Sự Trở Lại Của Thiếu Gia Cấp Thảm Họa
-
Chapter 6: Nội Vụ (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 6: Nội Vụ (1)
“Ngài là đồ ngốc à?” Parsha gắt gỏng. “Không, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi quên mất rằng ngài vốn đã nổi danh là kẻ đại ngốc thiên hạ, Thiếu gia.”
“Ngươi không thấy vậy là quá đáng sao? Ta đã liều mạng chiến đấu và giành được thắng lợi mà,” Dion cười khổ.
“Tất cả những gì tôi thấy chỉ là một kẻ ngu xuẩn tự mình chuốc lấy phiền phức và suýt mất mạng. Thế nên, không, tôi không hề quá lời.”
“Hừm, thật lạnh lùng với tư cách là thị nữ riêng đấy.”
“Còn hơn là phải sống cùng một thiếu gia mang tâm lý tự sát.”
Cả hai đang ở phòng y tế của gia tộc Vlad. Ngay khi trận quyết đấu kết thúc, Parsha đã cõng Dion đến đây, và bây giờ cô đang lặng lẽ băng bó cho cậu.
Thân thể Dion tả tơi như một đống giẻ rách. Máu chảy khắp người, thương tích chằng chịt, hầu như không có lấy một tấc da thịt nào lành lặn.
Là thị nữ riêng, bảo mẫu kiêm gia sư, Parsha hoàn toàn có quyền trách mắng cậu vì hành động liều lĩnh vừa rồi. Thế nhưng, thiếu niên trước mặt chỉ nhoẻn miệng cười, không chút xấu hổ.
“Nhưng chẳng phải cái giá này rất đáng sao?” cậu hỏi.
“Ngài đang ám chỉ mạng sống của mình chỉ đáng giá một tỷ krutal à?”
“Đừng gọi là ‘chỉ’ một tỷ chứ. Chúng ta gần như trắng tay, đến mười triệu krutal cũng không có, thế nên một tỷ không thể xem là ít được.”
“Nếu ngài biết quản lý số tiền mình được cấp phát, thì đâu đến nỗi phải sống chật vật thế này.”
“Chuyện đó không thể tránh khỏi. Nếu ta không nhanh chóng thức tỉnh, thì chẳng khác nào tự đi tìm cái chết,” Dion nói. “Vả lại, Parsha, ngươi cũng biết rằng chúng ta thu được nhiều hơn cả số krutal đó từ trận đấu, đúng không?”
Parsha bặm môi, không thể phản bác cũng chẳng thể đồng tình, chỉ lẳng lặng ném về phía chủ nhân một ánh mắt sắc bén.
Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
“Ai đó?” Dion hỏi.
“Tiểu thư đến.”
“Vậy sao còn gõ? Bình thường cô ấy vẫn tự tiện vào mà,” Dion cười nhạt. Không thấy hồi đáp, cậu đành nhún vai. “Thôi được rồi, cho cô ấy vào đi.”
Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một thiếu nữ tóc vàng. Elize bước vào, ánh mắt khẽ dao động khi nhìn thấy Dion đang cởi trần, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Nhìn những vết băng bó quấn chằng chịt từ vai, hông, cổ, tai, nói chung là khắp cơ thể cậu, cô bật ra một tiếng cười khẽ.
“Bộ dạng thảm hại thật đấy.”
“Có thể gọi là những vết thương vinh quang không?” Dion nhướng mày.
“Vinh quang? Một kẻ vừa sống sót sau trận tử chiến với một gã lính gác cổng của gia tộc ta mà còn dám tự hào à? Đúng là nực cười.”
Elize tặc lưỡi, rồi phất tay ra hiệu cho thị nữ phía sau. Người hầu bước lên, trên tay nâng một chiếc hộp. Dion liếc nhìn Parsha ra hiệu mở ra, để lộ một lọ thuốc màu đỏ.
“Dược thủy sao?” cậu lẩm bẩm.
“Dẫu sao ngươi cũng là hôn phu của ta. Ta không thể để ngươi rời khỏi đây với bộ dạng như vậy.”
“Có lẽ cũng chẳng khác gì. Nếu ta nói với mọi người rằng mình lại đi vay tiền cô, rồi bị đánh nhừ tử và đuổi ra ngoài, chắc họ cũng tin thôi.”
“Vâng vâng. Vì danh dự của cô, ta sẽ nhận lấy món quà này.”
Elize nghẹn lời. Rõ ràng cô đã tự mình mang đến một loại dược thủy quý giá như vậy, thế nhưng cậu lại hành xử như thể đang ban ơn vậy.
Dion mở nắp lọ, dốc cạn vào miệng. Dược lực lập tức phát huy tác dụng. Dù cậu đã băng bó và bôi thuốc trước đó, nhiều vết thương vẫn đang rỉ máu. Nhưng giờ đây, làn da bắt đầu liền lại với tốc độ đáng kinh ngạc.
Ngay lập tức, các vết thương ngừng rỉ máu, rồi nhanh chóng khép miệng. Chỉ trong chớp mắt, lớp da non lành lại, mịn màng như chưa từng bị chém rách.
“Đúng là thần diệu.” Cậu cảm thán.
Elize hừ lạnh. “Coi như ngươi may mắn đi. Nếu không phải hôn phu của ta, ngươi đừng mong có cơ hội sử dụng Huyết dược cho mấy vết thương vặt này.”
“Ồ, ta biết chứ. Người ta hay bảo nó có khuyết điểm, nhưng thực ra có mấy loại dược thủy nào mạnh như Huyết Dược đâu.”
“Ngươi có vấn đề gì với ta à, Dion?”
“Làm gì có. Được đính hôn với cô là phúc phận lớn nhất đời ta, ái khanh... à không, Elize.”
“Vậy thì biết điều mà cảm ơn đi! Cần gì phải nhắc đến khuyết điểm của nó sau khi uống chứ?”
“Vì điều đó là sự thật mà, đúng không?”
Elize thở dài, không thể phản bác. Rồi cô nheo mắt nhìn Dion. Ngược lại, cậu chỉ nở nụ cười thản nhiên, chẳng hề nao núng trước ánh mắt sắc bén của cô.
“Ngươi thức tỉnh rồi, nên bắt đầu biết mạnh mồm ha.”
“Sống đủ lâu sẽ nhận ra, chẳng có lý do gì để phải nể nang tất cả mọi người.”
“Vậy ngươi quyết định phớt lờ tất cả sao? Đúng là chứng nào tật nấy.”
Trước đây, chỉ cần cô liếc mắt, cậu đã lập tức cúi đầu tránh né. Nhưng bây giờ, không chỉ dám đùa cợt về Huyết dược ngay trước mặt cô, mà còn làm điều đó một cách đầy ngang tàng.
Dion, vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản, lên tiếng trước. “Giờ thì, cô định tính sao đây?”
“Tính gì?”
“Chúng ta đã cá cược. Ta thắng rồi còn gì”
“Nói đúng ra, ngươi không hẳn thắng. Đối thủ của ngươi gặp sự cố, trận đấu kết thúc sớm.”
“Thắng mặc định cũng là thắng thôi.”
“Ngươi có biết rằng nếu ta công nhận thắng lợi của ngươi, tình thế của ta sẽ trở nên khó xử không? Hắn là thuộc hạ của ta, và hành động theo lệnh của ta.”
“Thực ra thì ngược lại mới đúng.”
Elize thoáng khựng lại. “Nói rõ xem.”
“Nếu có trách, người ta cũng chỉ trách hắn ngu ngốc, để một kẻ mới thức tỉnh như ta hạ sát. Họ sẽ không đổ lỗi cho cô.”
Mắt Elize khẽ nheo lại trước lời lẽ sắc bén của Dion. Cậu nói đúng. Dù không ai biết rõ nội tình, nhưng thực tế vẫn là Gerald đã chết dưới tay một kẻ vừa mới thức tỉnh. Người ta chỉ có thể xem hắn là kẻ vô dụng mà thôi.
Hơn nữa...
“Cô vốn định trừ khử ‘con dơi’ đó từ trước rồi, đúng không?” Dion chậm rãi nói. “Đó là lý do cô cố tình để hắn chặn tôi ngay từ cổng.”
“Sao ngươi đoán được?” Elize hạ giọng.
“Hắn diễn lố quá mà.”
Cô im lặng.
“Thú vị thật,” Dion bật cười. “Cô và hắn, vì những lý do khác nhau, nhưng đều muốn chấm dứt hôn ước với ta.”
Dion chẳng qua chỉ là một gánh nặng cần phải bị loại bỏ. Chính vì thế Elize muốn dứt khoát với cậu, tìm một hôn phu mới và lợi dụng mối quan hệ đó để củng cố địa vị đang lung lay của mình.
Trong khi đó, chủ nhân thực sự của Gerald lại nhắm đến việc hủy hoại hoàn toàn địa vị của Elize, cắt đứt mọi liên kết của nàng với gia tộc Unlicht ngay khi hôn ước bị hủy bỏ.
Cả hai phe đều có những toan tính khác nhau, nhưng hành động của bọn họ lại giống hệt nhau, như thể đó thực sự là một thứ đã ăn sâu vào dòng máu vậy.
Rốt cuộc, nàng cũng lên tiếng. “Chuyện này... bắt đầu từ bao giờ?”
“Nếu cô đang nói về thức tỉnh, thì mới chỉ ngày hô—”
“Ta không nói đến chuyện đó. Ý ta là, ngươi đã bắt đầu vở kịch ngớ ngẩn này từ khi nào?”
Dion nghiêng đầu, khó hiểu. “Vở kịch sao?”
“Elize nheo mắt. ‘Ngươi định giả ngu đến cùng sao? Dion, ngươi đã giả ngốc và lừa tất cả chúng ta bao lâu rồi?’”
Elize đã cảm thấy có điều gì đó bất thường từ lâu rồi.
Từ khoảnh khắc cậu ta lấy lý do hủy hôn để gặp nàng, đến khi đề nghị một ván cược để kiếm thêm tiền, thậm chí còn cả gan yêu cầu một trận quyết đấu chính thức...
Mọi thứ đều không giống với con người Dion mà nàng từng biết. So với vài tháng trước—thậm chí chỉ một tháng trước thôi—con người cậu ta đã thay đổi hoàn toàn.
Dĩ nhiên, việc thức tỉnh có thể giúp ai đó khai mở những thiên phú tiềm ẩn. Chỉ cần sở hữu một chức nghiệp phù hợp, ngay cả một kẻ vô dụng cũng có thể trở thành thiên tài. Vậy nên cũng chẳng hiếm chuyện một kẻ từng bị xem là phế vật lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo sau khi thức tỉnh.
Nhưng để có thể nhìn thấu lòng trung thành che giấu của một gã hộ vệ trong phủ, đoán được ý đồ của kẻ giật dây phía sau, rồi biến tất cả thành lợi thế của mình?
Bất kể nàng nghĩ thế nào, chuyện này cũng không thể chỉ là nhờ vào thức tỉnh mà có được.
Dù Dion có sở hữu một chức nghiệp cấp cao như “Thám Tử Đại Tài” đi nữa, thì cũng không thể nào nắm vững toàn bộ kỹ năng chỉ trong vài tháng. Điều tương tự cũng áp dụng với những chức nghiệp liên quan như “Tử Thám” hay “Tiên Tri Giả”.
Nhưng điều đáng ngờ nhất chính là đôi mắt cậu ta.
Trước đây, chỉ cần bị nàng liếc một cái thôi là Dion đã co rúm lại. Nhưng bây giờ, cậu ta lại nhìn nàng một cách thản nhiên và bình tĩnh, như thể chẳng còn bận tâm đến ánh mắt người khác.
Hơn nữa, mặc cho vết thương và máu đổ xuống, Dion vẫn chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. Ngược lại, cậu ta như đang hân hoan tận hưởng cuộc chiến, càng đánh càng dồn ép mạnh mẽ hơn.
Elize không tài nào chấp nhận được chuyện kẻ trước mặt nàng lại chính là vị hôn phu nhu nhược, hèn nhát và vô dụng của mình. Nếu có ai nói rằng một người khác đang chiếm lấy thân xác cậu ta, nàng còn thấy đáng tin hơn.
Chỉ có một lời giải thích hợp lý nhất: Dion đã cố tình đóng vai kẻ ngốc trong suốt thời gian qua.
“Parsha, có khi nào ta đang bị xem là một kẻ đại gian hùng, giả vờ ngu ngốc để bí mật lên kế hoạch phục thù không?” Dion hỏi.
“Cũng na ná như vậy đấy, Thiếu gia.”
“Ngay cả chị hai của ta còn chưa từng gán cho ta cái mác đó. Không ngờ lại có ngày ta bị hiểu lầm như thế này.”
“Tin rằng một kẻ vô dụng lại đột nhiên có năng lực hơn người chỉ sau một đêm khó hơn nhiều so với việc tin rằng hắn đã giả vờ từ đầu. Đó không phải là lẽ thường ư?”
Elize nhếch môi cười khẩy. “Vẫn tiếp tục giả ngu sao? Đúng là trơ tráo.”
Bất kể bọn họ có nói gì, nàng tin chắc rằng mình đã tìm ra chân tướng.
Để có thể tồn tại trong môi trường tàn khốc của gia tộc Unlicht, Dion chắc chắn phải thận trọng và kỹ lưỡng như thế này. Mọi thứ đều đã khớp lại với nhau.
Giống như một thám tử vừa lật tẩy thủ pháp của kẻ sát nhân, Elize khẽ vung chiếc quạt xếp trong tay, giọng điệu kiêu hãnh.
“Lừa dối hôn thê của mình là chuyện không thể tha thứ,” nàng tuyên bố, “nhưng xét đến hoàn cảnh đáng thương của ngươi, ta sẽ rộng lượng bỏ qua lần này.”
Ngay sau lời nàng, một thị nữ phía sau mở ra một chiếc rương, ánh sáng rực rỡ từ những viên ma thạch bên trong lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
“Đây là một tỷ krutal như ta đã hứa,” Elize tuyên bố.
“Vậy là cô thừa nhận ta đã thắng cược rồi? sao”
“Chỉ cần kết quả là đủ.”
“Hừm… Quả nhiên thông minh lại dễ mắc sai lầm. Nhưng cô vẫn hào phóng như mọi khi.” Dion cười nhạt. “Ngay từ đầu, cô đã bị ta lợi dụng rồi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“À không có gì. Chỉ là… cảm ơn. Ta sẽ dùng số tiền này thật tốt.”
Elize khẽ hừ một tiếng. “Không cần cảm ơn. Nếu năng lực của ngươi làm ta thất vọng dù chỉ một chút, thì đừng mong có lần sau.”
Có thể Dion là một con thú giấu móng vuốt. Có thể cậu ta chỉ là một kẻ mưu mô tầm thường. Sự thật vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng nếu cậu ta khiến nàng thất vọng dù chỉ một lần, mối quan hệ này sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Dứt lời, Elize xoay người rời đi. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay lại, giọng điệu đầy trêu chọc.
“À phải rồi, lần sau dùng ít nước hoa lại đi.”
“Hử?”
“Ta biết ngươi chọn mùi hương theo sở thích của ta, nhưng dùng quá nhiều sẽ khiến người khác thấy dung tục đấy.”
“…À, mùi đó sao? Được thôi. Ta sẽ cố tiết chế lại.”
Parsha cau mày khó hiểu. Cô biết rõ Dion không đủ tiền mua nước hoa, trước giờ cũng chưa từng dùng, nên chỉ có thể tròn mắt nhìn Elize như thể nàng vừa nói ra điều vô nghĩa. Nhưng Dion thì ngược lại, cậu ta có vẻ đã hiểu.
Đột nhiên, cậu ta cất giọng yêu cầu.
“Nhân tiện, Elize, ta có thể nhờ cô một việc không?”
“Lại chuyện gì nữa?”
“Ta cần đi một nơi, nhưng không muốn đám anh em của ta nhúng tay vào.”
“Ý ngươi là muốn ta giả vờ như ngươi đang ở trong lâu đài của ta và sắp xếp cho ngươi một căn phòng trống sao?” Elize nhướn mày. “Ngươi tưởng phủ Vlad là khách điếm chắc?”
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ. Một vị hôn phu ở lại phủ của hôn thê vài đêm cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng.”
“Nhưng thông thường, hôn phu phải đến với một món quà đắt giá, chứ không phải đến để vay tiền.”
“À, chuyện đó đừng lo. Ta có mang quà cho cô đây.”
Elize chớp mắt. “Quà? Ngươi mang quà đến để… tặng ta sao?”
“Đúng thế.”
Dion nhún vai như thể muốn nói rằng cậu ta không mặt dày đến mức ăn nhờ ở đậu mà không có gì đáp lễ.
Elize nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.
Dion nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Cô có muốn biết danh sách những con dơi khác mà mình chưa phát hiện không? Ngoài gã hộ vệ cổng kia ấy.”
***
“Tôi chắc rằng điều này là không thể,” Parsha bắt đầu, “nhưng cứ để tôi hỏi ngài một câu.”
“Hỏi gì?”
“Khi thức tỉnh, ngài có đạt được chức nghiệp như ‘Tiên Tri Giả’ hay ‘Tử Thám’ không?”
“Có thể sau này ta sẽ có, nhưng hiện tại thì không. Ta chẳng có chức nghiệp nào thuộc dạng thu thập thông tin cấp cao cả.”
“Vậy thì, ngài có cài nội gián vào phủ Vlad mà tôi không biết không?”
“Nếu ta có, thì chắc chắn ngươi sẽ biết rồi, Parsha.”
Parsha gật đầu, dường như cảm thấy điều đó hợp lý. Sau đó, cô hạ giọng.
“Vậy thì… rốt cuộc ngài lấy đâu ra cái thứ ‘thông tin’ hoang đường đó để tặng Elize?”
“Hoang đường sao? Lời ngươi nặng nề quá đấy. Ta chỉ tặng món quà nhỏ cho quý cô dễ bị lừa—à không, ý ta là tiểu thư Elize mà thôi.”
“Ngài thật sự nghĩ cái gọi là ‘tình báo’ đó là một món quà?”
“Dĩ nhiên.”
Dion trả lời với vẻ tự nhiên đến mức Parsha chỉ có thể thở dài.
Đặt tên một kẻ phản bội ngay trong chính dòng tộc Vlad kiêu hãnh chẳng khác nào tự ký vào án tử. Elize chỉ hờ hững gạt đi bởi vì lời tố cáo đó đến từ Dion, một kẻ ngốc muôn thuở, người sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Ít nhất, đó là điều Parsha đã nghĩ, cho đến khi cô nhận ra nét thay đổi thoáng qua trên gương mặt chủ nhân mình.
“Bề ngoài có thể cô ấy cười nhạt cho qua, nhưng sâu trong lòng, Elize chắc chắn rất hài lòng với món quà đó.” Dion cất tiếng.
“Ý ngài là gì?”
“Hãy thử suy nghĩ đi, Parsha. Vì sao cô ấy lại để tên lính gác cổng sống, dù biết hắn là kẻ phản bội?”
“Ngài đang nói rằng ảnh hưởng của tiểu thư Elize đã suy yếu đến mức cô ấy không thể tùy tiện trừng phạt một kẻ phản bội nếu không có bằng chứng xác đáng sao?”
“Đúng thế. Và điều đó cũng có nghĩa là cô ấy đang đề phòng những kẻ phản bội khác mà bản thân vẫn chưa phát hiện ra.”
Elizabeth Vlad. Nàng là một thiên tài, từ khi sinh ra đã vượt trội trong cuộc cạnh tranh để trở thành gia chủ tiếp theo. Dưới tình huống bình thường, nàng đâu cần đến cái cớ nào. Chỉ cần có chút nghi ngờ về lòng trung thành, một tên lính gác cổng tầm thường như vậy đã bị xử lý từ lâu.
Nhưng thực tế là nàng đã giữ lại một kẻ phản bội rõ ràng, và rằng nàng đang tìm kiếm một vị hôn phu mới để củng cố địa vị của mình—tất cả chỉ càng khẳng định sự bất ổn trong vị thế của Elize.
Ánh mắt Parsha lạnh lẽo khi trông thấy nụ cười nhếch mép của Dion. “Tôi nghĩ việc có một vị hôn phu vô dụng đã góp phần không nhỏ vào tình trạng thê thảm của tiểu thư Elize.”
“Cũng chính vì thế mà cô ấy nên cảm ơn ta. Giờ ta đã thức tỉnh, địa vị của cô ấy chắc cũng đã ổn định hơn một chút.”
“Cô ấy sẽ làm tốt hơn nếu thẳng tay vứt bỏ một gánh nặng như ngài và chọn một vị hôn phu đáng tin cậy hơn.”
Dion bật cười. “Ta không nghĩ vậy đâu.”
Trong Vòng Lặp Thứ Nhất và Thứ Hai, Elize đã chủ động hủy bỏ hôn ước với cậu, tìm kiếm một người bạn đời mới để gia tăng quyền lực chính trị. Nhưng cả hai cuộc hôn nhân sau đó đều kết thúc trong bi kịch.
Khi mất đi tấm khiên bảo hộ của gia tộc Unlicht, nàng nhanh chóng rơi vào cảnh khốn cùng. Đối thủ của nàng có thể không sánh được với các huynh trưởng của Dion, nhưng cũng chẳng phải hạng xoàng.
Trên thực tế, ngay cả trước khi Elize ra đời, vị trí gia chủ gần như đã thuộc về người chị cả của nàng. Những toan tính của người chị đó, cộng với một vụ phản bội bất ngờ, suýt chút nữa đã cướp đi quyền thừa kế của Elize. Tuyệt vọng, nàng quyết định nhập học Học Viện Mê Cung với hy vọng xoay chuyển số phận.
Nhưng nàng đâu ngờ rằng, quãng thời gian tại đó lại khắc nghiệt đến vậy.
Mình không thể để con gà ngốc ấy rơi xuống đáy vực được, Dion thầm nghĩ.
Nhớ lại tương lai của Elize, khóe môi cậu khẽ nhếch lên. Dù hai lần bị hủy hôn, ở Vòng Lặp Thứ Hai, mối quan hệ giữa cậu và nàng lại chẳng tệ chút nào.
Thậm chí, cậu còn thu được nhiều hơn là mất.
Đó là lý do cậu không ngại chỉ điểm kẻ phản bội ẩn nấp quanh Elize lần này. Nàng định sẵn là "người bảo trợ" của cậu, và quyền thế nàng tích lũy càng nhiều, thì lợi ích cậu thu về cũng càng lớn.
Hơn hết thảy...
Cậu đã cho nàng nếm thử một phần nhỏ những gì mình có thể mang lại. Lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dù Elize có diệt trừ lũ phản bội hay không, chẳng bao lâu nữa, nàng lại sẽ rơi vào một tình huống hiểm nghèo khác. Khi ấy, nàng sẽ nhớ lại lần này ai đã giúp đỡ mình. Nàng sẽ không thể từ chối những điều kiện mà cậu đưa ra sau này. Thậm chí, đến một lúc nào đó, chính nàng sẽ tìm đến cậu để cầu viện.
Và tất nhiên, đến lúc đó, bất kỳ “món quà” nào từ Dion đều sẽ có cái giá trên trời, đến mức ngay cả một tỷ krutal cũng trở nên rẻ mạt.
Vui vẻ vì có một con gà đẻ trứng vàng làm hôn thê, Dion khẽ mỉm cười đắc ý.
Trái lại, Parsha chỉ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo. “Vậy nên ngài mới vội vàng rời đi mà chẳng buồn nghỉ ngơi? Ngài vẫn còn nơi nào khác cần đến à?”
“Có rất nhiều chỗ cần ghé qua. Ví dụ như, những chuyện ta nhờ ngươi điều tra.”
“Ngài đang nói đến mấy câu hỏi hôm qua sao?”
“Ừ. Có gì mới không?”
“Ngài giao cho tôi một nhiệm vụ tẻ nhạt như thế, rồi lại mong có kết quả ngay trong một ngày. Rốt cuộc ngài là kẻ không biết suy nghĩ, hay chỉ đơn giản là một tên rác rưởi thích làm khó thuộc hạ rồi chờ cơ hội trách mắng họ?”
“Nếu phải chọn... ta sẽ nói là vế sau.”
Parsha im lặng, ánh mắt như thể đang nhìn một thứ cặn bã vô giá trị.
Dion chỉ cười cợt nhả. “Đừng nhìn ta kiểu đó chứ,” cậu nói. “Ta đâu cần câu trả lời ngay bây giờ.”
Hệ Thống trong cậu thường cằn nhằn rằng hãy quan tâm đến cảm xúc của người khác, và cậu cũng không định làm phiền đồng minh duy nhất của mình về chuyện này.
Vậy nên cậu cố ý bổ sung thêm một chút thông tin: “Ta có một nơi muốn ghé qua trước.”
“Nơi nào?”
“Tiểu Ma Đô.”
Nghe đến đó, hàng chân mày của Parsha hơi nhướng lên, một phản ứng gần như vô thức. Không phải vì cô không biết nơi đó, mà là bởi cô biết nó quá rõ.
Đó là một trong những lãnh thổ của gia tộc Unlicht, và cũng là...
“Lâu rồi chưa quay lại, ngươi cũng có thể nhân tiện về thăm nhà một chuyến, đúng không?”
...quê hương của chính cô.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook