Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 51: Lời to

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Thấy Phương Hành dễ dàng buông tha cho Lưu Phong, trong lòng Hắc Tam cũng loé lên một tia hy vọng, vẻ mặt đáng thương nói với Phương Hành: "Cái đó... Phương sư huynh, nếu ngài đã tha cho mạng chó của Lưu Phong, vậy thì cầu xin ngài cũng hãy tha cho tiểu đệ đi. Hắc Tam ta thật là hồ đồ, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chỉ xin ngài nể tình nghĩa xưa, hãy tha cho tiểu đệ lần này đi..."

Phương Hành cười khà khà, híp mắt nhìn Hắc Tam, cười nói: "Hắc Tam sư huynh, thật ra tiểu đệ vẫn luôn biết ơn huynh, dù sao lúc mới vào ngoại môn may mà được huynh săn sóc. Ngay cả căn nhà gỗ gần dòng suối nọ cũng là nhờ huynh sắp chỗ cho, bạc của Thiện Ty Giám ban đầu cũng là nhờ huynh cho tiểu đệ khất hai ngày, rồi tên Bàng Tử chết bầm mới trả bạc lại cho huynh..."

Hắc Tam đợi hắn nhắc đến những chuyện này, khuôn mặt lập tức lộ ra nét hi vọng, cổ như lò xo gật đầu liên tục, cười hùa: "Đúng rồi, đúng rồi, Phương sư huynh, xin huynh nể chút giao tình này..."

Phương Hành khẽ mỉm cười, đáp: "Tất nhiên là được, không thể trách người không biết gì mà..."

Hắc Tam nghe thấy lời này, mừng đến muốn quỳ sụp xuống, mông nhấc khỏi ghế trúc, liên tục chắp tay nói: "Tạ ơn Phương sư huynh..."

Phương Hành khẽ cười, bỗng nhiên lại lên tiếng: "Trước khi chết, Hậu Thanh nói rằng y đã cho Hắc Tam sư huynh không ít món đồ tốt đó..."

Hắc Tam ngẩn ngơ, rồi vội vàng đáp: "Có, có, đương nhiên là tặng hết toàn bộ cho Phương sư huynh rồi, một viên ta cũng không dám giữ..."

Phương Hành khoát tay áo, cười xòa: "Sao ta dùng được nhiều đến thế, cho ta bao nhiêu đây là được!"

Nói rồi, hắn xoè ba ngón tay, giơ ra trước mặt Hắc Tam.

Hắc Tam ngẩn ngơ, gương mặt lộ vẻ khó tin: "Huynh chỉ cần ba viên thôi sao?"

Phương Hành bỗng sầm mặt, cả giận nói: "Hắc Tam sư huynh, huynh chẳng thành thật chút nào, tên Hậu Thanh khốn kiếp kia cho huynh một trăm viên linh thạch, mà huynh lại chỉ cho ta ba viên? Đây nào phải biểu hiện của sự nhận lỗi cơ chứ?"

"Nào có một trăm viên, rõ ràng là chỉ có mười viên thôi..."

Hắc Tam kêu oan, rồi bỗng nhìn thấy tia lạnh lẽo trong mắt Phương Hành. Hắn ta cũng không đần, lập tức hiểu ra rõ ràng Phương Hành muốn cướp linh thạch của mình...

"Ba mươi viên linh thạch... Sư đệ ta... sẽ nhanh chóng đưa cho Phương sư huynh..."

Do dự một hồi, Hắc Tam chợt nhỏ giọng đáp. Nét mặt hắn ta đau khổ, lần này của cải để dành trong bốn năm của bản thân đều mất sạch cả rồi.

"Ha ha, nếu đã như thế thì sư đệ ta cũng không khách sáo nữa!"

Phương Hành cười to, nhảy cẫng lên: "Đúng rồi, lát nữa Hắc Tam sư huynh bảo người của Thiện Ty Giám bưng chút rượu thịt đến chỗ ta nhé, ta muốn cùng Trư sư huynh nhấm nháp vài chén rượu..."

Phương Hành cười hì hì nói, hắn hờ hững ghé sát Hắc Tam đang đau khổ, bỗng nhiên tát bốp  một phát vào mặt hắn ta.

"Ngươi... Muốn làm gì thế?"

Hắc Tam vốn đang cảm thấy sầu đau do bị đe doạ tống tiền, thì đột nhiên ăn cái tát trời giáng, hắn ta lập tức nhảy dựng lên.

Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng, trầm giọng nói với Hắc Tam: "Ngươi bán đứng tiểu gia ta, không dạy bảo ngươi một phen ta cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà ta hi vọng ngươi hiểu rằng ta tát ngươi một cái, lấy ba mươi viên linh thạch của ngươi cũng chẳng có gì quá đáng cả. Nếu không tin, ngươi có thể nhìn xem trong vài ngày tới tên phế vật Lưu Phong kia sẽ có kết cục ra sao, xem kết cục của hắn rồi hãy tới tìm ta nói chuyện sau!"

Dứt lời, Phương Hành nhấc một vò rượu ngon trên bàn, nghênh ngang rời đi.

Hắc Tam vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, thầm nghĩ: Lưu Phong đã được ngươi thả đi rồi, lại có thể chịu kết cục gì cơ chứ?

Lúc đầu Hắc Tam hơi không đồng ý, thế nhưng hướng phát triển của chuyện này nằm ngoài suy nghĩ của Hắc Tam. Bởi vì hắn nghe nói ngày hôm sau, Lưu Phong đã bị người ta mang đi. Mang đi nơi nào, Hắc Tam cũng không biết, chỉ biết kể từ ngày đó đã mất toàn bộ tin tức về Lưu Phong.

Tiếp sau đó, ước chừng qua bảy tám ngày, mới dần có tin truyền ra, người mang Lưu Phong đi chính là Huyền Chiếu sư huynh. Nghe nói hắn nghiêm khắc ép hỏi Lưu Phong rất lâu, muốn hỏi cho ra một việc, nhưng cuối cùng Lưu Phong vẫn không nói gì, kết quả là bị Mạnh Huyền Chiếu đánh chết, thi thể bị ném vào núi rừng cho dã thú ăn. Tên của y trong ngoại môn bị xóa đi một cách dễ dàng, giống như người này chưa từng xuất hiện ở sơn môn vậy.

Hắc Tam biết được chuyện đó, sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn lập tức dành ra cả đêm chuẩn bị ba mươi viên linh thạch đưa tới Phương Hành. Cuối cùng còn quyết tâm, tìm người khác mượn thêm mười viên, ngoài ra còn chuẩn bị rất nhiều trân quý linh đan diệu dược, đó là cả một phần hậu lễ biếu cho Phương Hành. Lúc ở trên bàn rượu còn nhận lỗi với Phương Hành suốt buổi, rồi mới cảm thấy yên tâm trở về...

Cũng kể từ khi ấy, cuộc sống của Phương Hành ở Thanh Khê Cốc bỗng nhiên tốt hơn, chẳng cần nộp một đồng nào cho Thiện Ty Giám, mỗi ngày có sẵn rượu thịt thượng hạng được đưa tới. Mà ở Thanh Khê Cốc, hình như người quen của hắn cũng bỗng nhiều lên, đệ tử Thanh Khê Cốc nào nhìn thấy hắn cũng sẽ cung kính chào hỏi hắn, cứ như hắn là người nổi tiếng nào đó vậy...

Tất nhiên, bây giờ hắn cũng được xem là người nổi tiếng, người mà ngay cả chấp sự Hắc Tam nhìn thấy cũng sẽ cung kính hỏi thăm, làm sao lại chẳng phải người nổi tiếng cơ chứ? Huống chi, nghe nói mối quan hệ của tên tiểu quỷ này với Huyền Chiếu sư huynh còn rất tốt nữa...

Đối với mấy việc này, Phương Hành sớm đã đoán được, không hề cảm thấy bất ngờ.

Mạnh Huyền Chiếu có được đầu mối nọ, chắc chắn sẽ bắt Lưu Phong đi tra hỏi, cũng chắc chắn sẽ dùng hình phạt riêng với y.Mà nội tạng của Lưu Phong đã bị bản thân đả thương, chỉ cần bọn người Mạnh Huyền Chiếu hạ thủ mạnh một chút... là Lưu Phong sẽ chết chắc!

Còn việc rốt cuộc Mạnh Huyền Chiếu sẽ dùng phương pháp gì để tìm thấy tên trộm khói mê kia, Phương Hành chẳng bận tâm đến. Dù sao tên trộm kia bị người ta tìm không phải là lần một lần hai, để hắn bị tìm thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Thật ra ngoại môn Thanh Vân Tông hiện đã lưu truyền truyền thuyết về tên trộm "khói mê".

'Bàn đạo nhân' đã từng lặng lẽ bàn với Phương Hành, hắn cho rằng gan Phương Hành không nhỏ nhưng mà so với tên trộm nọ thì còn kém xa. Hiện nay, ngoại môn đã có bảng treo thưởng được âm thầm truyền nhau, là đặc biệt dùng để truy nã tên trộm khói mê này. Nghe nói, vạch trần thân phận của hắn sẽ được ban thưởng ba mươi linh thạch, đích thân bắt giữ có thể nhận lấy một trăm viên…

Nếu là trước kia, có lẽ là Phương Hành sẽ tự mình nộp mạng luôn rồi!

Thế nhưng giờ đây hắn chẳng thèm để ý đến chút đồng lẻ đó.

Lần này đi một chuyến, Phương Hành thu thập được kha khá, đã hô biến trở thành tiểu phú ông rồi.

Tại Yêu Chướng Sơn, bọn Hậu Thanh và Liễu Tam đều chết trong tay hắn, trong đó ngoài tên Triệu Trực ra, pháp khí của những người khác đều bị hắn lấy hết, đây là một món hời đáng kể. Thanh phi kiếm kém cỏi cùng với vài viên linh thạch của Tiền Thông thì khỏi bàn tới, nhưng Hậu Thanh và Liễu Tam thì có không ít món đồ tốt, đặc biệt là Hậu Thanh, tên này thế mà lại có cả một túi trữ vật chứa pháp khí.

Túi trữ vật nọ tuy không tinh xảo như Động Thiên Chỉ Hoàn của Phương Hành, nhưng không gian chứa thì lớn hơn Động Thiên Chỉ Hoàn kha khá, nó chứa đến ba bốn thanh phi kiếm với phẩm chất khá cao và một số linh đan, bảo dược… Trong đó hai thanh phi kiếm xuất sắc nhất gồm một thanh ngân sắc và một thanh chu hồng sắc, đều có phẩm chất rất cao, chỉ thấp hơn Cửu Xà Kim Viêm một chút mà thôi.

Phương Hành cất hai thanh phi kiếm có phẩm chất cao này vào trong Động Thiên Chỉ Hoàn, những món khá  tầm thường đều giao nộp lại cho đạo môn rồi.

Ngoài ra thì còn có vài linh đan chữa thương hoặc giải độc, tuy phẩm chất không cao nhưng là những món đồ cần dùng đến khi gặp phải chém giết. Món quý giá nhất phải kể đến viên Phần Khí Đan, có tác dụng bạo phát lực chiến đấu mạnh nhất thông qua việc giảm một trọng tu vi, là món đồ tốt có thể cứu mạng người dùng. Nếu không phải do ban đầu Phương Hành cẩn thận thì suýt nữa Hậu Thanh đã dùng viên đan này, lật ngược tình thế giết hắn rồi, món đồ này tất nhiên phải cất giữ cẩn thận.

Ngoài ra, Phương Hành còn chú ý đến việc dưới đáy của các bình sứ đựng đan dược đều in dấu một chữ “Tuyết" nho nhỏ, hắn từng nghe nói đan sư rất thích in dấu ấn của mình dưới đáy bình, tức là mọi đan dược của Hậu Thanh ắt hẳn đều do một người tự tay làm ra.

Ngoài những món đồ này thì vật quý giá nhất của Hậu Thanh là một quyển sách nhỏ và mỏng có tên là "Cầm Long Khống Hạc Công". Sau một phen nghiên cứu, Phương Hành chợt phát hiện ra không ngờ đây lại là một bí tịch pháp thuật, thuật này tên gọi là "Dẫn Lực Thuật", sau khi luyện thành công, có thể dễ dàng khống chế một dòng lực hút vô hình, tuyệt diệu vô cùng.

Thấy quyển sách nhỏ này, Phương Hành cũng nhớ ra, khi ấy ở Yêu Chướng sơn, hắn từng định dùng Bạo Vũ Lê Hoa Châm và phi kiếm đánh lén Hậu Thanh. Nhưng lại bị y giơ năm ngón tay ra lấy đi mất, ắt hẳn là pháp quyết này.

Tuy rằng pháp thuật này là pháp quyết cơ bản, nhưng phạm vi sử dụng rất rộng, thậm chí sẽ đi theo người tu hành cả đời.

Ở giai đoạn cấp thấp của tu luyện, Cầm Long Khống Hạc Công chỉ có thể lấy vài cái chén, cái đĩa vân vân ở khoảng cách hai ba trượng, hoặc là cản lại một số ám khí và phi kiếm phóng về phía bản thân, tác dụng vẫn chưa rõ ràng. Nhưng tu luyện đến giai đoạn cao thâm, thì có thể dùng lực hút này để lăng không bay lượn. Người lợi hại hơn thậm chí có thể bắt được kẻ địch từ xa đến chỗ mình bằng pháp thuật này.

Pháp thuật này tên gọi là Cầm Long Khống Hạc Công, tục truyền là bởi vì từng có người dùng nó bắt được một con yêu long.

Việc này khiến Phương Hành vui mừng không thôi, bởi vì theo quy luật bình thường, đệ tử ngoại môn vốn không thể tiếp xúc được loại pháp thuật này, chỉ có thăng cấp vào nội môn thì mới có cơ hội tu hành pháp thuật, có thể sớm có được, tất nhiên lời hơn rất nhiều so với người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương