Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 29: Đội điều tra nhỏ

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Cô bé bắt đầu tìm kiếm trên mạng nghĩa của từ ‘tsundere’, tò mò không biết hôm nay Lâm Chính Nhiên khen mình hay là đang mắng mình.

Kết quả rất nhanh hiện ra trên màn hình.

Giang Tuyết Lỵ lẩm bẩm đọc câu trả lời hiện lên: "Tsundere là chỉ người vì ngại ngùng mà thể hiện thái độ không giống với suy nghĩ thật của mình."

Càng đọc mặt cô bé càng đỏ, ánh mắt như có sóng nước lăn tăn, tức giận và thẹn thùng nhìn chằm chằm vào màn hình nói: "Cái gì vậy chứ! Ai lại ngại với cậu ta chứ! Mình đâu có tsundere! Rõ ràng mình ghét cậu ta muốn chết!"

Cô bé lại nghĩ đến sự tin tưởng của Lâm Chính Nhiên và cảnh hai người cùng che ô hôm nay, giọng điệu lập tức mềm mỏng hơn hẳn, cô bé cắn môi, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại: "Tên này thật đáng ghét."

Sau đó cô bé lại tìm trên Baidu: "Liệu có chàng trai nào thích kiểu tính cách tsundere này không?"

Bách khoa trả lời: [Thần thánh thời viễn cổ!]

Giang Tuyết Lỵ mở to mắt, vui mừng: "Đánh giá cao như vậy!"

Ngay lập tức, cô bé lại tìm kiếm lần thứ ba: "Liệu những cậu con trai luôn nghĩ mình là người lớn có thích kiểu tsundere không?"

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức bên giường Giang Tuyết Lỵ vang lên, cô bé ngáp một cái rồi đột ngột nhảy xuống giường.

Thay bộ đồ ngủ bằng trang phục đến trường, vào phòng tắm buộc tóc thành hai bím đuôi ngựa, nhìn vào gương và nghịch ngợm lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

Cô bé ngẩng đầu lên, đối diện với chính mình trong gương và thề: “Hôm nay mình nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện này là sao! Còn phải chứng minh chính mình trong sạch!”

Một giờ sau.

Lâm Chính Nhiên bị Giang Tuyết Lỵ chặn lại trong một con hẻm nhỏ, mặt đầy nghi hoặc: “Cậu nói muốn tôi giúp cậu? Dựa vào đâu?”

Vẻ mặt Giang Tuyết Lỵ bướng bỉnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Nhiên: “Cái gì mà dựa vào đâu? Không phải chúng ta là bạn cùng lớp sao? Tớ thấy cậu thông minh nên mới tìm đến cậu đấy, đâu phải ai cũng được đâu.”

Lâm Chính Nhiên cảm thấy nhàm chán định bỏ đi, nhưng lại bị Giang Tuyết Lỵ kéo lại, lo lắng nói: “Làm gì vậy! Cậu đi đâu đấy, được rồi, tớ nói thật, tớ không có đầu mối gì cả, cần người giúp đỡ, sau đó...”

Cô bé cúi đầu, lẩm bẩm: “Tớ cảm thấy... Người tớ có thể tin tưởng chỉ có cậu thôi...”

“Ừ? Tôi không nghe rõ.”

Giang Tuyết Lỵ xấu hổ, nhắm mắt, siết chặt nắm đấm nhỏ rồi hô to: “Cậu biết là tớ không có bạn bè nào khác mà! Cầu xin cậu giúp tớ! Chỉ cần cậu giúp tớ, tớ sẽ làm bất cứ thứ gì!”

Lâm Chính Nhiên nhìn cô bé với ánh mắt đầy ẩn ý: “Bất cứ thứ gì?”

Giang Tuyết Lỵ đột nhiên ôm chặt lấy cơ thể mình, tim đập nhanh, hoảng sợ lùi lại vài bước: “Cậu muốn làm gì? Tớ cảnh cáo cậu, có... Có những việc làm rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy! Đừng có xúc động nhé!”

Cô bé lùi đến sát tường, không thể lùi thêm được nữa.

Lâm Chính Nhiên bước về phía cô bé, Giang Tuyết Lỵ vội vàng nhắm mắt lại, môi cắn chặt.

Ai mà biết chỉ một lát sau, trên đầu liền vang lên một tiếng bịch, Lâm Chính Nhiên thưởng cho đối phương một cái búng trán.

“Đây mới gọi là thái độ nhờ người giúp đỡ, chứ không thì với cái kiểu kiêu ngạo như thường ngày của cậu, ai mà thèm giúp?”

Giang Tuyết Lỵ đang đau thì chợt nhớ ra ý nghĩa của từ ‘tsundere’ , mở to mắt không phục, liếc nhìn người nào đó: “Kiêu ngạo gì chứ... Tôi đâu có kiêu ngạo!” 

Trong lòng cô bé thầm mắng đối phương: “Đồ ngốc, đầu heo.”

“Đây là ánh mắt gì vậy?” 

Lâm Chính Nhiên lùi lại hai bước, nhắc nhở: “Nói trước nhé, tôi có thể giúp cậu, nhưng không phải giúp không công đâu, cậu phải trả công cho tôi đấy.”

“Trả công? Cậu muốn gì?”

[Chuyện của Giang cô nương, ngươi đã quyết định ra tay giúp đỡ, nàng là một nữ tử một mình bôn ba giang hồ, chắc chắn phải có vài món bảo vật quý báu mang theo bên người. Hôm nay ra tay giúp đỡ, có lẽ có thể đòi được vài món, hoặc cũng có thể chỉ là nghĩa hiệp giúp người không cầu báo đáp]

Bảo vật mang theo người?

Lâm Chính Nhiên nhìn kỹ Giang Tuyết Lỵ, tò mò cô bé có thể có bảo vật gì? Không lẽ lại giống Hà Tình là... Cũng là sô cô la?

Giang Tuyết Lỵ bị Lâm Chính Nhiên nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi trong lòng.

Lâm Chính Nhiên hỏi: “Cậu có bảo bối gì không? Ý tôi là mấy món mà bình thường ít ai được thấy ấy.”

“Bảo bối à?” Giang Tuyết Lỵ chợt nghĩ ra điều gì đó, chớp mắt với vẻ khó tin: “Có thì có, nhưng cậu muốn thứ đó làm gì?”

Không ngờ cô bé thật sự có.

“Thứ đó? Thứ đó là thứ gì?”

Giang Tuyết Lỵ nhìn sang chỗ khác, mặt hơi đỏ lên: “Tớ không nói cho cậu đâu, đó là đồ của tớ mà.”

“Tuỳ cậu, cậu không cần quan tâm tôi lấy nó làm gì, chỉ cần nói có đưa hay không, nếu đưa thì tôi sẽ giúp.”

Giang Tuyết Lỵ nhíu mày do dự, hình như đó thật sự là món bảo bối quý giá, nhưng sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng cô bé cắn răng dứt khoát nói: “Được rồi, được rồi! Chỉ cần cậu chịu giúp tớ, đến lúc đó tớ đưa cho cậu là được! Thứ đó tớ phải mất rất lâu mới làm ra đấy!”

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương