Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 27: Cậu thực sự tin tớ?
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Thưa thầy! Giang Tuyết Lỵ vẫn chưa có bạn tập!" Một nam sinh hả hê giơ tay, mọi người lập tức nhìn lại, ánh mắt có vẻ kỳ lạ.
Giang Tuyết Lỵ đứng đó với khuôn mặt trắng bệch.
Giáo viên thể dục ngạc nhiên: "Giang Tuyết Lỵ? Sao em không tìm được bạn tập? Nếu không có thì đợi nhóm đầu tập xong, rồi tìm ai đó giúp em vậy."
Có đứa không sợ lớn chuyện: "Thưa thầy, không ai giúp cậu ấy đâu! Cậu ấy là đồ ăn cắp, chúng em đều không muốn ghép đôi với cậu ấy."
Giang Tuyết Lỵ hoảng hốt giải thích: "Em không phải! Em không phải đồ ăn cắp!"
"Cậu chính là đồ ăn cắp!"
"Đúng đấy, cậu dám nói không phải cậu sao?"
"Giáo viên đã cách chức cậu rồi!"
Giáo viên thể dục nghe đến ăn cắp liền nhớ trước đó lớp này đúng là có chuyện như vậy, nhưng không hỏi thêm: "Trong giờ thể dục không bàn chuyện này! Chỉ được bàn về thể dục thôi!"
Thầy giáo nhìn Giang Tuyết Lỵ: "Dù có phải ăn cắp hay không, bình thường chẳng có ai thân với em sao?"
Giang Tuyết Lỵ bị thầy nhìn mà đỏ hoe mắt, cô bé cảm nhận rõ ánh mắt của thầy như đang nhìn một tên ăn cắp.
Nhưng cô bé không biết nói gì.
Ngay lúc này, có người trong hàng đột nhiên giơ tay lên: "Thưa thầy, để em ghép đôi với cậu ấy ạ."
Tất cả mọi người và giáo viên thể dục đều nhìn về phía người nhấc tay, đúng là Lâm Chính Nhiên.
Giang Tuyết Lỵ cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Giáo viên thể dục gật đầu: "Được thôi, vậy Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ một nhóm. Nào mọi người khởi động đi, bắt đầu tập!"
Đám đông lại xôn xao bàn tán, không tránh khỏi những lời đàm tiếu quen thuộc: "Trước đó nghe bảo hai người họ yêu nhau tôi còn không tin, giờ thì đúng thật rồi."
"Ừ nhỉ, nhưng mà gu của Lâm Chính Nhiên kì thế, đồ ăn cắp cũng thích? Nhưng cậu ấy đứng nhất lớp chúng ta mà."
"Hai bọn họ thật sự đang yêu nhau à?"
Lâm Chính Nhiên lạnh lùng nhìn đám đông: "Các cậu đang nói cái gì thế?"
Cả lớp im bặt, không ai muốn đụng độ với Lâm Chính Nhiên, dù sao tên này rất đặc biệt, vừa học giỏi lại khỏe như trâu, nếu không phải Lâm Chính Nhiên không muốn làm lớp trưởng, có lẽ từ đầu năm đã là lớp trưởng rồi.
Giáo viên thể dục yêu cầu mọi người chia nhóm. Lâm Chính Nhiên nhìn Giang Tuyết Lỵ đang tiến đến bên cạnh.
Cô bé nhìn chằm chằm hắn như nhìn thấy ma.
Lâm Chính Nhiên nhíu mày: "Ánh mắt gì thế? Cảm giác như cậu đang nhìn con khỉ vậy."
"Tớ đâu có!" Giang Tuyết Lỵ cắn môi, nói nhỏ: "Cậu... Cậu thật sự muốn ghép đôi với tớ? Cậu không sợ bị người ta bàn tán sao..."
"Cậu thật là lo bò trắng răng."
Vẻ mặt Lâm Chính Nhiên bình thản: "Trước tiên bỏ qua chuyện hai chúng ta vốn là đề tài bàn tán của lớp đi, cậu nghĩ tôi là loại người để ý đến ý kiến của những người khác sao? Tôi còn chẳng thèm để ý đến họ."
Giang Tuyết Lỵ ngây người: "Cũng phải, cậu vốn luôn kỳ quặc, không ai hiểu nổi cậu."
Giáo viên thể dục ra hiệu bắt đầu tập luyện.
Lâm Chính Nhiên ngồi trên bãi cỏ, Giang Tuyết Lỵ giữ chân Lâm Chính Nhiên để tập gập bụng.
Cô bé nhìn biểu cảm bình thản như mọi khi của Lâm Chính Nhiên, sau khi hơi do dự bất chợt hỏi khẽ: "Cậu... Cậu có tin tớ không..."
Nhưng giọng quá nhỏ, Lâm Chính Nhiên không trả lời ngay, Giang Tuyết Lỵ tưởng hắn không nghe thấy, không có can đảm hỏi lại lần nữa.
Ai ngờ sau hai cái gập bụng, Lâm Chính Nhiên lên tiếng trả lời: "Nếu không tin cậu thì tôi đã không ghép đôi với cậu rồi. Trong lớp này, tôi thấy ai cũng có thể là kẻ trộm, trừ cậu. Tôi thấy cậu rất thích chức lớp phó kỷ luật, sẽ không làm chuyện tự hủy hoại điều mình thích."
Giang Tuyết Lỵ không biết mình cảm thấy thế nào khi nghe những lời này, cô bé chỉ thấy Chính Nhiên trước mắt sao mà dễ nhìn đến thế.
Tim đập nhanh hơn, tâm trạng u ám mấy ngày qua bỗng trở nên nhẹ nhõm hẳn, ngay cả không khí xung quanh dường như cũng trong lành hơn.
Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khuôn mặt, ẩn chứa chút ửng hồng khó nhận ra.
Cô bé siết chặt tay hơn khi giữ chân hắn.
Trưa hôm đó, bầu trời âm u, trời thật sự bắt đầu mưa.
Và cơn mưa khá lớn.
Trong lúc ăn trưa Lâm Chính Nhiên ra phía sau lớp kiểm tra, không tìm thấy chiếc ô của mình, chợt nhớ ra lần trước hình như đã mang về nhà mà chưa mang đến.
Mọi người trong lớp cũng đã lần lượt đi đến căn tin.
Khi Giang Tuyết Lỵ chuẩn bị đi, cô bé thấy Lâm Chính Nhiên bước ra khỏi lớp, tay trống không.
Nhìn chiếc ô trên tay, không hiểu sao cô bé lại đi theo sau.
Đến tầng một của tòa nhà dạy học, Lâm Chính Nhiên nhìn cơn mưa xối xả ngoài sân trường, quay lại hỏi người phía sau: "Cậu đi theo tôi làm gì thế?"
Giang Tuyết Lỵ đang lén đi theo sau khẽ giật mình, bước ra từ góc tường với vẻ kiêu ngạo: "Ai... Ai theo cậu? Nói linh tinh! Tớ cũng đi ăn mà, đương nhiên phải đi qua đây chứ."
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn cô bé, Giang Tuyết Lỵ giả vờ nhìn chỗ khác, hai bím tóc đung đưa ngang eo trông rất nghịch ngợm.
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook