Thưa Quỷ Vương, Chúng Ta Bội Thu Rồi
-
Chapter 9: Phép Màu Của Loài Cây Hoang Dã Nở Hoa (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 9: Phép Màu Của Loài Cây Hoang Dã Nở Hoa (1)
Đau vãi chưởng.
Thằng nào nói đau đớn là một cảm giác cao quý hả? Đứa nào dám gọi đau đớn là một niềm vui không thể tránh khỏi, một niềm vui nhục nhã đâu bước ra đây?
Nếu kẻ dám nói ra những lời nhảm nhí đó đứng trước mặt gã ngay lúc này ấy à?
Gã sẽ băm vằm chúng ra thành từng mảnh nhỏ bằng thanh đao có hình răng cưa của mình, để dạy cho chúng biết thế nào là nỗi đau thật sự, Vương Tử Khát Máu của Tứ Đại Quỷ Vương, Asurat, mở mắt ra. Không - gã phồng lỗ mũi ra mới đúng.
Và chỉ đúng 0.1 giây sau, gã hối hận sâu sắc vì quyết định đó.
‘... Cái đệt…!’
Ngay khi gã nở lỗ mũi ra, các dây thần kinh khứu giác của gã bị tấn công bởi một đòn combo 108 phát mạnh mẽ từ mùi phân bón ủ chín nồng nặc! Một cái ôm nghẹt thở từ khí amoniac đậm đặc, vừa hôi, vừa cay mắt, vừa khiến gã muốn chết quách cho rồi!
‘Ư... ư- hự!’
Trong nháy mắt, gã bị khủng bố khứu giác, cảm giác như chết ngạt đến nơi—hay là nỗi đau ngộp thở gì đó?—gã buộc phải đối mặt với hiện thực.
Chỗ gã bị trói, đã bị biến trở thành một cột thu lôi sống...
Nó lại nằm ngay giữa lò ủ phân bón nữa mới đau!
“...”
Gã đếch muốn thở nữa.
Gã đếch muốn phải dành cả ngày, 24 tiếng liên tục, chỉ hít thở toàn mùi phân bón. Lúc này, không chỉ nước mắt và nước mũi của gã, mà ngay cả mồ hôi và lỗ chân lông của gã cũng như bị ám phải mùi thối tởm lợm này rồi.
Nếu cứ thế này, bị Lôi Huyết của tên điên Credos đánh vào có lẽ còn dễ chịu hơn. Ít nhất gã còn có thể chịu đựng được nhờ vào khả năng hồi phục mạnh mẽ bẩm sinh của mình.
Nhưng cái mùi này ấy hả?
Ông bà tổ tiên, cửu huyền thất tổ gì gộp lại cũng không cứu nổi!
Quên chuyện việc phục hồi luôn đi.
Càng đau đớn, gã lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Nếu phải sống thế này, gã thà đi hái giá đỗ thảy ra từ đít một con voi còn hơn! Ít nhất làm thế gã cũng không bị đói!
‘Grừ, giết phắt ta đi... còn không thì- gừ, khụ khụ!’
Hoặc ít nhất thì cho ta một cái nút bịt mũi đi!
Đúng là gã đã thua rồi.
Đúng là gã đã thất bại trong trận mưu phản vừa rồi.
Nhưng mà, làm thế này thì quá tàn nhẫn rồi!
Asurat vô cảm nuốt xuống nỗi buồn của mình. Đôi mắt gã lóe lên. Và với một trái tim đầy căm hận và hối tiếc, giận dữ và ân hận, gã nhìn chằm chằm về một hướng.
Đó là nơi Credos đang đứng.
Từ khi nào nhỉ, gã cũng không rõ nữa.
Tên Quỷ Vương đáng ghét đó đang trò chuyện với một vài con quỷ cấp thấp. Và cuộc trò chuyện đó hiện tại đang đâm thẳng vào màng nhĩ của Asurat một cách không thương tiếc.
“Ngươi có thấy bông hoa đang nở dưới chân ngươi không?”
Kim Jangcheol hỏi.
Con quỷ cấp thấp gật đầu đáp lại.
“Thử nhổ nó lên đi.”
“... Vâng ạ?”
“Nhổ nó lên.”
“...”
Nghe mệnh lệnh của Kim Jangcheol, con quỷ cấp thấp ngập ngừng hồi lâu rồi mới di chuyển. Hắn cẩn thận nắm lấy thân của bông hoa tím đang nở dưới chân mình.
“Nhẹ nhàng một chút, để không làm gãy phần rễ dưới đất.”
“V-Vâng, thưa ngài.”
Đôi tay con quỷ cấp thấp trở nên thận trọng hơn. Nếu hắn vô tình làm đứt rễ, chắc chắn sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Quỷ Vương. Trong trường hợp đó, e là đến xác cũng chẳng còn.
“...”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Tuy nhiên, con quỷ cấp thấp phần nào cảm thấy tình huống này thật thảm hại.
Hắn không thể làm khác được.
Loài cây mà hắn đang đào lên theo mệnh lệnh của Quỷ Vương - không, là cây cỏ dại mới đúng - là thứ hắn nhận ra rất rõ.
‘Cái này...’
Thực ra thì đó là một loài cỏ dại hoàn toàn vô dụng.
Không thể ăn được, và ngay cả khi ai đó cố ăn thì sẽ biết nó chỉ là một loài cây có độc, chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.
... Sột soạt.
Khi đôi tay con quỷ cấp thấp đã đầy bùn đất, phần dưới mặt đất, dưới đóa hoa tím, cuối cùng cũng lộ ra.
Một cục nhỏ lộ ra, cục đó nhỏ hơn quả bóng bàn một chút.
Một chùm khoai tây dại đã hình thành trên củ của nó. (áy lại câu này giùm nhâ)
‘Đúng như mình nghĩ.’
Nỗi thất vọng dâng lên trong ánh mắt con quỷ cấp thấp khi hắn giơ thân cây lên. Những con quỷ lao động xung quanh hắn cũng không khác gì.
Họ cũng cảm thấy cùng một sự thất vọng.
‘Quỷ Vương quá huênh hoang về mấy cái bữa xế với phiếu ăn, nhưng nguồn gốc của mấy thứ đó... chỉ có cái này thôi sao...’
Thật là đáng thất vọng.
Thực ra thì chẳng có con quỷ nào ở đây không biết về khoai tây dại cả. Không - nếu sống ở Vùng Đất Bị Bỏ Quên thì ai cũng phải biết.
Rằng đây chỉ là một loài cây có độc, không ai có thể ăn được.
Chắc nó thà không tồn tại còn hơn.
‘Khi còn nhỏ… mình đói đến mức đã đào mấy cái này lên để ăn rồi suýt tí thì chết.’
Con quỷ cấp thấp nhìn chằm chằm vào củ khoai tây dại trong tay mình với ánh mắt đầy cay đắng. Đó là một lần làm liều của hắn khi còn nhỏ. Nỗi đau mà hắn phải chịu đựng vào thời điểm đó vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
Và hắn đã là một trong những kẻ may mắn lắm mới sống nổi. Đã có rất nhiều đứa trẻ là quỷ cùng lứa tuổi với hắn bỏ mạng sau khi ăn những thứ này.
‘Và giờ… ngài ấy muốn trồng mấy thứ này ư?’
Đó thật sự là kế hoạch của Quỷ Vương à?
Anh đã dừng cuộc xâm lược vào thế giới loài người chỉ vì chuyện này sao?
Chỉ để trồng một loại cỏ dại độc hại như thế này?
Anh ép buộc bọn hắn làm việc cực khổ để làm gì?
“...”
Con quỷ cấp thấp gần như không thể kiềm chế được tiếng thở dài sắp thoát ra khỏi miệng. Nếu Quỷ Vương đáng sợ không đứng ngay trước mặt hắn thì sao? Có lẽ hắn không chỉ thở dài, hắn có thể còn nguyền rủa nữa.
Hắn thất vọng vô ngần.
Một tương lai ảm đạm đang chờ đón hắn.
Một Quỷ Vương sẽ dẫn dắt cả quỷ tộc đi theo con đường diệt vong chỉ để trồng và nuôi dưỡng những loại cỏ dại độc hại. Quỷ Vương Credos, anh thậm chí không nhận ra quyết định của mình ngớ ngẩn và liều lĩnh đến mức nào.
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Tôi...
Chúng tôi...
Con của tôi...
Giờ chúng tôi phải tin vào cái gì bây giờ?
‘Liệu mình có nên rời bỏ Vùng Đất Bị Bỏ Quên này... và chạy sang lãnh thổ của loài người không?’
Nhưng nếu vậy thì họ chỉ thành con mồi cho loài người và chết một cách thảm hại. Tuy vậy, theo một cách nào đó, ngay cả là thế cũng có vẻ như là lựa chọn tốt hơn nhiều so với việc ở lại đây.
Ít nhất họ cũng có thể chết khi có gì đó trong bụng. Ít nhất họ cũng có thể nếm chút cỏ dại ven đường hay trái cây nhỏ gì đó trước khi chết.
Còn ở đây, nơi mà nước sạch cũng khó mà tìm được, nơi mà họ phải hít mùi phân bón mục nát, trồng những loài cỏ dại độc hại mà chẳng thấy hy vọng nào, rồi cuối cùng chết đói, ngã quỵ và chết, ít ra họ có thể tránh được cái số phận đó.
“... Haa.”
Cuối cùng thì, con quỷ cấp thấp không thể chịu đựng được sự thất vọng và tuyệt vọng dâng lên. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra khỏi môi hắn mà hắn không hề hay biết.
Thế nhưng, Kim Jangcheol vẫn không mảy may bận tâm.
Dù anh rõ ràng có nhìn thấy sự thất vọng sâu sắc trên khuôn mặt của con quỷ cấp thấp đang cầm củ khoai dại, và trên mặt tất cả những con quỷ xung quanh, anh vẫn một mực bình thản.
Không, anh thậm chí còn mỉm cười nhẹ, một nụ cười cay đắng khi quan sát họ.
‘Chậc chậc. Cứ để họ thế này, thế nào cũng có đứa khóc. Khóc thật luôn ấy.’
Nhưng...
‘Việc đó sẽ không xảy ra đâu.’
Kim Jangcheol rất tự tin.
Kể từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là ngay từ ban đầu.
Ngay từ ngày anh xuyên vào cơ thể Quỷ Vương Credos, tại Đại Sảnh Hủy Diệt nơi nghi lễ ra quân được tổ chức, anh đã nhìn thấy chúng. Những đóa hoa nhỏ bé, khiêm nhường đang e thẹn nở rộ ở những góc khuất của đại sảnh rộng lớn. Những đóa hoa khoai tây dại màu tím.
Đó là khoảnh khắc anh nhận ra chúng.
Một mảnh ghép lớn trong đầu anh đã vào đúng vị trí.
‘Đó là Solanum tuberosum... loài khoai tây dại gần với giống khoai tây ban đầu, loài đầu tiên được trồng thành công ở cao nguyên Andes.’
Anh chắc chắn, ngay cả khi đã nhìn lại lần thứ hai.
Nhưng chúng không chỉ có mặt trong Đại Sảnh Hủy Diệt, chúng còn xuất hiện khắp nơi trong lâu đài của Quỷ Vương. Thế nhưng, không có dấu hiệu gì cho thấy ai đó đã hái hay thu hoạch chúng.
Nhận ra điều đó, anh hiểu được tất cả.
Lũ quỷ ở Vùng Đất Bị Bỏ Quên không biết cách loại bỏ độc tố trong khoai tây dại. Họ chưa từng học được kỹ thuật giải độc mà những người Quechua sống ở vùng cao nguyên quanh Hồ Titicaca ở miền Trung Nam Mỹ đã dùng.
Đó là lý do tại sao họ không biết rằng những thứ này có thể ăn được.
‘Nhưng... mình biết mà.’
Với vốn kiến thức mà anh có.
Nếu anh có thể tận dụng đúng cách...
Thì điều đó hoàn toàn khả thi.
Anh tin rằng mình có thể làm được.
Một ánh sáng hy vọng đã bắt đầu lóe lên.
Hơn nữa, khí hậu ở đây gần như hoàn hảo để thực hiện kế hoạch của anh.
‘Dù sao đi nữa, nơi này quá giống với cao nguyên Andes.’
Đó là điều anh đã nghi ngờ từ lâu trong suốt quá trình chơi game.
Quỷ Vương Credos.
Pháo đài của hắn - cũng chính là Lâu Đài của Quỷ Vương.
Chavín de Huántar.
Để đến được phần sâu nhất của Vùng Đất Bị Bỏ Quên?
Bạn phải dọn sạch tất cả các khu vực khác. Chỉ khi đó, bằng cách leo lên một bản đồ đầy những dãy núi vô tận, bạn mới có thể vào được khu vực Lâu Đài Quỷ Vương.
Anh đã thấy những cảnh quan thay đổi trong quá trình đó qua những đồ họa trong game. Điều đó đã cho anh một ý tưởng. Và sau khi nhập vào cơ thể Quỷ Vương, anh có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.
‘Khu vực xung quanh Lâu Đài Quỷ Vương là khu vực có độ cao cao nhất trong toàn bộ Vùng Đất Bị Bỏ Quên. Ước tính sơ bộ, nó cao hơn khoảng 4.000 mét so với mực nước biển. Và nó cực kỳ khô cằn. Có lẽ độ ẩm chỉ khoảng 20%. Hơn nữa, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn. Ban ngày trời hơi nóng, trên 20 độ C, nhưng ban đêm, nhiệt độ dễ dàng giảm xuống âm 10 độ.’
Cảm giác khô đến nứt cả da!
Những đợt thay đổi nhiệt độ như thể đang nhảy qua nhảy lại giữa những bồn tắm sôi sùng sục và những bồn tắm bị đông cứng vậy!
Tóm lại, đó là khí hậu vùng cao khắc nghiệt, một trong những kiểu khí hậu tệ hại nhất!
Nhưng chính điều đó làm cho nó trở nên giống khu vực quanh Hồ Titicaca ở miền Trung Andes. Và khí hậu như ở địa ngục này cũng chính là vũ khí mà anh dự định sử dụng.
‘... Giống như những người Quechua, những người khôn khéo tận dụng thời tiết khắc nghiệt này vậy.’
Kim Jangcheol ngẩng đầu lên.
Anh nhìn vào lũ quỷ.
Họ vẫn đang vật lộn để giấu đi sự thất vọng của mình.
“... Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các ngươi.”
Anh lên tiếng.
“Lấy cho ta 100 củ này nữa.”
“Hả?”
“Bắt đầu đi.”
Một mệnh lệnh ngắn gọn và dứt khoát!
Quy tắc của đám quỷ - khi đã được ra lệnh, họ sẽ làm theo!
Mặc dù họ do dự, nhưng những con quỷ cấp thấp ngay lập tức bắt đầu hành động theo lời Quỷ Vương. Họ cẩn thận đi quanh, đào những thân khoai tây dại lên.
Nhờ đó, họ đã thu thập được 100 thân khoai tây trong thời gian ngắn.
“Các ngươi làm tốt lắm.”
Không một ai trong bọn họ mỉm cười trước lời khen. Họ vẫn thể hiện rõ sự tuyệt vọng và ủ rũ khi nghĩ đến việc phải trồng khoai tây dại.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Chẳng mấy chốc, sự tuyệt vọng của họ sẽ chuyển thành hy vọng thôi.
Anh chắc chắn luôn.
“Và ta chắc hẳn các ngươi đều lo lắng.”
“...”
Có phải vì lời nói của anh quá đột ngột không?
Một vài con quỷ cấp thấp nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Anh mỉm cười nhẹ.
“Chắc hẳn các ngươi đang nghĩ vậy. Nghĩ rằng ta đã mất trí khi trồng một loài cỏ dại độc hại mà chẳng ai có thể ăn được. Nghĩ rằng Quỷ Vương cuối cùng cũng điên rồi, đúng không?”
“Dạ.”
“Ai vừa trả lời vậy?”
“... Xin lỗi ngài.”
Zephyros giơ tay lên với vẻ mặt lúng túng.
Kim Jangcheol nhẹ nhàng lờ đi và tiếp tục.
“Ta hiểu rõ cảm giác của các ngươi. Chính vì vậy. Ta muốn chứng minh cho các ngươi thấy rằng khoai tây dại mà chúng ta sắp trồng thực sự là một loại cây có thể ăn được. Và cá nhân ta thì thích hành động hơn là giải thích.”
“…”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Cái gì cơ?
Ý của anh là gì?
Anh định bắt họ ăn cho đến khi họ gần chết, ép họ nhai trong khi hét lên: “Tôi vui lắm!” sao? Hay anh có kế hoạch huấn luyện tất cả bọn họ với một kiểu “trải nghiệm” điên rồ nào đó?
Mọi tên quỷ nghe Quỷ Vương nói vậy đều bất giác rùng mình, tưởng tượng ra viễn cảnh rất có thể sẽ xảy ra.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
“Vậy thì, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ dành thời gian quý báu để làm chuño, bằng cách nếm thử những củ khoai tây dại này.”
Giọng Kim Jangcheol vang lên.
Phép màu của khoai tây dại, được phát triển bởi những người dân cổ đại của Andes.
Bước đầu tiên để giải quyết nạn đói ở Vùng Đất Bị Bỏ Quên - một phép màu sẽ khiến anh trở thành ông trùm Điểm Hạnh Phúc trong tương lai, nhờ vào một loại thực phẩm được chế biến ngon tuyệt vời. Hơn nữa, nó sẽ trở thành một đặc sản của Vùng Đất Bị Bỏ Quên và sẽ đạt được tiếng vang lớn trong thế giới loài người. Kỷ nguyên sản xuất chuño đã chính thức được mở ra.
Và từ xa, cột thu lôi sống Asurat, với vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, thầm nghĩ:
Chuño là cái quái gì cũng được, làm ơn thả tôi ra đi, tôi xin mà.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook