Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 52: Pháp thuật cơ bản

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hiện giờ tu vi của Phương Hành chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đạt Linh Động tam trọng đỉnh phong, giờ là thời điểm để củng cố tu vi, đồng thời cũng là lúc thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Phá Giai Đan và tu hành pháp thuật. Vừa có thể tăng sức mạnh của mình, vừa có thể củng cố tu vi của bản thân thông qua việc tiêu hao và sử dụng linh khí, như vậy là một công đôi chuyện, tương lai nếu vào nội môn, có được có vài con át chủ bài cũng là chuyện tốt.

Hơn nữa, món đồ quý giá nhất chính là miếng ngọc phù do Liễu Tam để lại. Miếng ngọc phù đó trông không bắt mắt nhưng khi Phương Hành dùng Âm Dương Thần Ma Giám để kiểm tra thì phát hiện ra miếng ngọc phù này có tên là “Thúc Địa Phù", là pháp bảo cao cấp có khả năng bổ trợ. Sau khi rót đầy linh khí có thể kích hoạt được một lần, giúp người giữ phù có thể vượt qua một khoảng cách nhất định. Khoảng cách di chuyển trong chớp mắt này cũng liên quan đến tu vi của người giữ phù, tu vi càng cao khoảng cách di chuyển càng xa. Khi đó Liễu Tam dùng miếng phù này để đuổi sát Phương Hành, thật sự rất thần kì.

Thế nhưng miếng phù này có một khuyết điểm, đó chính là tiêu hao rất nhiều linh khí. Lúc ấy do dùng miếng phù tiêu hao quá nhiều linh khí, Liễu Tam không kịp phản ứng với đòn của Phương Hành nên mới bị giết chết. Hơn nữa, vật liệu dùng để tế luyện miếng phù này rất đỗi bình thường, hạn sử dụng cũng chẳng được bao lâu, giờ trông đã cũ nát lắm rồi. Tất nhiên, cho dù như vậy thì nó vẫn là bảo vật quý hiếm, cũng chẳng biết Liễu Tam có được từ đâu.

Trong túi trữ vật của Mạnh Huyền Chiếu, ngoài Thạch Tinh Tán của Phương Hành thì còn hơn bảy mươi viên linh thạch, hai thanh phi kiếm khá tốt, so với vật lấy từ tay bọn Hậu Thanh, thì chẳng đáng nhắc đến.

Kiểm kê xong, khí phách trong lòng Phương Hành tăng cao, cảm giác nói chuyện gì cũng có chỗ dựa hẳn, hắn cố tình gọi ‘Bàng đạo nhân’ đến. Từ trong số linh thạch Hắc Tam mang tới tạ lỗi, Phương Hành cầm lấy mười viên ném cho ‘Bàng Đạo Nhân’ rồi đá y ra ngoài. 'Bàng đạo nhân' chịu thiệt thòi vì hắn, nhận lại vài món tốt cũng là đương nhiên thôi, về mặt này trước giờ Phương Hành không bao giờ keo kiệt.

'Bàng đạo nhân' cầm linh thạch trong tay, đứng trước cửa nhà gỗ của Phương Hành lặng lẽ rơi lệ, dáng vẻ cảm kích không thôi… Xung quanh người tới người lui, thấy một đống linh thạch đỏ rực trên tay hắn, ai nấy trông mà ham vô cùng. Chẳng qua bây giờ không giống ngày xưa, Phương Hành kết bạn với Huyền Chiếu, 'Bàng đạo nhân' cũng được thơm lây. Nếu như là trước kia, nhất định sẽ có người nhăm nhe cướp linh thạch trên tay y, nhưng giờ đây không ai dám có suy nghĩ ấy.

 

"Phương sư đệ... Phương sư đệ... Dư Tam Lưỡng ta… Rất là..."

Hốc mắt 'Bàng đạo nhân' đỏ ửng, nước mắt lã chã rơi,giọng nói cũng nghẹn ngào...

Giọng Phương Hành từ trong vang lên: "Cầm linh thạch rồi mau đi đi. Ngươi nói thêm một câu nói nhảm nào trước mặt ta thì ta sẽ trừ ngươi một viên linh thạch, đứng thêm một giây nào ta cũng sẽ trừ ngươi một viên, chắc là một lát nữa ngươi nên đưa lại linh thạch cho ta..."

'Bàng đạo nhân' cả kinh, lau mặt mũi vội vàng chạy đi.

Song trong lòng vẫn vô cùng cảm kích, y không ngờ rằng nhờ chịu chút khổ cực trong nửa tháng qua mà được bù đắp mười viên linh thạch. Hơn nữa, theo lời của Phương Hành nói, mười viên linh thạch này chỉ là cho y dùng để tu hành trong lúc này, qua một khoảng thời gian sau dùng hết có thể tìm hắn lấy thêm, lúc nào cũng có, nâng cao tu vi lên trước mới là chuyện chính…

Sớm biết có đãi ngộ này, chịu khổ thêm nửa tháng nữa cũng được luôn!

Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân chạy đi của 'Bàng đạo nhân', khóe miệng Phương Hành nhếch lên thành một nụ cười.

Nói thật, hắn cũng không ngờ 'Bàng đạo nhân' lại thật lòng thật dạ với hắn. Dù sao ban đầu hai người quen biết cũng là để lợi dụng nhau, nhưng lúc ở dưới trúc lâu, Lưu Phong ra lệnh cho 'Bàng đạo nhân' mắng Phương Hành là tên khốn, 'Bàng đạo nhân' lại do dự mất mấy giây... Thật ra Phương Hành không để bụng điều này đâu, cho dù 'Bàng đạo nhân' thật sự mắng đi chăng nữa, thì đối với hắn cũng chẳng sao cả. Có điều nếu 'Bàng đạo nhân' đã không mắng, vậy đó chính là chân tình hiếm có.

Đại khái thì 'Bàng đạo nhân' cũng không ngờ mấy giây do dự của mình lại đổi lấy được sự công nhận từ tận đáy lòng của Phương Hành. Tất nhiên, sự công nhận này cũng không tới mức có thể lấy mạng đổi mạng được, nhưng cũng đã chiếm được một chút tình cảm của Phương Hành.

"Tên mập chết bầm này, đúng là người ngu cũng có cái phúc của người ngu..."

Phương Hành ngồi yên một hồi, chế nhạo một câu, rồi lắc lắc đầu, bắt đầu tu luyện Cầm Long Khống Hạc Công.

Đầu tiên niệm vài lần khẩu quyết Cầm Long Khống Hạc Công, sau khi hiểu rõ rồi, Phương Hành mới bắt đầu dựa theo những gì pháp quyết nhắc đến, vận chuyển linh khí trong cơ thể mình dựa theo một quỹ đạo phức tạp. Trước hết là vận chuyển chầm chậm vài lần, đợi đến khi vận chuyển thuần thục rồi, Phương Hành bỗng tăng tốc độ, trong nháy mắt, linh khí xuyên qua kinh mạch, sau đó đột nhiên ngưng tụ trên lòng bàn tay phải.

"Phù..."

Trong phòng gỗ chợt xuất hiện một cơn gió lớn xoay tròn trên mặt đất, rồi biến mất ở khoảng cách một trượng. Cơn gió lớn nổi lên vô cùng đột ngột, xuất hiện từ hư không, rồi lại nhanh chóng tan đi, gió thổi khiến chén đũa trên bàn kêu loảng choảng.

"Quả nhiên có thể tạo ra một luồng sức mạnh từ hư không, có điều rất khó khống chế..."

Phương Hành âm thầm nhíu mày, sức mạnh này không hình không dạng, vô cùng khó khống chế, cần phải tu luyện thời gian dài.

Hơn nữa mới thi triển một chút, hắn phát hiện linh khí của mình đã hao tổn gần một phần mười. Xem ra cho dù bản thân thuần thục rồi thì linh khí cần tiêu hao cho pháp thuật này vẫn rất kinh người, cũng khó trách Thanh Vân Tông không cho phép đệ tử ngoại môn tiếp xúc với pháp thuật. Ngoại trừ việc giữ của riêng ra, khi đệ tử ngoại môn thi triển pháp thuật, mức hao tổn sẽ vô cùng ghê gớm, không hề thực dụng.

Chắc hẳn cho dù là Hậu Thanh, nếu liên tục thi triển loại pháp thuật này, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì trong khoảng thời gian hơn mười giây mà thôi. Hơn nữa, đây là trong tình huống y không dùng pháp thuật để điều khiển vật quá lớn hay quá nặng. Hoặc là đưa y một khối đá lớn nặng ngàn cân, cho y dùng pháp thuật này điều khiển tảng đá bay lượn trên không trung, nếu y có thể kiên trì được trong vòng 3 giây cũng đã là rất tốt rồi.

"Muốn luyện một lần mà nắm bắt ngay một loại pháp thuật, điều đó vốn chẳng thực tế, dù sao ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, luyện thêm nhiều là được..."

Liên tiếp trong vòng bốn năm ngày, Phương Hành liên tục tu luyện Cầm Long Khống Hạc Công, đương nhiên, hắn chỉ tu luyện vào buổi tối.

Dù sao cũng không thể để lộ lai lịch của pháp quyết này ra ngoài, hắn vẫn chưa dám công khai trước mặt người khác. Mặc dù sau khi giá họa cho Lưu Phong, bên phía Huyền Chiếu không có tin tức gì truyền đến, song Phương Hành không dám chắc Huyền Chiếu có nghi ngờ mình không. Cho nên bình thường hắn vẫn luôn khiêm tốn, cả ngày núp trong căn nhà gỗ nhỏ tu luyện, gần như không bước ra ngoài lấy nửa bước, ngay cả số lần uống rượu cùng 'Bàng đạo nhân' cũng giảm bớt.

Người khác nhìn vào đều cho là sau khi hoàn thành phù chiếu đạo môn một lần, Phương Hành kiếm được một khoản tiền lớn nên đang dựa vào khoản tiền phi nghĩa ấy để cố gắng tu luyện gấp đôi. Sau lưng cũng có người hâm mộ, cũng có người than tiếc, cũng có người kêu may mắn rớt trúng đầu hắn...

Bất kể như thế nào, sau chuyện này, Phương Hành cũng ngầm trở thành người có chút tiếng tăm ở ngoại môn.

Dù sao trong nhóm đệ tử ngoại môn lần này, danh hiệu người đầu tiên hoàn thành phù chiếu vẫn có mấy phần giá trị. Đương nhiên cũng có người thầm mắng hắn ngu, khó khăn lắm mới có được Thạch Tinh Tán, tự nhiên lại tặng không cho người khác.

Phải biết rằng đây là vật hiếm, mặc dù giá trị của nó không cao, nhưng ăn tiền ở hai chữ hiếm lạ. Nếu đem bán ở chợ quỷ có khả năng ít nhất sẽ được chừng một trăm viên linh thạch, hơn nữa đấy chỉ là giá cả hiện nay, cùng với thời gian trôi qua, g trong ngoại môn người đạt đến tu vi đỉnh phong Linh Động tam trọn ngày càng nhiều, người cần Thạch Tinh Tán ngày càng tăng lên, giá tiền sẽ còn càng trả càng cao.

Tất nhiên là cũng có người cho rằng Phương Hành thật ra là người thông minh.

Nếu hắn không bán Thạch Tinh Tán cho Huyền Chiếu sư huynh, với chút bản lĩnh của mình chẳng biết hắn đã bị người ta cướp đoạt mất bao nhiêu lần rồi. Thậm chí đừng nói tới Thạch Tinh Tán, những vật khác mà đạo môn ban thưởng chắc cũng sớm bị cướp đến chẳng còn gì.

Bây giờ hắn tặng Thạch Tinh tán, có được sự chiếu cố từ Huyền Chiếu sư huynh, người trong ngoại môn không ai dám bắt nạt hắn, chẳng phải đây là kết quả tốt nhất sao?

Tất nhiên, người buồn bực nhất chính là Huyền Chiếu sư huynh rồi, cả ngoại môn hầu như ai cũng biết Phương Hành tặng Thạch Tinh Tán cho hắn, nhưng bản thân hắn ngay cả một sợi lông Thạch Tinh Tán cũng chẳng với được...

Mà hắn cũng chẳng thể làm gì Phương Hành, sau khi chuyện này truyền ra, mọi người đều biết Phương Hành tặng hắn Thạch Tinh Tán. Hắn không hề muốn chiếu cố Phương Hành, nhưng cũng đành nhắm mắt mà nhận, nếu không ai cũng sẽ mắng hắn là hạng người vong ân phụ nghĩa.

"Cục cưng, đến đây nào..."

Trong căn nhà gỗ nhỏ, Phương Hành chăm chú nhìn vò rượu trên bàn cách hắn hai trượng, thi triển Cầm Long Khống Hạc Công. Linh lực vận chuyển trong người, chợt sinh ra một dòng lực hút, cuộn lấy vò rượu bay về phía Phương Hành.

Chỉ là khi nhìn vò rượu đang bay tới chỗ mình, trên đường hắn lại bỗng cạn sức, "xoảng" một tiếng vò rượu rơi trên mặt đất.

"Xì... Pháp thuật này khó thật đấy..."

Phương Hành không hài lòng hít một hơi khí lạnh, hắn đã tu luyện ba ngày rồi, tỷ lệ thành công của pháp thuật này vẫn rất thấp. Điều này khiến hắn có hơi rầu rĩ, có cảm giác hận không thể băm tay mình ra. Từ nhỏ tới giờ, hắn rất thông minh, ở trong ổ trộm học đủ loại chiêu trò lần nào cũng thành công, bảo là thần đồng cũng không ngoa, lại không nghĩ rằng giờ học pháp thuật đơn giản nhất của đạo môn lại thất bại nhiều lần đến vậy.

"Thử lại lần nữa..."

Phương Hành lại lấy một vò rượu đặt lên bàn. Thứ này hắn không thiếu, vì nịnh hắn nên Hắc Tam gửi đến hơn trăm vò, đều được nhét ở dưới giường. Vốn dĩ Phương Hành bảo mình không thể uống nhiều đến như vậy, Hắc Tam lại đáp không uống thì dùng để ném chơi cũng được đó...

Thế nên Phương Hành thật sự dùng nó để ném chơi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương