Thưa Quỷ Vương, Chúng Ta Bội Thu Rồi
-
Chapter 10: Phép Màu Của Loài Cây Hoang Dã Nở Hoa (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 10: Phép Màu Của Loài Cây Hoang Dã Nở Hoa (2)
‘Chuño là cái quái gì vậy trời?’
Zephyros, phụ tá của Quỷ Vương, nheo mắt lại. Sau đó, hắn nhìn về phía Quỷ Vương, người đang ngồi xổm bên cạnh khu đất ủ phân.
‘Ngài ấy đang làm chuño… từ khoai tây dại, để thử vị sao?’
Chuño.
Đó là một cái tên mà hắn chưa từng nghe thấy trước đây.
Hắn còn không biết nó trông ra làm sao.
Dựa trên cách Quỷ Vương nói, ít nhất hắn có thể đoán rằng đó là một loại thức ăn gì đó.
‘… Cái thứ đó thật sự… tồn tại sao…?’
Sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi vào tâm trí hắn.
Thật sự quá khó mà tin được.
Thật lòng mà nói, gần đây tất cả những việc Quỷ Vương làm đều khiến hắn thấy như vậy.
‘Ngài ấy đột nhiên trở nên tốt bụng như thế này. Hoàn toàn trái ngược với trước kia, khi mọi việc trước đây đều được xử lý bằng sự khủng bố. Dù khuôn mặt và khí chất quanh ngài ấy vẫn ghê rợn như xưa… nhưng mà…’
Ngài ấy đã trở nên nhân hậu hơn.
Đó là cách anh đối xử với Zephyros hiện tại.
Việc này càng rõ ràng hơn khi anh tương tác với những con quỷ cấp thấp.
Nếu là Credos của ngày xưa thì sao?
Chỉ cần nhìn thấy một con quỷ cấp thấp lúng túng trước sự hiện diện của mình là đủ để kẻ đó bị xé xách và biến thành một vũng máu. Đó chính là Quỷ Vương. Kẻ thống trị tối cao của tất cả chúng quỷ. Chủ nhân của Vùng Đất Bị Bỏ Quên. Tàn sát kẻ yếu là quyền và thẩm quyền vốn dĩ của hắn.
Nhưng bây giờ thì tất cả đã khác rồi.
Mọi thứ diễn ra trước mắt Zephyros là điều hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Quỷ Vương ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận rải khoai tây dại lên đất, không để chúng chạm vào nhau… thật là lùng.
“…”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Zephyros liếc sang bên cạnh.
Hắn nhìn thấy những con quỷ cấp thấp, rõ ràng là không biết phải làm gì trước… sáng kiến bất ngờ của Quỷ Vương. Tất cả bọn họ đều có vẻ vô cùng lo lắng. Chắc là họ sợ rằng có thể là vào bất kỳ lúc nào, Quỷ Vương có thể đột nhiên xé xác họ và giết chết họ.
Hoặc có lẽ…
‘Có thể, giống như mình, họ cũng chẳng tin vào cái thứ được gọi là chuño này chút nào.’
Thành thật mà nói thì thứ này nghe rất khó thuyết phục.
Loại thực vật hoang dã mà Quỷ Vương gọi là khoai tây dại - đó không phải là thức ăn. Nó thậm chí còn không ăn được.
Nuốt vài miếng thôi là đau bụng, nặng thì chết. Chỉ là một loài cỏ dại độc hại vô dụng.
‘Nhưng… làm tất cả những điều này có thật sự có ích sao?’
Zephyros nheo mắt thêm một lần nữa khi quan sát Quỷ Vương. Nhìn kỹ thì Quỷ Vương không chỉ đơn giản là vứt khoai tây dại ra. Anh đang cẩn thận sắp xếp chúng, để chúng cách nhau đều đặn, đảm bảo chúng không chồng lên nhau hay chạm vào nhau, chú ý đến từng chi tiết.
Có lẽ vì thế… mà Zephyros vô thức cất tiếng hỏi.
“Thưa ngài, tôi mạn phép hỏi…ngài đang làm gì vậy ạ?”
“Ừ. Không sao đâu. Ngươi thấy rồi mà, phải không? Ta đang xếp khoai tây đấy.”
May mắn thay, Quỷ Vương của hắn không nổi giận.
Ngược lại, anh trả lời với một biểu cảm thờ ơ, không bận tâm, như thể đó chẳng phải chuyện gì quan trọng.
“Làm thế này thì nước sẽ thoát ra dễ dàng hơn.”
“Nước… á?”
“Ừ. Giải thích cặn kẽ thì dài dòng phức tạp lắm. Nhưng làm như vậy sẽ loại bỏ được độc tố.”
“Ngài nói là độc tố sẽ biến mất sao ạ?”
“Ừm. Nếu ta để chúng như vậy trong một thời gian lâu?”
“…”
Zephyros ngẩn người một lúc.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.
Cuối cùng, hắn không thể giữ im lặng và đáp lại bằng một câu hỏi của chính mình.
“Vậy ngài đang… phơi chúng dưới ánh nắng mặt trời sao?”
“Ừ. Đúng một nửa rồi đấy.”
“Nhưng nếu làm vậy, ban đêm chúng sẽ bị đông cứng.”
“Ừ. Tuyệt lắm. Ngươi đã hiểu nửa còn lại.”
“… Thưa ngài?”
Lông mày của Zephyros lại khẽ nhướn lên.
“Nhưng nếu ban ngày phơi nắng, ban đêm để đông cứng, rồi lại rã đông dưới nắng, cứ lặp đi lặp lại như vậy… chẳng phải chúng sẽ… thành bột nhão sao?”
“Đúng. Chúng sẽ thành một đống hỗn độn.”
“…”
“Đó chính là ý đồ của ta.”
“…”
“Trông ta có kỳ lạ lắm không?”
“Vâng. Ngài rất lạ là đằng khác.”
“Tốt lắm. Ít nhất là ngươi không nói dối.”
“…”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Cuối cùng, Zephyros im lặng, và Kim Jangcheol chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
Và rồi, vài ngày trôi qua.
Cụ thể là năm mặt trời mọc và năm mặt trăng lặn. Trong suốt thời gian đó, khoai tây dại liên tục đóng băng vào ban đêm và rã đông vào ban ngày, trở thành một đống hỗn độn vừa mềm vừa nhão.
Biểu cảm của Zephyros và đám quỷ cấp thấp cũng méo mó theo từng ngày.
Thật sự quá khó để tin.
Cứ nghĩ đến việc ăn một thứ như vậy là hắn lại cảm thấy không thể nào tin được. Thỉnh thoảng, trông anh còn giống như đang trêu đùa họ một cách tàn nhẫn.
“…”
Tuy nhiên, Quỷ Vương của hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ.
Zephyros bắt đầu cảm thấy có hơi lo lắng.
Trực giác của hắn báo động rằng mọi thứ bắt đầu trở nên nguy hiểm hơn rồi.
Hắn có thể cảm nhận được điều đó qua từng tế bào trong cơ thể mình, và qua sự bất mãn ngày càng gia tăng một cách chóng mặt ở các con quỷ cấp thấp.
‘… Việc này quá nguy hiểm.’
Cho dù vị vua của hắn có mạnh mẽ đến đâu.
Cho dù anh nắm giữ quyền lực của một Quỷ Vương.
Nếu tất cả quỷ của Vùng Đất Bị Bỏ Quên đồng loạt nổi dậy chống lại anh thì phải làm sao đây?
Thì câu chuyện sẽ thay đổi.
‘Nếu Tứ Đại Quỷ Tướng quay lưng lại với ngài ấy và còn có được sự ủng hộ của công chúng… thì dù có là ngài ấy thì cũng chưa chắc đã chống lại được.’
Baal thì gần đây tỏ ra rất đỗi trung thành với Quỷ Vương, nên hắn không chắc lắm.
Nhưng ba người kia thì sao?
Nếu Asurat, Hartok và Sirgi cùng nhau phất cờ nổi dậy? Và nếu phần lớn các con quỷ cấp thấp ở Vùng Đất Bị Bỏ Quên này đứng về phía họ và đồng loạt nổi dậy thì sao?
Thì ngay cả người đó có là vua của hắn thì cũng sẽ thất bại ê chề cho xem.
“…”
Hắn hy vọng rằng thảm họa như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng sao cảm giác hy vọng lại cứ xa dần?
Nhìn đống khoai tây nhão nhoẹt trước mắt, hắn thở dài.
Và sâu thẳm trái tim hắn, hắn thầm ước.
Ước rằng Quỷ Vương của hắn thật sự có một kế hoạch gì đó khả thi. Rằng bằng cách nào đó, anh sẽ biến những củ khoai tây trông cực kỳ đáng thương kia thành một thứ gì đó kỳ diệu, để sự lo lắng của mọi người không trở thành nỗi sợ hãi vô cớ nữa.
… Là vào lúc đó ư?
“Baal được Quỷ Vương triệu tập, đã đến rồi đây ạ!”
Một tiếng hét đột ngột, nghe như sấm đánh cái đùng, xuyên thẳng qua màng nhĩ của hắn.
Quả nhiên, khi hắn quay đầu lại thì lập tức trông thấy cơ thể đồ sộ của Baal đang tiến đến.
“Tốt lắm. Ngươi đến đúng lúc đấy.” Vị vua của hắn lên tiếng chào đón Baal.
Sau đó, anh chỉ tay về phía những củ khoai tây dại đã thành một đống nhũn nhão.
“Baal, ngươi thấy không?”
“Tôi thấy rồi ạ!”
“Ừ, tốt. Giẫm lên chúng đi.”
“... Dạ?”
“Giẫm lên đi.”
“... Baal không muốn giẫm lên phân đâu!”
“Chậc, đó không phải phân, được chưa? Đống đó là khoai tây.”
“Nhưng nó giống đống phân ngài để lại hôm qua mà!”
“Phân của ta không có cái hình thù kiểu đó đâu!”
“Vẫn không muốn giẫm lên đâu mà!”
“Chậc. Đó không phải phân. Là khoai tây. Thức ăn đấy. Và ta còn phải vất vả bày chúng lên đá để chúng không bị dính đất khi ngươi giẫm lên đấy, thấy không?”
“Baal không biết gì về đá cả! Tại sao Baal cứ phải giẫm lên nó chứ?!”
“Bởi vì làm vậy, chúng ta có thể ăn mà không bị đau bụng và sẽ thấy rất là ngon miệng?”
“… Vậy có phải Baal sẽ bị đánh nếu không giẫm lên cái thứ đó không?”
“Không, ta không có ý đó.”
“Baal không hiểu!”
“Chậc, vậy thì nghe này.”
Kim Jangcheol hít một hơi thật sâu.
Anh liếm môi một cái gọn lẹ rồi vào thế.
Sau đó, lưỡi anh đạp mạnh chân ga.
“Khoai tây dại chứa một loại glycosid alkaloid có tên là solanine. Đó là một loại độc tố sinh học mà khoai tây sản sinh ra để tự vệ trước những kẻ muốn ăn mình. Nếu một người trưởng thành nặng khoảng 70kg nuốt chỉ từ 210 đến 420 miligam chất này, có đến 50% khả năng người đó sẽ tử vong - hay nói cách khác, có 50% cơ hội được gặp Vua Yeomra (Diêm Vương) ở cõi âm.”
“… Dạ?”
“Vậy nên chúng ta phải loại bỏ độc tố. Nhưng solanine được lưu trữ trong các không bào (bào quan gắn với màng sinh chất) bên trong tế bào của khoai tây. Khi ngươi giẫm lên khoai tây và nghiền nát chúng, các thành tế bào sẽ vỡ ra, và solanine cùng với dịch của không bào sẽ chảy ra. Sau đó, nếu ngươi phơi chúng dưới nắng nữa thì sao? Thì tất cả độc tố sẽ bay hơi hoàn toàn. Nói thế ngươi đã hiểu chưa?”
“… Đầu Baal như sắp nổ tung rồi!”
“Muốn ta làm nó nổ tung thêm không?”
“Baal xin lỗi!”
“Vậy giờ chịu giẫm chưa?”
“Baal sẽ giẫm ạ!”
Thịch! Thịch! Thịch!
Với vẻ mặt hơi tái nhợt, Baal lao vào giẫm.
Ầm! Rầm!
Một cú giẫm toàn thân của Baal!
… đã nghiền nát những củ khoai thành một đống bột có kích thước như hạt bụi. Các thành tế bào và không bào vỡ nát, và độc tố solanine rỉ ra khắp mọi nơi, một cách hoàn toàn và triệt để.
Nhìn cảnh đó, khóe môi của Kim Jangcheol?
Cong thành một nụ cười rạng rỡ xán lạn.
‘Ồ, hắn làm tốt ấy chứ!’
Càng nhìn, anh càng cảm thấy hài lòng.
Đồng thời, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng anh.
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
‘Thật may mắn khi khu vực quanh Lâu Đài Quỷ Vương - Chavín de Huántar - có khí hậu tương tự như vùng cao nguyên của miền Trung Andes.’
Anh đã gặp may.
Nhờ đó, anh có thể loại bỏ độc tố trong những củ khoai tây dại bằng chính phương pháp truyền thống mà các cư dân Andean cổ xưa đã sử dụng.
‘Những vùng cao nguyên gần Hồ Titicaca ở Andes có sự thay đổi nhiệt độ khá là kỳ quặc. Ban đêm thì lạnh buốt, còn ban ngày lại nóng như mùa hè.’
Điều đó có nghĩa là vào ban đêm, khoai tây sẽ đông cứng lại.
Và vào ban ngày, chúng sẽ tan chảy nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời.
Chỉ cần trải khoai tây ra và để chúng trải qua quá trình đó, chúng sẽ trở thành những đống khoai mềm nhũn.
Sau đó, nếu bạn giẫm lên chúng thì sao?
Các mô tế bào của khoai tây sẽ dễ dàng vỡ ra, làm vỡ các thành tế bào, và solanine sẽ rời khỏi thế giới này, bay hơi lên thiên đường xa xôi trong khi nhảy Vũ Điệu Hủy Diệt Ngư Cầu Thất Tinh - một nguyên tắc được lưu truyền từ muôn đời nay!
‘Phù, khoai tây sống lâu lên nhé.’
Kim Jangcheol đẩy nhanh quá trình bay hơi solanine. Anh cho khoai tây mà Baal đã giẫm nát trải qua vài chu trình đông lạnh, rã đông, và phơi khô. Anh cho Baal giẫm lại chúng, đông lạnh và rã đông lần nữa. Cuối cùng, anh phơi khô chúng đến mức giòn tan.
Cuối cùng, thứ đó đã được hoàn thành.
"Ừ, đây chính là chuño đầu tiên của Vùng Đất Bị Lãng Quên."
"…"
"Và bây giờ, ta sẽ cho các ngươi nếm thử món chuño mang tính lịch sử này."
"…"
Một trăm miếng chuño nằm trước mặt Kim Jangcheol!
Biểu cảm của những con quỷ cấp thấp đang quan sát chúng có chút căng thẳng, thoáng vẻ sợ hãi không muốn làm chuột bạch.
Và không có gì là ngạc nhiên cả.
Món Chuño này trông thật thảm hại.
‘Ngài muốn chúng tôi... ăn cái đó ư?’
‘Nếm thử? Đây là nếm thử sao?’
‘Nhìn nó giống như phân khô vậy...’
‘Tôi nghĩ mùi dưới cánh tay tôi còn thơm hơn cái này...’
Thoạt nhìn, trông nó như một món không thể ăn được. Thành thật mà nói, liếm một viên đá bên đường như liếm một viên kẹo nghe có vẻ còn thú vị hơn là bỏ cái giống ôn đó vào miệng.
Và tất cả bọn họ đều biết một điều.
‘Cái thứ đó làm từ thực vật có độc mà.’
‘Vậy độc tố chắc vẫn còn trong đó.’
‘Mình đã thấy rồi. Trước khi ngài Baal bắt đầu giẫm lên cái đó... ngài ấy đã chạy qua cánh đồng phân bón.’
‘Với đôi chân dính đầy phân... ngài ấy đã giẫm lên cái đó... ư... huệ...’
‘Dù sao thì... nếu chúng ta không ăn... ngài ấy chắc sẽ giết chúng ta, phải không?’
‘Nhưng... mình thực sự không muốn ăn đâu...’
‘Nếu mình phải quằn quại vì cái thứ vừa không có vị lại vừa độc hại, rồi chết đi, có lẽ chết quách dưới tay Quỷ Vương còn tốt hơn.’
Suy nghĩ của chúng quỷ bắt đầu rối ren.
Sự hỗn loạn hiện lên trong mắt họ.
Anh nói họ hãy nếm thử đi.
Nhưng không ai trong số họ muốn làm điều đó.
Tất nhiên, Kim Jangcheol không thể không nhận thấy sự bất an hiện lên trên khuôn mặt của những con quỷ cấp thấp.
‘Lũ nhát như thỏ đế này...’
Tuy nhiên, anh không cảm thấy giận dữ.
Tất cả chỉ khiến anh nhớ lại - cảm giác của chính mình, vào một ngày nào đó, rất lâu trước đây, ngồi trước bữa ăn mà anh không hề muốn ăn.
"..."
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Khi ấy anh bao nhiêu tuổi nhỉ - mười hai chăng?
Một ngày nọ, anh rất muốn ăn pizza.
Tất cả bạn bè anh đã thử món đó rồi. Chỉ mỗi mình anh chưa thử thôi. Anh thèm món đó đến mức không thể chịu nổi.
Vậy là anh năn nỉ.
Anh quấy rầy bà của mình.
Bà nội, người tự thân nuôi dưỡng anh, dần mất kiên nhẫn. Bà mắng anh - nói rằng họ không có tiền để mua những thứ như vậy. Bảo anh phải học hành chăm chỉ, vào đại học rồi muốn ăn bao nhiêu pizza cũng được.
Anh đã khóc sau khi nghe bà nói vậy.
Anh siết chặt gối, rồi giặt ướt vỏ gối bằng những dòng nước mắt mặn chát của mình.
Và sau đó - có phải ngay ngày hôm sau không nhỉ?
Đó là sinh nhật anh. Khi anh về đến nhà sau giờ tan học, anh thấy bà đang chờ với một chiếc pizza ấm nóng bà tự tay làm.
Lúc đầu, anh đã rất đỗi vui mừng.
Rồi, nỗi thất vọng ập đến.
Bởi vì chiếc pizza… thật kỳ lạ.
Thứ nằm trên đĩa trông không giống chút nào so với pizza mà anh đã tưởng tượng.
Nó giống như một chiếc bánh pancake chiên bằng lúa mì, phủ đầy hành lá cắt nhỏ, lòng đỏ trứng, và ớt… trên đời này làm gì có ai gọi đó là pizza cơ chứ?
Thật là nực cười.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã hiểu được tường tận.
Khi anh nhìn thấy tờ rơi pizza đã bị vần vò nhăn nhúm, rõ ràng là được nhặt ở đâu đó, nằm bên cạnh bàn ăn.
‘Lúc đó… bà nội mình…’
Bà không thật sự biết pizza là thứ gì. Nhưng vì cháu trai bà nói muốn ăn nó. Và vì hôm đó là sinh nhật của anh. Thế nên bà đã cố gắng hết sức để làm ra một thứ gì đó trông giống như pizza.
Bà đã mang tờ rơi về nhà rồi suy nghĩ về nó.
Dựa trên những gì bà hiểu được.
Bà cố gắng hết sức để làm nó giống với đồ thật.
Để mang lại dù chỉ là một nụ cười nhỏ nhoi cho đứa cháu trai của bà, tên nhóc đã nằm ôm chăn khóc suốt đêm.
Bà thậm chí còn bị bỏng ngón tay khi chiên cái bánh pancake trông giống pizza đó.
"…"
Tại sao ký ức đó lại đột ngột trở lại trong đầu anh thế?
Tại sao ký ức ấy lại ùa về như bão lũ - ký ức về cái ngày anh cố kìm nước mắt, nở một nụ cười thật tươi, và ăn chiếc “pizza pancake” nhạt nhẽo của bà như thể nó là món ngon nhất trên đời?
‘Ừ… các ngươi chắc hẳn đang có cảm xúc tương tự vậy.’
Cảm giác thất vọng đầy ngô nghê khi lần đầu nhìn thấy chiếc pizza kỳ lạ đó.
Cảm giác bối rối và thất vọng.
Chắc hẳn bây giờ họ đang cảm thấy giống anh ngày xưa.
Kim Jangcheol mỉm cười ấm áp khi nhìn vào những con quỷ cấp thấp. Sau đó, giống như lời bà nội anh đã nói với giọng nhẹ nhàng vào ngày sinh nhật thứ mười hai của anh, anh mở miệng rồi dặn:
“Chẳng có nhiều nhặn gì, nhưng các ngươi cứ ăn và tận hưởng đi nhé.”
“…!”
Con ngươi của những con quỷ cấp thấp rung lên theo nhịp trống jajinmori* 16-bit. Và tất cả bọn họ đều cảm nhận được một đợt lạnh lẽo chạy dọc theo thần kinh sống cổ VI** của mình.
*Một trong các mức độ của nhịp điệu cơ bản trong âm nhạc dân gian, có 5 mức độ nhanh của nhịp điệu, và jajinmori là mức số 4.)
**Thần kinh sống cổ VI (C6) là dây thần kinh sống thuộc đoạn cổ của tủy sống. Chỗ này hay bị thoái hóa đốt sống cổ lắm nè.
Họ đã… nhận ra.
‘… Ăn và tận hưởng đi mặc dù chẳng nhiều nhặn gì?’
Vậy có nghĩa là…
‘Ngài ta không thèm quan tâm đến cảm giác của chúng ta. Không muốn nghe chúng ta phàn nàn. Nếu chúng ta tỏ ra không thích thì điều gì đó kinh khủng ngoài sức tưởng tượng sẽ xảy ra với chúng ta - phải không?’
Chắc chắn là như vậy rồi.
Không có gì phải nghi ngờ nữa.
Khi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn, đầy đáng sợ của Quỷ Vương khi nhìn bọn họ, họ chắc đến trăm phần trăm luôn!
“…!”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Một tiếng còi báo động cảnh báo ầm ĩ vang lên trong đầu mỗi con quỷ cấp thấp - e ò e, e ò e.
Và từ giây phút đó…
Nỗi sợ hãi nguyên thủy - nỗi sợ xâm chiếm tận gốc rễ của bản năng sinh tồn - đã lấn át tất cả sự ghê tởm mà họ có đối với món ăn kỳ lạ đó. Cả tay lẫn chân của họ chuyển động với tốc độ ánh sáng. Họ nắm lấy miếng chuño đã khô lại. Họ nhúng vào hũ muối mà Kim Jangcheol đã chỉ cho bằng ánh mắt. Rồi họ đưa nó vào miệng.
Họ nhai.
Pwasak?
“… Hả?”
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả những con quỷ cấp thấp đều cảm nhận được.
Một cảm giác mà chẳng ai trong số họ nghĩ tới - một sự bùng nổ vị giác, hương vị bùi bùi, mặn mà, đậm đà lan tỏa khắp các giác quan như một chiếc máy gặt lúa tăng áp drift qua những cánh đồng lúa, trong một bản hòa tấu hoàn hảo của những làn sóng hương vị đổ xô ào ạt được thể hiện bởi một dàn nhạc tấu lên những nốt hương và tầng vị vô cùng tinh tế.
Và rồi, cùng với cảm giác đó…
… Ding dong!
[Những thành viên trong lực lượng của Quỷ Vương đang trải nghiệm niềm hạnh phúc tột cùng với những hương vị tuyệt vời.]
[Điểm Hạnh Phúc đầu tiên đã được tích lũy!]
Một thông báo khiến người ta thỏa mãn bắt đầu hiện lên rõ ràng trước mắt Kim Jangcheol.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook