Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Sự Trở Lại Của Thiếu Gia Cấp Thảm Họa
Chapter 29: Vị Khách Không Mời (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 29: Vị Khách Không Mời (3)

“Vậy tức là… bọn chúng cơ bản chỉ là lũ sơn tặc, đúng không?”

“Đúng thế.”

“Và hai tên kia… đều đã thức tỉnh?”

“Ừ. Tên người thằn lằn là một Chiến Binh, còn tên yêu tinh là một Tiểu Đạo Tặc. Nghe nói cả hai thuộc về Long Bang.”

“Ra vậy. Ta có nghe qua cái tên đó rồi,” Kettlik gật đầu, ánh mắt sáng rực.

Lão xoa tay một cách khoái chí khi nhìn đám hơn hai chục tên cướp bị trói chặt bằng dây thừng thô to, do Dion và Arsha mang đến với sự hỗ trợ từ vài nô lệ.

“Kekeke! Dù sao thì, tôi rất mừng vì các ngài đã tới tìm ta. Khi nói đến nô lệ phạm tội, tôi đây chính là chuyên gia đó!”

“Ta biết. Cho nên mới mong ngươi trả giá xứng đáng với đẳng cấp ‘chuyên gia’.”

“Tất nhiên rồi, tôi sẽ đưa ra mức giá hợp lý nhất. Nhưng… các ngài đang mong đợi mức giá tầm bao nhiêu vậy?”

“Ta chẳng tìm hiểu gì hết.”

“Gì cơ?! Ngài không tìm hiểu trước à?!”

“Không. Nhưng ta tin một kẻ cáo già như ngươi sẽ không hạ mình làm những tên buôn nô lệ rẻ tiền chuyên lừa lọc và ăn chặn khách hàng đâu, đúng chứ? Kiểu người đó… đáng bị treo cổ đấy.”

“…Đ-đương nhiên là không rồi. Không đời nào. Kettlik này là thương nhân chính trực, lấy chữ tín làm đầu.”

Và thế là, Kettlik phải mua lại lũ sơn tặc với giá cao hơn gấp đôi bình thường. Lão chỉ biết đứng đó, lòng như bị xát muối.

Dẫu vậy, tâm trạng u sầu ấy không kéo dài bao lâu.

Sau khi Dion và Arsha rời đi với túi đá ma lực nặng trĩu, Kettlik bắt đầu cười khúc khích như thể vừa nhặt được kho báu.

Dù sao thì, có được hai nô lệ đã thức tỉnh với mức giá đó vẫn là một món hời.

Nô lệ thức tỉnh vốn đã hiếm, mà còn là phạm nhân thì càng quý hơn, loại có thể bị bóc lột đến tận xương tủy mà không cần áy náy. Chưa kể, bọn sơn tặc còn lại đều khỏe mạnh, cường tráng, rất dễ để đào tạo và bán lại.

Đúng là nô lệ phạm tội thường rất cứng đầu, khó bảo, nhưng điều đó còn tùy vào cách “giáo huấn”. Dù phi vụ đầu tiên này có là lỗ vốn đi nữa, chỉ cần huấn luyện tốt, bán lại vẫn lời to.

“Mà nói mới nhớ… đám nô lệ mà thằng công tử thối kia mang đến… nhìn có vẻ giống như lũ ta từng bán cho hắn. Nhưng mà, rõ ràng ta chỉ bán cho hắn toàn đồ phế phẩm. Thế mà đám này lại trông… hơi bị sung...?”

Kettlik lưỡng lự một thoáng.

Thôi, đã bán rồi thì không còn là chuyện của mình nữa.

Lão vẫn cảm thấy hài lòng vì đã kiếm được chút lợi từ vụ làm ăn với Dion, miệng nở nụ cười mãn nguyện.

…Ít nhất là cho đến ngày hôm sau.

“Chào nha, thương nhân lừa đảo.”

“C-Cha… À, chào mừng! Hôm nay ngài quay lại có việc gì thế? Ngài để quên thứ gì ở chỗ tôi sao?”

“Còn gì nữa? Ta mang thêm nô lệ tới bán, chứ sao”

“…Thêm nữa sao?”

“Ừ. Lũ này tự xưng là Bang Mặt Sẹo. Có ba tên đã thức tỉnh, nên ta mong giá sẽ không kém đợt trước đâu đấy.”

“A-À, tất nhiên rồi. Chuyện nhỏ.”

Thêm 33 tên nô lệ phạm tội nữa được bán đi.

Đến ngày thứ ba…

“Đừng nói là… hôm nay cũng…”

“Biết ngay là ngươi sẽ đoán trúng mà, thương nhân lừa đảo!”

“À- À thì… nói chung thì, nếu một người mua hàng số lượng lớn, thường sẽ có chút chiết khấu hay đại loại vậy, ngài hiểu ý tôi chứ…”

“Nhưng ngươi vẫn sẽ trả đầy đủ cho hàng của ta, đúng không? Vì chúng ta là bạn hàng thân thiết mà.”

“…Thật ra thì”

“Cái gì cơ?”

“…Đ-Đương nhiên, trả đủ. Không thiếu một xu.”

Thêm 40 tên nô lệ phạm tội nữa.

Chiều hôm đó…

“Nhưng các ngài mới vừa tới lúc nãy mà! Sao lại quay lại sớm vậy?!”

“Tụi ta chỉ bước ra ngoài chút thôi, mà trong lúc đó lại có thêm bọn cướp mò đến, nên tiện tay bắt luôn. Nghĩ cũng nên bán khi còn tươi mới.”

“Ngài nói như thể nô lệ là… rau củ vậy! Nô lệ phạm tội thì cứ quẳng vào hầm rồi để đó cho chết đói vài ngày cũng được mà!”

“Ể, làm thế chỉ tổ giảm giá trị của hàng thôi.”

“G-Giá trị…”

“Nên là, mong ngươi thanh toán đầy đủ như cũ nhé.”

Kettlik chết lặng tại chỗ.

Thêm 9 tên nô lệ phạm tội nữa.

Và đến cuối tuần…

“H-Hôm nay thì bao nhiêu đây…?”

“Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng, nhưng đợt này không có ai đã thức tỉnh cả. Không phải nhóm cướp chuyên nghiệp.”

“Ô-Ồ, vậy sao?!”

“Ừ, chỉ là hơn trăm tên du thủ du thực tụ tập lung tung thôi.”

Kettlik đứng đó như tượng, miệng há hốc.

“Nào? Không tính trả tiền sao?”

“C-Công tử…? Ta… ta thật lòng xin lỗi, nhưng túi tiền của ta dạo này hơi eo hẹp… Không biết ta có thể tiếp tục mua nô lệ với giá đầy đủ được nữa không…”

“Thật sao? Tiếc nhỉ.”

“Đúng vậy, rất tiếc! Cho nên, nếu không phiền thì ngài có thể tìm thử thương nhân khác được không?”

“Không thành vấn đề. Vậy thì… để ta cho ngươi trả góp.”

Kettlik không nhịn được mà phá lên cười, nhưng tiếng cười đầy run rẩy.

“Chúng ta là chỗ thân quen, nên ta chỉ tính lãi suất ghép lãi 1% thôi. Cứ yên tâm mà mua nhé.”

Thêm 100 tên nô lệ phạm tội nữa.

Và cứ như vậy, chỉ trong vòng một tuần, kho hàng của Kettlik đã chật cứng nô lệ phạm tội, còn túi tiền thì rỗng tuếch. Sổ sách chuyển sang màu đỏ, các khoản trả góp tăng vùn vụt theo cấp số nhân.

Quan trọng nhất là, khi lão tính toán số thời gian, công sức và chi phí cần thiết để “giáo huấn” cả trăm tên tội phạm này…

Kettlik thì thào, giọng như kẻ đã mua phải “hàng thanh lý” tưởng rẻ mà hóa ra ôm đống rác không tiêu thụ nổi, giờ lại còn ôm một khoản nợ khổng lồ:

“…Hay là ta nên bán bớt vài cái nội tạng nhỉ?”

“Ngài đang cố tình làm vậy đấy à… hay chỉ là trùng hợp?”

“Nàng đang nói gì vậy?”

“Bán đám sơn tặc này duy nhất cho tên thương nhân buôn nô kia.”

“Ừ, đúng thế đấy.”

“…Chịu lỗ chỉ để làm vậy, có đáng không?”

“Có chứ.”

Arsha nghiêng đầu. Dù Kettlik trả giá cao thật, nhưng Dion cũng cho lão trả góp, thậm chí là ghi nợ. Đến một mức nào đó, việc này chắc chắn sẽ lỗ vốn. Thế nhưng Dion vẫn điềm nhiên nói tiếp.

“Ta đang mong lão già lươn lẹo đó không trả nổi mấy khoản nợ.”

“Và như vậy là… tốt ư?”

“Một tên buôn nô biến thành nô lệ… chẳng phải rất có giá trị ‘trưng bày’ hay sao?”

Arsha nhìn hắn chằm chằm.

“Được rồi, chắc là mười phần trăm câu đó là nói đùa thôi,” Dion cười nhạt nói thêm.

Mà như vậy nghĩa là chín mươi phần trăm là thật. Arsha cũng không dám hỏi sâu thêm.

“Lúc này, thứ chúng ta cần là danh vọng, không phải là tiền,” Dion cười nói vui vẻ.

“…Vì cái ‘kế hoạch’ mà ngài từng nhắc đến sao?”

“Ừ. Nếu ta muốn những kẻ sở hữu thứ ta cần phải tự tìm đến, trước hết ta cần một cái tên đủ lớn.”

“Dù có khôn ngoan đến đâu, thì tôi nghĩ cũng sẽ không có nhiều người đoán được ý đồ của ngài đâu, thậm chí còn không ai có thể đoán ra đấy chứ.”

“Nếu không ai đoán ra, vậy cũng tốt. Ai mà không nhìn thấu đến mức đó thì chẳng đáng để ta phí thời gian.”

“Một kế hoạch mà ngài sẵn sàng ném đi nếu thất bại ư? Từ bao giờ mà ngài trở thành một tên lưu manh vô trách nhiệm đến vậy?”

“Đừng lo quá. Nếu nó không thành, ta vẫn còn rất nhiều phương án dự phòng.”

Dù là theo nghĩa tốt hay xấu, kế hoạch của Dion quả thực đã bắn trúng hồng tâm.

Khi tên buôn nô goblin kia lún sâu vào nợ nần, tuyệt vọng rao bán đám sơn tặc hắn vừa mua, những tin đồn bắt đầu lan khắp Tử Thành Vô Tự Nhiên.

“Cái gì? Đám Long Bang, bọn Địa Đạo và cả Bạc Hắc Đoàn đều bị tiêu diệt hết rồi á?”

“Không thể nào! Trong số đó có nhiều kẻ là thức tỉnh giả mà, sao lại bị bắt dễ vậy được?”

“Ừ thì có thể tụi nó khinh địch, nhưng cũng đâu đến mức tan rã nhanh vậy khi cướp một lãnh địa hạng trung… mà lại còn không có trận đánh ra hồn…”

Tin đồn lan nhanh như cỏ cháy.

Tất nhiên, toàn Tử Thành Vô Tự Nhiên đều đã biết đến cái tên của Bạch Diện Thiếu Chủ. Nhưng đó chỉ là danh tiếng cá nhân.

Trừ phi sở hữu chức nghiệp triệu hồi đặc biệt có thể điều khiển yêu thú, nếu không thì cho dù là thức tỉnh giả cấp cao cũng không thể một mình thủ hộ cả một lãnh địa. Mà kể cả có là triệu hồi sư mạnh mẽ đi nữa, thì đơn độc chống lại đại quy mô sơn tặc cũng là chuyện gần như bất khả thi.

Việc hắn bắt được hàng trăm tên sơn tặc, không sót một ai, chứng minh một điều:

Bạch Diện Thiếu Chủ không chỉ là kẻ may mắn, mà là người có tư binh thực sự.

“Nghe nói hắn xuất thân từ một trong Bách Đại Gia Tộc?”

“Dù không phải thì ai dám hoạnh họe hắn nữa cơ chứ? Nhìn cái khí chất đó thì ít nhất cũng là dòng dõi quý tộc rồi.”

“Chậc chậc… chỉ thấy tội cho mấy tên ngu nghe đồn liều mình lao vào trước.”

Kể từ đó, không còn một nhóm sơn tặc nào dám bén mảng đến Trang Viên Ngọa Long nữa. Lời đồn đã lan ra, và nhờ những “người tiên phong” đã phải trả giá, rằng nơi ấy tuyệt đối không phải miếng mồi dễ xơi.

Vậy là làn sóng cướp bóc của lũ sơn tặc kết thúc chỉ như một trò cười thảm hại khởi nguồn từ những lời đồn nhảm. Và Trang Viên Ngọa Long lại tìm được sự bình yên…

Hoặc ít ra thì họ tưởng thế.

“Sao cơ?”

“Người của Trang Viên Ngọa Long giờ lại đi săn lùng tội phạm truy nã à?”

“Bạch Diện Thiếu Chủ giờ chuyển nghề bắt người rồi đem bán lấy tiền hả?”

Cả quý tộc lẫn dân thường, ngay cả đám tội phạm đều không khỏi bối rối.

Bởi lẽ, tội phạm truy nã bình thường chỉ là hạng sát nhân tép riu giết vài dân thường rồi bỏ trốn. Không đáng để quý tộc, đặc biệt là một Thành Chủ ở lãnh địa khác, phải nhọc công đuổi bắt.

Thế nên đa số đều cho rằng đó chỉ là thú vui kỳ quái, hoặc là một màn thị uy sau biến cố với đám sơn tặc.

Cho đến khi danh sách những kẻ bị bắt được công bố.

“…Hắn hạ được cả Huyết Thủ Sát Nhân? Tên đồ tể giết người hàng loạt đó á?”

“Sao lại lần ra được cả Hắc Ảnh Thuật Sư? Kẻ đó bốc hơi như bóng ma mà!”

“Bắt được cả cặp Anh Em Bán Troll, kẻ từng thống trị hắc giới tầng sáu? Đến cận vệ thành phố cũng chưa từng dám đụng vào…”

Hơn chục tội phạm cực kỳ nguy hiểm đã bị giết hoặc bắt sống bởi Trang Viên Ngọa Long. Trong số đó thậm chí còn có một thức tỉnh giả cấp ba. Tử Thành Vô Tự Nhiên lại một lần nữa rúng động.

Đến lúc này, ai cũng biết Bạch Diện Thiếu Chủ không phải hạng xoàng. Nhưng việc trong vài ngày ngắn ngủi lại bắt được hàng loạt mục tiêu giá trị cao, những kẻ với thân phận cùng hành tung vốn bị phong kín, quả thực khiến người người khiếp đảm.

Tất nhiên, suy đoán hợp lý nhất là hắn sở hữu một mạng lưới tình báo tư nhân hoặc năng lực thông tin đặc biệt nào đó. Nhưng như vậy chỉ càng làm cho giới quý tộc địa phương thêm kinh ngạc.

Một mối liên hệ với Bách Đại Gia Tộc, thành tích thực sự trong Đại Hội Tuyển Phu, đủ sức mạnh để bảo vệ lãnh địa, và giờ là một hệ thống tình báo đáng sợ…

Một con người hội tụ đủ mọi yếu tố để xoay chuyển cục diện thời đại.

Nếu tất cả những điều đó là thật, thì Bạch Diện Thiếu Chủ cùng tòa trang viên của hắn ta sở hữu thực lực đã vượt xa một lãnh địa trung cấp thông thường.

Nếu hắn ta tiếp tục mở rộng thế lực, tệ hơn nữa, liên hôn với Cô Dâu Tai Ương, qua đó kết minh với Thành Chủ Thành Lang Lạc, thì cục diện quyền lực toàn khu vực ắt sẽ bị chấn động dữ dội.

Dễ hiểu thôi, những kẻ lo lắng nhất chính là đám tội phạm truy nã còn sót lại.

Vì vậy, nhất cử nhất động của Trang Viên Ngọa Long đều bị theo dõi hết sức sát sao.

Nhưng rõ ràng… không phải ai cũng hoảng hốt.

Những kẻ mẫn cảm nhất với dòng chảy thông tin, đặc biệt là những kẻ đã âm thầm quan sát tòa trang viên từ cuộc tập kích của lũ thổ phỉ đầu tiên, dần nhận ra một điều:

Tình huống hiện tại, chính là kết quả mà vị thiếu gia tinh quái kia đã tính toán từ trước.

Và rồi…

“Hoan nghênh quý khách!”

“Ngài đến Trang Viên Ngọa Long có việc gì sao?”

Lần trước, khi chính Cô Dâu Tai Ương bất ngờ xuất hiện, đám thị vệ đã bị phen sửng sốt. Nhưng lần này, kẻ đến lại là một vị khách hoàn toàn khác và cũng chẳng được mời.

Sự khác biệt thì quá rõ ràng.

Nếu như Cô Dâu Tai Ương là người ai ai cũng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì lần này… chẳng một ai biết vị khách là ai cả.

“Ta là Naru.”

Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Ta đến đây thay mặt Công Hội, hồi đáp lời triệu tập của chủ nhân nơi này.”

Một cây tì bà đeo sau lưng.

Mái tóc dài rũ che gần hết đôi mắt.

Đôi tai thỏ cao, vểnh thẳng lên trời.

Ngoài giọng nói đầy tự tin kia, hắn ta trông không khác gì một thiếu niên Harengon bình thường.

Nhận ra mấy gã Hắc Elf đang nhìn mình chằm chằm như thể chưa từng nghe đến tên mình bao giờ, Naru vẫn dõng dạc tuyên bố:

“Làm ơn báo với Bạch Diện Thiếu Chủ. Ta có một đề nghị tuyệt hảo muốn đích thân trình bày với ngài ấy.”

“…Xin chờ ở đây một lát.”

Dù không biết hắn là ai, nhưng biết đâu đó thật sự là người do chủ nhân triệu tập? Không thể vì nghi ngờ mà cự tuyệt ngay được.

Vì thế, họ bèn đi xác nhận với thị nữ thân cận của chủ nhân.

Và chỉ một lát sau…

“Cái gì cơ, không có thư mời sao?”

“Không, không. Ý ta là… đó là cách nói ẩn dụ! Ý ta là ta đã đọc được thông điệp mà ngài ấy phát đi khắp Tử Thành Vô Tự Nhiên này…”

“Gì cơ?! Gã bán hàng rong ư? Ta là đặc phái viên chính thức của Công Hội đấy!”

“Đ-Đợi đã! Cho ta gặp chủ nhân nơi này một chút thôi, ta sẽ giải thích rõ mọi chuyện!”

“Làm ơn mà! Ta van các người đó! Nể tình chút đi!”

Và đó chính là ngày mà đám lính gác học được một bài học quan trọng:

Không phải vị khách không mời nào cũng giống nhau.

Đặc biệt là khi trong số đó có một kẻ vừa đến đã quỳ sụp xuống, ôm lấy chân người khác, gào khóc cầu xin như thể tính mạng mình đang bị đe dọa.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương