Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 28: Cậu thực sự tin tớ? (2)
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Giang Tuyết Lỵ ấp úng: "Cậu… Cậu quên mang ô phải không? Nếu không thì... Nếu không thì dùng chung ô với tớ đi? Dù tớ chưa từng chia sẻ ô với con trai bao giờ, nhưng cũng không thể để cậu bị ướt được."
Cô bé vẫn nhìn đi chỗ khác, nhưng đôi mắt lại lén liếc về phía Lâm Chính Nhiên.
Ai ngờ Lâm Chính Nhiên đáp: "Không cần."
"Không cần?"
Giang Tuyết Lỵ sửng sốt, bước đến gần hắn: "Mưa to thế này không có ô thì làm sao đi được? Mà chẳng phải cậu nói là không sợ bị dị nghị sao? Hay là... Cậu sợ đi chung với tớ?"
Lâm Chính Nhiên bình thản đáp: "Chủ yếu là tôi thấy cậu có vẻ không muốn đi chung."
Giang Tuyết Lỵ bị nghẹn lời, nắm chặt nắm đấm nhỏ.
Cô bé bướng bỉnh nói: "Đúng vậy! Tớ... Tớ không muốn che chung ô với cậu, dù sao tớ là con gái, cậu là con trai! Hai đứa mình cùng che ô sẽ bị người ta bàn tán, nhưng mà... Chẳng lẽ cậu thà chịu mưa xối vào người?"
Lâm Chính Nhiên tò mò nhìn chằm chằm biểu cảm của cô bé, thật sự chỉ từng thấy trong các tác phẩm hư cấu: "Giang Tuyết Lỵ, cậu biết 'tsundere' là gì không?"
Giang Tuyết Lỵ a một tiếng, lắc đầu:
"Chưa nghe bao giờ, 'tsundere' là gì vậy?"
"Không có gì đâu, cứ coi như tôi đang khen cậu là được."
Mặt cô bé hiện lên vẻ kỳ lạ, lẩm bẩm trong miệng: "Vậy sao... Sao tớ lại thấy không giống nhỉ... Tối về tớ sẽ tra thử từ đó trên mạng xem nghĩa là gì. Vậy cậu có muốn che ô với tớ không? Mau quyết định đi, nhiều người đang nhìn tụi mình lắm đó! Tớ ngại lắm luôn á, được không?"
Quả thật có không ít người đang nhìn về phía này ở hành lang tầng một, việc một nam sinh tiểu học che ô chung với một nữ sinh đúng là hiếm thấy.
Lâm Chính Nhiên nói cảm ơn xong, Giang Tuyết Lỵ mới yên tâm.
Cô bé che ô cho Lâm Chính Nhiên.
Vì cô bé không cao lắm, nên cuối cùng chiếc ô được Lâm Chính Nhiên cầm lấy: "Vẫn là để tôi cầm đi, cậu giơ tay thẳng như vậy không mỏi à?"
Giang Tuyết Lỵ để hai tay ra sau, ngượng ngùng đi sát bên Lâm Chính Nhiên dưới cơn mưa: "Ai kêu cậu cao quá làm gì."
Có lẽ không gian dưới ô khá kín đáo, Giang Tuyết Lỵ không kìm được lại hỏi: "Cậu thực sự tin tớ à? Tin tớ không ăn cắp đồ? Trong lớp mọi người đều nghĩ tớ là kẻ trộm..."
“Chẳng phải trong tiết thể dục tôi đã trả lời rồi sao?”
Lâm Chính Nhiên thấy ánh mắt mong chờ của đối phương, đành bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự tin cậu. Nhưng mà tôi hơi tò mò... Chuyện này cậu định bỏ qua vậy sao?”
Giang Tuyết Lỵ vui vẻ đáp lại, hai tay nắm thành nắm đấm nhỏ: “Đương nhiên là không thể bỏ qua dễ dàng vậy rồi! Tớ nhất định phải điều tra ra ai đã vu oan cho tớ, rồi cho người đó một bài học thật nặng! Còn cả chuyện vì sao Khương Hiểu lại chỉ đích danh là tớ lấy đồ nữa, rõ ràng là cậu ta đang nói dối, chuyện này tớ cũng phải điều tra rõ ràng!”
“Ồ? Tôi thật sự không nhìn ra cậu lại có chí khí như vậy đó, rõ ràng mấy ngày nay trông cứ như hoa héo.”
Giang Tuyết Lỵ mạnh miệng cãi lại: “Nói bậy! Ai nói tớ như hoa héo? Bây giờ tớ không phải rất ổn sao, mấy hôm trước chỉ là tớ chưa điều chỉnh lại được thôi.”
Lâm Chính Nhiên cười khẽ, không muốn bình luận gì thêm.
Giang Tuyết Lỵ thả tay nhỏ xuống, len lén liếc nhìn Lâm Chính Nhiên, hai bím tóc theo từng bước đi đung đưa, trông rất vui vẻ.
“Cười gì vậy? Còn cười xấu như thế.”
Ở xa xa, ngay trước cổng tòa nhà dạy học, Khương Hiểu cầm hai chiếc ô màu hồng, nhìn Lâm Chính Nhiên đang rời đi cùng Giang Tuyết Lỵ.
Có một số chuyện... Dường như khéo quá hóa vụng.
"Lâm Chính Nhiên."
…
Tối hôm đó, Giang Tuyết Lỵ đeo cặp sách về nhà.
Mẹ của Giang Tuyết Lỵ đang ngồi trên ghế sofa thấy hôm nay tâm trạng con gái tốt lên nhiều, liền nghi ngờ hỏi một câu: “Tuyết Lỵ? Con ổn rồi chứ?”
Giang Tuyết Lỵ với gương mặt ngây thơ, hai bím tóc lắc lư dừng lại: “Không sao đâu ạ, con lên phòng đây.”
Trước khi vào phòng, mẹ Giang vì lo con vẫn buồn nên nói thêm một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, ít nhất mẹ vẫn luôn tin tưởng con.”
Giang Tuyết Lỵ quay đầu lại nhìn mẹ, mỉm cười: “Vâng, cảm ơn mẹ. Con làm lớp phó kỷ luật nhiều năm như vậy, tâm lý con mạnh mẽ lắm, chuyện nhỏ này không quật ngã được con đâu, mẹ cứ yên tâm.”
Cô bé đóng cửa phòng, dựa lưng vào cửa.
Áp lực của chuyện này thật sự nặng nề thế nào... Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Nhưng khi cô bé nhớ lại lời Lâm Chính Nhiên đã nói với mình vào ban ngày...
Cái loại tin tưởng đơn giản và trực tiếp ấy khiến Giang Tuyết Lỵ dù chỉ mới nhớ lại, cũng vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Không ngờ cậu ấy có ánh mắt tinh tường như vậy, biết rõ là mình bị vu oan.”
Cô bé tự nói với mình, vừa đặt cặp sách lên bàn, vừa lấy chiếc điện thoại cũ mà mẹ đã bỏ đi ra từ ngăn kéo.
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook