Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 12: Lớp phó kỷ luật
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Bố Nhiên Nhiên, thấy cái mũ này dễ thương không? Hay mua cho em và Nhiên Nhiên mỗi người một cái?"
Lâm Anh Tuấn thấy vợ ngồi xổm trước quầy hàng, tay cầm chiếc mũ hoạt hình dễ thương liền cười ha hả: "Thích thì mua thôi, hôm nay vốn là đi mua sắm mà."
"Để xem còn kiểu nào đẹp hơn không." Lâm Tiểu Lệ cúi xuống xem các mẫu khác, đồng thời hỏi ý kiến Lâm Chính Nhiên: "Nhiên Nhiên thấy mũ nào đẹp? Cái hình mèo này thì sao?"
Lâm Chính Nhiên thấy mấy cái mũ này trông nữ tính quá, không hợp mình.
"Mẹ ơi, con muốn về xe ngồi một lát, con hơi mệt."
"Hả? Nhanh như vậy đã mệt rồi? Chúng ta mới đi dạo có tí."
Lâm Chính Nhiên giả vờ ngây thơ nói: "Nhưng con là trẻ con mà, đi bộ nhiều không nổi."
Lâm Tiểu Lệ liếc nhìn Lâm Chính Nhiên với ánh mắt khinh bỉ y hệt như khi hắn khinh bỉ Hà Tình, quả là mẹ con ruột: "Nói linh tinh, con suốt ngày tập Taekwondo với Tình Tình trong phòng, tưởng bố mẹ không biết sao? Con mà thể lực kém á?"
Lâm Anh Tuấn nhìn vẻ mặt đổ mồ hôi hột của con trai, lại hiểu rõ con trai mệt chỗ nào, vợ mình mua sắm quá lề mề, mỗi khi thấy quầy hàng ưa thích là dán chặt tại chỗ xem mãi không chịu đi, dẫn đến cả tiếng đồng hồ cũng chẳng đi được bao xa.
Cái gọi là mệt mỏi này chẳng liên quan gì đến thể lực, đơn giản chỉ là chán ngấy việc dạo phố mà thôi.
"Thôi được, Nhiên Nhiên mệt thì để con về xe nghỉ ngơi một lát đi. Dù sao lễ hội bia an ninh rất tốt, chỗ đỗ xe toàn cảnh sát tuần tra, để con một mình trong xe cũng an toàn."
Lâm Tiểu Lệ bĩu môi: "Thôi được rồi, vậy ông xã dẫn Nhiên Nhiên về xe trước, lát nữa chúng ta dạo xong bên này sẽ ra xe tìm Nhiên Nhiên."
Lâm Chính Nhiên dạ một tiếng, cuối cùng cũng được bố đưa về xe.
Sau khi bố rời đi, đúng lúc Lâm Chính Nhiên đang tò mò không biết ma thú ở đâu thì...
Trên đường phố, một bé gái tóc buộc hai bím, mặc váy vàng ôm một chú chó nhỏ trong tay, tay kia cầm cành cây khô, nhắm nghiền mắt vung tay về phía con chó lông vàng xa xa: "Đừng qua đây, đừng qua đây! Mày mà tới gần tao gọi cảnh sát bây giờ!"
Con chó lông vàng cao nửa mét thận trọng nhích chân về phía trước.
Bé gái tóc hai bím hét to, vung cành cây mạnh hơn: "Đừng lại đây! Tao cảnh cáo mày đấy!"
Con chó lông vàng lập tức lùi lại hai bước, ủ rũ kêu ư ư như bị oan ức, đứng im không nhúc nhích.
[Ngươi đã phát hiện dấu vết ma thú, ma thú này bộ lông vàng óng, thân hình to lớn chứng tỏ tu vi không thấp, dường như nó đang giao chiến với một nữ hiệp, ngươi chọn giúp đỡ hay bảo toàn tính mạng?]
Thì ra "ma thú" mà hệ thống nói là con chó lông vàng này. Con chó thậm chí còn chẳng nhe nanh, trông khá hiền lành mà.
Lâm Chính Nhiên xuống xe tiến lại gần, càng đến gần càng thấy bé gái này quen quen. Giọng nói cũng như đã nghe ở đâu.
Đến đằng sau cô bé, Lâm Chính Nhiên gọi một tiếng khiến cô bé giật mình hét lên, ôm chặt chú chó nhỏ trong ngực ngồi xổm xuống đất: "Cứu với cứu với! Chú công an cứu con!"
Lâm Chính Nhiên ngơ ngác, nhưng cũng nhận ra người quen: "Giang Tuyết Lỵ?"
Giang Tuyết Lỵ nghe tiếng người, lại thấy con chó lớn không cắn mình, mới dám mở ra hai mắt đẫm lệ.
"Hả?" Ngước nhìn người trước mặt: "Bạn... bạn học Lâm Chính Nhiên?"
Hai người cùng lớp, Giang Tuyết Lỵ là lớp phó kỷ luật, chuyên quản lý trật tự và bài trừ những chuyện không đứng đắn.
Còn Lâm Chính Nhiên vì lúc nào lên lớp cũng ngủ gật hoặc đọc sách, lại đọc toàn sách mà người thường xem không hiểu nên Giang Tuyết Lỵ rất ấn tượng với Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì thế? La hét ầm ĩ?"
Giang Tuyết Lỵ như bắt được phao cứu sinh, vội đứng dậy núp sau lưng Lâm Chính Nhiên, chỉ tay về phía con chó to phía xa: "Lâm Chính Nhiên! Mau giúp tớ bảo vệ chú chó nhỏ này, con chó lớn kia vừa định cắn chết nó! Nhìn này, trên người con chó nhỏ còn dính máu! Nếu không phải tớ cứu kịp thì nó đã chết rồi!"
"Máu?"
Lâm Chính Nhiên nhìn chú chó nhỏ trong tay cô bé, quả nhiên thấy quanh miệng và mắt có vệt đỏ. Nhưng màu sắc này trông hết sức kỳ lạ, không giống máu, trên mặt cũng không có vết thương, hơn nữa lại còn lẫn vài hạt kỳ lạ...
Hẳn thử chấm ngón tay vào, vô cùng cạn lời: "Tôi thấy cái này giống... Quả thanh long hơn?"
"Hả?" Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác: "Thanh long? Thanh long gì cơ?"
Lâm Chính Nhiên nhìn con chó vàng đáng thương đang oan ức kia, trong lòng đã rõ: "Nếu tôi đoán không nhầm, con chó vàng lớn này chính là mẹ của chú chó nhỏ, hay cậu thử đặt chó con xuống đất xem nó có chạy lại không?"
Giang Tuyết Lỵ ngây người, nhưng nhanh chóng lên tiếng phản bác: “Sao có thể! Vừa nãy tớ đã tận mắt nhìn thấy con chó lớn kia đang cắn đầu con chó nhỏ.”
Lâm Chính Nhiên lười giải thích, ôm chó con trong ngực cô bé để xuống dưới đất, quả nhiên, chú chó nhỏ vừa chạm đất đã vui mừng chạy về phía mẹ nó, còn con chó vàng lớn liếm láp thanh long trên mặt chó con đầy trìu mến, cảm kích gâu gâu hai tiếng với Lâm Chính Nhiên, sau đó rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook