Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 13: Lớp phó kỷ luật (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
[Ngươi đã giải cứu mẹ con ma thú, nhận được chúc phúc của ma thú, mị lực +1]
Giang Tuyết Lỵ đứng như hóa đá, mặt mày ngơ ngác.
Lâm Chính Nhiên khoanh tay hỏi: "Giờ thì cậu có gì muốn nói?"
"Cái này… Cái này.."
Lâm Chính Nhiên nhại lại giọng điệu của cô bé: "Cái này cái này...?"
Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ tía tai, nhắm nghiền mắt: "Dù... Dù sao tớ cũng xuất phát từ hảo tâm mà!" Hai tay cô bé nắm chặt, cánh tay duỗi thẳng, dáng vẻ kiêu ngạo: "Ánh mắt kia của cậu là sao? Như đang nhìn đồ ngốc vậy!"
Lâm Chính Nhiên thầm nghĩ cô bé vẫn rất tự biết mình: "Cậu kích động như vậy làm gì? Tôi có nói gì đâu."
Giang Tuyết Lỵ vốn có cá tính mạnh mẽ giờ đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Một lát sau, chú công an tiến đến hỏi xem ai vừa kêu cứu, Lâm Chính Nhiên không ngần ngại chỉ thẳng vào Giang Tuyết Lỵ.
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội vàng lắc đầu lia lịa khiến hai bím tóc bay qua bay lại: "Không có không có! Chú công an ơi, con không có kêu! Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết ạ!"
Chú công an cười xòa bỏ đi, người lớn thường không để ý mấy trò nghịch ngợm của trẻ con.
Lâm Chính Nhiên cũng định quay về xe.
Đúng lúc này, Giang Tuyết Lỵ bỗng nắm chặt tay, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng nhắm mắt hô lên: "Vừa nãy cảm ơn cậu đã cứu tớ! Tớ là người ân oán rõ ràng!"
Lâm Chính Nhiên quay đầu lại.
Cô bé xấu hổ cắn môi.
Đợi một lúc, hắn mới cố ý hỏi: "Cậu vừa nói gì? Tôi không nghe rõ."
Giang Tuyết Lỵ không ngờ phải lặp lại lần nữa, mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: "Tớ… Tớ nói là..."
Vẻ mặt Lâm Chính Nhiên không thay đổi, không ngờ ngoài đời thực cũng tồn tại tính cách tsundere như này: "Thực ra tôi nghe rồi, không cần cảm ơn."
Giang Tuyết Lỵ nhìn theo bóng lưng Lâm Chính Nhiên, chớp chớp mắt rồi lẩm bẩm một mình: "Đồ kỳ quặc!"
Rồi lại tự trách: "Thật là xấu hổ quá đi!"
Cô bé che mặt chạy biến khỏi hiện trường.
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua một tuần lễ.
Hôm nay, Lâm Chính Nhiên và Hà Tình cùng nhau đi học, đang đi trên đường, Lâm Chính Nhiên bỗng phát hiện lớp phó kỷ luật Giang Tuyết Lỵ đang đi về phía mình.
Nhưng sau khi nhìn thấy hắn, cô bé giật mình, lập tức quay đầu chạy mất, chuyện này thực ra đã xảy ra vài lần trong tuần rồi.
Hà Tình không nhìn thấy Tuyết Lỵ vừa xuất hiện, chỉ thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lâm Chính Nhiên, liền khẽ hỏi: "Lâm Chính Nhiên, cậu đang nhìn gì vậy?"
Lâm Chính Nhiên ồ một tiếng: "Không có gì."
Hà Tình nhíu mày nghi hoặc, không hiểu chuyện gì.
Lâm Chính Nhiên cũng không hiểu, mãi cho đến một buổi tự học trong lớp, cuối cùng hắn cũng biết được lý do.
Hôm đó giáo viên vắng mặt, cả lớp nói chuyện ồn ào, ngủ gật, Lâm Chính Nhiên thuộc nhóm thứ hai.
Lớp phó kỷ luật Giang Tuyết Lỵ không chịu nổi nữa liền đứng lên: "Tất cả im lặng! Đây là giờ tự học! Nếu các cậu còn ồn ào, tôi sẽ ghi tên lên bảng hết!"
Mọi người tạm thời im lặng một lúc, nhưng rất nhanh lại tiếp tục ồn ào, khiến Giang Tuyết Lỵ tức giận nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
Vị trí lớp phó kỷ luật trong lớp là một chức vụ rất đặc biệt. Bởi lớp trưởng cũng có nhiệm vụ quản lý trật tự, trùng lặp với trách nhiệm của lớp phó kỷ luật, nên Giang Tuyết Lỵ có vẻ vô dụng và không được lòng ai, cứ như một cái bia thu hút sự tức giận của mọi người vậy.
Cô bé bước lên bục giảng, theo thứ tự soạt soạt ghi tên những học sinh mất trật tự lên bảng đen.
Nhưng khi viết đến tên Lâm Chính Nhiên, Giang Tuyết Lỵ đột nhiên ngập ngừng, bỏ qua Lâm Chính Nhiên.
Không ngờ lại bị một bạn tinh mắt trong lớp phát hiện: "Giang Tuyết Lỵ, sao cậu không ghi tên Lâm Chính Nhiên? Cậu ấy cũng ngủ đó!"
Giang Tuyết Lỵ hoảng hốt quay đầu lại, giọng lắp bắp: "Cái… Cái gì mà không ghi? Tớ định ghi bây giờ đây! Cậu vội cái gì?"
"Nói dối! Lúc nãy cậu ghi theo thứ tự, rõ ràng là bỏ qua Lâm Chính Nhiên!"
Lâm Chính Nhiên nghe thế tò mò ngẩng đầu nhìn lên, Giang Tuyết Lỵ và Lâm Chính Nhiên đối mặt, cô bé xấu hổ quay về phía bảng đen: "Tớ ghi bây giờ đây!"
Nhưng cô bé chỉ viết được chữ "Lâm" rồi bất động, sau đó xóa sạch tất cả tên đã ghi trước đó.
Quay ra quát cả lớp: "Tất cả im lặng hết! Cho các cậu cơ hội cuối cùng, nếu còn ồn ào tớ sẽ thật sự ghi tên các cậu lên bảng!"
Nói xong bước xuống bục giảng, khi quay về chỗ ngồi lại lúng túng chạm mắt với Lâm Chính Nhiên lần nữa.
Một bạn nam trong lớp thấy cảnh này liền hô to: "Lớp phó kỷ luật thích Lâm Chính Nhiên phải không?"
"Hả?"
Giang Tuyết Lỵ hoàn toàn không ngờ có người lại dám nói như vậy, nhưng chỉ cần có người mở đầu, các bạn học trong lớp lập tức hùa theo.
Bọn họ vốn không hiểu cũng chẳng quan tâm "thích" thực sự có nghĩa là gì, chỉ biết chuyện này rất vui và hiếm lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook