là tai họa, tàn phá… đại loại thế. Tên của khẩu súng là Ruina. Từ đó có nghĩa là hủy diệt. Cả hai đều là con gái, vì vậy hãy đối xử với chúng như người yêu cậu vậy."
Cứ như thế, mối tình đầu của anh là một khẩu súng và một thanh kiếm.
Anh cười khúc khích và cầm mỗi tay một vũ khí—một thanh Crucis, một khẩu Ruina. Anh không biết ai sẽ là vợ cả.
Bzzzt.
Anh giơ tay cầm "súng điện" và ngắm.
Anh vừa biết tên của nó, nhưng gọi nó là Ruina nghe có hơi buồn cười.
Anh không phải là một đứa trẻ chỉ biết chơi đồ chơi.
Súng điện sử dụng cả đạn năng lượng và đạn thật.
Nhược điểm là phải mất thời gian để liên kết năng lượng với viên đạn.
Vì chất này không ổn định, nên việc liên kết trước sẽ có nguy cơ khiến súng phát nổ. May mắn thay, sau khi băng đạn được nạp, nó có thể bắn liên tục.
Anh ngắm và đợi quá trình liên kết năng lượng hoàn tất.
Vrrrrr.
Một rung động nhẹ truyền mạnh lên cánh tay anh.
Thwoom!
Súng giật lên khi anh bóp cò.
Lực giật mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Có lẽ anh phải mất một thời gian mới có thể làm quen với nó.
Vỏ đạn làm mát bật ra, vẫn còn nóng, khói bốc lên nghi ngút.
Tính ra, đạn sử dụng vỏ làm mát đắt một cách vô lý.
Toàn bộ tiền lương cả ngày của anh đã bay thành mây khói.
Nhưng sức mạnh nó mang lại đúng là miễn bàn.
Anh huýt sáo, quan sát hình nộm vỡ tan.
Mặc dù viên đạn chỉ sượt qua nó, nhưng mục tiêu hình người mặc đồ bảo hộ đã bốc hơi.
Những mảnh vỡ cháy xém nổ lách tách vì điện và khói.
‘Chết tiệt. Em thật khác biệt, Ruina.’
Trước khi kịp nhận ra, anh đã lặp lại cái tên đáng xấu hổ đó trong đầu.
Anh bắt đầu mê mẩn em nó rồi.
"Thật tuyệt phải không?"
Kỹ thuật viên xưởng cười toe toét khi nhìn thấy biểu cảm của anh.
Nhận ra khuôn mặt mình nóng lên, anh mỉm cười ngượng ngùng.
Nếu anh còn chút can đảm, anh có thể gọi người đàn ông trước mặt mình là Bố vợ.
"Tôi sẽ sử dụng chúng thật tốt."
"Và hãy đảm bảo giết thật nhiều địch. Hai đứa trẻ này sinh ra là vũ khí—chúng thèm khát máu."
Anh gật đầu trước những lời động viên nghiêm khắc đó.
Sau đó, anh rời khỏi xưởng của Đế chế.
Anh sẽ không quay lại đây trong một thời gian.
‘Bây giờ nên làm gì đây? Mình có hai lựa chọn. Một là bám đuôi Kinuan lần nữa. Lựa chọn còn lại là một mình xuống hạ tầng.’
Câu trả lời đã quá rõ ràng—anh thậm chí còn chẳng cần nghĩ quá lâu.
Ở gần Kinuan sẽ không giúp anh có thêm thông tin gì mới vào lúc này.
Hơn nữa, anh đã có thẻ đi lại cho phép anh một mình đến hạ tầng.
Đã đến lúc sử dụng nó rồi.
Anh đi thang máy tốc hành xuống trạm kiểm soát.
Thẻ của anh đã được đăng ký, vì vậy lính canh không chặn anh lại.
"Ừm."
Anh nghiêng đầu khi hít vào không khí cay nồng của hạ tầng.
Ở đây mà không có Kinuan khiến anh thấy hơi lạ lẫm.
Có lẽ anh đã khá quen với thượng tầng.
Gần đây, tất cả những gì anh thấy chỉ là những tòa nhà sang trọng—cho dù là học viện hay khu điền trang Custoria.
Bê tông đổ nát và gạch kim loại rỉ sét hiện ra trước mắt.
Những sợi dây điện rối rắm như hàng chục lớp mạng nhện quấn vào nhau, trải dài theo nhiều hướng đến nỗi anh chẳng thể biết chúng bắt đầu hay kết thúc ở đâu.
Khi anh tiến sâu hơn vào trong, dòng người càng lúc càng đông đúc.
Càng đi xa khỏi thượng tầng, anh càng thấy ít người ăn mặc đẹp và càng nhiều người ăn xin mặc quần áo rách rưới xuất hiện.
"T-Tiền lẻ, được không?"
Một gã ăn xin tiến đến gần anh, cố gắng lén lút nhét tay vào túi anh.
Rắc!
Anh túm lấy tay gã và vặn.
Cổ tay gã rách toạc, dây điện và các bộ phận cơ khí rơi ra ngoài.
"G-Gahhh!"
Gã ăn xin hét lên và chạy vụt vào một con hẻm tối.
Tốt.
Anh lại quen với chuyện này rồi.
Đây là cách mọi thứ diễn ra ở khu vực này của hạ tầng.
Anh rút máy tính bảng ra và gọi cho Gabriel.
Đã lâu rồi anh không liên lạc với hắn.
Có lẽ đó là lý do tại sao hắn không trả lời, ngay cả sau vài phút.
Anh quyết định kiểm tra địa chỉ anh đã lưu.
Anh không chắc hắn còn sống ở đó không, nhưng nếu hắn dám lờ cuộc gọi của anh vì lười biếng, anh sẵn sàng đấm vỡ mũi hắn.
Kẹt kẹt.
Khi anh mở cửa, anh thấy Gabriel.
Hắn không lờ cuộc gọi của anh do lười nhác.
Hắn chỉ đơn giản là không thể trả lời.
"Chết rồi à?"
Anh dùng chân đá vào người Gabriel.
Vũng máu xung quanh hắn vẫn còn tươi.
"Chưa... hẳn...vẫn chưa..."
Gabriel gần như không trả lời được, ho ra máu.
Hắn bị bắn.
"Anh không có tiền, đúng không? Muốn tôi trả tiền viện phí cho anh không?"
Khi anh hỏi, khuôn mặt vốn đã xấu xí của Gabriel càng méo mó hơn.
"Mẹ kiếp..."
Hắn miễn cưỡng gật đầu.
Anh rút máy tính bảng ra và gọi cho một đơn vị cấp cứu tư nhân.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook